Ngược lại, chắc chắn đám người này sẽ càng ẩn nấp kỹ hơn nữa, cố gắng không để cậu phát giác ra được sự tồn tại của họ.
Nếu ngay cả cậu còn không lừa được thì sao mà dụ ông nội cắn câu được?
Ngoài nhân vật thần bí đứng đằng sau và Mục Đức Cao cùng Mục Hán ra thì người có thể coi là kẻ thù của cậu kể từ khi cậu tới Kinh Thành chỉ còn đám anh em Ngũ Phúc bị cậu ép uống nước tiểu trong nhà vệ sinh, lúc này đã bị cục công an bắt giữ mà thôi.
Đúng vậy, mấy kẻ này hiềm nghi rất lớn!
Bọn họ tuy đã bị bắt giam nhưng ai dám đảm bảo là người nhà của chúng chưa từng nghĩ đến việc báo thù cậu cơ chứ. Đối với họ mà nói thì bản thân cậu mới chính là kẻ tội đồ khiến bọn chúng bị bắt giam.
Ngay sau khi ra khỏi trại giam thì Lý Hương Quân đã tóm tắt qua về thân phận bối cảnh của chúng. Trong đó có phụ thân của Diêu Kim Tiền, Diêu Chí Khang là Cục trưởng cục công an khu vực, cũng là người có quyền thế nhất trong đám học sinh xấu xa này.
Gia tộc đứng sau Lưu Tự Phi và Hà Chí Đào ngoài mặt thì làm ăn buôn bán chính đáng nhưng thế lực ngầm cũng khá phức tạp, họ có mối liên hệ với một vài thế lực hắc ám trong xã hội, hai nhà còn lại đều buôn bán bình thường.
Trong số này thì hiềm nghi lớn nhất chính là Lưu Tự Phi và Hà Chí Đào.
Tống Triều Dương so sánh như vậy thì hiềm nghi của Mục Hán lại bớt đi một chút.
Dù gì thì Mục Hán cũng nắm được một vài thông tin về bối cảnh đằng sau Lý Hương Quân. Từ biểu hiện mấy ngày hôm nay của ông ta thì chắc là hắn vô cùng kiêng kỵ Lý Hương Quân và nghĩ mọi cách để chèo kéo quan hệ với cô.
Ông ta không chỉ gửi ngân phiếu mà còn chủ động phối hợp với Lý Hương Quân để bảo lãnh cho cậu từ cục công an ra ngoài. Dựa theo logic bình thường thì có lẽ Mục Hán sẽ không ra tay với cậu nữa.
Nhưng Tống Triều Dương chẳng hề quên ánh mắt hung hãn của Mục Hán nhìn mình sáng nay khi ở cục công an.
Vậy rốt cuộc là ai? Tống Triều Dương cảm thấy mù mờ.
Hiềm nghi của mấy người này đều rất lớn, nhất thời Tống Triều Dương khó mà suy luận ra được.
Xem đối phương muốn làm gì đã. Tuy cậu suy nghĩ rất nhiều nhưng thực chất chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn. Những suy nghĩ này chỉ vụt qua trong đầu của Tống Triều Dương mà thôi.
Cậu cảm nhận được độ dày và và chất liệu của của sợi dây da đang khoá cổ tay mình. Trong lòng Tống Triều Dương cảm thấy thảng thốt bởi cậu suy ra được cái dây da này được đặc chế từ da bò, sức lực của cậu không đủ mạnh để làm đứt nó.
Tống Triều Dương cảm thấy căng thẳng, cậu không biết kẻ bắt trói mình rốt cuộc muốn làm gì, liệu hắn có giết cậu hay không.
Nhưng nếu hắn muốn lấy mạng cậu thì có lẽ sẽ không có biểu hiện như thế này, hơn nữa cũng không cần rắc rối đến thế, vừa bỏ thuốc lại vừa bắt cóc cậu.
Lúc bỏ thuốc cậu hắn chỉ cần thay thuốc mê thành thuốc độc là được rồi.
Đối phương bắt cóc cậu chắc chắn là có mục đích, cũng chỉ là hai lý do, hoặc là vì tiền hoặc là báo thù. Bí mật trên người cậu quá nhiều, Tống Triều Dương thầm cầu nguyện hy vọng không phải là đối phương vì biết được thân phận của cậu mà nhắm vào ông nội. Nếu như vậy thì kết cục của cậu chắc chắn sẽ là cái chết.
Cậu mới 18 tuổi, từ nhỏ đã theo ông nội lưu lạc khắp nơi, phiêu bạt tứ phương, về cơ bản là một mình cậu lớn lên, luôn phải chịu khổ sở, cậu gần như chưa từng được sống ngày tháng nào vui vẻ cả. Nếu chết một cách không rõ ràng như thế này thì quả thực là Tống Triều Dương không cam tâm.
“Anh đi ra ngoài đi đã.” Giọng nói điện tử truyền vào trong, Mục Hán đứng ở ngoài nhìn thấy Tống Triều Dương đã tỉnh lại liền nói với Đầu Trọc.
Đầu Trọc đeo máy đổi giọng bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.
“Dùng cái này đánh mạnh vào cho tôi.” Mục Hán đưa một cái dùi cui cao su cho Đầu Trọc.
“Hả? Bảo tôi động tay à?” Đầu Trọc ngẩn ra.
Ngoài máy tính ra thì Đầu Trọc cũng vô cùng thích giao đấu và boxing, hơn nữa thì hắn cũng dành rất nhiều công sức cho mảng này.
Trong mấy câu lạc bộ đẳng cấp nhất ở Kinh Thành thì danh tiếng của Đầu Trọc cũng không hề nhỏ. Có điều thích thì là thích nhưng không có nghĩa là hắn thích đánh người. Nếu trên sàn đấu hắn có thể dùng bản lĩnh thật sự để cho Tống Triều Dương một bài học thì Đầu Trọc vô cùng thích thú.
Nhưng Tống Triều Dương bị trói lại như vậy, hoàn toàn không có chút sức lực phản ứng nên Đầu Trọc chẳng có hứng thú tí nào.
“Bây giờ chỉ có hai chúng ta, anh nói xem ai làm đây?” Mục Hán nheo mắt lại, lộ ra ánh mắt hung hãn nói.
“Có thể gọi một người đến giúp mà”. Đầu Trọc mặt mày hỉ hả nói.
“Nếu anh không muốn bị cảnh sát tìm được mình quá nhanh thì sau này gắng mà cẩn trọng hơn nữa đi.” Mục Hán cười khẩy.
Ông ta lại nhìn Tống Triều Dương rồi nói với Đầu Trọc: “Đừng trách tôi không bảo anh nhé. Tên nhóc này lai lịch không đơn giản đâu. Nếu để người đằng sau nó biết được là hai chuyện vừa rồi đều do tôi và anh làm thì kết cục chẳng khá hơn bị cảnh sát tóm là mấy đâu. Đây cũng là lý do vì sao tôi giao việc cho anh làm.”
“Không phải chứ, lợi hại đến vậy sao!” Đầu Trọc hoảng hốt nói.
Hắn ta không nhìn ra được hoá ra Tống Triều Dương lại là một nhân vật tầm cỡ.
“Đừng phí lời nữa!” Mục Hán lạnh lùng hô lên một tiếng, ông nhét cái dùi cui vào tay Đầu Trọc nói: “Cố đánh vào chỗ nào nhiều thịt ấy, cho nó đau hết mức có thể.”
“Nhưng phải chú ý là đừng để xảy ra chuyện. Nếu không cẩn thận mà đánh chết nó thì chúng ta cũng bỏ mạng luôn đấy!” Mục Hán dặn dò.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt Mục Hán, Đầu Trọc cuối cùng cũng tin lời Mục Hán nói là thân phận của Tống Triều Dương không đơn giản rồi.
Hắn cầm cái dùi cui trong tay ước lượng mấy cái rồi vung mạnh lên viết một chữ thập trong không khí: “Được, tôi biết rồi.”
Hắn đại khái biết được lát nữa nên ra tay ở mức nào, có lẽ sẽ không chế được lực để không đánh Tống Triều Dương đến nỗi xảy ra chuyện.
Đầu Trọc gật đầu rồi lại đi vào trong phòng thẩm vấn.
“Các người muốn làm gì?” Nghe thấy có tiếng người bước vào, Tống Triều Dương lập tức hô lên.
Cậu đang nghĩ xem liệu có thể moi được chút tin tức từ đám người này hay không, từ đó có được suy luận về thân phận của đối phương.
Nhưng Mục Hán vốn dĩ là không để cậu có cơ hội này. Cái Mục Hán nghĩ trong đầu lúc này chính để Tống Triều Dương chịu chút giày vò mà không khiến cậu xảy ra chuyện.
Đầu Trọc tay cầm dùi cui, trong đầu hắn đang làm sẵn công tác chuẩn bị. Hắn nhớ lại cảnh tượng lần trước khi ở trường Tống Triều Dương đánh mình đến mức không có sức chống trả mà trong lòng khẽ dấy lên cơn thịnh nộ.
Tuy hắn luôn đi theo Mục Hán làm những chuyện vi phạm pháp luật nhưng Đầu Trọc vẫn luôn cho rằng mình là phần tử tội phạm có đầu óc cùng khoa học kỹ thuật cao, trước giờ hắn chưa từng làm bị thương ai cả.
“Bắt đầu đi.” Mục Hán đứng bên ngoài ra lệnh cho Đầu Trọc đang đứng cạnh Tống Triều Dương.
Đầu Trọc giơ cái dùi cui trong tay lên rồi đột ngột đánh vào bụng dưới của Tống Triều Dương, phát ra một âm thanh giòn tan.
Không kịp đề phòng, Tống Triều Dương cảm thấy bụng dưới của mình đột ngột đau nhói, sau đó cảm giác đau đớn ấy lan truyền tới bụng, lá gan của cậu cũng bất ngờ bị đập mạnh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT