Hai người lại lăn lộn một hồi, sau đó Lâm Đế ôm Lưu Tử Đồng vào phòng tắm tẩy rửa, biệt thự này trên tầng ba có vài phòng, bước vào phòng tắm liền nghe thấy tiếng cười đùa bên ngoài, nghĩ thầm trong đầu mọi người chơi dưới lầu xong rồi đi lên phòng nghỉ ngơi, Lưu Tử Đồng mềm như bông dựa vào lòng ngực anh, ngáp một cái, nói: “Mệt chết em.”

Lâm Đế mở nước ấm, đặt cô vào bồn tắm, hôn lên đỉnh đầu cô, nói: “Em ngủ đi, anh tắm cho em.”

Lưu Tử Đồng cúi đầu nhìn xuống cánh tay và ngực tràn đầy dấu hôn của mình, quăng cho anh một cái nhìn xem thường: “Còn không phải do anh làm sao.”

“Anh sai rồi.” Lâm Đế gật đầu nhận lỗi, anh vốc nước ấm rải lên người cô, mặc áo tắm dài ngồi bên bồn tắm giúp cô rửa sạch người, Lưu Tử Đồng dựa vào thành bồn, bị hơi nước xông lên làm đổ mồ hôi, đôi tay Lâm Đế vuốt ve phía sau cánh lưng trơn bóng của cô, cô ngâm mình trong bồn tắm khiến thân mình trắng như ngọc, một tay Lâm Đế chống bên thành bồn, anh cúi người xuống hôn lên cổ cô…

Lưu Tử Đồng phát hiện phía sau lưng ấm áp, cô nói thầm: “Bỏ cuộc mà….”

“Ừm, anh chỉ hôn thôi.” Anh thu tay lại, từ phía sau ôm lấy cô, Lưu Tử Đồng quay đầu lại, vừa lúc chạm vào đôi môi mỏng của anh, lập tức môi lưỡi giao triền, hơi nước vẫn luôn bốc lên, lơ lửng giữa gương mặt hai người.

Đầu lưỡi có chút tê dại, Lưu Tử Đồng nhích đầu, anh hôn lên mặt cô, nói: “Ngủ một lát, anh giúp em tắm.”

“Dạ.”

Dần dần cô có chút buồn ngủ, điều chỉnh tư thế nằm ở thành bồn, sau đó nhắm mắt lại, Lâm Đế tỉ mỉ giúp cô tắm sạch sẽ.

Nửa tiếng sau, Lâm Đế một thân hơi nước ôm Lưu Tử Đồng bước ra, đặt cô lên giường, Lưu Tử Đồng chỉ quấn khăn tắm, Lâm Đế điều chỉnh tư thế ngủ của cô, kéo chăn đắp kín người, sau đó anh ngồi ở mép giường nhìn cô, mặt mày cô thanh tú, tất cả đều do một tay cô trang điểm, những cái đó làm nổi bật gương mặt của cô, làn da vừa trắng vừa mềm, hơi thở nhẹ nhàng vẫn còn quấn quýt mùi hương, anh hơi khom lưng, lấy ngón tay chạm vào lông mi cô.

Lông mi cô run run, Lâm Đế tiến lại gần hôn lên mặt cô, đi xuống một chút, lấp kín đôi môi đỏ mọng của cô.

Vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Đế ngồi thẳng dậy, thắt chặt áo dài tắm bước qua, Trang Túc ở bên ngoài cười nói: “Đừng trốn trong phòng nữa, đi ra đây nào, đi đánh bài được chứ Lâm tổng?.”

Lâm Đế mở khóa, kéo cửa ra, khuôn mặt anh tuấn, thần sắc lạnh nhạt nhìn anh ta.

Trang Túc vừa nhìn thấy ánh mắt anh thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó anh ta cười tủm tỉm: “Cùng đánh bài được không?”

Lâm Đế đi đến trước dựa vào khung cửa, cửa chỉ mở ra một khe nhỏ, anh nhàn nhạt nói: “Mang đủ tiền không?”

Trang Túc hơi ngừng lại, anh ta nói: “Tiền mặt thì không có, nhưng có mấy cái thẻ, được chứ? Muốn xuống chơi với bọn tôi không?”

“Tôi đi thay đồ.”

“Được!” Trang Túc có chút hưng phấn, đám phụ nữ dưới phòng khách ai ai cũng đều muốn Lâm Đế lại đây, nhưng họ cũng biết anh có việc nên cũng nhẫn nhịn đến bây giờ. Anh ta là bị ép buộc lên mời người, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên trong lòng vui vẻ chứ sao.

“Chúng tôi ở phòng đối diện chờ anh.” Trang Túc phất tay.

Lâm Đế giữ cửa hé mở, quay người về phòng, anh thay một cái áo sơ mi và quần dài, khom lưng nhìn Lưu Tử Đồng đang ngủ say, trên mặt tất cả đều là nhu tình, nhìn một lúc anh hôn lên khóe môi cô, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đi vừa xắn tay áo, đi đến phòng đối diện, một đám người có cả nam lẫn nữ đang cười đùa, có người trong tay cầm ly rượu vang đỏ, có người lại ngồi ăn trái cây, nhưng vừa thấy anh đi đến thì tức khắc âm thanh đều lặng im xuống.

Hiện giờ thân phận Lâm Đế rất mâu thuẫn, anh là nhị thiếu gia của Lâm gia, so với Lưu gia thì địa vị lại càng cao hơn. Khoảng thời gian vừa mới công khai thân phận, có rất nhiều người đều muốn đưa cành oliu lại với anh, mời anh tham gia một vài buổi tụ tập của bọn họ, nhưng tất cả đều bị Lâm Đế từ chối.

Thứ nhất anh rất bận; thứ hai cũng không có hứng thú gì.

Nếu không phải vì mặt mũi Lưu Tử Đồng, không chừng anh cũng sẽ không xuất hiện ở đây.

Lúc trước trong cái vòng này cũng có vài người chê cười Lưu Tử Đồng, nói cô tìm ai không tìm, lại tìm ngay người không có gia thế bối cảnh, dù cho có là diễn viên nổi tiếng thì sao chứ….

Cơ bản là không môn đăng hộ đối.

Chỉ chớp mắt sau, thân phận được công khai, những người đã từng chê cười Lưu Tử Đồng tựa như gặp quỷ….

Sau lại bội phục ánh mắt của cô tốt, hâm mộ may mắn của cô.

Hiện tại bọn họ muốn gặp Lâm Đế đều phải mượn mặt mũi của Lưu Tử Đồng, công chúa họ Lưu này quả thực vương miện nặng thêm rồi, trực tiếp được làm Hoàng Hậu.

Minh Ngọc đặt ly rượu xuống, bước lên cười tủm tỉm, nói: “Lâm tổng, bên này ba người đang thiếu một này.”

Cô ấy đón tiếp Lâm Đế ngồi vào ghế bên cạnh cửa sổ, Lâm Đế đưa mắt nhàn nhạt nhìn Trang Túc đang cười thật sự sáng lạn trên bàn, kéo tay áo đi qua, thân hình đĩnh bạt, một mặt tuấn lãng lại không có biểu tình gì, nhưng cái khí thế ẩn giấu kia khiến bọn họ nhìn không thôi, bao gồm cả thiếu gia và thiên kim nhà giàu, bọn họ lặng lẽ trao đổi ánh mắt, đi theo sau anh, nhìn anh ngồi xuống.

Trang Túc vừa lúc ngồi đối diện Lâm Đế, anh ta cười nói: “Lâm tổng, hạ thủ lưu tình nha.”

Lâm Đế cầm điếu thuốc lên, nghiêng đầu châm lửa, khói thuốc từ từ tỏa ra, làm mờ ảo chân mày của anh, nó khiến anh cả người thêm nhiều phần gợi cảm, những người phụ nữ ở đây ai cũng không cầm lòng được nuốt nước miếng, có người còn nói: “Đó giờ tôi vẫn mong mỏi đến Lâm Trứ nha, nhưng bây giờ….cũng rất muốn Lâm Đế.”

Minh Ngọc xem thường: “Nằm mơ đi.”

Không biết những người đó đang nghĩ cái gì thì đột nhiên lấy tay che miệng cười, ánh mắt không hề rời khỏi Lâm Đế, Lâm Đế ngậm thuốc lá, một bàn tay nhẹ nhàng khép cổ áo lại, dù xương quai xanh của anh bị che đi nhưng vẫn có cảm giác như ẩn như hiện, Tuệ Tử đi qua, khóe môi cong lên, một bàn tay đặt trên vai anh, thấp giọng nói: “Tôi tới nhìn bài.”

Ngữ khí nũng nịu, người đàn ông này vừa mới tắm rửa xong, trên người vẫn còn vương lại hơi nước, cổ áo tuy rằng đã đóng nhưng trên cần cổ thon dài của anh, những dấu hôn phụ nữ để lại vẫn còn lộ ra.

Tuệ Tử liếc mắt nhìn, theo bản năng nuốt nước miếng.

Tuệ Tử này, cô ta chính là cái loại phụ nữ có tốc độ thay bạn trai và thay quần áo giống nhau, vô cùng nhanh, trên cơ bản những người quen biết cô ta đều sẽ xem nhẹ những người đàn ông xung quanh cô ta, bởi vì đơn giản là họ không cần nhớ kỹ, trừ khi đó là thiếu gia trong vòng này – đều là những người nổi tiếng.

Tất cả mọi người đều là anh tình tôi nguyện, cũng chẳng phải chuyện ngại ngùng gì.

Cho nên người có bạn gái như Lâm Đế thì cũng chẳng cần sợ gì, không cần tình yêu lâu dài của anh, câu dẫn để ngủ với nhau một hai lần cũng là rất tốt rồi.

Nói vài ba câu, qua thời gian dài cũng thành bạn bè, không cần tiền cũng không cần tình cảm, chuyện này liền đơn giản đi nhiều.

Minh Ngọc ở một bên ra sức kho khan…

Tuệ Tử vẫn không dời đi, cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của Lâm Đế…

Khóe môi Lâm Đế giật giật, lấy điếu thuốc ra đặt lên bàn, nhàn nhạt nói: “Vị trí đó là của bà xã tôi, tránh ra.”

Giọng nói anh thấp xuống, toát ra hơi lạnh lẽo, nói xong anh tiếp tục cắn điếu thuốc, một cái liếc mắt cũng không cho Tuệ Tử.

Tuệ Tử cười nói: “Ha, mượn dựa một chút thì có làm sao.”

Lâm Đế: “Tránh ra.” Không có độ ấm.

“Được thôi.” Cô ta nhấc tay lên, Minh Ngọc lập tức túm cô ta qua bên cạnh: “Mẹ nó, cô muốn chết hả, người ta là công chúa nhà họ Lưu đó, cô cứ mặt dày nói chuyện với anh ta kiểu đó thì tôi có thể đuổi cô ra khỏi đây đấy.”

Tuệ Tử cười một cái: “Không sao đâu, tôi sẽ không đụng đến anh ta nữa.”

Cô ta kéo một cái ghế đặt bên cạnh Lâm Đế, Minh Ngọc thấy cô ta còn biết điều cách Lâm Đế một khoảng nên cũng mặc kệ cô ta. Sau đó Minh Ngọc chạy qua bên chỗ Trang Túc nhìn bài, hai vị trí còn lại do hai người phụ nữ khác ngồi vào, họ đều là cao thủ, chơi không hề nương tay, hơn nữa cũng có chút ít kỹ thuật.

Mạt chược tự động xáo bài, rải đều là ra bên.

Trang Túc là nhà cái, từng người lấy bài, Trang Túc đã chơi qua không ít lần, anh ta là người mê chơi, ngày thương khi chơi cũng không hề nương tay, hơn nữa tay nghề chơi bài cũng không hề tệ.

Bắt đầu chơi, bài của anh Trang Túc khá tốt, qua hai lượt cũng không có bất ngờ gì xảy ra, đụng vào hai cái thì đã có thể kêu “ù”.

Anh ta đánh Nam Phong, cầu bóc được Bắc Phong (1), còn nếu không, trừ khi bài ra được thuận thì sẽ tự nhiên ném xuống ở vòng tiếp theo, cứ như vậy lại qua một vòng, Tuệ Tử thấy Lâm Đế chạm vào con Bắc Phong nhưng lại không ra….

(1) Nam Phong, Bắc Phong: là những quân bài nằm trong Tài phao.

Để xem anh có tuyệt chiêu gì.

Lại qua thêm một vòng, trong khi Tuệ Tử cho rằng Lâm Đế sẽ đi đường bình thường thì kết quả…Anh được thập tam yêu (2)…

(2) Yêu: ở đây là 1, nhất, ý chỉ cây Nhất

Sau đó lại tự bốc tiếp.

Tuệ Tử: “……” Cô ta kìm lòng không được cứ dán ánh mắt vào trên gương mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh, thần sắc của anh rõ ràng vẫn cứ bình tĩnh, một bên đưa tiền một bên ngậm thuốc.

Có dũng có mưu, đã vậy lớn lên còn đẹp trai, tim cô ta bỗng dưng đập mạnh hơn.

Không đến nửa tiếng sau.

Trang Túc bị lấy mất cống, bị áp bài, tất cả mọi người đều tự lấy bài một lần, còn anh ta thì một lần cũng không có, thua thì chỉ thua có một nhà anh ta, Lâm Đế là nhà thắng lớn nhất.

Trang Túc buồn bực: “Đêm nay vận may tôi kém vậy sao?”

Đánh thêm một lúc nữa, những người bên cạnh dần dần nhìn ra được đường đi, Lâm Đế là cố ý đè Trang Túc ra mà đánh, hơn nữa cái tên ngốc Trang Túc này còn không biết anh ta đã bị Lâm Đế nhốt trong một phạm vi khống chế, phàm là Trang Túc đánh ra con gì thì qua hai lượt, Lâm Đế sẽ biết được anh ta muốn gọi bài nào, thậm chí là cần bài gì….

Sau lại thảo mã (3).

(3) Trong mạt chược, nếu có khung, như có Khung Vạn và Tam Vạn thì chờ thảo mã để có cơ hội ù.

Trang Túc một hơi đem ba vạn tệ thua toàn trận.

Anh ta rất bất đắc dĩ: “Tại sao đến tôi thì bài không ra chứ? Hay là…chúng ta đổi vị trí thử được không?”

Minh Ngọc dùng vẻ mặt đáng thương nhìn anh ta, hai người phụ nữ còn lại cũng nhìn về phía Lâm Đế, Lâm Đế dập điếu thuốc, đứng lên, nói: “Được, tôi sẽ qua chỗ bên kia của Trang Túc. Trang công tử, anh lại chỗ của tôi, ở đây phong thủy tốt.”

Quả thật là phong thủy tốt thật, tối nay Lâm Đế thắng được nhiều nhất, Trang Túc rất vui vẻ, lúc đi ngang qua Lâm Đế, anh ta nói: “Anh em, anh thật tốt.”

Minh Ngọc vẫn thương hại nhìn tên ngốc này….

Lâm Đế không trả lời, chỉ đi qua phía bên ghế anh ta ngồi xuống, một vòng mới bắt đầu.

Lại thêm nửa tiếng trôi qua… Trang Túc mở tài khoản Alipay của mình lên phát hiện: “Mẹ nói…Hạn ngạch của tôi đều thua hết sạch….”

Minh Ngọc không nhịn nổi nữa, ghé bên tai anh ta nói: “….Anh vẫn chưa nhìn ra được sao? Lâm Đế vẫn luôn “đì” anh đấy, ở đây ai cũng biết hết.”

“Cái gì?” Trang Túc có chút mờ mịt, hai giây sau anh ta nhảy dựng lên, chỉ tay vào Lâm Đế: “Tôi lại làm sai gì sao?”

Lâm Đế thong thả ung dung dựa lưng vào ghế, đáp: “Anh nói thử xem? Môi của bà xã tôi sờ tốt lắm sao? Tướng phu thê?”

Trang Túc quát: “Anh nhỏ mọn đến như vậy hả?”

Đầu ngón tay Lâm Đế ném ra một con Nam Phong, nói: “Thì nhỏ mọn như vậy đấy…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play