Mục đích cuối cùng của Hướng Đông Nam là có được bản tài liệu này và điều tra ra được nguồn gốc cụ thể của bản tài liệu.

Tài liệu có liên quan tới kỹ thuật đỉnh cao trong lĩnh vực công nghệ quân sự trong nước này, mỗi một bản lại có một sự khác biệt nho nhỏ, có được bản tài liệu giao dịch của Kim Bằng thì có thể điều tra xem nó đã bị tiết lộ bằng cách nào.

Ông cũng từng nghĩ đến phương án để nhân viên nội bộ của mình giả làm tổ chức gián điệp nước ngoài tiến hành giao dịch nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cảm thấy tính khả thi không cao.

Kim Bằng làm nghề gì? Đối tượng giao dịch tình báo với người ta đều thông qua cách thức và thủ đoạn đặc biệt, trực tiếp thông báo với ban ngành tình báo tối cao của quốc gia mà ông ta nhắm tới. Người của ông sao có thể nguỵ trang mà không khiến Kim Bằng phát hiện ra được?

Đỗ Tu Hải nguỵ trang thành người đứng đầu của tổ chức gián điệp nước ngoài tại Kinh Thành còn có thể lừa được Tiểu Điền nhưng sao mà qua mắt được Kim Bằng.

Hơn nữa vấn đề quan trọng nhất là thời gian không kịp nữa rồi, các khâu giải quyết bên trong quá nhiều, căn bản là trong thời gian ngắn không thể nào điều phối ổn được. Nếu sơ hở quá nhiều thì chắc chắn sẽ bị Kim Bằng nhận ra.

Như thế này thì khó làm rồi! Hướng Đông Nam đứng lên, hai tay chống hông đi lại trong văn phòng.

Sắc mặt của Hướng Đông Nam khá sốt sắng bởi thời gian không đợi ai cả. Nhỡ đâu ông để lỡ quá lâu, Kim bằng đã hoàn tất giao dịch rồi thì ông có muốn khóc cũng chẳng kịp.

Mãi vài phút sau, Đỗ Tu Hải liếc nhìn sắc mặt của Hướng Đông Nam xong mới hơi lưỡng lự nói: “Tôi có phương án như này, lãnh đạo xem liệu có khả thi hay không?”

“Anh nói đi!” Hướng Đông Nam đột ngột dừng bước nhìn Đỗ Tu Hải nói.

Đỗ Tu Hải rời khỏi toà nhà của Hướng Đông Nam rồi lái xe ra khỏi cứ địa quân sự, anh cảm thấy trong lòng xao động, lâu lắm rồi anh không hưng phấn như vậy.

Trong kế hoạch tổng thể của Hướng Đông Nam, phần mà anh phụ trách trông có vẻ chẳng quan trọng nhưng nó lại là khâu trọng yếu nhất.

Đỗ Tu Hải tràn trề tự tin, bởi cái anh biết còn nhiều hơn Hướng Đông Nam biết nhiều.

Đường Văn Viễn là con phố hiếm hoi ở trong Kinh Thành mà lại không náo nhiệt, không phồn hoa như những con đường khác, bởi nơi đây có hai lãnh sự quán quốc gia khá lớn và một cơ quan Liên Hợp Quốc tại Kinh Thành. Nơi đây không có những quảng trường hay trung tâm thương mại thường thấy.

Dưới ánh tà dương đỏ rực, khi mà dòng người trên phố vẫn qua lại tấp nập thì Tiểu Điền ngồi trên một chiếc xe Nissan biển đen lái ra khỏi cơ quan văn phòng Liên Hợp Quốc.

Trong một khách sạo năm sao tại đường Ngũ Nhất, Mục Hán đang ngồi ở sảnh lớn đọc một quyển tạp chí, hai mắt ông dường như đang nhìn chăm chú vào trang sách, nhưng thực chất ánh mắt vẫn luôn quan sát cánh cửa của sảnh lớn khách sạn.

Khi Tiểu Điền đi vào, ánh mắt của Mục Hán liền sáng rực lên. Tiểu Điền tiến vào thang máy xong thì Mục Hán để quyển tạp chí lên giá rồi đứng dậy đi khỏi khách sạn.

Vài phút sau, Tiểu Điền ngồi trong khu nghỉ của khách ở khách sạn, tay anh ta cầm một quyển tạp chí hệt như quyển mà Mục Hán đọc ở khách sạn.

“4… 2… 6…”

Tiểu Điền nhớ lại ám mã rồi tìm ra chữ cái đối ứng với ám mã trong quyển tạp chí.

“Cục tình báo trung ương… Văn kiện số 13… Yêu cầu trao đổi tài liệu giao dịch của Kim Bằng….”

Sau khi dịch xong ám mã, Tiểu Điền ngạc nhiên tới mức há hốc mồm.

Văn kiện số 13 là ám hiệu của tin tình báo có liên quan tới chiến hạm trong nước mà bộ Quốc phòng Nhật Bản mấy năm nay yêu cầu đặc công ở Trung Quốc không ngừng tìm kiếm, sao có thể bị đặc công của cục Tình báo trung ương biết được.

Anh ta lại nhìn bức ảnh của Mục Hán và ám hiệu mà ông ta để lại trên báo. Tiểu Điền chau mày rồi nhét tất cả đồ đạc vào trong cặp tài liệu của mình.

Một tiếng sau, Tiểu Điền xuất hiện ở nhà hàng dưới lầu. Hôm nay quả thực anh ta có buổi tiếp khách ở khách sạn này. Bạn học cũ cùng quê hương Nhật Bản với anh ta tới Trung Quốc du lịch, Tiểu Điền tiếp đãi họ ở đây.

Một buổi tiệc mang đậm phong vị Trung Quốc, cả khách và chủ đều hứng khởi. Tiểu Điền đích thân đưa tất cả khách tới dự tiệc về phòng nghỉ rồi quay về phòng mình tắm rửa. Đến khi tỉnh rượu thì anh ta tới lễ tân trả lại phòng.

Sau khi Tiểu Điền rời khỏi cổng khách sạn thì vừa hay có một chiếc xe taxi đưa khách tới, người khách đó xuống xe, Tiểu Điền thuận thế ngồi vào luôn.

“Đường Văn Viễn!” Tiều Điền ngồi sau nói địa chỉ với tài xế. Tài xế là một người đàn ông trung niên đeo kính, ông ta nhìn qua kính chiếu hậu liếc Tiểu Điền một cái rồi nổ máy. Sau khi chiếc xe lái khỏi khách sạn ra tới đường lớn thì tài xế taxi mới khẽ nói câu gì đó.

“Nà ní?” Tiểu Điền vốn ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên nghe thấy câu này lập tức mở mắt ra, thần sắc hoảng hốt.

“Cậu chẳng xứng đáng với chức vụ gì cả!” Tài xế tiếp tục lái xe nhưng ngữ khí lại rất nghiêm túc.

“Hây!” Tiểu Điền cúi gục đầu xuống nhưng sự sợ hãi trong lòng vẫn chưa tiêu tan.

Trong lúc ăn cơm với bạn thì anh ta mới phát ra tin tức yêu cầu đón đầu. Anh chẳng ngờ là tổ chức cấp trên lại tới nhanh như vậy.

Câu nói ban nãy mà tài xế nói với anh ta chính là ám mã đón đầu.

Tuy anh ta chưa từng gặp người tài xế này, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới sự tín nhiệm của anh ta dành cho người lạ mặt này cả. Trong tổ chức của anh ta, chỉ nhận ám mã không nhận người, dẫu rằng đứng trước mặt anh ta là một con chó mà nó đáp đúng được ám mã thì Tiểu Điền cũng sẽ tin tưởng vô điều kiện.

“Tìm tôi có việc gì gấp sao?” Tài xế vừa lái xe vừa hỏi.

Tiểu Điền dùng kênh khẩn cấp đặc biệt phát ra yêu cầu gặp mặt. Nếu không có việc gấp thì kênh này bình thường sẽ không được khởi động.

“Kẻ này tự xưng là trong tay có văn kiện số 13 mà chúng ta cần, yêu cầu chúng ta trao đổi tin tình báo mà lần này Kim Bằng phát ra…” Tiểu Điều đưa ra một bức ảnh, đó là hình ảnh Mục Hán ngồi trong sảnh lớn của khách sạn, có lẽ được chụp trộm từ xa.

“Văn kiện số 13?” Đồng tử trong mắt tài xế hơi co lại.

Văn kiện số 13 chỉ là một ám hiệu đặc chỉ chiến hạm có liên quan trong nước và sự phân bố lực lượng quân sự ở các vùng biển liền kề giữa hai nước. Theo lý mà nói thì ngoài ban ngành có liên quan tới bộ Quốc phòng và các tổ gián điệp tình báo cá biệt được sắp xếp ở Trung Quốc ra thì ám hiệu này không ai biết được mới đúng.

Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc thích hợp để thảo luận vấn đề này. Tài xế đánh lái rồi điều khiển xe vào một ngã rẽ, đến khi chắc chắn rằng bên ngoài không có những thiết bị có liên quan như máy giám sát thì mới nói với Tiểu Điền: “Cậu đưa đồ cho tôi, tôi thử điều tra thân phận của đối phương trước đã, đến khi xác nhận được thân phận và tình báo không có vấn đề thì tôi sẽ thông báo với cậu xem xử lý thế nào!”

“Rõ!” Tiểu Điền cúi đầu đáp rồi lấy đồ trong cặp ra nhét xuống gầm ghế.

Nửa tiếng sau, tài xế đưa Tiểu Điền về đường Văn Viễn rồi treo biển giao ban lên. Ông ta tìm một cây xăng gần đó đổ đầy bình.

Lại khoảng nửa tiếng sau, ông ta dừng lại ở một điểm đỗ xe, một ông chú độ ngoài năm mươi tuổi lên ghế phụ nói giọng Kinh Thành hỏi: “Hôm nay thế nào?”

“Cũng ổn!” Tài xế cười phúc hậu.

Chức vụ bên ngoài của ông ta hiện này chính là tài xế trực ca ngày của chiếc xe taxi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play