"Tinh Vũ, lát nữa cậu có bận gì không? Nếu như không thì chúng ta cùng đi ăn. Nhân tiện tôi cũng có chút chuyện muốn nói với cậu." Đạo diễn vừa hô cắt, Trần Tinh Vũ đang muốn đi thay trang phục thì đã bị Hạ Thư gọi lại. Lần trước nói chuyện với Trình Chinh xong, y cảm thấy cần phải nhắc nhở cậu ta một tiếng.
"Em không có bận gì cả. Buổi chiều em vẫn còn cảnh quay nên định ở lại đoàn ăn cơm hộp cho nhanh." Lúc quay, Trần Tinh Vũ nhập vai rất nhanh, thế nhưng khi quay xong, cậu lại không biết phải đối mặt với Hạ Thư như thế nào. Nghĩ đến hôm đó mình thiếu chút nữa đã đánh y, cậu lại cảm thấy rất xấu hổ, "Anh Hạ tìm em có chuyện gì sao?"
"Không phải lần trước tôi đã đồng ý là sẽ giúp cậu hỏi thăm về việc của bạn cậu à. Hôm nay tôi định kể với cậu chuyện đó đây. Sao, có thời gian rảnh không?" Hạ Thư thấy vẻ mặt Trần Tinh Vũ không được tự nhiên, đành mở miệng trước. "Chúng ta ra ngoài tìm đại một nhà hàng, cũng không mất nhiều thời gian đâu. Hoặc qua phòng hóa trang nói chuyện?"
"Vậy được, để em báo với quản lý một tiếng rằng mình đi ra ngoài nói chuyện." Hạ Thư đã nói tới mức này, Trần Tinh Vũ mà từ chối lại có vẻ không phải phép. Cậu không có cách nào khác ngoài đồng ý, còn không quên cảm ơn ý tốt của Hạ Thư, "Cảm ơn anh Hạ đã dành thời gian."
"Chuyện gì vậy? Tôi mới chỉ không đến có hôm mà bây giờ quan hệ giữa cậu và Trần Tinh Vũ đã tốt lên rồi?" Vương Khải qua đưa nước cho Hạ Thư, thấy ảnh đế nhà mình mời người mới đi ăn, trong đầu lập tức hiện toàn dấu chấm hỏi. Đặc biệt anh ta còn thấy người mới này nhìn giống hết kiểu Trình Chinh, trong đầu đã tưởng tượng ra được cả một bộ phim truyền hình đầy máu chó!
"Lần trước cậu ta nhờ tôi chứng thực hộ một vài chuyện với Trình Chinh. Lần này tôi mời cậu ta ăn cơm cũng là để nói rõ kết quả. Thằng nhóc Tinh Vũ có vẻ không phải người xấu, hơn nữa tố chất cũng khá. Giúp được cậu ta bao nhiêu thì giúp thôi." Hạ Thư thấy Vương Khải cười càng lúc càng hèn mọn. Y trợn mắt nhìn anh ta, bất đắc dĩ giải thích. "Được rồi, mấy hôm nay anh chạy đi đâu? Từ sau khi gặp đại ma vương thì anh lại biến mất, cũng không nói với tôi một tiếng."
"Tôi tạm thời bị đại ma vương cho đi công tác. Hơn nữa, giờ cậu là nghệ sĩ lão làng rồi, không có tôi ở đây, không phải cậu vẫn có thể giải quyết vấn đề rất ngon lành sao? Giờ tôi còn bám theo cậu thế này, cũng chỉ là để ăn chực tí cơm thôi." Vương Khải nói nghe rất muốn ăn đập, làm cho Hạ Thư quên cả hỏi rốt cuộc anh ta đã đi đâu. Y lén đá cho Vương Khải một cái.
"Rồi rồi. Tuy là lý do của anh sứt sẹo vô cùng, nhưng cứ coi như tôi tin tưởng anh. Anh đừng để tôi biết được là anh gạt tôi." Hạ Thư trừng Vương Khải một cái, bước tới phòng hóa trang, "Tôi đi thay đồ đã."
"Hôm nay tôi đi ăn chung với cậu nhé? Gần đây tài chính của tôi hơi eo hẹp." Vương Khải vừa rồi vất vả moi móc thông tin nên cũng đã biết chuyện gì xảy ra. Tranh thủ lúc Hạ Thư thay quần áo, anh ta lập tức mè nheo đòi đi ăn cùng.
"Tôi thấy không phải anh muốn đi ăn chực, mà là sợ xảy ra chuyện gì đúng không? Tuy tôi không nghĩ sẽ có vấn đề gì, nhưng nếu như anh lo lắng, lát nữa để tôi hỏi Trần Tinh Vũ xem. Nếu cậu ta đồng ý thì tôi sẽ cho anh ké cái bát đôi đũa."
"Được, được, cậu hỏi đi. Đúng là nay không bằng xưa, trước đều là đàn em cầu đàn anh o bế mình, giờ thì đàn anh lại phải chủ động đề nghị." Hạ Thư nghe câu than thở của Vương Khải, chỉ cười rồi bước vào phòng thay đồ.
"Cốc cốc!" Hạ Thư vừa thay quần áo xong thì nghe tháy tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng của Trần Tinh Vũ, "Anh Hạ, em chuẩn bị xong rồi, em chờ anh ở cửa nhé?"
"Thằng nhóc này cũng lễ phép nhỉ?" Vương Khải vừa giúp Hạ Thư chỉnh lại trang phục, vừa nhìn về phía cửa, chân thành khen ngợi. "Có điều, cái bệnh thích xen vào chuyện người khác của cậu, mau mau sửa đi. Nếu không, sẽ có ngày cậu chết vì mệt đấy."
"Được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý." Hạ Thư vừa trấn an Vương Khải vừa mở cửa, "Tôi cũng chuẩn bị xong rồi. Tôi dẫn theo Vương Khải có được không? Hôm nay anh ấy không có chỗ ăn, muốn ăn ké bữa cơm."
"Cũng được..." Trần Tinh Vũ nhìn Vương Khải, biết anh ta là quản lý của Hạ Thư cho nên cũng không tiện nói gì. Thế nhưng trong lòng cậu ta cứ cảm thấy là lạ, "Có cần em đặt chỗ đẹp trước không. Lần trước em còn nợ anh Hạ một bữa cơm."
"Không cần, tôi đặt bàn xong rồi, chúng ta cứ tới thẳng đó là được." Hạ Thư liếc mắt nhìn Vương Khải, ý nhắc anh ta thân thiện hơn chút. Y cười, dẫn Trần Tinh Vũ ra ngoài.
"Anh Hạ có quan hệ tốt với Tiểu Trần từ lúc nào vậy? Thật bất ngờ đó." Phó đạo diễn tới đưa cơm hộp cho Đạo diễn Ngô, vừa vặn thấy ba người đi với nhau. Anh ta cảm thấy lạ, không khỏi nhìn theo.
"Cậu cứ lo cho tốt chuyện của mình đi. Không phải cái giới này thường có người bỗng nhiên nổi tiếng đấy sao. Cậu nhìn Diệp Thế Tân kia kìa, rất giỏi đúng không, thế mà giờ đã sắp thành chuột qua đường đó." Đạo diễn Ngô nhìn thoáng qua bóng lưng của ba người, ánh mắt đầy ẩn ý, sau rồi lại vùi đầu ăn cơm.
Đạo diễn đã lên tiếng, phó đạo diễn định hóng hớt cũng đành cầm hộp cơm ngồi xuống bên cạnh ăn.
"Tinh Vũ, cậu xem xem có gì muốn ăn không?" Hạ Thư thấy Trần Tinh Vũ hơi câu nệ, mỉm cười đưa thực đơn qua cho cậu, "Để tiết kiệm thời gian, tôi đã chọn món trước rồi. Cậu xem còn muốn gọi thêm món gì nữa không."
"Anh Hạ chu đáo thật. Em không kén ăn, hơn nữa chúng ta chỉ có ba người, không cần gọi nhiều đâu." Tuy Trần Tinh Vũ nhận lấy thực đơn, nhưng cậu ta không mở ra mà đặt sang một bên. "Lần tới nhất định em phải mời anh Hạ một bữa."
"Chuyện cơm nước để sau." Hạ Thư lướt xem đồng hồ, nói thẳng vào vấn đề chính, "Không có nhiều thời gian, chúng ta hãy nói về chuyện của bạn cậu đi. Tôi đã hỏi Trình Chinh rồi, có phải bạn của cậu đắc tội với ai không? Đừng nói tới chuyện cướp vai diễn của tôi. Tôi đã hỏi qua rồi, không phải."
"Em... cũng không rõ lắm, để em về hỏi lại." Trần Tinh Vũ bị câu hỏi của y làm cho bối rối. Cậu ta hơi chột dạ, dời trọng tâm câu chuyện đi.
"Tinh Vũ, tôi không quen biết Diệp Thế Tân, bởi vậy có một số chuyện tôi cũng không tiện nói. Có điều, tôi thấy cậu là một hạt giống tốt, nên có vài câu tôi phải nhắc nhở cậu. Trong khoảng thời gian này, cậu nên cố gắng giữ khoảng cách với bạn của cậu!" Tuy Hạ Thư cảm thấy Trần Tinh Vũ không tệ, nhưng có một số chuyện, bản thân Hạ Thư cũng không tiện nói rõ hẳn ra.
"Anh Hạ, ý anh là chuyện của Thế Tân không còn cách nào nữa sao?" Trần Tinh Vũ nghe Hạ Thư nói vậy, đầu mày càng cau lại, "Nếu Thế Tân đi xin lỗi thì sao? Bọn em sẽ tới tận nơi để xin lỗi, em chỉ hy vọng con đường sự nghiệp của Thế Tân không bị đứt đoạn, cậu ấy còn quá trẻ!"
"Chuyện này hẳn là không có cơ hội xoay chuyển nữa. Cậu bảo bạn cậu suy nghĩ xem nên trả lời công chúng thế nào đi." Hạ Thư bất đắc dĩ thở dài. Y làm gì có biện pháp nào. Hơn nữa, nghe ý của Trình Chinh, cái cậu tên Diệp Thế Tân này cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, đều là tự làm bậy thôi.
"Chúng ta ăn cơm trước đi." Vương Khải nãy giờ vẫn làm người đứng ngoài quan sát, thấy Trần Tinh Vũ có hơi kích động, vội vã xen lời, "Tiểu Hạ, cậu làm đàn anh thế nào vậy. Cơm sắp nguội hết rồi, để Tiểu Trần ăn trước đi. Sắp tới giờ cậu ấy phải đi rồi, nào, ăn trước đã."
"Phải rồi, tự nhiên quên mất. Ăn cơm, ăn cơm trước đi đã." Hạ Thư cảm thấy bầu không khí có hơi gượng gạo, vội tiếp lời Vương Khải.
Trần Tinh Vũ ăn một bữa cơm mà cảm thấy ngột ngạt muốn chết. Nhiều lần mấp máy định mở miệng nhưng không biết phải nói thế nào, cậu ta lại đành nuốt xuống. Sau đó, Trần Tinh Vũ tìm đại một cái cớ đi về trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT