"Chúng ta có thể sử dụng phương pháp loại trừ so sánh, thu hẹp phạm vi nghi ngờ lại. Sau đó nhắm vào trọng điểm xem xem liệu có thể có được manh mối gì không.”

Đội trưởng Tiết nghĩ một hồi nói, sau đó ông ngẩng đầu lên, nhìn một lượt các cảnh sát nhân dân đang vây quanh văn phòng rồi nhìn chằm chằm vào lãnh đạo chi cục công an trực ban.

Hôm nay đến lượt Chủ nhiệm Bộ Chính trị trực ban ở chi cục công an. Bình thường công tác chủ yếu của ông là phụ trách công tác tư tưởng chính trị của tất cả cảnh viên toàn chi cục, vậy nên ông không rõ lắm về nghiệp vụ phá án và điều tra ở tuyến thứ nhất, nhưng đạo lý đối nhân xử thế lại là điểm mạnh của ông.

Ông nghe ra được ý tứ mập mờ trong lời nói của đội trưởng Tiết rồi lại nhìn thấy ánh mắt của đội trưởng Tiết, ngay lập tức ông liền hiểu ý ngay.

“Những người không liên quan ra ngoài trước đi.” Chủ nhiệm phòng chính trị hô lên, ông bảo toàn bộ cảnh sát nhân dân bình thường lui khỏi phòng họp, thậm chí bao gồm cả bản thân ông.

Sau khi hầu hết mọi người đi khỏi, phòng họp lúc này chỉ còn lại bốn người: Hứa Tất Thành, Tư Hình, Lý Hương Quân và cả đội trưởng Tiết. Hứa Tất Thành thậm chí đuổi cả tài xế đưa mình tới đây đi ra ngoài.

Đội trưởng Tiết làm thao tác trên laptop trước mặt mình, ông trích ra camera của nhà hàng đồ Tây, ông cắt những cảnh tượng có sự xuất hiện của Đầu Trọc và Thú Y ra rồi làm thành từng bức ảnh đặt trên mặt bàn.

Sau đó ông lại mở túi hồ sơ mà trợ lý đưa tới ra. Trong túi hồ sơ là toàn bộ những tài liệu quan trọng có liên quan tới vụ án Tống Triều Dương sử dụng và tàng trữ ma tuý ở trường học lúc trước, đội trưởng Tiết lấy mấy tấm phác hoạ chân dung từ trong đó ra đặt lên bàn họp.

Những tấm phác hoạ chân dung này đều là đội trưởng Tiết lần trước điều tra vụ án bảo hoạ sĩ vẽ lại chân dung của Đầu Trọc và Thú Y dưới sự trợ giúp của các bạn học sinh trong lớp.

Ngoài phác hoạ khuôn mặt thì còn có cả phác hoạ toàn thân. Đội trưởng Tiết tiến hành so sánh giữa bức hình trong máy tính và bức vẽ chân dung rồi chọn ra những phần tương đồng.

Cuối cùng, ông xoay máy tính lại trước mặt Hứa Tất Thành, Lý Hương Quân và Tư Hình rồi nói: “Mọi người qua đây xem.”

Đội trưởng Tiết chỉ vào bức ảnh và bản vẽ: “Tuy khuôn mặt có sự khác biệt rất lớn nhưng mọi người có thể thấy được thể hình và chiều cao của đôi nam nữ này.”

Ba người còn lại vây quanh máy tính tỉ mỉ tiến hành so sánh.

Lý Hương Quân nhìn mãi mà cũng chẳng nhìn ra điểm nào khác thường bởi cô không phải là người trong ngành.

Nhưng Hứa Tất Thành và Tư Hình thì khác, bọn họ đều là tinh anh trong ban ngành an ninh quốc gia, năng lực nhận diện và năng lực quan sát mạnh hơn hẳn Lý Hương Quân.

Bọn họ nhìn vào bức ảnh và bức vẽ Thú Y trước, sự tương đồng trong đó không nhiều lắm bởi vai trò của Thú Y trong cả hai vụ án đều vô cùng quan trọng, tất cả mọi hoá trang đều vô cùng tỉ mỉ, nguỵ trang cũng triệt để, cô không chỉ thay đổi dung mạo, mà thậm chí đến ngay cả chiều cao, thể hình cũng vô cùng khác biệt, điểm tương đồng duy nhất có lẽ chính là cả hai cô gái trong vụ án đều rất xinh đẹp.

Nhưng Đầu Trọc thì khác, Đầu Trọc tự đề cao mình, hắn cho là bản thân mình là tinh anh nên hắn không quá xem trọng việc đối phó với Tống Triều Dương ở cả hai vụ án. Hắn cho rằng để bản thân mình giết gà dùng dao mổ trâu có chút uổng phí nhân tài, vậy nên tuy hắn đã nguỵ trang nhưng chỉ thay đổi tướng mạo, còn như thể hình và chiều cao thì hắn lại không quá chú trọng nguỵ trang.

Hứa Tất Thành và Tư Hình vừa liếc qua đã nhìn ra ngay được là hai người đàn ông có thể hình cao lớn xuất hiện trong hai vụ án vô cùng giống nhau, rất có khả năng là cùng một người.

“Có chắc chắn không?” Sau khi tiến hành so sánh kỹ lưỡng một lượt, Hứa Tất Thành ngẩng đầu lên hỏi đội trưởng Tiết.

“Phải đến 90%”. Đội trưởng Tiết gật đầu nói.

“Mọi người đang nói gì vậy? Sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?” Lý Hương Quân sốt sắng hỏi. Thực ra Lý Hương Quân là do quan tâm quá nên loạn, nếu nhân vật chính trong vụ án lần này không phải Tống Triều Dương mà là vụ án của bất kỳ một người bình thường nào khác, thì kể cả cô có không nhìn ra được điểm khác thường trong bức ảnh, nhưng cô chỉ cần liên kết nghi ngờ và suy đoán lại thì cũng có thể nghe ra được ý tứ của đội trưởng Tiết.

“Người lần này bắt cóc Tống Triều Dương có lẽ là cùng một đám người với những kẻ lần trước xuất hiện ở trường học bỏ thuốc cậu ta.” Đội trưởng Tiết giải thích.

“Ý chú là Mục Hán làm sao?” Lý Hương Quân vô thức nói ra.

“Chắc là vậy.” Đội trưởng Tiết gật gật đầu rồi lại nói với Hứa Tất Thành và Tư Hình: “Dựa vào thủ đoạn hiện có của chúng tôi thì có thể tiến hành định vị và theo dõi kẻ tình nghi nhưng có lẽ sẽ mất chút thời gian. Hai anh liệu có thể thông qua hệ thống nội bộ của mình để điều tra địa điểm chính xác của Mục Hán lúc này và những nơi mà ông ta từng đi ngày hôm nay không.”

“Được, để tôi bố trí.” Hứa Tất Thành gật đầu nói. Anh vừa dứt lời thì điện thoại vệ tinh giắt ở hông liền rung lên. Anh mở điện thoại vệ tinh ra, trên màn hình nảy lên một dòng tin nội bộ gửi từ ban ngành an ninh, nội dung tin nhắn là: Thông qua giám định của ban ngành kỹ thuật thông tin nội bộ, điện thoại của Tống Triều Dương vào mười giờ hai mươi phút sáng ngày hôm qua đã bị phần mềm virus xâm nhập, trong phần mềm virus ẩn chứa hệ thống định vị và nghe lén. Khoảng bảy giờ ba mươi phút tối, đối phương đã cắt đứt tín hiệu liên lạc.

“Ban ngành thông tin lúc này đang điều tra thiết địa điểm để thiết bị mà đối phương dùng để nghe lén điện thoại.” Lúc này là tờ mờ sang, sang ngày hôm qua trong tin nhắn thực chất chỉ là mười mấy tiếng trước.

“Mười giờ hai mươi phút Tống Triều Dương ở đâu?” Nhìn nội dung tin nhắn trong điện thoại vệ tinh, Hứa Tất Thành nhìn Lý Hương Quân hỏi.

“Mười giờ hai mươi phút?” Nghe thấy Hứa Tất Thành hỏi vậy, Lý Hương Quân nhắc lại. Cô hơi chau mày bắt đầu nhớ lại. “Tám giờ hai mươi phút tôi rời khỏi văn phòng luật sư, khoảng chín giờ ba mươi phút tới đây, sau đó gặp Tống Triều Dương. Sau khi Mục Hán tới thì làm thủ tục bảo lãnh cho Tống Triều Dương ở đây. Khoảng mười giờ hai mươi phút thì làm xong mọi thủ tục, tôi không chắc chắn là khi đó tôi đã đưa Tống Triều Dương rời khỏi đây hay chưa nữa.”

“Để tôi bảo người đi điều tra camera.” Đội trưởng Tiết nghe Lý Hương Quân nói xong lập tức sắp xếp.

Buổi sáng Tống Triều Dương ở chi cục khu Bắc, muốn biết cậu mấy giờ đi khỏi đó kỳ thực rất đơn giản. Đội trưởng Tiết ra ngoài bảo trợ lý đi lấy camera giám sát của nội bộ chi cục công an, còn Hứa Tất Thành dùng điện thoại vệ tinh bảo thủ hạ tiến hành nhiệm vụ định vị và theo dõi Mục Hán. Vài phút sau, hai người họ đã nhận được thông tin phản hồi từ thủ hạ.

“Điểm cuối cùng Mục Hán xuất hiện chiều hôm nay là bệnh viện chuyên khoa ngoại khoa.” Hứa Tất Thành nhìn thông tin phản hồi trong điện thoại, anh nói với mấy người ở đó.

“Bệnh viện chuyên khoa ngoại khoa? Mục Đức Cao, con trai Mục Hán lúc này đang nằm ở đó.” Lý Hương Quân ngẩng đầu lên nhắc lại một lần nữa rồi nói tiếp: “Chính là bạn cùng lớp bị Tống Triều Dương đánh trọng thương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play