"Bộp! Bộp!” Cô giáo đeo kính dùng bút phấn đập hai tiếng xuống bàn, cô bạn kia liền giật bắn mình mà ngồi thẳng lại.

Bạn nữ này vốn dĩ có thành tích học tập rất tốt, môn Chính trị lại còn đứng đầu lớp, cô giáo đứng trên bục giảng không hề trách mắng cô mà chỉ nhìn cô không hài lòng, bạn nữ nhìn cô cười tỏ ý xin lỗi.

Cô giáo không để ý nữa mà quay người lại bắt đầu giảng về các nội dung quan trọng trên màn hình điện tử. Bạn nữ lại lén liếc xuống dưới lầu qua cửa sổ như trộm vậy, đám người đó đã bước vào toà nhà hành chính ở bên cạnh.

Soái ca đã quay lại rồi!

Ấn tượng của cô bạn này với Tống Triều Dương rất tốt, tất nhiên nguyên nhân chính là vì vẻ đẹp trai của cậu. Gần tới thời điểm thi Đại học, áp lực học tập rất lớn, khó khăn lắm mới phát hiện ra một chuyện thú vị như vậy nên cô muốn lan tin tức này ra ngoài.

Bạn nữ quay đầu lại, liếc một lượt quanh lớp rồi ánh mắt dừng lại ở Lý Tương Tư đang ghi chép.

Lý Tương Tư là bạn cùng bàn của Tống Triều Dương, cô cũng là người có quan hệ tốt nhất với cậu ở trong lớp. Bạn nữ cũng có quan hệ rất tốt với Lý Tương Tư nên cô muốn nói việc Tống Triều Dương quay lại với Lý Tương Tư.

Chỗ ngồi của Lý Tương Tư cách bạn nữ một dãy, ở phía dưới cô. Bạn nữ tranh thủ lúc cô giáo không để ý khẽ ra hiệu với bạn học ngồi đằng sau rồi chu mỏ về phía Lý Tương Tư, ý bảo bạn đằng sau giúp cô gọi Lý Tương Tư.

Được bạn ngồi bên cạnh nhắc, Lý Tương Tư nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bạn nữ ở gần cửa sổ đang nháy mắt với mình. Lý Tương Tư khẽ làm một khẩu hình hỏi: Sao thế?

Tống Triều Dương!

Miệng của bạn nữ há ra rất rộng, khẩu hình vô cùng khoa trương, Lý Tương Tư nhìn thấy rất rõ ràng.

Cô cảm thấy “bùm!” một cái, đầu óc cô loé lên một tia sáng trắng tựa như trong căn phòng tối đen không nhìn thấy năm ngón tay đột nhiên được rọi lên ánh đèn 1000W vậy, nó khiến Lý Tương Tư lập tức rời vào trạng thái đờ đẫn.

Mười mấy giây sau, Lý Tương Tư mới định thần lại, cô đang định vô thức mở miệng nói chuyện thì liền nhìn thấy bạn nữ ở cửa sổ đang không ngừng xua tay với mình, lúc này cô mới nhớ ra là vẫn đang trên lớp, cô giáo vẫn đang giảng bài.

Bạn nữ thò tay ra chỉ chỉ xuống dưới lầu rồi nói ba chữ mà không phát ra tiếng: Toà nhà Hành chính!

Lý Tương Tư ngầm hiểu gật gật đầu ý bảo mình đã hiểu rồi.

“Thưa cô!”

Lý Tương Tư không chút ngập ngừng mà đứng phắt dậy hô lên một tiếng với cô giáo đang ở trên bục giảng.

“Sao thế?” Cô giáo đeo kính ngừng giảng bài, nghi hoặc nhìn Lý Tương Tư đang đứng.

Hai tay Lý Tương Tư ôm bụng, khuôn mặt vô cùng đau khổ dường như đang rất khó chịu, cô nói với cô giáo: “Thưa cô, em cảm thấy khó chịu, em muốn đi vệ sinh!”

“Có khó chịu lắm không?” Cô giáo đeo kính hơi lo lắng, cô đặt con chuột trong tay xuống rồi đứng lên, bước xuống bục giảng tiến về phía Lý Tương Tư.

Trong mắt cô, Lý Tương Tư cũng là một học sinh ngoan có thành tích và đạo đức tốt, mặt mũi lại xinh xắn, cô giáo chính trị cũng vô cùng quý mến cô.

“Bụng em hơi khó chịu ạ!” Lý Tương Tư giả bệnh không hề tỏ ra căng thẳng, cô khống chế biểu cảm rất tốt.

“Có cần bảo ai đi cùng em không?” Cô giáo lại hỏi.

“Không cần đâu, tự em đi được ạ!” Lý Tương Tư nhìn cô giáo chính trị với ánh mắt cô hiểu em bị làm sao mà.

Nhìn ánh mắt của Lý Tương Tư rồi lại nhìn xuống hai bàn tay đang ôm bụng dưới, cô giáo chính trị liền hiểu ngay. Cùng là phụ nữ, tất nhiên cô cũng biết được là có những chuyện không thể tự kiểm soát được, cô thông cảm gật gật đầu với Lý Tương Tư.

Hai tay Lý Tương Tư ôm bụng dưới, lưng hơi khom lại rồi nhanh chóng bước ra khỏi lớp học. Bạn nữ ngồi ở cửa sổ kinh ngạc nhìn Lý Tương Tư mà thầm khâm phục khả năng diễn xuất của cô.

Ra khỏi lớp học, bước tới cửa cầu thang, Lý Tương Tư liền bỏ tay ra khỏi bụng rồi phi như bay xuống tầng.

Từ sau khi Tống Triều Dương bị bắt, Lý Tương Tư nghĩ đủ mọi cách muốn giúp đỡ, thậm chí cô còn từng có suy nghĩ tìm tới cha Lý Quán Kiệt và ông nội Lý Tam Giang để cầu xin. Chỉ có điều dưới sự ngăn cản của mẫu thân Hứa Chỉ Lan cùng hàng trăm lần khuyên răn và sự đảm bảo vô số lần của người cậu Hứa Tất Thành thì Lý Tương Tư mới dẹp bỏ cái suy nghĩ đi tìm cha và ông nội.

Đến khi tưởng như cô ép Hứa Tất Thành phát điên đến nơi thì Hứa Tất Thành cuối cùng cũng thông qua Lý Hương Quân mà biết được kết quả Tống Triều Dương đã được rửa sạch oan khuất. Hứa Tất Thành giống như có được thánh chỉ vậy, anh đích thân nói với Lý Tương Tư. Sau đó thì Lý Tương tư cứ bám riết hỏi Hứa Tất Thành là khi nào Tống Triều Dương mới có thể được thả ra. Đúng lúc đó Hứa Tất Thành đang làm một việc vô cùng bí mật và nhạy cảm dưới chỉ thị của Lý Tam Giang nên tất nhiên không dám nhúng tay vào vụ án của Tống Triều Dương, vì vậy anh chỉ đành nói với Lý Tương Tư là rất nhanh sẽ được thả cho qua chuyện.

Sau đó thì ngày nào Lý Tương Tư cũng gọi điện thoại cho Hứa Tất Thành như một việc không thể thiếu, đến nỗi Hứa Tất Thành chỉ đành suốt ngày gọi điện cho Lý Hương Quân hỏi về tiến triển của vụ án. Lý Hương Quân cảm thấy quá phiền phức nên đã block luôn số của Hứa Tất Thành.

Hứa Tất Thành chẳng còn cách nào khác, anh đành không nhận điện thoại của Lý Tương Tư. Lý Tương Tư tất nhiên hận Hứa Tất Thành đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô đến tận nhà của Hứa Tất Thành mấy lần liền nhưng đáng tiếc là Hứa Tất Thành đang làm nhiệm vụ bí mật, thời gian này không hề ở nhà.

Hừ, coi như cậu không nói dối!

Lý Tương Tư thầm mắng Hứa Tất Thành, cô chạy như bay về phía toà hành chính.

“Mời Đội trưởng Tiết vào, mời luật sư Lý, em cũng vào đi!” Thầy Hiệu phó Hà mở cửa phòng làm việc rồi mời Lý Hương Quân và Đội trưởng Tiết vào, Tống Triều Dương cũng đi vào theo.

Nhìn thấy thầy Hiệu phó Hà đóng cửa lại, tiền trưởng ban bảo vệ, tiền chủ nhiệm lớp và tiền Hiệu phó phụ trách an ninh trường học liền nhìn nhau.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Triều Dương thì ba người họ đều đã nảy sinh ra một ý niệm, họ cho rằng chuyện của Tống Triều Dương đã giải quyết thuận lợi rồi. Đến khi nhìn thấy Lý Hương Quân và Đội trưởng Tiết thì bọn họ lại càng thêm khẳng định suy nghĩ này, họ liền nảy sinh ra hy vọng vô hạn, nghĩ là mình sắp được phục chức.

Nhưng cả ba người đều có ngờ đâu việc của Tống Triều Dương chỉ là một trong các nhân tố khiến bọn họ bị cách chức mà thôi. Trong thời gian ba người họ tại vị ngồi không ăn bám, toàn làm những việc bẩn thỉu xấu xa và bừa bãi, không kỷ luật bọn họ cũng chỉ là vì e dè ảnh hưởng của truyền thông mà thôi, chứ việc ba người họ phải chịu chế tài pháp luật chẳng qua là chuyện sớm muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play