Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương rồi cười khẩy: “Em đâu phải đứa con gái mới mười mấy tuổi không hiểu nhân tình thế thái cơ chứ. Nhưng ở thế giới này nói chuyện vẫn phải dựa vào thực lực. Đứng trước thực lực tuyệt đối, người càng thông minh thì càng hiểu nên giữ lại cái gì và từ bỏ cái gì.

“Con người của Mục Hán lại càng như vậy. Sở dĩ nói anh không cần bận tâm vì đợt này ra ngoài xong Mục Đức Cao chắc chắn sẽ trở nên ngoan ngoãn. Huống hồ anh chuyển sang trường khác rồi thì sau này cũng chẳng qua lại gì với Mục Đức Cao nữa, có muốn xảy ra xung đột cũng khó. Điều kiện tiên quyết là anh đừng có dây dưa gì với Lý Tương Tư nữa!” Lý Hương Quân trợn mắt nhìn Tống Triều Dương nói.

“Em yên tâm, anh đảm bảo đấy.” Tống Triều Dương cười khổ sở nói.

“Vốn dĩ em còn định tìm một người có quan hệ quản được Mục Hán đi ngầm cảnh cáo ông ta, nhưng nếu anh muốn tự mình giải quyết chuyện này thì cũng chẳng phải là không được: “Lý Hương Quân lại nói tiếp: “Chưa cần bàn tới Tống Trường Sinh, chỉ riêng thân phận và địa vị ở trong nước của La Anh Hoa thôi, làm chuyện này cho anh kỳ thực cũng chẳng phải cái gì khó.”

“Lần này cũng vừa hay là một thời cơ tốt, anh gặp chuyện mà càng giữ bổn phận ngoan ngoãn, không thể hiện bản thân thì người của Tống gia lại càng cảm thấy anh có khả năng đang mưu đồ cái gì đó. Lợi dụng quan hệ của gia tộc một cách thích đáng thì ngược lại họ lại càng yên tâm về anh hơn.” Lý Hương Quân phân tích với Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương gật gật đầu nhưng trong lòng cậu lại có một chủ ý khác.

Quả thực bản thân cậu phải lợi dụng quan hệ với nhà họ Tống này để làm gì đó. Nếu cứ im lặng vô danh thì há chẳng phải đã thể hiện rõ với người sắp đặt thân phận cho cậu là bản thân cậu đã bắt đầu nghi ngờ về thân phận hiện nay của mình rồi sao.

Nếu như Mèo Rừng đã nhìn thấy cậu thì tuyệt đối anh ta sẽ không giả vờ không thấy, bản thân cậu tới lúc đó ắt sẽ liên hệ được với ông nội.

Trước đó thì cậu tuyệt đối không thể để nhân vật thần bí theo dõi cậu phát giác ra cái gì được. Nếu không thì cậu thật sự sẽ bị người ta coi là mồi nhử.

Lý Hương Quân móc điện thoại ra rồi tìm số liên lạc mà La Anh Hoa để lại cho mình.

Nếu Tống Triều Dương đã xin số điện thoại của La Anh Hoa từ chỗ cô thì chắc chắn là lúc trước khi ăn cơm ở nhà hàng Kinh Thành cậu ta đã làm rơi mất danh thiếp của La Anh Hoa rồi.

Khi đó Tống Triều Dương dường như vô cùng chống đối với mối quan hệ là cháu trưởng của Tống Trường Sinh.

Nhưng bây giờ cậu lại dần dần chấp nhận, nguyên nhân trong đó liệu có phải xuất phát từ cô?

Lý Hương Quân thầm nghĩ, trong lòng thầm dấy lên một cảm giác ấm áp. Có thể vì một cô gái mà thay đổi bản thân thì điều đó chứng tỏ người đàn ông này vô cùng để tâm tới cô gái ấy.

Đây là một dấu hiệu tích cực!

Lý Hương Quân tin chắc rằng trong quá trình dần dần thay đổi một cách vô thức, sức ảnh hưởng của cô với Tống Triều Dương ngày càng tăng lên thì trọng lượng của cô trong lòng Tống Triều Dương cũng ngày một lớn theo.

Nếu như Tống Triều Dương đã từng nói rằng cậu có thể giải quyết được mối quan hệ ngại ngùng này giữa hai người thì cậu chắc chắn sẽ làm được.

Lý Hương Quân có thể nhìn ra rằng Tống Triều Dương tuyệt đối không phải là một người dễ dàng hứa hẹn với người khác, nếu cậu đã đồng ý chuyện của mình thì có lẽ cũng đã có sự chắc chắn.

Lý Hương Quân bắt đầu nghĩ hươu nghĩ vượn. Khi thấy Lý Hương Quân đang ngồi ngây ra, Tống Triều Dương liền không kiềm chế được mà hét lên: “Hey, em đang nghĩ gì đó, mau đưa điện thoại cho anh!”

“Ờ...” Lý Hương Quân lập tức tỉnh táo lại, cô đưa số điện thoại đã chú thích tên của La Anh Hoa qua song sắt cho Tống Triều Dương.

Nếu bị nhốt trong nhà giam thì sẽ bị tịch thu tất cả đồ dùng cá nhân, điện thoại cũng không ngoại lệ.

Cái kiểu muốn gặp là gặp nghi phạm như Lý Hương Quân thì quả thực giống như vị cảnh sát ban nãy nói, đó là trường hợp đặc biệt. Dựa theo chức vụ hiện nay của viên cảnh sát đó thì khi mở cửa cho Lý Hương Quân chắc chắn anh ta đã phải mạo hiểm rất lớn.

Tống Triều Dương nhanh chóng gọi điện thoại, đầu dây bên kia vang lên hai tiếng liền được kết nối, bên trong vọng lại giọng nói nho nhã của La Anh Hoa.

“Chào cô, luật sư Lý, tôi là La Anh Hoa.”

“Là tôi đây.” Tống Triều Dương đáp: “Tôi là Tống Triều Dương!”

“Thiếu gia?”

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói kinh ngạc, xem ra La Anh Hoa vô cùng ngạc nhiên, ông chẳng ngờ là Tống Triều Dương lại gọi cho mình.

“Thiếu gia, cậu có chuyện gì cần dặn dò?” La Anh Hoa định thần lại rồi cung kính nói.

Thái độ này của La Anh Hoa khiến ngay cả Tống Triều Dương cũng cảm thấy ngại.

“La tiên sinh, chú không cần khách khí như vậy đâu!” Tống Triều Dương nói trong điện thoại.

“Thiếu gia, đây đều là những cái tôi nên làm.” La Anh Hoa trả lời: “Có chuyện gì cậu cứ sai bảo!”

“Ờ… thì là có chuyện này tôi cần chú giúp đỡ.” Tống Triều Dương suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bây giờ tôi đang gặp chút rắc rối, hy vọng chú có thể giúp tôi giải quyết!”

Sau đó Tống Triều Dương kể lại toàn bộ quá trình cậu và Mục Đức Cao xảy ra xung đột và những e ngại sau này của cậu ra.

“Tập đoàn Tân Nguyệt?” La Anh Hoa lẩm bẩm, dường như ông đang nhớ lại: “Hình như tôi có nghe nói ở đâu đó, để tôi đi nghe ngóng xem thế nào. Thiếu gia, ý của cậu muốn làm như nào?” La Anh Hoa lại hỏi.

“Nếu có thể thì cảnh cáo một tiếng là được, để bọn họ sau này đừng gây rắc rối cho tôi nữa!” Tống Triều Dương nói.

Cậu tin chắc là La Anh Hoa có năng lực này, bởi sau lưng La Anh Hoa là cả tập đoàn Đỉnh Lực. Đối với người bình thường mà nói thì cái tên Tống Trường Sinh có vẻ lạ lẫm, nhưng trong mắt của các quan viên cao cấp trong chính phủ thì cái tên Tống Trường Sinh đại diện cho tập đoàn tài chính mô hình cực lớn, rất nhiều người trong thể chế đều biết rằng tuy Tống Trường Sinh đã di dân ra nước ngoài nhưng ông quả thực là một nhà tư bản khét tiếng, hơn nữa lại còn vô cùng nổi bật. Dựa trên danh nghĩa của tập đoàn Đỉnh Lực và gia tộc nhà họ Tống, tuy La Anh Hoa chỉ là người phụ trách ở địa phận Trung Quốc của tập đoàn Đỉnh Lực, nhưng ông hiển nhiên là đại biểu của Tống Trường Sinh ở trong nước, là khách VIP trong nhiều bữa tiệc của các quan chức cấp cao, sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Nói ngược lại, dẫu rằng La Anh Hoa không làm được, ông không có năng lực lớn đến vậy nhưng chuyện có liên đới đến cậu, thậm chí còn uy hiếp tới cả sự an toàn của cậu thì La Anh Hoa tuyệt đối sẽ không tự làm theo ý mình mà chắc chắn sẽ xin sự giúp đỡ từ công ty mẹ ở tập đoàn Đỉnh Lực. La Anh Hoa chắc sẽ không ngu xuẩn đến vậy, ngu xuẩn tới mức tự chuốc hoạ vào thân.

Cậu tin chắc rằng dưới con mắt của Tống Trường Sinh thì một yêu cầu nhỏ bé như vậy, chắc chắn ông có thể toại nguyện cho cậu. Khoan bàn tới chuyện cậu là thật hay giả, cậu còn đang khoác lên mình ánh hào quang của cháu trưởng Tống Trường Sinh nên Tống Trường Sinh tuyệt đối sẽ nghĩ đến thể diện của mình mà ra mặt giúp đỡ cậu.

Nói không chừng ông sẽ còn cho Mục Hán một bài học đắt giá.

“Thiếu gia, chỉ đơn giản là cảnh cáo thôi sao?” La Anh Hoa hỏi lại: “Như vậy liệu có phải quá nhân từ rồi không?”

Dựa theo suy nghĩ của La Anh Hoa thì Tống Triều Dương là đại diện cho bộ mặt của tập đoàn Đỉnh Lực. Trong thời gian ngắn như vậy cậu lại bị hại đến nỗi phải vào cục công an những hai lần liền, kiểu gì cũng phải cho đối phương một bài học thích đáng.

Lúc trước sau khi gặp Tống Triều Dương về thì La Anh Hoa cũng tỏ ý đó với Lý Hương Quân. Nhìn có vẻ như La Anh Hoa không vội đi điều tra bối cảnh của Mục Hán, hoặc giả ông không làm gì để báo thù nhưng kỳ thực thì việc báo thù thật sự, đặc biệt là ở gia tộc lớn như thế này, đều phải lên kế hoạch kỹ lưỡng rồi mới hành động. Một phát trúng đích luôn, hoặc là không làm, hoặc là làm triệt để.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play