Mục Hán gật đầu, sau khi nhìn Vương Hưng Nghiệp rời khỏi phòng làm việc, ông ta lấy một bộ điều khiển từ dưới bàn làm việc, nhẹ nhàng nhấn vào.
Cửa phòng làm việc, bao gồm cửa sổ sát sàn xung quanh tứ phía, toàn bộ đều được hạ xuống một tấm thép, và suốt quá trình đều không phát ra tiếng động nào.
Khi xác định sẽ không còn ai xông vào, Mục Hán mở máy tính trên bàn làm việc của mình ra, tiếp đó nhấp vào một công cụ phần mềm quản lý tài sản.
Trong đó có một diễn đàn nhỏ liên quan đến việc thảo luận cổ phiếu, Mục Hán đăng nhập vào, sau đó không ngừng tìm kiếm những nội dung bên trong.
Sau đó tìm được một tài khoản bình thường với phần ảnh đại diện hiển thị màu xám gửi thiếp mời, nhấp vào đó, thấy tài khoản hiển thị của đối phương hiện không đăng nhập, và sử dụng thân phận khách, cấp bậc trong diễn đàn này cũng không cao cho lắm.
Mục Hán nhấp vào nút trả lời, sau đó soạn vài chữ, gửi đi: “Em trai, tôi có một phần cổ phiếu mạnh, cậu có muốn lấy không?”
Nội dung vô cùng bình thường, trong diễn đàn này, bài viết tựa dạng vậy mỗi ngày chẳng có tám ngàn, cũng phải có đến năm ngàn.
Nếu không có người theo dõi bài viết ghim đầu bất cứ giờ nào, thì sẽ bị những bài viết khác đẩy xuống nhanh chóng, rất có khả năng không gây được sự chú ý cho bất kì ai.
Nhưng chỉ một câu trả lời bình thường như vậy, sau khi Mục Hán gửi đi, gương mặt lại lộ ra biểu cảm thấp thỏm không yên.
Mục Hán rút một điếu xì gà, còn chưa kịp hơ đều đã đốt cháy luôn, sau đó hút từng hơi to rồi nhả khói. Ám ngữ đã được gửi đi, ông ta không biết đối phương liệu có trả lời mình hay không.
Vả lại vì những chuyện như thế, làm phiền đối phương, rất có thể gây bất mãn cho đối phương.
Nhưng việc có liên quan đến Mục Đức Cao, sau khi Mục Hán rời khỏi nhà trường, luôn suy nghĩ có nên liên lạc với đối phương hay không. Khi Vương Hưng Nghiệp hỏi biếu tặng Tống Triều Dương năm mươi triệu có đủ không, ông ta mới hạ quyết định.
Nếu tặng nhiều tiền như thế, đối phương vẫn không hài lòng, vậy mình chỉ còn cách liều mạng một phen.
Mục Hán tự nhận mình là kiêu hùng, đối xử với kẻ địch tàn nhẫn, đối với bản thân cũng tàn nhẫn không kém. Những lúc cần thiết, thậm chí ông ta đã có dự định hi sinh tính mạng của mình.
Nhưng Mục Đức Cao lại là niềm hi vọng duy nhất trong cuộc đời này của ông ta, nên khi vừa biết được bối cảnh thân phận của Lý Hương Quân và Tống Triều Dương tương đối lợi hại như vậy, ông ta mới có quyết định đưa Mục Đức Cao ra nước ngoài.
Ông tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào gây tổn hại đến tính mạng và tiền đồ của con trai mình, cho dù đối phương là ai đi chăng nữa.
Nếu chỉ đơn thuần đánh Mục Đức Cao nằm viện, mình còn biếu tặng năm mươi triệu, nếu đối phương chịu hóa giải mâu thuẫn, vậy thì tốt nhất, Mục Hán cũng chuẩn bị nuốt cục tức này vào bụng.
Nếu đối phương không đồng ý, vẫn tiếp tục đeo bám dai dẳng, ông ta sẽ dùng lực lượng mạnh mẽ nhất, bí ẩn nhất trong tay mình, khiến đối phương biến mất luôn khỏi cõi đời này.
Đương nhiên, đây là dự định tệ nhất. Nếu thật sự đi đến bước đường này, chắc chắn mình chẳng thể nào ở lại trong nước được nữa, sản nghiệp to lớn này, mạng lưới quan hệ sâu rộng mà mình tốn biết bao công sức, tiền bạc để xây dựng này, đều sẽ tan tành theo mây khói.
Nhưng đến khi đó Mục hán tuyệt đối không có chuyện không nỡ lòng, ông ta hiện giờ chẳng qua có chút hối hận, tại sao lúc Mục Đức Cao muốn đối phó với Tống Triều Dương, mình không ra sức điều tra thân phận của Tống Triều Dương.
Kết quả khiến tình huống hiện tại lâm vào cảnh bị động, nếu khi đó biết được Tống Triều Dương có mối quan hệ lợi hại đến vậy, Mục Hán tuyệt đối sẽ cản trở Mục Đức Cao.
So ra, một người đàn bà vốn chẳng là cọng cỏ gì cả, dù cô ta có xinh đẹp đến đâu đi chăng nữa.
Điều mà Mục Hán và Mục Đức Cao xem trọng, chẳng qua là bối cảnh và mối quan hệ đằng sau Lý Tương Tư mà thôi.
Nhưng hiện giờ nghĩ đến hậu quả có thể dự đoán được, bị người đứng sau Tống Triều Dương đuổi như đuổi tà, thì mối quan hệ đó cũng trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng chói chang, bầu trời chẳng một gợn mây.
Cảm nhận ánh nắng giữa trưa chiếu vào cơ thể mang lại cảm giác ấm áp, Đỗ Tu Hải vươn người uể oải một cách thoải mái.
Hiện giờ anh ta đang ở trong tiệm cà phê tại tầng bảy mươi tám của tòa nhà thương mại quốc tế, ngồi ngay vị trí cạnh cửa sổ sát sàn, ngả người trên ghế sô pha mềm mại, một tay cầm tách cà phê, một bên ngắm nhìn một nửa Kinh Thành từ trên cao qua cửa sổ sát sàn.
Hiếm khi anh ta mới có thời gian nhàn rỗi thế này, hôm nay anh ta đến đây không phải để gặp bất kỳ ai, và cũng chẳng liên quan gì đến công việc.
Chỉ đơn thuần muốn hưởng thụ một mình, muốn tìm kiếm một cảm giác có thể khiến bản thân an tâm trong thành phố ồn ào này.
Nơi đây đứng cao nhìn xa, điều quý giá nhất là, giây phút có thể ngắm mặt trời vươn lên từ đường chân trời, giữa màn đêm ngay lập tức lan tỏa ánh sáng chói chang.
Vì thế vào lúc bảy giờ sáng sớm, nơi đây vẫn chưa ai đi làm, mặt trời vẫn chưa mọc, Đỗ Tu Hải đã nhờ chủ tiệm cà phê này mở cửa, sau đó anh ta ngồi ngay vị trí này suốt cả buổi sáng.
Và tiệm cà phê hôm nay, cả buổi sáng không tiếp đón bất kì vị khách nào khác. Ông chủ cho toàn bộ nhân viên nghỉ phép, đích thân phục vụ anh.
“Tôi đói rồi.” Nghe bụng kêu sột soạt hai tiếng, Đỗ Tu Hải thì thầm một câu.
Ông chủ đứng ngay quầy pha chế yên lặng chờ đợi như một pho tượng điêu khắc, ba bước rút gọn thành hai bước, ngay lập tức chạy tới, ân cần hỏi han: “Anh Hải, anh muốn ăn gì?”
“Mì trộn tương đậu nành của tiệm Kình Tùng, dồi trường chiên giòn ở chợ Đông An!” Đỗ Tu Hải sớm đã nghĩ xong sẽ ăn những gì, nên trả lời không cần do dự.
“Vâng, tôi lập tức gọi ngay.” Ông chủ của tiệm cà phê gật đầu gập lưng đáp, sau đó chạy đến bên cạnh gọi điện đặt đồ ăn giao tới.
Ông chủ vừa gọi điện giao đồ ăn tận nhà xong, cửa lớn của tiệm cà phê liền truyền đến tiếng đập cửa “tùng tùng tùng”, dường như ông chủ chẳng nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình.
Còn Đỗ Tu Hải vẫn ngồi cạnh chỗ cửa sổ sát sàn, thong thả thưởng thức tách cà phê của mình.
“Tùng tùng tùng… tùng tùng tùng…”
Tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên, người bên ngoài dường như khẳng định trong tiệm cà phê có người, chẳng có ý định dừng tay.
Duy trì khoảng một phút, động tĩnh phía bên ngoài mới ngừng lại, nhưng theo đó vang đến giọng quát to của một người đàn ông.
“Anh Hải, tôi biết anh ở trong kia, mau mở cửa!” Bên ngoài có người hô to.
Ông chủ tiệm cà phê mở to mắt, nhìn Đỗ Tu Hải một phen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT