"Chính cậu ta là người đã làm Tiểu Thư mất tích? Sao em không tìm người đáng tin hơn chứ?" Vương Khải vừa đóng cửa, Lý Trạch Thiên liền bất mãn lên tiếng,"Nhìn cái bộ dạng kia của cậu ta là biết không đáng tin rồi, không bằng để anh mời vệ sĩ về cho Tiểu Thư ngay từ đầu. Haiz, giờ nói gì thì cũng đã muộn!"
"Anh họ à, anh đừng nóng vội. Tuy bây giờ chúng ta vẫn chưa biết được Tiểu Thư đang ở đâu, nhưng ít nhất cũng biết thằng bé chưa xảy ra chuyện gì cả." Đại ma vương nghe hết mấy lời dông dài của Lý Trạch Thiên thì đứng dậy kéo ông ngồi xuống sofa bên cạnh mình, nói vài câu an ủi. "Có lẽ là thời gian trước chúng ta đã ép thằng bé quá nên nó mới muốn trốn đi. Nhất định em sẽ nhanh chóng tìm được nó."
"Haiz, nói đến thì cũng phải trách anh, hôm đó cứ một mực muốn đi thăm thằng bé làm gì chứ. Nếu nhẫn nhịn thêm một chút thì tốt rồi. Rõ ràng đã biết là nó không muốn gặp anh mà," Ông vừa mới cùng em họ tới thì Hạ Thư đi mất. Lý Trạch Thiên không ngốc, đương nhiên biết Hạ Thư là vì muốn trốn tránh mình mới làm như vậy. Mỗi lần nghĩ tới, ông đều thấy áy náy "Có điều làm sao mà em biết Hạ Thư hiện tại vẫn an toàn, không lẽ em có thông tin gì rồi?"
"Thông tin chính xác thì vẫn chưa có, nhưng mà thấy thái độ của Vương Khải như vậy, em nghĩ chắc là đúng rồi," Tuy Vương Khải chưa nói ra manh mối có ích gì, nhưng cũng không thấy anh lo lắng sốt ruột gì cả, điều này cho thấy anh còn biết điều gì khác nữa, "Chỉ cần Vương Khải còn ở công ty, thế nào em cũng sẽ hỏi ra được tung tích của Hạ Thư."
"Vậy thì cho người đi theo dõi tên nhóc đó đi," Lý Trạch Thiên tức giận đập bàn, hận không thể kéo Vương Khải vào đây ngay bây giờ để bức cung, bắt cậu ta khai ra luôn và ngay. "Em nói xem Hạ Thư có thể đi đâu chứ? Có khi nào thằng bé về nhà cha mẹ nuôi không? Đứa trẻ này rất yêu quý cha mẹ nuôi nó mà."
"Chắc không phải đâu, Hạ Thư là kiểu người tốt khoe xấu che điển hình. Vả lại bây giờ thằng bé còn bị thương nữa, đến nhà cha mẹ nuôi chỉ khiến họ lo lắng thêm," Hạ Thư ở công ty chị ta nhiều năm như vậy, Đại ma vương cũng biết mong muốn bảo vệ cha mẹ nuôi quá mức của Hạ Thư. Làm sao y có thể để cha mẹ nhìn thấy bản thân hiện tại được chứ!
"Có điều nhiều khi cha mẹ nuôi nó có khả năng biết chuyện thằng bé đi đâu hơn chúng ta đấy. Hay là..."
"Thôi bỏ đi, đợi thêm vậy. Anh không muốn lại làm phiền họ khiến Hạ Thư ghét anh hơn. Lần trước anh gặp bọn họ ở nước ngoài, họ nói Hạ Thư giúp họ đăng kí tour, cho họ đi du lịch vòng quanh thế giới. Haiz, Hạ Thư đúng là một đứa con ngoan."
Nói đến lần gặp mặt đó, Lý Trạch Thiên khó mà che đi sự ngưỡng mộ trong ánh mắt. Ông nhìn người cha người mẹ được Hạ Thư chăm sóc, rồi nhìn lại mình, chẳng lẽ thế giới này thật sự có báo ứng sao?
"Chỉ đáng tiếc…"
"Anh à, đừng nghĩ linh tinh, trước sau gì Hạ Thư vẫn là con trai anh, có quan hệ máu mủ. Tuy là bây giờ Hạ Thư chưa chấp nhận, nhưng sẽ có ngày bị cảm hóa thôi, anh yên tâm." Thấy Lý Trạch Thiên nhíu mày, trong ánh mắt lại chất chứa đau thương, Đại ma vương vội an ủi. "Chuyện lần này anh cũng đừng tự trách mình nữa. Em cứ có cảm giác việc Hạ Thư bỏ đi không chừng có liên quan đến Trình Chinh."
"Trình Chinh? Đại thiếu gia của Trình thị?" Nói đến cái tên này, đôi chân mày vừa mới dãn ra Lý Trạch Thiên lại cau lại, "Tiểu Thư còn dây dưa mập mờ với cái cậu trai đấy à? Không phải mười năm trước đã cắt đứt rồi sao? Rốt cuộc giữa chúng nó đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện năm đó em đã hỏi Hạ Thư, nhưng thằng bé không muốn nói nhiều, chỉ nói nó với Trình Chinh không có quan hệ gì cả. Có điều theo em được biết thì năm đó bà Trình quyết liệt phản đối chuyện hai đứa nó." Mối quan hệ giữa Hạ Thư với Trình Chinh, chỉ cần là người có tý EQ là có thể nhìn ra. Chỉ là Đại ma vương không hiểu lắm ý của Lý Trạch Thiên, "Vốn dĩ Trình Chinh đã chẳng còn tình cảm hay hi vọng gì với Hạ Thư rồi, mấy năm nay cũng không thấy hai đứa nó qua lại. Có điều, chẳng biết dạo gần đây Trình Chinh uống nhầm phải thuốc gì mà lại bắt đầu quấn lấy Hạ Thư."
"Thân làm cha, đương nhiên anh không muốn nhìn thấy Tiểu Thư đi sai đường. Dù sao thì dây dưa qua lại với một cậu con trai cũng chẳng phải là chuyện tốt," Thật ra từ trước đến nay Lý Trạch Thiên vẫn luôn quan tâm tới Hạ Thư, nên cũng có biết một chút về tin đồn năm đó. Cũng may là khi ấy hai người chấm dứt kịp thời, "Anh vẫn hy vọng Hạ Thư có thể sống một cuộc sống bình thường đến hết đời."
"Anh yên tâm, em biết sau này nên làm gì." Tuy là tình yêu thì không phân biệt giới tính, nhưng nếu anh họ đã nói vậy thì chị ta cũng phải ra tay can dự một chút. Vừa hay gần đây bà Trình lại có ý muốn mượn sức của chị ta, "Em sẽ giúp Hạ Thư sống một cuộc sống thật bình thường."
"Thôi bỏ đi, con trẻ tự có hạnh phúc của chúng nó. Ngày hôm nay, đi đến nước này rồi, anh mới nghĩ thoáng ra được không ít chuyện." Có lẽ Lý Trạch Thiên đã bị ánh mắt kiên định kia của cô em họ làm cho kinh hãi, sợ rằng em mình sẽ làm ra chuyện gì không hay nên lập tức sửa lời, "Em cũng đừng ép buộc Hạ Thư quá làm gì, mấy năm nay nhà họ Lý chúng ta nợ thằng bé quá nhiều. Anh chỉ mong sau này nó có thể sống thật vui vẻ hạnh phúc."
"Được rồi. Nếu đã vậy thì em cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của chúng nó nữa, nhưng nhất định em sẽ tìm được cách khiến Hạ Thư chấp nhận anh. Tin em đi!" Tuy bề ngoài thì nói đồng ý, nhưng trong lòng Đại ma vương vẫn nghĩ đến chuyện khác, đến tiếng ho của Lý Trạch Thiên mà chị ta cũng không nghe thấy.
"Ừ, chuyện này để sau hãy bàn. Em nói cho anh nghe tình hình hiện tại của Hạ Thư đi." Lý Trạch Thiên luôn cảm thấy cô em họ này cứ nhìn mình bằng ánh mắt kì quái, nhưng lại không thể nói rõ là kì chỗ nào, đành đổi sang nói chuyện khác, "Biết tình hình rồi anh mới giúp được."
"Vâng, chuyện là thế này..." Nghe thấy giọng của Lý Trạch Thiên, Đại ma vương nhanh chóng định thần, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, rồi bắt đầu kể lại chi tiết cho anh họ nghe.
…
"Ấy, anh... anh có phải là... cái người kia! Cái người mà… gì ý nhỉ!" Cũng không biết có phải là đạo diễn có Thuận Phong Nhĩ* nên nghe thấy lời hẹn giữa Trình Phi với Tống Dương hay không nhưng ngày hôm sau, đoàn làm phim liền được nghỉ một ngày vì vấn đề địa điểm quay. Vậy nên Trình Phi – người đang ôm áy náy trong lòng có cơ hội cùng Tống Dương – người đang rảnh rỗi ở nhà vào viện. Cũng bởi lo lắng sẽ dẫn đến hoang mang, nên trước khi đi Tống Dương còn đặc biệt đội cho Trình Phi một cái mũ lưỡi chai. Vậy nhưng chẳng ngờ, vấn đề lại xuất phát từ chính cậu ta.
(*) Một nhân vật thần thoại có khả năng nghe trong khoảng cách cực xa.
"Cô à, tôi nghĩ cô đã nhận nhầm người rồi." Tống Dương vừa che cho Trình Phi phía sau, vừa lắc lắc đầu xin lỗi với cô y tá. Cậu ta vừa định rời đi thì liền bị kéo trở lại, "Cô à, tôi còn có việc khác, cô buông tôi ra được không."
"Ah,... xin lỗi!" Cô y tá bị nhắc nhở mất một hồi lâu sau mới phản ứng lại, thấy mình còn đang nắm chặt tay Tống Dương không chịu buông, còn không quên nhìn anh cười rồi nói xin lỗi. Chắc là do hồi hộp quá! Lúc này cô y tá đã nhớ ra chàng trai khôi ngô trước mắt là ai, "Anh là Tống Dương đúng không, nhà sản xuất âm nhạc ấy!"
Tuy đã trải qua một vài hiểu lầm nho nhỏ, nhưng mà bị nhận ra vậy cũng khiến cho Tống Dương cảm thấy kinh ngạc. Bởi có một diện mạo xuất chúng nên Tống Dương có nhiều cơ hội xuất hiện trước ống kính, nhưng cậu ta chưa từng nghĩ rằng sẽ bị người khác nhận ra. Tống Dương sững người mất một lúc mới vừa mừng vừa lo mà đáp, "Cô đúng là có mắt nhìn, mà sao cô lại nhận ra tôi vậy?"
"Tuy anh ít khi lộ diện, nhưng với tư cách là fan ruột thì cho dù anh có hóa thành tro tôi cũng sẽ không nhận lầm đâu." Dù sao thì công việc của Tống Dương chủ yếu vẫn thuộc về hậu trường, nên cậu ta không biết được sức mạnh của các fan bây giờ, suýt chút nữa thì hoảng lên. Nhưng rồi trông thấy gương mặt tràn trề sức sống của cô y tá kia, Tống Dương liền nở một nụ cười hoàn mỹ.
"Cảm ơn, nếu như hôm nay không gặp cô thì tôi cũng không biết mình lại có fan hâm mộ đáng yêu đến thế đâu." Bình thường Tống Dương luôn rất phóng khoáng, vậy mà lúc đối mặt với fan lại có chút chút hồi hộp. Anh ta bỗng hơi hối hận vì hôm nay ăn mặc tùy tiện quá mức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT