"Sau này hãy tránh xa cô ta một chút.” Đỗ Tu Hải lại nói bóng gió.

Mục Hán đương nhiên biết rằng, người Đỗ Tu Hải nói là Lý Tương Tư.

“Thu những suy nghĩ không thực tế lại!” Đỗ Tu Hải lại nói: “Sau khi trở về, anh hãy bình tĩnh suy nghĩ kĩ lưỡng, tư tưởng hiện giờ của anh quá nguy hiểm, anh tưởng rằng có quan hệ tương đồng với có mọi thứ sao? Nhưng thực tế không phải như những gì anh tưởng tượng đâu.”

“Hành vi này của anh chính là tự chuốc họa vào thân.” Đỗ Tu Hải dừng lại một lát sau đó nói tiếp, “Hiện giờ tôi và anh là cùng hội cùng thuyền, anh không thoát được, tôi cũng không thoát được. Mặc dù giữa chúng ta không có gì tình nghĩa gì đáng nói, nhưng nói chung là có chung lợi ích. Lần sau nếu còn để việc tương tự xảy ra, tôi sẽ suy nghĩ tới việc cắt đứt với anh!”

“Vì thế tôi hi vọng, những việc liên quan tới phương diện này, lần sau, anh cần phải trưng cầu ý kiến của tôi. Anh chết, tôi cũng không sống được. Nói chung tôi không hại anh đâu.” Tới lúc này rồi, giọng Đỗ Tu Hải mới xem như dịu lại, trở về trạng thái bình thường.

Mục Hán hơi ưỡn thẳng sống lưng tê dại, khẽ hoạt động vùng cổ cứng đơ.

“Được rồi, hôm nay tới đây đã, anh về suy nghĩ kĩ lại đi.” Đỗ Tu Hải ngồi thẳng dậy, bước xuống khỏi giường la hán.

“Không ở đây ăn trưa sao?” Mục Hán vội vã hỏi.

Những lời Đỗ Tu Hải vừa nói giống như bên tai ông ta có một chiếc chuông lớn, ai đó dùng một chiếc búa khổng lồ khẽ gõ nhẹ một cái khiến ông ta giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Tới tận thời điểm này, trong lòng ông ta vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Việc thế này ông ta không dám nói cho bất cứ người nào khác biết, cũng chỉ có thể trao đổi với Đỗ Tu Hải.

“Thôi, về còn có việc, anh muốn ở lại thì cứ ở lại thêm lúc nữa. Chỗ này cũng khá yên tĩnh, cảnh quan cũng không tồi, gái cũng bắt mắt. Không phải trước giờ anh vẫn mơ ước được tới sao?” Đỗ Tu Hải khi đi giày vẫn không quên trêu đùa Mục Hán.

Nơi này thực hiện chế độ hội viên cao cấp, chỉ có những người lọt mắt ông chủ mới được phát một thẻ hội viên, không có thẻ hội viên, người thường không thể vào được, người ta không cần biết anh có bao nhiêu tiền, tới người giàu có nhất thế giới tới cũng phải xem tâm trạng của ông chủ có vui hay không. Trừ khi là người có thẻ hội viên ra, toàn bộ những người tới tới đây đều là những người giàu sang phú quý thật sự.

Với tâm lý muốn mở rộng các mối quan hệ của Mục Hán, nơi này đối với ông ta mà nói chính là thiên đường, vì thế ông ta vẫn luôn mong muốn có được một tấm thẻ thành viên của nơi này mà không được.

Trước đây Mục Hán đúng là giống như Đỗ Tu Hải nói, nhưng hiện giờ ông ta đâu có thể có tâm tư như vậy được nữa. Hiện giờ cho dù có mỹ nữ cởi hết đồ ra nằm trước mặt ông ta, ông ta cũng không có chút cảm giác nào cả, trong lòng vẫn cảm thấy hoảng loạn, không biết tiếp tới nên làm sao.

“Còn có thể làm thế nào được nữa?” Đỗ Tu Hải cười nhạt một tiếng, “Cẩn thận, hết sức cẩn thận, làm cái nghề của anh, bị bắt là sẽ chết không có chỗ chôn thân.”

“Anh chỉ cần luôn luôn ghi nhớ một điều, làm việc gì cũng phải có chừng mực.”

Mục Hán ngẫm nghĩ gật đầu.

Đỗ Tu Hải đi giày xong liền gọi ra ngoài cửa: “Ngọc Châu, vào đi!”

Ngọc Châu đã đứng ở ngoài cửa hơn một giờ đồng hồ, đẩy cửa phòng, mỉm cười tươi tắn bước vào.

“Quý khách có gì dặn dò?” Ngọc Châu lên tiếng hỏi.

“Tính tiền!” Đỗ Tu Hải dứt khoát nói một tiếng.

“Sao lại có thể để anh tính tiền chứ? Để tôi, để tôi!” Mục Hán vội lên tiếng, luống cuống bước xuống giường la hán, đi giầy da của mình.

“Anh tính tiền, anh lấy gì tính tiến?” Đỗ Tu Hải quay đầu lại, mỉa mai nói một câu.

Sau khi nghe câu này, Mục Hán mới sực nhớ ra, nơi này thanh toán không quẹt thẻ, không thu tiền mặt, cần người có thẻ thành viên kí tên, đúng là Mục Hán không có tư cách thanh toán.

“Hóa đơn!” Ngọc Châu bước tới cửa phòng, khẽ vẫy tay về phía cửa, chắc là đã giơ tay ra hiệu gì đó, một cô gái xinh đẹp mặc áo dài khác màu với Ngọc Châu cầm một chiếc kẹp thu ngân yểu điệu, thướt tha bước tới.

Mắt Mục Hán rực sáng đôi phân, ông chưa bao giờ tưởng tượng ra được rằng, cô gái có dáng đi đẹp tới vậy.

“Cám ơn quý khách!” Cô gái dáng đi đẹp đưa hóa đơn tới.

Đỗ Tu Hải cầm lấy kẹp thu ngân kim loại viền mạ vàng, chỉ liếc mắt nhìn qua sau đó trả lại nguyên si vào tay cô gái xinh đẹp.

Cô gái xinh đẹp có dáng đi đẹp tỏ vẻ ngờ vực, mấp máy đôi môi xinh hình như muốn hỏi gì đó nhưng bất ngờ nhìn thấy Ngọc Châu đứng bên cạnh khách, làm động tác lắc đầu kín đáo khó phát giác, liền mỉm cười rạng rỡ cầm lấy hóa đơn, cười nói: “Cám ơn quý khách!”

Trước khi Ngọc Châu được cử tới phòng riêng này phục vụ đã được cô gái xinh đẹp dẫn đầu cảnh cáo, thân phận của vị này có phần bí ẩn, nếu như có hành động gì kì lạ cũng đừng quan tâm, ý là ngoài có hành động sàm sỡ ra, Đố Tu Hải muốn làm gì cũng được. Khiến cho bây giờ Ngọc Châu cho rằng, hành vi như là không kí tên xác nhận trên hóa đơn này cũng có thể bỏ qua không tính toán.

Cô gái xinh đẹp dẫn đầu đương nhiên không biết thân phận thực sự của Đỗ Tu Hải, có điều ông chủ trang viên ở chỗ kín khi nhìn thấy Đỗ Tu Hải trong camera giám sát, liền đặc biệt dặn dò người bên dưới một tiếng.

Mục Hán đứng bên cạnh Đỗ Tu Hải, vô tình nhìn thấy số trên hóa đơn, phía trước chỉ có hai chữ “Bạch Hào”, đơn vị ở giữa là một ấm, giá tiền phía sau là năm số “1”.

Mục Hán là người có tiền, hơn nữa ông ta cũng không keo kiệt, đã đi rất nhiều hội quán nổi tiếng ở Kinh Thành, ông cũng không phải lần đầu cùng Đỗ Tu Hải tới đây, cũng không phải lần đầu nhìn thấy hóa đơn như vậy nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

Chỉ một ấm trà, uống cũng không mấy khác biệt với những loại trà khác nhưng đáng giá mười ngàn tệ, ấy vậy nhưng lại khiến biết bao người chen chúc tới sứt đầu mẻ trán muốn vào đây mà vẫn không được.

Và Mục Hán cũng chính là một trong số đó.

“Đợi lát nữa anh hãy về.” Đỗ Tu Hải cầm chiếc áo khoác mà Ngọc Châu ở bên cạnh đưa tới, nói với Mục Hán.

Mặc dù nơi này tương đối an toàn và kín đáo nhưng Đỗ Tu Hải vẫn không muốn để người khác nhìn thấy anh và Mục Hán cùng tới cùng về.

“Vâng, tôi biết rồi.” Mục Hán gật đầu đáp.

Khi sắp ra khỏi cửa, Đỗ Tu Hải lại liếc nhìn Ngọc Châu và một cô gái xinh đẹp có dáng đi đẹp, đùa giỡn nói với Mục Hán: “Mặc dù xinh đẹp nhưng chỉ có thể nhìn, không được động chân động tay đâu. Nếu không bị ông chủ ở đây đuổi ra, tôi sẽ không tới ra mặt giúp anh đâu.”

Mục Hán là từng có tiền sử. Khi mới tới đây, vì nhìn thấy nhân viên phục vụ xinh đẹp, lại nhìn thấy một ấm trà bình thường cũng có giá mắc như vậy còn tưởng rằng trong này có việc không thể mô tả. Nhân lúc Đỗ Tu Hải không chú ý đã động chân động tay, suýt chút nữa bị người ta đuổi ra ngoài.

Đương nhiên đây cũng là vì đối với ông chủ của nơi này, thân phận của Mục Hán không hề là gì.

Cũng từ lúc đó, Mục Hán càng lúc càng muốn có được một tấm thẻ hội viên của nơi này.

“Anh yên tâm, tôi không làm vậy đâu!” Mục Hán đứng trong phòng riêng nói.

Ông ta không đi tiễn Đỗ Tu Hải vì ông ta biết Đỗ Tu Hải đang kiêng dè điều gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play