Đã gần 3 giờ sáng, hai bên bàn họp vẫn có người ngồi. Quan Thành Quân ngồi ở vị trí chính bên phải, bên cạnh là Doãn Hồng Yến, phía đối diện là chủ nhiệm và kỹ sư của phòng nghiên cứu xử lý và tiếp nhận thông tin trung tâm, bên cạnh bàn đa chức năng còn còn có hai nhân viên điều phối đang không ngừng tiếp nhận và xử lý dữ liệu trên máy tính.
“Có thể khẳng định thông tin tiếp nhận được là phát ra từ trên tàu mục tiêu không?” Người hỏi là Quan Thành Quân.
“Có thể khẳng định, ở đuôi mỗi con tàu đều có mã nhận diện không thể làm giả, hơn nữa thì từ toạ độ mục tiêu có thể phán đoán ra là số liệu phát ra từ eo biển Malacca về hướng Đông 120 hải lý.”
“Không có cách nào để khôi phục hoàn toàn số liệu à?”
“Không thể được, khi đó vệ tinh xảy ra vấn đề nên số liệu không được tiếp nhận đầy đủ, thiết bị đầu cuối cũng không phát ra tín hiệu nữa.” Chủ nhiệm lắc lắc đầu rồi khẽ nói.
“Chỉ có hai chữ “cướp” và “mục” thôi thì những vấn đề có thể xảy ra là rất nhiều.” Quan Thành Quân đập một tay xuống bàn, tay còn lại ôm trán.
“Khả năng lớn là hàng hoá mục tiêu đã bị cướp, cũng có khả năng là con tàu bị khống chế, ban đêm không phải là thời gian hẹn trước để liên hệ với vệ tinh, thông tin phát ra chỉ có thể là tình trạng vô cùng khẩn cấp, chúng ta có hai lựa chọn.” Doãn Hồng Yến nhìn mọi người rồi chậm rãi nói.
“Một là đợi trời sáng bảo Hải Dương số 1 tới chụp ảnh ở toạ độ truyền tin hoặc là đợi thông tin liên lạc vệ tinh được hẹn trước vào ngày mai. Hai là bây giờ liên hệ với Nam Dương, yêu cầu bọn họ phái máy bay đi trinh sát, đây là cách chủ động nhất.”
Sau sự im lặng ngắn ngủi, Quan Thành Quân nói với nhân viên trực ban ở bên cạnh: “Lập tức liên hệ với lãnh đạo, tôi muốn báo cáo với ông ấy.”
Khoảng 5 giờ sáng theo giờ địa phương ở Nam Dương, các lô cốt chống đạn trong căn cứ địa liên quân trinh sát được thắp sáng, nhân viên đặc nhiệm trên đất liền tiến hành công tác chuẩn bị trước theo quy trình chiến đấu tiêu chuẩn, chốt bảo hiểm của ghế phóng cuối cùng vừa được rút ra, sĩ quan không quân và sĩ quan vũ trang đã tới bên cạnh máy bay để bắt đầu quá trình kiểm tra trực quan, chưa đầy năm phút, mọi công tác đều đã hoàn tất.
“Tất cả bình thường.”
20 phút trước, hai phi hành viên đã nhận được báo cáo vắn tắt của nhiệm vụ, bọn họ nhận lệnh tới phía Đông eo biển Malacca để tìm một tàu container hàng ngàn tấn, hình ảnh về con tàu có một vài cái được chụp bằng máy ảnh bình thường, có một vài cái được chụp từ trên cao xuống.
“Hải Ly số 1, các anh có thể cất cánh rồi!” Tai nghe truyền tới mệnh lệnh của chỉ huy điều khiến chuyến bay.
“Hải Ly số 1 rõ.” Sĩ quan không quân kích hoạt động cơ, đẩy ga đến mức tối đa rồi mở bộ đốt sau. Âm thanh của động cơ không hề lớn nhưng sức mạnh truyền tới từng bộ phận trên cơ thể của phi hành viên.
Đã bay gần hai giờ đồng hồ rồi, phạm vi tìm kiếm cũng đã bay qua một lượt nhưng chẳng có phát hiện gì cả, chỉ tìm thấy một con tàu cùng kiểu loại nhưng trải qua nhận diện thì số hiệu không phải là Cao Sơn.
“Đã tới gần nơi chuyển hướng, xin chỉ thị có quay lại không.” Thiếu tá Lâm xin chỉ thị từ trung tâm phòng không.
“Hải Ly số 1, hãy kiểm tra lại một lần nữa.”
“Vâng, kiểm tra lại lần nữa, Hải Ly số 1 rõ.”
Lại là chuyến bay gần 800 cây số nhưng vẫn chẳng có thu hoạch gì. Sau khi báo cáo với trung tâm điều khiển xong, máy bay chiến đấu liền quay về.
Con tàu mang số hiệu Cao Sơn đã biến mất trên thế giới.
Vào lúc tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào toà nhà trụ sở của ban ngành an ninh quốc gia, trên chiếc bàn ở trong phòng họp không quá lớn đã được bày sẵn mấy bình café, cuôc họp từ xa giữa cục tình báo và ủy ban khẩn cấp quốc gia Nam Dương đã được tiến hành từ năm giờ sáng.
Cùng với công tác tìm kiếm là tâm trạng ngày càng nóng ruột và không khí càng lúc càng căng thẳng. Khi máy bay bắt đầu quay về thì Doãn Hồng Yến cũng chẳng thể ngồi yên được nữa, cô gần như xộc thẳng vào nhà vệ sinh. Cô đã có thai được một tháng, cô và chồng mình đã ngóng trông đứa bé này từ rất lâu rồi, đó là cầu nối cuối cùng để duy trì cuộc hôn nhân của cô. Cái cuộc sống mà cô thường xuyên không về nhà, hễ đi là đi hơn tháng trời đã khiến chồng cô – một giáo viên trung học cảm thấy chán ngấy rồi, thế nhưng lúc này xem ra đứa trẻ tới chẳng đúng lúc chút nào.
Từ nhà vệ sinh quay lại, Sunderman - chủ tịch uỷ ban khẩn cấp quốc gia Nam Dương đang xuất hiện trên màn hình, ông đã nói chuyện với Công Vỹ Toàn – Cục trưởng cục Đông Nam Á được một lúc rồi, Cục trưởng Công rõ ràng là không thể thích ứng được với khẩu âm của ông, hai người họ giao tiếp với nhau không thoải mái cho lắm. Khi nhìn thấy Doãn Hồng Yến quay lại, ông liền dùng ánh mắt ra hiệu cho cô tới để tiếp lời.
“Thưa ngài chủ tịch, bên tôi cho rằng sự việc đã vô cùng khẩn cấp và có nguy cơ mất kiểm soát, chúng tôi đề nghị lập tức hành động!” Doãn Hồng Yến phát âm tiếng Anh vô cùng chuẩn xác.
“Cái này ấy mà, trước mắt vẫn chưa có chứng cứ xác thực chứng minh rằng có kế hoạch hành động quy mô lớn ở Tiểu Ấn Độ, nếu hành động không tìm được bất kỳ cái gì có sức thuyết phục thì rủi ro về mặt chính trị quá lớn. Hành động có thể tiếp tục chuẩn bị, các người có thể tới đất nước của tôi nhưng vẫn phải đợi.” Giọng điệu của Sunderman rất quan liêu.
“Ngài chủ tịch, chúng tôi cũng biết là hiện nay các ngài đã tăng cường công tác an ninh tại các nơi như bến cảng, sân bay, đến ngay cả bãi biển tư nhân cũng đã phái quân đội và cảnh sát bảo vệ, lúc này hàng hoá nguy hiểm khó mà vào nổi. Nhưng lực lượng có thể khiến một con tàu cỡ lớn biến mất chắc chắn không phải là cướp biển thông thường, hơn nữa hoá chất có liên quan chỉ cần thêm hydrogen peroxide là có thể chế thành thuốc nổ có uy lực rất lớn. Nếu mục tiêu của đối phương là quý quốc thì rủi ro mà ngài phải gánh là quá lớn.” Khẩu khí của Doãn Hồng Yến vô cùng bình tĩnh.
“Xin đợi một chút, lãnh tụ nước tôi muốn nói chuyện với cô.” Sunderman có chút hoảng hốt nói.
“Chào cô, tôi có thể xưng hô với cô như vậy không?” Một người trung niên cao gầy xuất hiện chính giữa màn hình, tiếng Anh của ông nói rất rõ và giọng điệu cũng trầm ổn.
Không chỉ Doãn Hồng Yến mà đến ngay cả Vụ trưởng cũng bị doạ cho hết hồn, người nói chuyện lúc này là Thủ tướng Nam Dương.
“Tất nhiên là được rồi, thưa ngài Thủ tướng.” Doãn Hồng Yến biết rằng nói chuyện với nhân vật tầm cỡ thì đơn giản hơn nói với người khác.
“Tôi chỉ có một câu hỏi thôi, các người lấy khu vực đặc biệt của nước tôi làm đại bản doanh thì xác suất khẳng định sẽ xảy ra sự việc nghiêm trọng là bao nhiêu?”
“Chúng tôi đã tác nghiệp với mục tiêu đặc biệt từ rất lâu rồi, có một vài trinh thám viên đã hy sinh vì chuyện này. Dựa vào suy đoán của cơ quan chống khủng bố và cơ quan tình báo của nước tôi thì mức độ nguy hiểm là rất lớn, có thể sánh ngang với vụ ‘911’.” Người trả lời là Cục trưởng Công Vỹ Toàn.
Cách đó vài nghìn cây số là một sự im lặng. Sau đó Thủ tướng Lý lại mở lời: “Tôi với danh nghĩa của nguyên thủ quốc gia Nam Dương và thống soái tối cao của bộ đội vũ trang, trao quyền cho uỷ ban khấp cấp quốc gia Nam Dương phối hợp triển khai hành động với cơ quan có liên quan của Trung Quốc, tôi hy vọng là lần tới sẽ gặp được cô, cô Doãn.”
Chuyến bay khởi hành từ Tân Cảng tới Nam Dương đã kín chỗ, Doãn Hồng Yến, Giang Minh Cao, Phong Chấn Đào ngồi ở khoang thương nhân giống như các hành khách bình thường khác. Ngay sau ngày mà Thủ tướng Lý hạ quyết tâm, ba người họ liền bắt đầu cuộc hành trình đi tới Nam Dương. Do nhiệm vụ cần bảo mật nên không thể thông báo được với gia đình. Chồng của Doãn Hồng Yến vốn hẹn cô đi kiểm tra lần đầu đã ngồi đợi nguyên cả một buổi chiều tại bệnh viện, cô đang ngồi dựa vào cửa sổ máy bay vẫn cảm thấy áy náy tới tận lúc này. Có lẽ cảm thấy có gì không ổn nên Giang Minh Cao quay đầu sang Doãn Hồng Yến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT