"Vậy dựa theo phân tích của anh thì kẻ lần này đưa cậu Tư vào tròng là ai?” Bộ trưởng Hình không nén được hỏi.
“Khả năng lớn là người của Điểu!” Bộ trưởng Lý trả lời luôn mà chẳng cần phải suy nghĩ: “Các thế lực khác ngoài biên giới không thể nào đào tạo ra một cao thủ như vậy trong thời gian ngắn được, tất nhiên đến ngay cả gã Điểu cũng không làm được!”
“Sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?” Bộ trưởng Hình nghi hoặc hỏi. Cái này thì có liên quan gì tới thời gian ngắn hay dài chứ?
Bộ trưởng Lý thở dài một tiếng rồi kiên nhẫn nói: “Đầu tiên, kẻ này nhất định là Hoa Kiều, nếu không thì không thể nào nguỵ trang hoàn hảo như vậy được, hắn lại còn cùng lúc thoát khỏi con mắt của Quan Thành Quân và cậu Tư!”
Bộ trưởng Hình tán đồng gật gật đầu. Tuy ông đương nhiệm chưa lâu, nhưng cũng hiểu khá rõ một vài nhân viên ưu tú trong nội bộ. Ví như Quan Thành Quân, ví như Tư Hình. Ông mắng Tư Hình tan tác tơi bời đến vậy là vì so sánh với biểu hiện từ trước đến nay của Tư Hình. Còn Quan Thành Quân lại càng chẳng phải bàn, có thể thống lĩnh sở đặc nhiệm thì sao có thể là người thường cho được?
“Cái thứ hai là kinh nghiệm phong phú, năng lực mọi mặt đều rất mạnh, ví như nguỵ trang, ẩn nấp!” Ông lão lại nói tiếp: “Hơn nữa còn vô cùng cẩn trọng, cái bẫy hắn đặt ra đến ngay cả cậu Tư cũng không phát giác ra được!”
“Tiếp đó, hắn còn có năng lực phản ứng xử lý tình huống bất ngờ rất mạnh, hơn nữa hiểu rất rõ tình hình trong nước. Bao gồm cả việc lần trước trốn khỏi vòng vây trùng trùng ở thị trấn Bạch Tháp, cố ý vứt xe lại cho phần tử từng ngồi tù. Hơn nữa, lần này sau khi hắn phát hiện ra cậu Tư đuổi tới sào huyệt thì lại quả quyết gọi điện báo cảnh sát, dùng thủ đoạn khiến đối phương phải chịu thương tổn thay mình, tất cả đều cho thấy, kẻ này vô cùng hiểu rõ tình hình trong nước!” Bộ trưởng Lý nói tiếp.
“Ý anh là người này với kẻ lần trước ở thị trấn Bạch Tháp là một sao?” Bộ trưởng Hình kinh ngạc hỏi.
“Trên 90% là không sai được đâu!” Bộ trưởng Lý nói rất chắc chắn: “Chính bởi gã Điểu phái người tới thị trấn Bạch Tháp điều tra về đứa trẻ đó, phát hiện cậu ta không ở đấy nên mới nghĩ đến việc có người đã đánh tráo tư liệu về thân phận của đứa trẻ mà hắn để ở trong nội bộ ngân hàng.”
“Hoa Kiều, sống ở trong nước thời gian tương đối dài, kinh nghiệm phong phú, tố chất tổng hợp của cá nhân rất mạnh, vô cùng cẩn trọng, có biến là chuồn ngay. Tính đi tính lại thì cũng chỉ có thủ hạ của gã Điểu thôi!” Bộ trưởng Lý lại thở dài một tiếng rồi nói: “Chỉ so sánh về điểm này thôi, tôi còn chạy theo dài!” Tư Hình ở dưới trướng ông mười mấy năm nay, có thể coi như là trợ thủ đắc lực nhất được ông đào tạo ra rồi, ông ta tuyệt đối có thể coi như là xuất sắc nhất trong cả ban an ninh, thuộc vào diện anh tài hiếm có. Nhưng chỉ mới đọ một chiêu với thủ hạ của Điểu thôi mà đã thảm bại tới mức không tìm ra phương hướng nữa rồi.
“Cái này có gì mà so sánh cơ chứ?” Bộ trưởng Hình an ủi nói: “Cái này giống kiểu anh và Kim Bằng là những bậc thầy có cùng trình độ, nhưng anh ta chỉ dẫn dắt có dăm ba đồ đệ, ngày nào cũng tận tình chỉ dạy. Còn anh phải thống lĩnh hàng vạn đệ tử. Lấy một người trong đó ra so sánh, chắc chắn là không đánh lại được rồi!”
“Ha ha ha!” Bộ trưởng Lý tự cười giễu.
“Được rồi, anh cũng nghỉ sớm đi! Tôi đi trước đây.” Bộ trưởng Hình đứng lên cầm cái cặp trên bàn, chuẩn bị đi.
“Đợi đã!” Bộ trưởng Lý nói với Bộ trưởng Hình đang chuẩn bị đưa tay lên mở cửa.
“Sao thế?” Bộ trưởng Hình quay đầu lại, nghi hoặc hỏi.
“Kể từ ngày hôm nay cậu phải cẩn thận đấy!” Ông lão trịnh trọng nói.
“Cẩn thận cái gì cơ?” Bộ trưởng Hình quay người lại hỏi: “Lẽ nào còn có người định làm gì tôi chắc?”
“Hê hê hê…” Bộ trưởng Lý cười khẩy một tràng: “Tôi không biết là cả năm nay cậu ngồi ở vị trí này rốt cuộc đã làm những gì? Tại sao mà đến ngay cả biện pháp cơ bản nhất với thủ hạ của mình mà cậu cũng không hiểu chứ?”
Nghe thấy Bộ trưởng Lý lại đang dạy bảo mình, khuôn mặt của Bộ trưởng Hình lại dấy lên sự phẫn nộ nhưng ông vẫn kiềm chế được mà không tranh biện nữa, chỉ im lặng nhìn Bộ trưởng Lý xem ông ta còn muốn nói thêm gì nữa.
“Tôi biết cậu không thích nghe nhưng tôi vẫn phải khuyên chân thành!” Bộ trưởng Lý với sắc mặt nghiêm túc nói: “Trước cái đúng và sai tuyệt đối thì không có người thân, không có bằng hữu, không có hoà giải, không có thoả hiệp, chỉ có sinh tồn và huỷ diệt, chỉ có sống và chết, không chết không thôi, đến chết mới dừng lại...”
Ngữ khí của Bộ trưởng Lý rất nặng nề, tựa như đang nghiến chặt răng vậy, ông thốt từng chữ một ra: “Vậy nên đừng nghĩ bản thân quá cao, chức vị cũng chỉ là chức vị mà thôi!”
Nhìn thấy sự chân thành lộ ra trong đôi mắt của Bộ trưởng Lý, cơn thịnh nộ trong lòng Bộ trưởng Hình bỗng tan biến sạch. Ông gật đầu vô cùng trịnh trọng.
Trước khi ra khỏi cửa, Bộ trưởng Hình lại quay người lại nhìn Bộ trưởng Lý với bộ dạng như muốn nói gì đó mà lại thôi.
“Muốn nói gì thì nói đi!” Bộ trưởng Lý với bộ dạng chê bai nhìn Bộ trưởng Hình nói: “Trông cái mặt cậu cứ như là nhịn tiểu ấy, khó chịu chết đi được!”
“Kể từ khi anh về hưu, tôi lên nhậm chức thì mỗi lần gặp tôi, anh đều chê cười tôi đến tan tành hoa lá!” Bộ trưởng Hình nhìn ông lão, nghiến răng nói.
“Sao nào! Lẽ nào tôi nói gì sai à?” Ông lão khẽ hừ một tiếng.
“Tôi muốn hỏi một câu thôi!” Bộ trưởng Hình nhìn ông lão với khuôn mặt cổ quái: “Anh nắm quyền ở ban ngành đặc biệt mười mấy năm, dưới trướng anh không có ai năng lực mạnh, chức vụ cao mà khiến anh tin tưởng sao? Ngoại trừ Tư Hình ra, cậu ta còn chẳng bằng một con tép!”
“Cậu muốn làm gì?” Ông lão cười khẩy hỏi: “Nắm quyền ở ban ngành trọng yếu như vậy mà cậu còn định bồi dưỡng người của mình sao? Vậy tôi hỏi cậu, cậu bồi dưỡng ra người như vậy định dùng để làm gì?”
Ông lão dùng tay chỉ vào Bộ trưởng Hình rồi nghiêm giọng nói: “Vết sẹo còn chưa lành mà cậu đã quên mất nỗi đau rồi à? Tấm gương còn đang ngồi lù lù ở đây mà cậu không chịu động não suy nghĩ sao? Tại sao tôi phải về hưu non? Nếu không phải vì Lý Tam Giang thì tôi vẫn còn có thể làm thêm mười năm nữa.”
“Tuy tôi và ông ta trên danh nghĩa là anh em ruột, nhưng quan hệ thực chất là như kẻ thù. Ai hiểu quan hệ thực sự của tôi và ông ta cũng rõ, nhưng kết quả thì sao nào?” Ông lão hỏi ngược lại.
Bộ trưởng Hình kinh hãi, sắc mặt trông trở nên trắng bệch. Lời của Bộ trưởng Lý tựa như một cái búa đập thẳng vào lồng ngực ông vậy, nó khiến ông mãi không thở được. Chưa đầy một phút sau, trên trán ông đã lấm tấm những giọt mồ hôi.
“Nghĩ thông suốt rồi chứ?” Ông lão cười khẩy hỏi.
“Chả trách? Chả trách! Chả trách…” Bộ trưởng Hình tựa như hồn xiêu phách lạc, lẩm bẩm nói một mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT