"Tôi không điều tra cô ấy.” Đỗ Tu Hải lại giải thích, “Là một người bên dưới có khả năng đã đắc tội với cô ấy, cầu xin tới chỗ tôi, bảo tôi giúp đỡ xin tha thứ!”

“Vậy anh làm luôn cho hắn ta chẳng phải là xong sao?” Tiểu Đào ngạc nhiên hỏi: “Anh có thể liên hệ được mà!”

Tiểu Đào đi theo Đỗ Tu Hải đã mấy năm, biết quan hệ giữa Đỗ Tu Hải và Bộ trưởng Lý Tứ Hải cũng không tệ.

Trước đây khi Bộ trưởng Đỗ Tu Hải chưa nghỉ hưu, Đỗ Tu Hải và Lý Hương Quân cũng thường xuyên gặp mặt, việc này chắc cũng có thể nói giúp được.

Nếu như xung đột không quá lớn, Lý Hương Quân chắc sẽ nể mặt anh ta.

“Tôi cần biết đã xảy ra chuyện gì? Người mà người bên dưới đắc tội không phải cô ấy, mà là một học sinh.” Đỗ Tu Hải khẽ nói.

Đỗ Tu Hải lại gật đầu: “Cậu cứ yên tâm đi điều tra đi, những việc này không phải điều gì bí mật, căn bản không dính dáng tới nội bộ!”

“Biết được quan hệ giữa họ sẽ biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, tới khi đó tôi sẽ lên kế hoạch đầy đủ, xem làm thế nào thì thích hợp!”

“Được, để em thử xem!” Tiểu Đào bán tín bán nghi nói.

Theo anh thấy, chỉ cần dính líu tới người của nhân viên trong nội bộ, huống hồ lại là lãnh đạo cấp cao, việc bình thường cũng sẽ trở thành không đơn giản.

“Đi đi, tôi không hại cậu đâu!” Đỗ Tu Hải trừng mắt nói khẽ.

Tiểu Đào nghĩ ngợi một lát, khi vừa định quay người đi thì lại nghĩ ra được điều gì đó, người mang tên Tống Triều Dương, anh vẫn chưa biết bất cứ thông tin nào cả.

“Người còn lại là người thế nào?” Tiểu Đào lại quay đầu lại, hỏi khẽ. Nhân tiện viết một chữ “Tống” trong lòng bàn tay mình.

“Học sinh của trường Thực nghiệm số 4, những thứ khác tôi cũng không rõ vì thế mới cần cậu đi điều tra!”

“Được, em biết rồi!” Tiểu Đào đi vào tòa nhà văn phòng, Đỗ Tu Hải đi về phía chiếc xe hơi màu đen được sản xuất trong nước dừng ở dưới lầu, khởi động xe, chuẩn bị rời đi.

Toàn bộ quá trình trao đổi của hai người đều không hề nhắc tới bất cứ cái tên nào, từ quan trọng đều được viết trong lòng bàn tay.

Đỗ Tu Hải tin rằng cho dù là người trong nội bộ cũng khó lòng phân tích được gì từ khẩu hình của hai người.

Và hai người vốn dĩ đều là nhân viên nội bộ, kĩ xảo che khuất tầm nhìn ở các góc độ khác đã trở thành một phần của cơ thể.

Khi hai người thì thầm đã cố gắng giảm bớt quỹ tích hoạt động của miệng. Chỉ dùng lưỡi, nếu như có cao thủ hiểu được ngôn ngữ môi cùng lắm cũng chỉ có thể phân tích ra được vài từ mà thôi.

Kín đáo thận trọng chính là một tố chất cần thiết của tất cả mọi người làm nghề này, ở nơi công tác nội bộ thế này, cho dù hành động nhìn có chút cẩn thận dè dặt cũng không có gì là lạ.

Vì mọi người đều như vậy. Đỗ Tu Hải không sợ sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Sau khi đi qua nhiều chốt kiểm tra, Đỗ Tu Hải trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng không có cách nào cả, chỉ có thể để mặc thời gian từ từ trôi đi.

Điều anh lo lắng nhất lúc này chính là không biết Lý Hương Quân có thực hiện hành động gì hay không.

Nếu như Lý Tứ Hải đã bắt đầu cử người điều tra Mục Hán thì mọi thứ coi như chấm dứt, mình chỉ còn nước mai danh ẩn tích, lang bạt giang hồ, long đong lận đận.

Việc như thế này rất khó nói rõ, làm công việc này, mối quan hệ giữa các tai mắt, có khác biệt rất lớn với công việc của cảnh sát.

Chỉ bất cẩn một chút thôi, vốn dĩ là quan hệ giữa tai mắt và người thu thập tình báo sẽ biến thành quan hệ giữa gián điệp và kẻ phản bội, không được quốc gia dung thứ.

Giới hạn trong đó rất khó đoán định, Đỗ Tu Hải chỉ hận không thể lập tức gọi điện ngay cho Lý Hương Quân, bảo Lý Hương Quân tha cho Mục Hán, cũng chính là gián tiếp bảo Lý Tứ Hải tha cho mình.

Đỗ Tu Hải mặc dù hoảng hốt không biết phải làm sao nhưng vẫn còn chút lí trí, vạn nhất Lý Hương Quân vẫn chưa ra tay? Vậy thì há chẳng phải mình tự dẫn xác tới?

Việc anh cần phải làm bây giờ chính là tìm một nơi an toàn, liên hệ Mục Hán, tìm hiểu rõ ràng chi tiết sự việc.

Lái xe ra khỏi cấm khu quân sự tới con phố phồn hoa, xe cộ trên đường vẫn đông đúc, cho dù Đỗ Tu Hải có sốt ruột tới thế nào đi nữa, tha hồ bấm còi thì xe phía trước vẫn đi được một lúc lại dừng lại một lúc, nhích lên phía trước như rùa bò.

Cuối cùng cũng tới được điểm đến cuối, Đỗ Tu Hải đánh tay lái rẽ vào một bãi đậu xe ngầm.

Mỗi nhân viên làm công tác tình báo, bao gồm mỗi một gián điệp, mỗi một đặc công đều có địa điểm an toàn đặc biệt của riêng mình.

Và địa điểm an toàn mà Đỗ Tu Hải thường dùng chính là xe hơi, một nửa số bãi đậu xe lớn nhỏ trong Kinh Thành đều có xe của Đỗ Tu Hải bí mật đậu ở đó.

Anh dùng thân phận khác nhau, tài khoản khác nhau, mỗi tháng đều không ngừng giao nộp phí đậu xe, hơn nữa thường di chuyển, thay đổi địa điểm và vị trí xe không theo định kì.

Bãi đậu xe này có xe mà anh cất giấu, chiếc xe bây giờ anh đang lái kỳ thực đã được cải tiến, thuộc loại xe anh dùng để đi lại tại Kinh Thành.

Trước khi đi vào bãi đậu xe, Đỗ Tu Hải liền tắt toàn bộ thiết bị đặc biệt trong chiếc xe màu đen được sản xuất trong nước đi, Đỗ Tu Hải dừng chiếc xe màu đen đã được cải tiến ở góc không có camera giám sát, sau đó ngồi lặng lẽ đợi ở trong xe.

Sau chừng mười phút anh mới xuống xe. Men theo đường không có camera giám sát, chui vào một chiếc xe BMW màu trắng đậu ở vị trí góc chết không có camera.

Mặc dù treo biển xe BMW nhưng kì thực là xe trong nước sản xuất, giá cả không quá đắt, lái đi cũng không quá bắt mắt.

Bãi đậu xe không ngừng có xe qua lại, trong lòng Đỗ Tu Hải thầm tính toán thời gian, đợi anh thấy đã đủ rồi, anh liền lái chiếc BMW đi ra từ cửa ở phía khác chạy ra đường lớn.

Ở vị trí ghế lái của chiếc BMW có một ngăn kín được làm đặc biệt. Người thường rất khó phát hiện, bên trong có cất hộ chiếu và chứng minh thư có hình Đỗ Tu Hải, đương nhiên là thân phận và tên họ khác.

Ngoài ra còn có thẻ ngân hàng, một xấp nhân dân tệ và đô la Mỹ. Khi kẹt xe, Đỗ Tu Hải liền lấy những thứ này ra xem, anh nhìn qua, đồ bên trong không thiếu thứ gì, sau đó Đỗ Tu Hải lại bỏ chúng về nguyên chỗ cũ.

Những thứ này thực ra là anh chuẩn bị để dùng khi thực hiện nhiệm vụ, những món đồ dùng để thoát thân thật sự được anh để vào nơi an toàn và bí mật hơn nhiều.

Tới lúc đó thật, Đỗ Tu Hải dám chắc rằng, dáng vẻ sau khi cải trang của mình cho dù Tiểu Đào đứng trước mặt cũng tuyệt đối không thể nhận ra được.

Đỗ Tu Hải lái xe BMW, từ từ di chuyển theo dòng xe phía trước, đợi sau khi cách bãi đỗ xe một khoảng đủ xa, anh mới lấy từ trong ngăn kín ra một chiếc điện thoại, sau khi mở điện thoại lên liền gọi điện cho Mục Hán.

Gọi vào một trong những số điện thoại mà anh giao cho Mục Hán sử dụng, Đỗ Tu Hải tin rằng, bất luận là số điện thoại trong tay hay là số điện thoại bây giờ anh gọi cho Mục Hán đều không hề bị nghe lén.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play