Tống Triều Dương hiện giờ nhìn có vẻ như đang hôn mê sâu, thực ra vẫn còn một chút ý thức tỉnh táo, điều này hoàn toàn là nhờ vào sự huấn luyện cường hóa không ngừng của ông đối với cậu từ nhỏ tới lớn, không đơn thuần chỉ là khiến cơ thể cậu sản sinh kháng thể, mà còn khiến ý chí của cậu vô cùng kiên cường.
Nghe thấy hơi thở đều đặn của Tống Triều Dương, Thú Y vẫn không yên tâm quan sát vài giây, cho tới khi chắc chắn Tống Triều Dương đã thực sự rơi vào hôn mê, cô ta mới giơ ngón tay lên, cẩn thận chạm nhẹ lên mặt Tống Triều Dương.
Cảm thấy nhiệt độ cơ thể có phần nóng hơn người bình thường, Thú Y khẽ thở phào, nói trong tai nghe: “Được rồi!”
Đặc tính của loại thuốc này vô cùng rõ ràng, người sau khi trúng độc, nhiệt độ cơ thể sẽ cao hơn nhiệt độ cơ thể bình thường.
Cho tới giờ cô ta mới dám chắc một trăm phần trăm là Tống Triều Dương đã hôn mê.
Lẽ nào thuốc lần này mình điều chế có vấn đề? Thú Y thầm nghi ngờ nói.
Trước đây đã từng thí nghiệm rất nhiều lần, chưa có trường hợp nào vượt quá thời gian dự tính của cô ta, cô ta nhìn thấy Tống Triều Dương uống nước, sau đó đi ra khỏi nhà hàng Tây, lên xe hóa trang lại, sau đó mới về lại nhà hàng Tây, các khoảng thời gian đều đã được tính toán rất kĩ càng.
Theo kế hoạch của cô ta, đợi tới khi cô về lại nhà hàng Tây tìm Tống Triều Dương, Tống Triều Dương phải hoàn toàn hôn mê rồi mới đúng.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy Tống Triều Dương, Tống Triều Dương vẫn đang gắng gượng đấu tranh, thậm chí kiên trì thêm được hơn một phút, đây là tình hình chưa từng xảy ra bao giờ.
Thú Y nghĩ kỹ lại một lượt, khi mình điều chế thuốc mê, có phải đã nhầm tỉ lệ rồi không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không hề phát hiện ra sai ở đâu.
“Đưa cậu ta đi trước, tránh đêm dài lắm mộng.” Trong tai nghe vọng ra tiếng của Đầu Trọc.
“Ừ!” Thú Y khẽ trả lời trong tai nghe.
Thú Y cầm hai ly whisky trên bàn lên, khẽ rót vài giọt lên mặt và người Tống Triều Dương, cuối cùng đổ toàn bộ phần còn lại vào thùng rác.
Không quá một phút, trên người Tống Triều Dương liền tỏa ra mùi rượu thơm thoang thoảng.
Sau đó cô ta khẽ chen vào sô pha của Tống Triều Dương, ôm Tống Triều Dương vào lòng. Giơ tay cầm lấy điện thoại Tống Triều Dương đặt trên bàn. Nếu như có người quay đầu nhìn về phía bên này sẽ tưởng rằng hai người đang hôn nhau.
“Giải mã!”
Thú Y khẽ nói một câu sau đó cắm con chip dài chừng nửa centimet, hình tròn vào lỗ cắm tai nghe điện thoại của Tống Triều Dương.
Dường như cùng khoảng thời gian này, màn hình điện thoại của Tống Triều Dương hiển thị trên màn hình máy tính của Đầu Trọc, bên trên vẫn còn hiển thị thông báo cuộc gọi lỡ mà Hứa Tất Thành vừa gọi tới.
Tiếng gõ bàn phím máy tính lách cách vang lên, chưa tới mười giây, mật mã khóa màn hình điện thoại của Tống Triều Dương đã bị Đầu Trọc mở ra.
Đầu Trọc lục tìm nhật ký cuộc gọi của Tống Triều Dương, tìm được số điện thoại của Lý Tương Tư, khi nhìn thấy tên ghi là năm chữ “Đại tiểu thư xinh đẹp”, Đầu Trọc bất giác bật cười.
“Đợi cậu không tới, mình về đây!” Đầu Trọng đóng giả khẩu khí của Tống Triều Dương, trả lời tin nhắn Lý Tương Tư.
Đầu Trọc đương nhiên biết rằng điện thoại của Lý Tương Tư lúc này vẫn đang trong tay Lạc Đà, và đợi sau khi hắn và Thú Y dẫn Tống Triều Dương đi, sẽ nghĩ cách trả lại điện thoại cho Lý Tương Tư. Mục đích duy nhất làm vậy chỉ là tránh để Lý Tương Tư nghi ngờ, cố gắng để cảnh sát phát hiện thời gian Tống Triều Dương mất tích muộn một chút, để ba người họ có đủ thời gian rút lui.
Nhưng trong chuyện này có một vấn đề chí mạng đối với ba người Đầu Trọc, Thú Y và Lạc Đà: Mục Hán không nói thân thế đặc biệt của Lý Tương Tư với bọn họ, họ cũng không báo lại với Mục Hán, họ ra tay khi Lý Tương Tư chuẩn bị hẹn hò với Tống Triều Dương.
“Được rồi!” Đầu Trọc thoát ra khỏi màn hình điện thoại nói với Thú Y.
Thú Y điều chỉnh độ sáng màn hình của Tống Triều Dương trở thành trạng thái ban đêm, sau đó tắt tiếng, nhét vào khe nệm ngồi của ghế sô pha. Chỉ cần không lật nệm ngồi ghế sô pha lên sẽ tuyệt đối không thể phát hiện ra được.
Trên tay Thú Y đã được bôi nước keo đặc biệt, căn bản không sợ để lại dấu vân tay.
“Phục vụ.” Làm xong tất cả mọi việc, Thú Y liền đứng dậy vẫy tay gọi. Nhân viên đứng gần nhất nghe thấy tiếng gọi liền bước tới.
“Chào quý cô, cho hỏi cô có yêu cầu gì không?” Nhân viên phục vụ khách sáo hỏi.
“Bạn tôi uống say rồi.” Thú Y chỉ vào Tống Triều Dương nói, “Tôi đã gọi người tới giúp rồi, đợi lát nếu anh ấy tới sẽ báo số bàn của tôi, anh giúp tôi dẫn tới đây nhé!”
“Vâng!” Nhân viên phục vụ cung kính đáp lời, “Nếu như còn cần dịch vụ khác, cô có thể gọi tôi!”
Thú Y gật đầu với nhân viên phục vụ.
Tống Triều Dương bị chuốc thuốc hôn mê, kế hoạch coi như đã thành công một nửa, việc cần làm bây giờ chính là cõng Tống Triều Dương ra khỏi nhà hàng Tây, cõng lên xe.
Theo kế hoạch, việc này sẽ do Lạc Đà dáng thấp, khỏe mạnh, nhưng sức lực hơn người làm. Và lúc này Lạc Đà chắc đang đợi ở ngoài cửa nhà hàng Tây.
“Anh làm gì vậy, sao vẫn chưa tới?” Đầu Trọc hỏi luôn trong thiết bị liên lạc, người hắn hỏi là Lạc Đà, mốc định vị của Lạc Đà vẫn ở cách nhà hàng Tây chừng gần năm trăm mét, không biết đang làm gì.
“Có một chút việc ngoài kế hoạch!” Lạc Đà nói thẳng trong tai nghe, có điều tiếng rất nhỏ, chắc là cố tình cúi đầu, không để người khác nhìn thấy khẩu hình của mình.
Hiện giờ hắn đang đứng gần thùng rác hắn mới vứt điện thoại của Lý Tương Tư, quan sát Lý Tương Tư đang đi theo dòng người về phía này, Lạc Đà đành nói: “Con bé đó đang đi thẳng tới nhà hàng Tây đấy.”
“Hử?” Đầu Trọc hử một tiếng.
Theo như kế hoạch của họ, Lý Tương Tư sau khi bị giật điện thoại không phải là sẽ đuổi theo sao? Sao lại đi về phía bên này?
Kế hoạch tạm thời là vậy, thời gian khá gấp gáp, chuẩn bị không đầy đủ, sơ hở quá nhiều, nhưng đã là vậy rồi, Thú Y và Đầu Trọc cũng cho rằng Mục Hán bảo họ bắt cóc Tống Triều Dương thực ra là chuyện bé xé ra to, như thể dùng dao mổ trâu để giết gà.
Tống Triều Dương đích thật rất giỏi đánh nhau nhưng bỏ thêm mấy trăm nghìn tệ, tìm vài tên tội phạm bỏ trốn tạo dựng sự cố, ví dụ như tai nạn ô tô… thực ra cũng là việc rất đơn giản.
Nhưng họ không hiểu thân phận của Tống Triều Dương, đương nhiên cũng không hiểu sự kiêng dè của Mục Hán: Cho dù có người nghi ngờ ông ta bắt cóc Tống Triều Dương, Mục Hán cũng khiến cho người khác không tìm được bằng chứng.
“Giữ chân cô ta!”
Đầu Trọc đành nói một câu, sau đó gỡ tai nghe trên cổ xuống. Kéo một chiếc két sắt làm bằng bạc ở dưới bàn thao tác ra, sau khi nhập mật mã mở ra, lấy trong hộp thủy tinh ra một tấm da giống găng tay cao su.
Da cao su rất mỏng, Đầu Trọc cầm trong tay, thông qua tấm da có thể nhìn thấy ánh sáng phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT