"Còn ngây ra đó làm gì! Mau xem đi!” Nhìn thấy Hứa Tất Thành vẫn còn đờ đẫn, ông lão liền hối thúc một câu.
“Vâng!” Hứa Tất Thành lập tức bừng tỉnh, mở túi hồ sơ.
Trong túi hồ sơ ngoài một bộ phận tài liệu bằng giấy ra còn có một ít ảnh và một chiếc mp3 không kết nối mạng. Không dùng file điện tử không phải là vì ông lão không biết sử dụng thiết bị công nghệ cao. Ông lão đã gần sáu mươi, phần lớn thời gian đều làm công việc đặc biệt, trải qua nhiều năm tháng biến động, có kinh nghiệm vô cùng phong phú, hiểu rằng càng những thứ công nghệ cao, tính bảo mật càng kém.
Hình chụp rất rõ ràng, nhìn hình ảnh trong bức ảnh, người chụp ảnh chắc đã có mặt tại hiện trường. Phần lớn hình ảnh đều là cảnh Bộ trưởng Lý, Bộ trưởng Hình và Quan Thành Quân đang trò chuyện.
Hứa Tất Thành xem qua xấp ảnh một lượt, sau đó lại lấy một bộ hồ sơ chi tiết ra xem.
Nội dung vô cùng chi tiết, cũng rất khách quan, không hề xen lẫn những suy đoán và nghi ngờ chủ quan, chỉ trần thuật một cách chân thực về cả quá trình của vụ án ở khu Văn Hóa Uyển.
Hứa Tất Thành không thể dùng bất cứ ngôn từ nào để biểu đạt được sự kinh ngạc của mình lúc này. Anh không tin liền mở clip trong mp3 ra, nhìn thấy Bộ trưởng Lý và Bộ trưởng Hình lên xe, chạy xe tới cửa tầng hầm, một người toàn thân bịt kin bước lên xe, sau đó được dẫn đi.
“Việc này… việc này…” Hứa Tất Thành ngẩng đầu lên, thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Anh không tới hiện trường, chỉ thầm quan sát ở cổng khu chung cư, vì thế không biết mục đích cuối cùng của hai vị lãnh đạo cao nhất tới hiện trường chính là dẫn người đi, vậy người bị bít kín mít này là ai?
“Có suy nghĩ gì thì cứ nói, không cần phải che giấu!” Ông lão trách cứ, ông biết Hứa Tất Thành nhìn ra vấn đề bên trong nhưng không dám nói.
“Sao lại xảy ra chuyện thế này?” Hứa Tất Thành có chút không dám tin.
“Cứ yên tâm bạo dạn nói ra, gọi cậu tới đây không phải là để cậu hỏi tôi!” Ông lão nói.
“Phần tử gián điệp dưới tầng hầm là người của Bộ trưởng Hình?” Hứa Tất Thành ngạc nhiên hỏi.
Ông lão lặng lẽ gật đầu sau đó lặp lại: “Đừng lãng phí thời gian, nghĩ ra được gì rồi thì cứ nói!”
Trong hồ sơ cho thấy, người tự xưng là cư dân của khu chung cư báo cảnh sát phát hiện có người đang giết người dưới tầng hầm, phòng cảnh sát hình sự của địa phương lập tức xử lý, bố trí cảnh sát hình sự mặc thường phục. Sau khi tới hiện trường với tốc độ nhanh nhất liền chặn phần tử phạm tội dưới tầng hầm nhưng lại phát hiện đối phương có bom.
Đồng thời, Quan Thành Quân cũng nhận được lệnh của Bộ trưởng Hình, điều động tổ đặc nhiệm, mau chóng tới khu Văn Hoa Uyển. Nội dung nhiệm vụ có hai điểm: Một là giải cứu nhân viên ngoại cần của cơ quan an ninh bị nhốt dưới tầng hầm, hai là vây bắt hoặc bắn gục gián điệp và đặc công nước ngoài.
Cục trưởng Điền của cục an ninh nhận được điện thoại của Bộ trưởng Lý đã nghỉ hưu, yêu cầu cơ quan an ninh điều động lực lượng cảnh sát với tốc độ nhanh nhất giải cứu cán bộ trinh sát của cơ quan an ninh bị kẻ xấu, cụ thể là phần tử đặc công gián điệp vây khốn dưới tầng hầm.
Nhưng…
Vì đặc nhiệm trong tầng hầm tưởng rằng cảnh sát bên ngoài là phần tử khủng bố, cảnh sát bên ngoài tầng hầm lại tưởng rằng người trong tầng hầm là tội phạm giết người, kẻ cướp hung hãn hơn nữa lại còn mang theo bom với số lượng không rõ.
Hứa Tất Thành trố mắt, không thể nào tin được rằng, vụ việc kinh động cả Kinh Thành, điều động lực lượng cảnh sát toàn bộ các Chi cục khu Bắc và cơ quan chống bạo động quốc gia như cảnh sát vũ trang, đặc nhiệm, cơ quan an ninh, cơ quan chống khủng bố… cuối cùng chỉ là một vụ hiểu nhầm.
Từ khi thành lập ban ngành tới giờ chưa từng xuất hiện chuyện nào nực cười tới vậy! Trước hết chưa nói tới việc điều động bao nhiêu người, chỉ tính riêng các cơ quan đơn vị tới hiện trường, một bàn tay cũng không đếm hết. Cuối cùng tới cọng lông của đối phương cũng không túm được.
“Tôi gọi cậu tới đây không phải để ngạc nhiên!” Nhìn dáng vẻ kinh ngạc đờ đẫn của Hứa Tất Thành, ông lão bất mãn nói.
Thực ra họ cũng hiểu được đôi chút trạng thái hiện giờ của Hứa Tất Thành, mấy tiếng đồng hồ trước, khi nhìn thấy hồ sơ này ông lão cũng ngạc nhiên tới há hốc miệng.
Hứa Tất Thành trán đã lấm tấm mồ hôi, thực sự cảm thấy giật mình sợ hãi. Anh há miệng nhưng không biết nên nói gì.
Dưới ánh mắt nghiêm khắc hối thúc của ông lão, Hứa Tất Thành đã không còn khái niệm chú trọng hình ảnh nữa, anh giơ tay áo lau mồ hôi lấm tấm trên trán, run rẩy nói: “Người dưới tầng hầm là người… người… do Bộ trưởng Hình phái đi, hơn nữa… có liên quan với… Bộ trưởng Lý?”
Ông lão trừng mắt nhìn Hứa Tất Thành như thể có chút không vui.
Mặc dù trong hồ sơ không có kết quả suy đoán nhưng thông qua nhiều tài liệu thế này, tới kẻ ngốc cũng biết những điều Hứa Tất Thành nói.
“Còn nữa không?” Ông lão hỏi.
“Gây ra vụ hiểu nhầm lớn thế này, nhân viên trinh sát này trước khi làm nhiệm vụ chắc chắn không thông báo cho bất kỳ cơ quan phụ trách nào khác.” Hứa Tất Thành nói tiếp, anh cố gắng hồi phục trấn tĩnh, khi nói cơ bản đã không còn lắp bắp nữa.
Ông lão gật đầu không nói gì, ra hiệu Hứa Tất Thành tiếp tục nói.
Hứa Tất Thành liền nuốt nước miếng theo phản xạ, nói tiếp: “Người được dẫn ra khỏi tầng hầm được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, hơn nữa trước đó Bộ trưởng Hình không thể báo cho bất cứ đơn vị nào trong bộ, điều đó chứng tỏ việc họ muốn điều tra vô cùng bí mật, cũng vô cùng quan trọng!”
Nhiều tài liệu thế này, tất cả đều hiển thị ra một kết quả, nguyên Bộ trưởng Lý và Bộ trưởng Hình đương nhiệm đang né tránh cả cơ quan an ninh, ngầm điều tra một việc vô cùng quan trọng.
Làm việc nhiều năm trong thể chế cơ quan an ninh, Hứa Tất Thành hiểu rất rõ điều này có nghĩa là gì. Cơ quan an ninh khác với các tổ chức quyền lực khác, tính an toàn và tính bảo mật của nó không gì có thể sánh bằng. Vụ án có thể khiến Bộ trưởng tiền nhiệm và đương nhiệm đích thân cử người đi điều tra, chắc chắn là tuyệt mật của tuyệt mật. Còn ông lão lại mang những tài liệu này ra đặt trước mặt mình, điều này đã minh chứng vấn đề trong đó.
Với tính cách của ông lão, có thể để mình tham gia vào việc này và để mình phân tích, chứng tỏ ông lão vô cùng tin tưởng mình. Nhưng sự tin tưởng này khiến Hứa Tất Thành cảm thấy ngạt thở, bây giờ anh giống như bị một lưỡi dao đâm vào họng, anh chỉ là một sở phó bé nhỏ, mặc dù trong mắt người khác, ở độ tuổi này có thể đạt tới được vị trí này đã là rất lợi hại, nhưng Hứa Tất Thành hiểu rất rõ, nếu như mình tham gia vào vụ việc này, chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa.
“Sợ gì chứ?” Ông lão trừng mắt nhìn Hứa Tất Thành, nói tiếp: “Kẻ có vấn đề cũng không phải là chúng ta!”
Trán vừa lau mồ hôi, sau vài giây lại xuất hiện vết mồ hôi rõ rệt. Hứa Tất Thành sắc mặt tái mét, sợ hãi tới mức trong mắt đã không còn tiêu cự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT