Bên này cư dân mạng thảo luận loạn cả lên, bên kia, cơn sốt của Lưu Tử Đồng từ từ hết, cô ăn sáng xong lại uống thuốc đi ngủ, cả người nằm xuống mê mê trầm trầm.

Lần nữa tỉnh lại đã là giữa trưa, tia nắng lên cao, chiếu nghiêng vào phòng, cô hơi che mắt, ngồi lên, lập tức nhìn thấy Trần Châu ngồi trên ghế nhìn cô, giống như buổi sáng, nhưng cũng có điểm không giống nhau, đôi mắt anh ta mang theo cảm xúc khác, Lưu Tử Đồng dựa vào đầu giường, gọi: “Sư huynh?”

Trần Châu nhấp môi, tiến lên đỡ cô, tay đặt lên trán cô, hỏi: “Khá hơn chút nào không?”

“Khá hơn nhiều, anh…làm sao vậy?”

Trần Châu nhìn chằm chằm cô, anh ta có đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi xếch lên, anh ta đỡ cô xong thì quay người đi rót cho cô ly nước, Lưu Tử Đồng nhận lấy, Trần Châu một lần nữa quay về ghế ngồi, trầm mặc không lên tiếng nhìn cô.

Mới vừa tỉnh Lưu Tử Đồng tự nhiên khát nước, hai ba hớp cô mới uống xong, tinh thần cô tốt hơn nhiều, lúc này, Trần Châu lấy điện thoại ra, nhấn mở cái gì đó.

Đưa đến trước mặt cô.

Lưu Tử Đồng híp mắt nhìn, ngây ngẩn cả người, giọng nói Trần Châu rất thấp, anh ta hỏi: “Lúc trước khi anh đi lữ họa bên ngoài, em đã vẽ bức tranh này?”

Lưu Tử Đồng: “Đúng, sao anh lại có bức tranh này?”

Bức tranh này cô vẫn cất trong góc phòng vẽ tranh, chưa từng lấy ra, không đúng, Chu Mễ Nhã hẳn là đã có xem qua, nhưng cô ta chỉ nhìn thoáng qua rồi rời đi, ở chỗ Chu Mễ Nhã, có rất nhiều tranh vẽ Trần Châu. Trần Châu bỏ điện thoại xuống, anh ta đứng dậy, đi đến mép giường của Lưu Tử Đồng, nửa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô.

Giọng anh ta truyền ra từ kẽ răng: “Đồng Đồng, em nói cho anh biết….có phải em đã từng thích anh?”

Lưu Tử Đồng thấy anh ta ngồi xổm xuống, thân mình cô hơi nhích về phía sau, hai người đối diện nhau. Cô vẫn luôn đều biết Trần Châu lớn lên rất đẹp trai, lúc này anh ta như thế, đôi mắt sâu như biển càng hiện lên vẻ đẹp đó, quan hệ giữa cô và anh ta, quả thật rất ít khi nói đến chuyện tình cảm, quan hệ mấy năm nay của hai người vẫn luôn nghiêng về anh em nhiều hơn.

Lúc trước khi yêu thầm, tim đập nhanh cùng với hay ôm tay làm nũng, nhìn đến biểu tình bất đắc dĩ của anh ta cũng đều là ngọt ngào.

Hôm nay anh ta ngồi xổm xuống như vậy, biểu tình dò hỏi, tâm tình Lưu Tử Đồng lại rất bình tĩnh, cô đáp: “Sư huynh, em rất yêu Lâm Đế.”

Tay đặt trên đầu gối Trần Châu bỗng nhiên siết chặt, anh ta nói: “Chúng ta có phải đã bỏ lỡ đúng không?”

“Sư huynh.” Lưu Tử Đồng kêu một tiếng, Trần Châu lấy tay che miệng cô, anh ta nhìn cô thật lâu, nói: “Em không biết vì sao anh đi lữ họa sao?”

Lưu Tử Đồng không nhúc nhích, cô nhìn anh ta.

Trần Châu nói: “Anh chính là vì né tránh em, cho nên mới lựa chọn đi lữ họa. Quan hệ của chúng ta….anh vẫn luôn cho rằng không có khả năng.”

Lòng bàn tay anh ta có mùi thuốc, chính là thuốc cô uống trước khi ngủ, Lưu Tử Đồng ngây ngẩn cả người…. Trần Châu thả tay ra, đứng lên nói: “Việc khám bệnh từ thiện này anh vẫn cảm thấy em không cần thiết qua đây. Mới nãy giáo sư Tề bên kia gọi điện báo dịch cảm bên đó rất nghiêm trọng, thân thể em quá yếu, trở về đi.”

Lưu Tử Đồng há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, Trần Châu nói: “Bức tranh 《 Hoa lạc trong mộng 》 lần trước có phải là vẽ cho anh không? Quan hệ của chúng ta, không ai lên tiếng, em từng thích anh, em không nói, anh thích em, anh cũng không nói. Tự anh cho rằng chuyện đó là một việc tốt với em, cuối cùng lại phát hiện….tất cả đều là sai lầm.”

“Những năm đó bệnh tình của mẹ anh luôn không tốt, anh cũng có hoàn cảnh riêng, phồn hoa phú quý tới tay tùy thời đều có khả năng biến mất. Lúc đó không dám nói với em, cũng không dám cùng em nói chuyện tương lai, anh chính là sợ….anh không thể mang lại cho em cuộc sống tốt. Nói đến cùng, trong sâu thẳm anh vẫn tự ti, đến tình yêu cũng không dám theo đuổi, anh vốn tưởng rằng đi lữ họa trở về anh có thể…….”

“Anh với sư tỷ ở bên nhau, có phải là liên quan đến việc ở Brazil không?” Lưu Tử Đồng đánh gãy lời nói của anh ta, hỏi.

Trần Châu ngồi xuống ghế dựa, thần sắc ảm đạm, anh ta khẽ gật đầu.

Lưu Tử Đồng: “Sư huynh, rất xin lỗi.”

“Nói xin lỗi phải là anh mới đúng.” Trần Châu nhìn cô, anh ta nói: “Anh thiếu em một câu, anh yêu em.”

Lưu Tử Đồng trố mắt, hốc mắt không tự chủ được mà đỏ.

Trần Châu thấp giọng nói: “Em đừng khóc.”

Anh ta xoay người, cầm khăn giấy đưa cho cô: “Lâm Đế là một người đàn ông tốt, anh nghĩ anh và anh ta không giống nhau, chính là cho dù anh ta không có thân phận gì đi chăng nữa, anh ta cũng dám theo đuổi em.”

Từ nhỏ, anh ta đã thấy chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của Lưu Tử Đồng là tốt nhất, mẹ của cô cũng hay nói một hai câu, những câu đó làm Trần Châu có hơi lùi bước. Lúc ba người bắt đầu học vẽ tranh, ba mẹ anh ta còn ở lại trong ngoại thành, nhưng Lưu Tử Đồng ra cửa đã là siêu xe đưa đón, khi đó bởi vì cô còn nhỏ, người trong nhà cũng không yên tâm, còn chuẩn bị cho cô tài xế và bảo mẫu cả ngày đi theo phía sau, sau này khi Lưu Tử Đồng lớn lên, bảo mẫu không đi theo nữa nhưng tài xế vẫn luôn còn đó.

Năm mười tám mười chín tuổi, trong khi bọn họ đều phấn đấu, nỗ lực mười phần để thành họa sĩ có tiếng thì Lưu Tử Đồng đã có xe riêng.

Cả đời của một người đàn ông đều vì danh lợi, vì tiền tài, vì phụ nữ nên anh ta vẫn luôn nỗ lực, nếu không có sự việc ngoài ý muốn ở Brazil lần đó ra, năm trước khi anh ta trở về, chuyện đầu tiên anh ta muốn làm đó là vì Lưu Tử Đồng tranh thủ một lần.

Ba năm đi lữ họa một mình cũng làm nhân sinh trong lòng anh ta bắt đầu ổn định, tư tưởng càng thêm thành thục, càng hiểu được nhân sinh đời mình.

Cố tình lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế.

Lưu Tử Đồng cầm khăn giấy, hốc mắt vẫn hồng.

Trần Châu tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Anh có thể ôm em một lát không?”

Lưu Tử Đồng chần chờ, sau đó gật đầu, Trần Châu giơ tay ôm cô, cô ở trong lòng anh ta khóc, anh ta cắn răng, nén đi tất cả thống khổ.

Trong lòng ngực anh ta, Lưu Tử Đồng nói: “Xin lỗi anh.”

Cô yêu thầm anh ta rất nhiều năm, nhưng cũng chính ba năm trước đây mới nghĩ có nên bày tỏ hay không. Lúc đó anh ta bắt đầu cuộc sống lữ hành, Lưu Tử Đồng lại nghĩ, chờ anh ta trở về rồi nói sau, anh ta có hoàn cảnh gì đó cô cũng biết, cho nên cô vẫn luôn đợi, không ngờ chờ đợi lại bỏ lỡ.

Lúc trước cô và Lâm Đế, quả thật vẫn có một chút là muốn kích thích chính mình, kích thích anh ta.

Nhưng Lâm Đế rất tốt, anh rất rất tốt, càng ở chung cô càng thích người đàn ông này. Hơn nữa Trần Châu đã có Chu Mễ Nhã, cô cảm thấy đây là lúc cần thiết để từ bỏ Trần Châu, đồng thời, thời gian ba năm anh ta đi lữ họa cũng làm tình cảm trong cô phai nhạt đi rất nhiều, cảm giác ỷ lại giảm đi, từ bỏ cũng dễ dàng hơn.

Nhưng cô chưa bao giờ biết, anh ta thích cô.

Trần Châu không ôm lâu, rất nhanh anh ta đã buông cô ra, nói: “Em xem điện thoại đi, có một số chuyện đã xảy ra.”

Lưu Tử Đồng lau nước mắt, gật đầu, Trần Châu lại nói: “Trong thôn yêu cầu anh phải nhanh chóng tới đó, em không cần qua đó, được không?”

Anh ta nhẹ giọng dò hỏi.

Lưu Tử Đồng nhìn anh ta, đáp: “Được, em về thành phố S kéo tài trợ cho anh.”

“Cảm ơn em.” Trần Châu xoa nhẹ tóc cô, cười với cô, Lưu Tử Đồng cũng nhấp môi cười, Trần Châu nhìn cô một lúc, sau đó quay người đi ra ngoài.

Lưu Tử Đồng dựa vào đầu giường, cầm lấy điện thoại không có tín hiệu, bật mở.

Có tin nhắn WeChat.

Đồng Kỳ gửi.

【 Đồng Kỳ: Người đâu rồi, mau xem Weibo nhanh lên, chuyện cậu thích Trần Châu bị lộ rồi kìa. 】

Ba tin nhắn WeChat, đều là hơn hai giờ trước, Lưu Tử Đồng nhấn vào xem thì phát hiện đều bị xóa hết, sau đó cô nhìn thấy hai thông báo trên Weibo.

Một cái là từ phòng làm việc của Đường Ý.

Một cái là từ Lâm Đế.

Phòng làm việc của Đường Ý đăng bài thanh minh, nói “Chu Mễ Nhã là đồ đệ của Đường Ý tôi, nhưng bất đắc dĩ do phẩm hạnh không tốt, không tuân theo quy củ của Đường Phái, hơn nữa bị nghi ngờ có liên quan đến việc sao chép tranh và buôn bán tranh bất hợp pháp, do đó người này mới bị đuổi ra khỏi sư môn, chưa kịp thời thông báo cho mọi người, nguyên nhân chủ yếu là vì sắp đến ngày hội tân xuân, không nghĩ khiến mình ngột ngạt. Thứ hai, niệm tình nhiều năm người này làm đệ tử của tôi nên tôi cũng tự thấy mất mặt, việc này cùng đồ đệ Thiển Nguyệt không có nửa điểm quan hệ. Nếu vẫn có người muốn bôi đen Thiển Nguyệt, chúng tôi sẽ đưa tất cả chứng cứ đến luật sư, hẹn gặp lại trên tòa.”

Phía dưới là dấu mộc của phòng làm việc Đường Phái.

Phòng làm việc Đường Phái đã kinh doanh nhiều năm, mối quan hệ cùng độ nổi tiếng căn bản không cần phải nói, lần này ra mặt đã khiến không ít người chú ý đến việc Chu Mễ Nhã sao chép cùng với buôn bán tranh bất hợp phát, tiêu điểm liền xoay chuyển.

Cái còn lại là Lâm Đế, anh mới là người phát ra tin làm cho sóng to gió lớn nổi lên.

【 Lâm Đế V: Người con gái tốt đẹp như Thiển Nguyệt nên làm bạn gái tôi mới đúng. 】

【 Hình ảnh, hình ảnh. 】

Hai tấm hình, một tấm là hợp đồng anh quyên góp cho đoàn đội khám bệnh từ thiện lần này, trên đó có ký tên của anh và Lưu Tử Đồng.

Một tấm khác chính là những bức tranh của Lưu Tử Đồng mà Lâm Đế cất giữ trong nhà, ngay cả những bức tranh rất lâu trước kia cũng có, tràn đầy một phòng.

Anh ngồi bên cạnh một bức tranh, khẽ nâng cằm, lười biếng nhìn màn hình.

Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra anh rất thích tranh của Thiển Nguyệt, hơn một nửa bức tranh trong phòng không hè rẻ, ít nhất có thể mua thêm hai căn hộ nữa.

Fans của anh điên rồi.

Đương nhiên không phải là loại điên kia, mà là xôn xao đi theo dõi tài khoản Thiển Nguyệt của Lưu Tử Đồng, sau đó còn có người thích luôn Lưu Tử Đồng, người ta phát hiện ra cô làm rất nhiều việc từ thiện, quyên góp rất nhiều tiền, giúp đỡ rất nhiều trường tiểu học. Mấy năm nay tiền cô kiếm được đều đi làm từ thiện, hơn nữa cô cũng không khoa trương, không thể từ trên mạng tìm kiếm được việc mình đã từng làm, cho nên mọi người ngày càng cảm thấy Lưu Tử Đồng thật sự rất hào phóng, người con gái tốt đẹp như cô sao lại có thể bị người ta chửi bới chứ.

Lúc nãy Lâm Đế không trực tiếp dùng đại danh của Lưu Tử Đồng để nói cô là bạn gái của anh, quả thật đó là điều không thích hợp ở thời điểm này. Hiện tại Lưu Tử Đồng không có ở thành phố S, lúc trước có nhiều người chửi cô muốn đi làm tiểu tam, nếu Lâm Đế đứng ra công khai thân phận của hai người, không chừng fans của Lâm Đế lại điên cuồng cắn ngược lại Lưu Tử Đồng.

Lúc đó người ta sẽ nói cô đã có Lâm Đế là bạn trai mà còn chạy đi làm tiểu tam, theo đuổi sư huynh của cô….

Cho nên Lâm Đế mới dùng bút danh Thiển Nguyệt, hơn nữa cộng thêm việc nói lời vui đùa, tỏ vẻ anh đối với Thiển Nguyệt là thích, lúc đó sẽ làm fans của anh chú ý đến cô là người con gái như thế nào mà có thể để Lâm Lâm của họ thích như vậy….

Lâm Trứ và Hà Hoài cũng đăng một bài trên weibo.

【 Lâm Trứ V: Thiển Nguyệt mới nhờ tôi tài trợ ba trăm vạn cho ngân sách khám bệnh từ thiện. 】

【 Hình ảnh. 】

Trên ảnh chụp là chữ kỹ của Lưu Tử Đồng và ghi chú, ký tên của Lâm Trứ.

【 Hà Hoài V: Triệu lão sư (1) của các bạn cũng vì lời mời tài trợ của Thiển Nguyện nên cũng góp sức một chút, tuy rằng không nhiều bằng Trứ ca của các bạn nhưng vẫn được, chúng tôi nghèo sao. 】

(1) Triệu lão sư: ở đây là Triệu Tiểu Ai, lúc này đã là người yêu của Hà Hoài (nhắc lại cho mấy cô đỡ quên =)))

【 Hình ảnh. 】

Cũng là văn bản lúc trước Lưu Tử Đồng tìm hai người muốn nhờ họ quyên góp, tài trợ.

Cái tên Thiển Nguyệt, ngay tại lúc này, đang dần nổi lên.

Chuyện tốt cô làm nhiều năm nay rốt cuộc cũng được đưa ra ngoài ánh sáng để mọi người thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play