Đến trời sáng, Claire đã hoàn thành chuyến bay đầu tiên đến Afghanistan. Tất nhiên ông ta đã sử dụng hộ chiếu giả, hơn nữa bất kể là ông ta hay là vệ sĩ đi theo ông ta, toàn bộ đều được cải trang tỉ mỉ, cho dù vợ ông ta đứng trước mặt cũng nhận không ra.

Sau khi bước ra khỏi sân bay quốc tế Cabourg, người tài xế Ả Rập thuê một chiếc xe việt dã cũ đến, lại lái xe hơn sáu tiếng đồng hồ mới đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh, đây là nơi ở tạm thời của Masim.

Thức ăn trên máy bay không hợp khẩu vị, về cơ bản Claire không ăn nhiều, bôn ba liên lục hơn mười tiếng đồng hồ, ông sớm đã đói lắm rồi.

Nhưng Masim hoàn toàn không cho ông thời gian để ăn, mà trực tiếp kéo ông đến nơi làm việc: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Claire vô cùng bất mãn hỏi, con người khi đang đói bụng thường hay nổi nóng.

Nhưng Masim dường như không phát hiện ra, kích động đến khoa tay múa chân: “Tôi phát hiện ra một vài quả bom của thời kì Liên Xô cũ.”

“Chẳng phải anh đã nói chuyện này cho tôi biết rồi sao?” Claire thật sự nổi nóng rồi, hét to lên, “Chỉ vì vài quả bom bị bỏ hoang mà anh bắt tôi bay ngàn dặm tới đây à.”

Sắc mặt Masim có chút trắng bệch, miệng run lập cập nói: “Sếp, tôi cho rằng đây chắc hẳn là bom hạt nhân.”

Khi nghe được điều này, Claire như bị đóng băng vậy. Há hốc mồm hồi lâu cũng không nói nên lời, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

“Thứ đó ở đâu?” Rất lâu sau, Claire mới phản ứng lại, đè thấp giọng nói.

“Ở ngay trước mặt ông.” Masim hưng phấn nói, chỉ vào hộp kim loại nhỏ ở trên bàn làm việc.

Cái gì? Ngay lập tức sắc mặt Claire trở nên tái nhợt, cơ thể dường như giẫm phải lò xo vậy, xoạt một tiếng lui ra sau vài bước.

“Nguyên tố phóng xạ này rất ổn định, Liên Xô trong thời kì chiến tranh lạnh thường dùng nó để làm lõi của bom hạt nhân.” Masim nói, mở hộp kim loại trên bàn làm việc ra.

“Trong trạng thái thiết bị nổ không được kích hoạt, thực ra nó rất ổn định. Sếp, sếp có thể sờ thử, cảm nhận thử xem.” Masim chỉ vào quả cầu kim loại trong hộp.

“Thật sự không có nguy hiểm chứ? Anh biết đấy, tôi không rành về thứ này.” Claire nói.

“Sếp yên tâm đi, tôi đã kiểm chứng qua rồi, hơn nữa bức xạ của nó không mạnh, sẽ không gây hại cho cơ thể người trong thời gian ngắn.”

“Sờ vào cảm thấy rất ấm áp, nó giống như có thể tự động tỏa nhiệt vậy. Đây là nguyên lý gì?” Claire chỉ chạm nhẹ vào quả cầu kim loại rồi nói.

“Vì các hạt nhân bên trong đang phân rã, mà bức xạ nó tỏa ra không có sức sát thương quá mạnh. Đây chính là nguyên tố Plutoni.”

“Anh chắc chắn?” Claire ngẩn đầu lên hỏi.

“Vâng, tôi tuyệt đối có thể khẳng định.” Masim hưng phấn nói.

“Vậy anh có thể sửa chữa không?” Claire nhìn thoáng qua đống bom bị tháo ra ở kế bên bàn điểu khiển nói.

“Rất có thể. Nhưng tôi phải nghiên cứu một thời gian.” Masim gật đầu nói.

“Loại bom lớn này tổng cộng có bao nhiêu?” Claire lại hỏi.

“Tổng cộng có bốn quả. Quả được mở ra này bảo quản tốt nhất, nhưng phải có một phương pháp sửa chữa hoàn hảo mới được. Phục hồi được quả này rồi mới có thể đụng đến những quả khác.”

“Vậy anh cần gì?” Claire lại hỏi.

“Tài liệu, tôi cần đầy đủ những kiến thức vật lý.” Masim trả lời.

“Chuyện này phải bảo mật tuyệt đối.” Claire nghiêm túc nói với vệ sĩ ở bên cạnh. Vệ sĩ gật đầu, ra ngoài bắt đầu sắp xếp lực lượng vũ trang.

Claire trực tiếp ở tại nơi cư trú tạm thời của Masim, ông nhất định phải đợi đến khi Masim đưa ra đánh giá chính xác về khả năng sửa chữa những quả bom hạt nhân này mới có thể rời đi.

Đến lúc đó, ông sẽ tìm cách sử dụng và con đường thích hợp cho những quả bom hạt nhân này, ông dám bảo đảm ông sẽ bán bốn quả bom hạt nhân này với mức giá tương đương với núi vàng. Tuy đối với ông, vai trò của tiền đã không còn lớn lắm, nhưng ông vẫn xem đây là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play