"Ngoài Bố Già ra, tôi chẳng sợ gì cả!” Đỗ Tu Hải nói như trút được gánh nặng.

“Ngay cả cái chết cũng không sợ, Bố Già có gì đáng sợ chứ?” Ngọc Châu khẽ cười nói.

“Cô không hiểu đâu!” Đỗ Tu Hải nhìn Ngọc Châu, sắc mặt tỏ vẻ hồi tưởng, như thể đang nghĩ xem Ngọc Châu trước đây trông như thế nào.

“Anh ta là làm nhiều việc có lỗi nên sợ gặp Bố Già!” Hồ Ly thở dài một tiếng, chỉ vào sô pha ở bên cạnh nói với Đỗ Tu Hải: “Ngồi đi!”

Đỗ Tu Hải ngồi chắc chắn xuống sô pha.

“Thử một chút!” Hồ Ly cầm chai rượu vang đỏ trong thùng đá trên bàn lên, mở nắp chai, rót một ly vang đỏ, đẩy tới trước mặt Đỗ Tu Hải, “Rượu cất giữ quý giá của trang trại rượu hàng đầu nước Pháp, có tiền cũng không mua được!”

Đỗ Tu Hải đón lấy ly rượu vang, sau khi uống một ngụm liền chép môi: “Không ngon, đắng chát quá!”

“Anh không sợ chúng tôi hạ độc trong rượu sao?” Ngọc Châu đứng bên cạnh lấy làm lạ hỏi một câu.

Đỗ Tu Hải lắc đầu, rượu vang trong ly đã uống cạn: “Nếu như mọi người muốn hại tôi, sao tôi có thể đề phòng được chứ?”

Anh ta cầm bình rượu trên bàn lên liếc nhìn rồi lại đặt xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Hồ Ly ở đối diện: “Không có rượu mạnh hơn sao, tốt nhất là rượu trắng, uống không quen thứ này!”

“Ha ha ha…” Ngọc Châu cười giòn tan, “Anh cả, chúng tôi mời anh tới không phải để anh uống rượu!”

Đỗ Tu Hải nhìn Ngọc Châu ngồi đối diện mình, ánh mắt có phần mơ màng: “Nhiều năm rồi, không biết cô có thay đổi không!”

“Vẫn chưa uống mà anh đã say rồi sao?” Ngọc Châu nhìn Đỗ Tu Hải, “Đeo mặt nạ da người quá nhiều, chính tôi cũng quên mất mình trông như thế nào rồi!”

Đỗ Tu Hải cười “ha ha” hai tiếng, khóe mắt rơm rớm nước mắt: “Đã bao năm rồi không ngồi mặt đối mặt trò chuyện thế này?”

“Đúng vậy!” Ngọc Châu khẽ gật đầu, “Bây giờ anh cả quyền cao chức trọng, sao có thể đi so sánh với đám người nay đây mai đó chúng tôi chứ?”

“Cô tưởng rằng tôi muốn sống cuộc sống thế này sao?” Đỗ Tu Hải gượng cười một tiếng, “Các người sẽ không bao giờ hiểu được rằng một người sống trong khe hẹp đau khổ thế nào đâu, từng giây từng phút tôi đều lo sợ, khe hẹp có khi nào sẽ khép lại, ép mình thành thịt vụn.”

“Các người bây giờ chắc đã biết, tại sao tôi lại nói không sợ chết rồi!” Đỗ Tu Hải cười như một người tâm thần nói: “Vì ngày nào cũng phải sống trong sợ hãi, nỗi sợ hãi trong lòng tích lũy từng ngày từng tháng, đã vượt qua nỗi sợ đối với cái chết, gặp được mọi người, tôi lại cảm thấy an tâm!”

“Tại sao?” Ngọc Châu hỏi.

“So với việc chết một cách không rõ ràng, chẳng bằng chết trong tay mọi người!” Đỗ Tu Hải thở dài một tiếng, lấy ngón tay gõ bàn: “Hồ Ly, rượu đâu?”

“Để tôi đi lấy!” Ngọc Châu đứng dậy, bước ra khỏi phòng khách.

“Lão Ngũ đâu?” Đợi sau khi Ngọc Châu đi ra, Hồ Ly bất ngờ hỏi một câu.

“Lão Ngũ?” Đỗ Tu Hải ngẩng đầu lên, ngờ vực nhìn Hồ Ly, “Tôi không biết!”

Hồ Ly chớp mắt nhìn Đỗ Tu Hải, muốn phán đoán xem lời nói của anh ta là thật hay giả.

“Đã tới mức này rồi mà cậu vẫn không tin tôi sao?” Đỗ Tu Hải cười khổ.

Hồ Ly từ từ đứng dậy, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi mắt Đỗ Tu Hải, rõ ràng không tin lời Đỗ Tu Hải nói.

“Lão Ngũ thất lạc rồi sao?” Đỗ Tu Hải nhíu mày hỏi một câu.

Hồ Ly không nói gì, chỉ nhìn chằm chặp Đỗ Tu Hải.

“Nếu như tôi thật sự biết được Lão Ngũ ở đâu, sao có thể không nói cho cậu chứ?” Đỗ Tu Hải nói.

“Việc có lỗi với Bố Già anh còn dám làm, sao còn nể nang tình anh em?” Hồ Ly lạnh lùng nói.

Đỗ Tu Hải cười ha ha: “Lão Tam, cậu không cần thăm dò tôi. Tôi từng làm những gì tôi biết rõ. Tương tự vậy, tôi cũng không hỏi những năm qua mọi người làm những gì. Nếu như là Bố Già bảo cậu tới thanh lý môn hộ, cậu cứ ra tay là được! Nếu như không phải, tôi nghĩ mọi người mời tôi tới đây chắc chắn là Bố Già muốn gặp tôi. Gặp Bố Già rồi tôi đương nhiên sẽ giải thích!”

Hồ Ly nhìn chằm chặp Đỗ Tu Hải, ánh mắt giống như hai lưỡi kiếm sắc, muốn mổ bụng Đỗ Tu Hải, nhìn xem trong lòng anh ta đang nghĩ gì.

Đỗ Tu Hải không hề sợ hãi, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

Phòng khách vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Ngọc Châu cầm hai chai rượu Mao Đài và một túi đậu phộng bước vào.

“Địa điểm cao cấp thế này, cô cho chúng tôi ăn cái này?” Đỗ Tu Hải cầm lấy chai rượu, mở nắp chai.

“Anh ấy là ông chủ nơi này, muốn ăn gì, hãy tìm anh ấy mà đòi!” Ngọc Châu lấy tay chỉ Hồ Ly.

Nghe thấy câu này, trong lòng Đỗ Tu Hải giống như vang lên một tiếng sấm rền, tay cầm chai rượu run rẩy, mấy giọt rượu sóng ra ngoài chén.

“Thật không ngờ!” Đỗ Tu Hải nhìn Hồ Ly, lắc đầu không dám tin.

Trang viên này vô cùng nổi tiếng trong tầng lớp thượng lưu chốn Kinh Thành. Nào là Hồng Lâu trước đây hay câu lạc bộ Trường Thành sau này so với trang viên vô danh này khác biệt giống như nông trại và khách sạn năm sao vậy.

Có bao nhiêu quan lớn phú hào muốn làm thẻ hội viên ở đây mà không được. Tới cả mình cũng chỉ vì một lần đi theo Hướng Đông Nam tới đây, được Hướng Đông Nam bảo lãnh mới có được một tấm thẻ.

Đỗ Tu Hải từng nghe Hướng Đông Nam nói rằng ông chủ đằng sau trang viên này không đơn giản, hình như là con cháu của lãnh đạo nào đó đã nghỉ hưu.

Hướng Đông Nam đã là quan viên cấp bộ, và cấp bộ này của ông ta có quyền lực lớn hơn và thực lực mạnh hơn những người cùng cấp khác nhiều. Cấp bậc của lãnh đạo mà Hướng Đông Nam nói nghĩ thôi cũng hiểu.

“Đây là cơ ngơi của Bố Già?” Đỗ Tu Hải đặt chai rượu trên tay xuống. Vì nếu như bảo anh tiếp tục rót, đừng nói là ly rượu trắng, cho dù đặt một chiếc bát tô trước mặt có lẽ anh cũng sẽ rót rượu ra ngoài. Vì bàn tay co trong ống tay áo của anh đã bắt đầu không ngừng run rẩy.

Sắc mặt Đỗ Tu Hải xem chừng rất thản nhiên nhưng trong lòng đã dấy lên một cơn bão cấp mười hai, không ngừng dậy sóng.

Ngọc Châu dùng từ “ông chủ” chứ không phải tổng giám đốc hay chủ tịch hội đồng quản trị. Mấy năm không gặp, Hồ Ly có thể có được cơ ngơi lớn thế này sao? Đỗ Tu Hải tuyệt đối không tin. Anh đương nhiên nghĩ tới Bố Già. Cũng ngạc nhiên với sự bạo gan của Bố Già, xây dựng được cơ nghiệp lớn thế này ở ngay bên cạnh đại bản doanh của cơ quan an ninh.

Nhưng nghĩ lại, Đỗ Tu Hải liền sợ hãi vã mồ hôi lạnh, đây tuyệt đối không phải việc Bố Già có thể làm. Bố Già là tấm bia vàng chói lóa, sao có thể đứng ở đây, muốn chết cũng không thể dùng cách này được.

Nhưng nếu như không có thế lực hùng hậu, trang viên vô danh sao có thể có danh tiếng lớn như vậy được. Ngay cả Hướng Đông Nam cũng phải kiêng dè ông chủ đứng sau lưng, có thể thấy rằng lời đồn đại không phải vô duyên vô cớ.

Nhưng nếu chỗ này không liên quan gì tới Bố Già, Đỗ Tu Hải cũng không tin. Nhìn thái độ của Ngọc Châu và Hồ Ly, họ không hề xa lạ gì với chỗ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play