Thầy Hà gọi điện cho Mục Hán xong liền bắt đầu dạy bảo Tống Triều Dương. Dạy bảo Tống Triều Dương xong lại quay ra bàn bạc phương án giải quyết và hoà giải với Lý Hương Quân.
Nếu có thể hoà giải riêng thì tất nhiên là tốt nhất. Cũng chỉ là vấn đề bồi thường bao nhiêu tiền mà thôi, nhưng bất luận là Lý Hương Quân hay thầy Hiệu phó Hà cũng đều chẳng ôm hy vọng quá lớn vào phương án này. Hai người họ đều thông qua quan hệ của mình mà tìm hiểu, những người quen với Mục Hán đều nói rằng con người ông ta không dễ qua lại.
Cách thứ hai là thông qua phía cảnh sát, tức là báo cảnh sát để họ đến xử lý. Lý Hương Quân không có ý kiến gì về chuyện này. Cô đã tìm hiểu toàn bộ quá trình xảy ra sự việc, lỗi của Tống Triều Dương không quá lớn. Dựa vào chứng cứ hiện có thì kể cả Mục Hán có muốn Tống Triều Dương phải chịu trách nhiệm hình sự thì khả năng ấy cũng rất thấp, huống hồ Lý Hương Quân cũng chẳng phải dạng vừa.
Dựa theo suy nghĩ của Lý Hương Quân thì cô hận một nỗi không thể giam Tống Triều Dương một thời gian để cho cậu một bài học nhớ đời.
Lý Hương Quân không hề nói ra sự lo lắng trong lòng trước mặt thầy Hiệu phó. Cô sợ nhất là Mục Hán sẽ sử dụng hành vi phạm pháp để báo thù Tống Triều Dương.
Cô biết được Mục Hán không phải là một người làm ăn truyền thống, ông ta làm việc nhẫn tâm tàn độc, thủ đoạn vô cùng ghê gớm. Trong quá trình xử lý vụ án sử dụng thuốc phiện của Tống Triều Dương thì đội trưởng Tiết đã quả quyết nói rằng hai kẻ mạo danh thầy giáo đầu trọc và bác sỹ trong trường là những tội phạm cao cấp chuyên nghiệp, người bình thường về cơ bản là không tiếp xúc được với họ, hơn nữa sự nghi ngờ của ông còn hướng vào cha của Mục Đức Cao – Mục Hán, tiếc là không có chứng cứ.
Do vậy mà Lý Hương Quân quyết định áp dụng cả biện pháp cứng lẫn biện pháp mềm. Chỉ cần đối phương không yêu cầu quá quắt thì cô đều có thể đồng ý. Xử lý thông qua phía cảnh sát cũng chẳng sao, nhưng cô nhất định phải để cho Mục Hán hiểu rằng nếu làm bừa thì cô tuyệt đối sẽ khiến ông ta phải trả giá thê thảm.
Thầy Hiệu phó chỉ có một yêu cầu, bất luận là giải quyết theo cách nào thì chuyện này tuyệt đối không được xuất hiện trước báo giới.
Hai người họ bàn bạc không ngớt, hoàn toàn coi Tống Triều Dương vẫn còn đang đứng là không khí.
Khi thảo luận cũng hòm hòm rồi thì bên ngoài cửa vọng vào tiếng gõ cửa. Sau đó cánh cửa được đẩy ra, Mục Hán với gương mặt trầm tư bước vào.
“Hiệu phó Hà, chào thầy. Tôi là Mục Hán, cha của Mục Đức Cao.” Khuôn mặt Mục Hán miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Trong văn phòng chỉ có hai người, một nam một nữ, một già một trẻ. Mục Hán không cần nghĩ cũng biết ngay ai là Hiệu phó Hà.
Bắt tay với Mục Hán xong, thầy Hiệu phó Hà thở dài một tiếng nói: “Xảy ra chuyện như vậy quả thực là vô cùng xin lỗi anh, Mục tổng.”
“Mục đích chủ yếu hôm nay mời anh đến đây là muốn chưng cầu ý kiến của anh. Chuyện tiếp theo nên xử lý như thế nào thì anh mới vừa ý?”
Thầy Hiệu phó Hà vừa thông qua quan hệ nên mới biết được vài chuyện có liên quan tới cha của Mục Đức Cao, thầy phát hiện ra lai lịch của đối phương không tầm thường.
Mục Hán ở Kinh Thành có không ít sản nghiệp, hơn nữa lại còn vận hành công ty đa quốc gia, đã vậy lại còn đã di dân, tính ra thì không thể coi như là người Trung Quốc thực sự được.
Sức ảnh hưởng của Mục Hán không nhỏ, thêm vào đó là thân phận đã là người nước ngoài khá là nhạy cảm, nếu sau này ông ta mà làm lớn chuyện lên thì ảnh hưởng về phía nhà trường sẽ rất xấu.
Vì vậy mà lúc này thầy Hiệu phó Hà không thể không hạ thấp tư thái xuống, thầy cố gắng dùng phương pháp hoà bình để xử lý ổn thoả chuyện này.
“Thầy Hiệu phó Hà cứ yên tâm, bất luận là sau này có xử lý thế nào thì tôi cũng cố gắng bảo đảm không để ảnh hưởng tới nhà trường.”
Mục Hán cho thầy Hiệu phó Hà uống một viên định tâm hoàn, thầy Hiệu phó liền thở phào nhẹ nhõm.
Tuy ông có quan hệ, có hậu thuẫn và có cả năng lực nhưng ngồi ở vị trí nào thì phải suy nghĩ đến những chuyện ở vị trí đó.
Ông không thể dùng những thủ đoạn trái quy định thông thường để xử lý những chuyện chính thống như thế này được.
Phương án giải quyết tốt nhất của chuyện này vẫn nên là cố gắng để cho phụ huynh của Mục Đức Cao và Tống Triều Dương ngồi lại với nhau giải quyết riêng.
Thầy Hiệu phó Hà thậm chí còn đã chuẩn bị sẵn để báo cảnh sát, thậm chí còn có thể thông qua cơ quan công an để lập án, nhưng tuyệt đối không thể để giới truyền thông nghe ngóng được bất cứ tin tức gì.
Lúc trước vì chuyện Tống Triều Dương bị hãm hại sử dụng và tàng trữ ma tuý đã khiến trường Trung học Thực nghiệm số 4 phải đứng trước mũi rìu của ngành giáo dục và giới truyền thông rồi.
Thầy Hiệu phó Hà nhường chỗ ngồi trên ghế sofa ở đối diện Lý Hương Quân cho Mục Hán, ông cầm tách trà lên rồi nói thẳng luôn: “Mục tổng, anh tính xem, chúng ta báo cảnh sát để họ tới giải quyết chuyện này hay là ngồi lại nói chuyện với nhau?”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thầy hiệu trưởng Hà đã có quyết định.
Ông cho rằng nên để quyền chủ động trong chuyện này cho Mục Hán thì hơn. Như vậy sẽ càng khiến cho Mục Hán cảm nhận được thành ý của ông.
Tất nhiên, trong con mắt của thầy Hiệu phó Hà thì phương án xử lý này cũng càng công bằng công chính với Tống Triều Dương hơn.
“Hê hê hê…” Mục Hán cười khẩy mấy tiếng nhưng khuôn mặt ông lại chẳng nở một nụ cười, ông nói với ngữ khí bình tĩnh: “Thầy Hiệu phó Hà à, không vội đâu, để tôi tìm hiểu tình hình một chút đã.”
Bộ dạng mà Mục Hán biểu hiện ra cứ như người bị đánh đến mức nhập viện không phải con trai của ông vậy.
“Chào anh, anh Mục.” Tôi là người giám hộ của Tống Triều Dương. Tôi họ Lý, tên là Lý Hương Quân.”
Mục Hán quay đầu sang, ông dùng ánh mắt bình tĩnh liếc Lý Hương Quân một cái. Ánh mắt ông không có bất kỳ biểu cảm gì, không có phẫn nộ, không có tức giận, ông nhìn Lý Hương Quân cứ như là nhìn một bức tượng vậy, không hề có chút dao động.
Chỉ liếc qua một cái thôi, Mục Hán liền chuyển tầm nhìn tới Tống Triều Dương đang đứng ở cửa văn phòng.
Mục Hán nhìn chằm chằm vào Tống Triều Dương, đôi mắt ông hơi nheo lại, đồng tử càng lúc càng thu hẹp, ánh mắt ông nhìn Tống Triều Dương giống như ánh sáng ở đầu cây kim nhọn vậy, sáng rực nhức mắt.
“Cậu là Tống Triều Dương?” Mục Hán lạnh lùng hỏi.
Tống Triều Dương ngẩng đầu lên liếc Mục Hán một cái, cậu tựa như không nghe thấy vậy, đến ngay cả việc gật đầu cũng chẳng thèm làm.
Nếu Mục Hán đã coi Lý Hương Quân là không khí thì Tống Triều Dương cũng có thể không thèm đếm xỉa đến ông ta như vậy.
“Được lắm, cậu nhóc này có chí khí đấy.” Mục Hán cười khẩy vài tiếng rồi quay đầu lại nói với thầy Hiệu phó Hà: “Cứ giao cho phía cảnh sát xử lý thì hơn. Tôi cảm thấy chẳng cần thiết phải nói tiếp nữa rồi.”
Thầy Hiệu phó chau mày. Dựa theo suy nghĩ của mình thì thầy vẫn có khuynh hướng muốn để hai nhà ngồi lại giải quyết ổn thoả chuyện này.
Nhưng bây giờ xem ra nguyện vọng này đã hoàn toàn bị dập tắt rồi, thái độ của Tống Triều Dương đã thành công chọc giận Mục Hán.
Thầy Hiệu phó Hà gật gật đầu rồi nói với Mục Hán: “Vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Thầy Hiệu phó Hà cầm điện thoại lên nhưng không gọi thẳng cho 110 mà gọi tới Chi cục khu Bắc – nơi phụ trách quản lý phạm vi trường học và nhắn nhủ vài câu trong điện thoại.
Cảnh tượng tiếng còi xe cảnh sát tiến vào trong trường học quá huyên náo, đó hoàn toàn không phải là cái mà thầy Hiệu phó Hà muốn nhìn thấy.
Ý của thầy vẫn là muốn kín kẽ, kể cả cơ quan công an có nhập cuộc thì cũng phải như vậy. Ít ra không được kéo theo giới truyền thông để trường Trung học Thực nghiệm số 4 nổi danh một lần nữa.
Thầy Hiệu phó cúp máy xong lại nói vài câu với Mục Hán. Chủ yếu là nói về nguyên nhân và hậu quả của sự việc và mở clip được Lý Tương Tư giao lại ra để Mục Hán xem.
Lời lẽ chủ yếu cũng chỉ là an ủi.
Biểu cảm của Mục Hán vô cùng bình tĩnh, tuy rằng sắc mặt của ông ta vẫn rất khó coi nhưng thái độ cũng có thể coi như là tốt lắm rồi.
Đặt bản thân mình vào đó mà suy nghĩ, nếu mình là Mục Hán, con trai bị người ta đánh đến mức tàn phế phải nhập viện thì khi đối diện với phụ huynh của người gây chuyện, tuyệt đối không thể có biểu hiện bình tĩnh như vậy được.
Từ đầu đến cuối Mục Hán không nói với Lý Hương Quân một câu nào, thậm chí ông ta cũng chẳng hề nói gì với Tống Triều Dương nữa.
Ông ta vẫn cứ nói chuyện với thầy Hiệu phó, có lúc thậm chí còn lấy điện thoại ra gửi clip của thầy Hiệu phó sang điện thoại của mình.
Trong lúc này, Tống Triều Dương vô cùng tinh ý phát hiện ra một chuyện: Trong lúc Mục Hán cầm điện thoại thì đã lén chụp một bức ảnh của Lý Hương Quân.
Tống Triều Dương thầm ra hiệu bằng mắt với Lý Hương Quân, Lý Hương Quân khẽ gật đầu. Tống Triều Dương liền biết ngay, Lý Hương Quân đã quan sát được tiểu xảo của Mục Hán nhưng cô chẳng thèm để tâm.
Nhân lúc mọi người có mặt không chú ý thì Mục Hán đã gửi ảnh cho Vương Hưng Nghiệp ý muốn bảo Vương Hưng Nghiệp
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT