"Chú Tư, cơ bản đã không còn việc gì nữa rồi, chú cũng về đi.” Lý Hương Quân ngồi trên ghế nói với Tư Hình.
“Được thôi!” Tư Hình mở mắt, liếc nhìn Lý Hương Quân.
Ánh mắt Tư Hình nhìn mình rất kì lạ khiến Lý Hương Quân cảm thấy vô cùng không thoải mái.
“Một mình ba cháu sống ở tứ hợp viện cũng rất an toàn, Hứa Tất Thành đã bố trí người ở bệnh viện rồi, chắc cũng không có vấn đề gì to tát!” Lý Hương Quân lấy hết dũng khí giải thích một câu.
“Ừ, được, vậy chú về đây!” Tư Hình dứt khoát đứng dậy nói với Lý Hương Quân một câu.
“Lát nữa cháu cũng về, văn phòng còn một đống việc phải làm.” Lý Hương Quân lại giải thích thêm một câu nhưng sau khi nói xong cô liền hối hận, càng nghĩ càng cảm thấy câu nói này có phần dư thừa.
Tư Hình như thể không phải hiện ra hàm ý bất thường trong lời nói của Lý Hương Quân, tiếp tục “ừ” một tiếng rồi rời khỏi tòa nhà bệnh viện.
“Con bé Hương Quân này, điên thật rồi sao?” Ngồi trong xe, Tư Hình lắc đầu than thở một câu.
Vụ tai nạn tối qua, ông đã cử người đi tìm hiểu. Nhìn chiếc xe thể thao bị đâm tan tành trong hình, Tư Hình không khỏi lạnh sống lưng.
Đây là kiểu vì Tống Triều Dương, Lý Hương Quân tới mạng sống cũng không cần! Nếu như để lãnh đạo biết được, không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì. Mình rốt cuộc có nên nói những vấn đề này cho lãnh đạo biết hay không? Tư Hình trong lòng do dự.
Diện tích vết thương không lớn, xử lý rất dễ dàng, phẫu thuật rất nhanh. Tống Triều Dương sau khi được đưa vào phòng phẫu thuật, không tới nửa tiếng liền được đẩy ra.
Ngực đã được băng bó lại, nhưng nhìn Tống Triều Dương được đẩy ra vẫn đang nghiến răng nghiến lợi, Lý Hương Quân lại lo lắng.
“Sao vậy? Có phải rất đau không?” Lý Hương Quân vịn mép giường, vừa đi vừa nói với Tống Triều Dương.
“Người bệnh kiên quyết không dùng thuốc mê, chúng tôi cũng không có cách nào cả. Chỉ có thể tiến hành phẫu thuật trong tình trạng ý thức của cậu ta vẫn tỉnh táo. Vết thương vừa mới được xử lý, lại tiến hành khử trùng, hiện giờ đang là lúc đau nhất.” Bác sỹ phẫu thuật chính đứng bên cạnh giải thích.
“Dùng nhiều thuốc mê sẽ có ảnh hưởng nhất định tới não bộ.” Tống Triều Dương nghiến răng, hít một hơi khí lạnh nói.
Mặc dù mức độ đau đớn lúc này không thể sánh bằng với sau khi bị Thú Y tiêm thuốc không rõ ràng khi tra tấn hồi tối, nhưng vẫn rất đau. Huống hồ bây giờ là trong bệnh viện, Tống Triều Dương không cần phải nhẫn nhịn, không cần phải nghiến răng cầm cự.
“Đúng là vậy!” Bác sỹ đứng cạnh lại gật đầu nói: “Tiểu phẫu thông thường, đặc biệt là người trẻ tuổi hoặc trẻ em, chúng tôi đều khuyên không dùng thuốc mê.”
Nghe thấy không có vấn đề gì to tát, Lý Hương Quân cuối cùng cũng yên tâm, theo sau giường bệnh đưa Tống Triều Dương về lại phòng bệnh.
“Vấn đề vết thương không nghiêm trọng, hiện giờ chủ yếu là tránh viêm nhiễm. Chúng tôi sẽ dụng phương pháp trị liệu và thuốc đặc biệt để phần da chỗ vết thương mau lành, chắc tầm mười ngày là có thể làm phẫu thuật cấy da!”
“Tới tới lui lui cũng 20 ngày, đợi ra viện có thể đi học chính thức, cũng mất chừng một tháng, cách kỳ thi đại học chừng vài ngày. Em thấy năm nay anh sẽ thế này thôi. Tới khi đó anh định sao đây?” Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương hỏi.
“Sau khi ra viện rồi tính.” Tống Triều Dương cố kìm nén cảm giác đau trên ngực, nhăn nhó nghiến răng.
Nói thực lòng tới bản thân cậu cũng không biết, mười ngày, hai mươi ngày nữa mình sẽ ở đâu chứ đừng nói tới thi đại học, đi học đại học.
Hiện giờ điều cậu lo sợ nhất chính là có thể thuận lợi trốn thoát được hay không. Nếu như trốn thoát được, sau này phải làm sao? Nói nhiều thêm mệt, tình cảm đúng là cục nợ. Cậu còn đang đau đầu rầu rĩ, mang theo tâm lý buông xuôi điếc không sợ súng.
“Được rồi, tới khi đó nếu thực sự không ổn thì để em sắp xếp!” Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương nói một câu.
Trước đây cô cũng đã nói với Tống Triều Dương rồi, ngoài mấy trường học top đầu ra, những trường đại học cao đẳng khác, cô thu xếp thông qua các mối quan hệ đưa Tống Triều Dương vào trường cũng không phải là việc quá khó khăn.
Hứa Tất Thành rời đi, Tư Hình cũng rời đi, bác sỹ điều trị chính tới phòng bệnh, sau khi dặn dò Lý Hương Quân kĩ lưỡng xong cũng rời đi.
Đợi tới khi y tá móc xong bình truyền nước đi ra ngoài, Lý Hương Quân dẫn dụ nhân viên chăm sóc do bệnh viện bố trí ra ngoài phòng bệnh, sau đó đóng cửa phòng lại, đứng ở đầu giường, mở to đôi mắt xinh đẹp, lặng lẽ nhìn Tống Triều Dương.
Bắt gặp ánh mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp của Lý Hương Quân, Tống Triều Dương bất giác cảm thấy một loại cảm xúc.
Tống Triều Dương tự nhận thấy khi đối mặt với đòn tra tấn cũng có thể kìm nén không nhíu mày, không kêu rên, nhưng khi bị Lý Hương Quân nhìn chăm chú không chớp mắt liền mất đi dũng khí nhìn vào ánh mắt cô.
“Lẽ nào anh không định giải thích với em sao?” Lý Hương Quân bình tĩnh hỏi.
Sau khi lo lắng và căng thẳng, hiện giờ đối mặt với Tống Triều Dương, trong lòng Lý Hương Quân chỉ còn lại phẫn nộ và đồng cảm. Lý Hương Quân không hiểu, mình đã năm lần bảy lượt cảnh cáo Tống Triều Dương không được dính dáng dây dưa gì với Lý Tương Tư nữa, nhưng tại sao Tống Triều Dương không nghe, hết lần này tới lần khác đều xảy ra xung đột với người khác vì Lý Tương Tư, lần này thậm chí còn bị bắt cóc, suýt chút nữa mất mạng. Đau lòng quá độ, cô thậm chí còn cảm thấy có phần thất vọng với Tống Triều Dương.
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi! Anh hứa đây là lần cuối cùng!” Giọng Tống Triều Dương rất thấp, vì cậu không có lý do đanh thép nào có thể thanh minh cho mình, chỉ có thể thề thốt hứa hẹn.
Lý Hương Quân cắn chặt môi muốn kìm nén cảm xúc của bản thân, nhưng trong lòng xót xa, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Tống Triều Dương rầu rĩ muốn đi nhảy sông, cậu không biết tại sao Lý Hương Quân rõ ràng thông minh là vậy, chín chắn là vậy, sắc sảo là vậy, chỉ cần ở riêng bên mình liền hơi một tí là khóc, nước mắt xối xả như thể nước suối miễn phí vậy.
Trước đây thường nghe nói tới câu con gái làm bằng nước, không biết có ý nghĩa gì. Nhưng bây giờ chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, Tống Triều Dương đã hiểu rất sâu sắc ý nghĩa của câu nói này.
“Đừng khóc nữa, em nghe anh giải thích!” Tống Triều Dương dùng cánh tay không cắm kim chống xuống giường, cố gắng ngồi dậy, khẽ nói với Lý Hương Quân: “Bây giờ nếu như có ai đó đi vào, để người ta nhìn thấy thì làm sao? Vừa rồi khi em nhào vào lòng anh đã bị chú Tư Hình nhìn thấy, cũng không biết có về nói với ba em hay không.”
Lý Hương Quân hiện giờ cảm thấy có chút bi ai, sự sợ hãi đối với Lý Tứ Hải dường như không còn tác dụng gì nữa.
Cô khóc ròng, nói đứt đoạn: “Thay vì sợ hãi, bị sốc, bị tủi thân cùng anh, chẳng bằng bị ba em nhốt vào phòng tối còn hơn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT