Mọi thứ đều có bắt đầu, mặc dù sau đó cảm thấy hơi kì lạ nhưng không khó để chấp nhận, nhưng câu này lại không hoàn toàn chính xác với Hồ Tố. Bình
thường Chung Diên mới ba bốn lần cô mới đồng ý một lần, hơn nữa luôn tìm cách đáp lại bữa cơm đó bằng cách khác trong khoảng thời gian ngắn
nhất, Chung Diên không thích cảm giác cô phân rõ rạch ròi hai người như
vậy.
Quan hệ của hai người cứ không nóng không lạnh như thế, ông
cha có câu nước ấm nấu ếch nhưng Chung Diên cảm thấy nước của anh không
đủ nóng để để đối phương cảm nhận được, chứ đừng nói cô trở thành đồ ăn
ngon của anh. Cho nên Chung Diên đồng ý lời mời tới buổi tiệc sinh nhật
của Phó Giai Kỳ không chút do dự.
Chung Diên có chút mơ hồ, Hồ Tố
luôn vạch một ranh giới quanh mình, người khác rất khó để bước qua ranh
giới đó, hai người phải tiếp xúc một quãng thời gian rồi anh mới phát
hiện điều này. Có một số thời khắc biết còn đau khổ hơn không biết
nhiều, trước kia cứ nghĩ đối phương cẩn thận quá mức nhưng bây giờ chỉ
cần bị từ chối, Chung Diên sẽ nghĩ anh phải làm gì thì cô mới chấp nhận
cho anh bước qua ranh giới kia của cô.
Buổi tiệc sinh nhật của Phó Giai Kỳ tổ chức ở một quán KTV, bởi vì biết gia cảnh của cô ta nên anh
không ngạc nhiên như người khác khi thấy căn phòng xa hoa như thế này.
Chung Diên tìm thấy được người anh muốn tìm trong đám người đông đúc rất nhanh, Hồ Tố vẫn mặc đồ ấm áp như trước nhưng trông có chút mơ hồ cứ
như chưa tỉnh ngủ.
Chung Diên đi tới gần cô, “Cậu hay thức đêm lắm à?” Hồ Tố nghiêng đầu lại thì thấy đấy là người hay mời cô đi ăn cơm,
cô nở nụ cười đáp, “Không phải, lạnh quá nên buồn ngủ thôi.” Nói xong
lại nháy mắt lười biếng, Chung Diên cười khẽ mà Hồ Tố thì lại không để ý gì anh vì quá mệt.
Bởi vì có nhiều người nên Phó Giai Kỳ chia bọn họ thành hai nhóm người rồi phân vào hai phòng riêng, có lẽ do lúc đầu
không lên kế hoạch nên hiện trường khá lộn xộn. Chung Diên vốn không
chung phòng với Hồ Tố, nhìn tình huống rồi đi theo, dù sao có anh hay
không cũng như nhau. Huống chi Chung Diên cảm thấy đám người cạnh Hồ Tố
rất lạ, phần lớn đều là những những cậu nam sinh yên tĩnh khiêm tốn.
Không biết có phải do tâm tình thay đổi hay không mà Chung Diên cảm thấy đời
này không chỉ gia đình anh thay đổi, mà ngay cả Phó Giai Kỳ cũng khác
kiếp trước rất nhiều. Thật ra, lúc đầu ở kiếp này Chung Diên cảm thấy cô ta không có gì sai cả, chỉ là gần đây mới hiểu rõ suy nghĩ của cô ta
hơn.
Mọi người trước giờ không phải là người thích náo nhiệt gì,
lần này tập hợp chung vậy làm không khí trở nên hơi tẻ nhạt, lát sau có
mấy cô gái đi chung với nhau bàn chọn bài hát, lúc này không khí mới tốt hơn một chút. Chung Diên không phải không biết cách làm không khí sôi
động hơn, nhưng anh cảm thấy mình không hợp làm điều đó, không cần thiết lấy mình ra để khắc phục hậu quả sai lầm của người khác.
Mọi
người bắt đầu nói chuyện với nhau, chỉ có một mình Hồ Tố nhìn mấy cô gái kia ca hát. Chung Diên ngồi cạnh cô hỏi, “Sao cậu không hát?” Giọng Hồ
Tố hơi khàn nhưng Chung Diên lại thấy khá thoải mái. Hồ Tố lắc đầu một
cái, không biết nghĩ gì lại gật gù, “Tớ muốn hát.” Dưới ánh đèn hơi mờ,
gương mặt cô gái hơi mơ hồ nhưng Chung Diên vẫn thấy được nụ cười kia.
Mấy cô gái kia hát vốn không hay hát, chọn một lượt không được nhiêu bài,
cộng thêm độ chú ý của mọi người không cao nên làm vài bài rồi dừng.
Chung Diên hỏi Hồ Tố, “Cậu muốn hát bài gì?” Vị trí của anh khá gần máy
tính, chọn bài dễ hơn nhiều. Hồ Tố trợn hai mắt nhưng trông cô không
phải như không biết hát gì, Chung Diên không biết đó có phải là ảo giác
của anh khjoong mà anh cảm thấy cô như đang khen anh có dũng khí.
“Tớ muốn —“ Thời gian đẩy cửa của Phó Giai Kỳ luôn rất đúng lúc, Hồ Tố ngồi yên tại chỗ. Chung Diên cau mày, nhỏ giọng hỏi cô vừa định nói gì nhưng cô chỉ lắc đầu bảo lát có cơ hội thì hát cũng được.
Phó Giai Kỳ
không thấy được người mình muốn thấy ở phòng bên mới đi sang đây tìm
người, nhưng việc xuất hiện của cô ta lại khiến người khác cảm thấy được thương mà sợ sau khi bị bỏ lơ. Chủ nhân của buổi tiệc đương nhiên phải
chịu trách nhiệm làm bầu không khí nóng lên, Phó Giai Kỳ thường xuyên
phụ trách việc này lúc họp lớp, đây cũng là sở trường của cô ta.
Phó Giai Kỳ ngồi cạnh Chung Diên, “Chúng ta chơi trò Nói thật lòng hoặc Đại mạo hiểm đi.” Phó Giai Kỳ đề nghị, tuy bảo là đề nghị nhưng chẳng ai
phản đối hết. Trò này khá bình thường lúc họp nhóm nhưng lại có một tai
hại lớn là nếu như người kia bị ‘bắt’ thì cơ hội rất nhiều, nhưng nếu
người tham dự là người hay xấu hổ hoặc quá nghiêm túc thì có thể sẽ khó
làm trò chơi trở nên vui vẻ.
Không biết mấy cô gái lên hát lúc này là người thích chơi đùa hay là nể mặt Phó Giai Kỳ mà chơi khá vui vẻ,
phần lớn là bọn họ chơi còn người khác nhìn. Hồ Tố cũng như lúc nãy, cho dù chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ, Chung Diên phát hiện cô là người
biết làm mình vui.
“A, Chung Diên!” Phó Giai Kỳ vui vẻ gọi lớn.
Lúc này Chung Diên mới phát hiện miệng túi hoa quả bị đá sang dưới chân
anh, Phó Giai Kỳ hưng phấn nhìn anh, “Cậu chọn nói thật hay đại mạo
hiểm?” Hồ Tố ở cạnh cũng nháy mắt mấy cái mong đợi, Chung Diên thở dài
trong lòng, hơi nhếch môi nói, “Nói thật.”
Trông như đã nghĩ kĩ
phải xử lý việc sau như thế nào, khi mọi người chưa kịp làm gì thì Phó
Giai Kỳ hỏi, “Có người trong lòng chưa?” Mặc dù câu hỏi này không mới
nhưng lại gây tò mò cho mọi người, người trong phòng bắt đầu ồn ào. Thật ra lúc Phó Giai Kỳ đá túi hoa quả sang chân anh khi anh không để ý thì
anh đã đoán được cô ta muốn hỏi gì, cho nên anh mới đáp lại câu trả lời
đã chuẩn bị sẵn, “Chưa có.”
Hai chữ đã cắt đứt vấn đề đằng sau,
cho dù đối phương muốn hỏi gì cũng không biết hỏi thế nào. Nói thật,
Chung Diên là người truyền thống từ trong trứng, anh cảm thấy chuyện
tình cảm của mình không phải trò mua vui cho người khác, huống chi đám
người này không thân quen gì với anh.
Mắt Phó Giai Kỳ hơi sáng
lên, lớn tiếng hỏi, “Các cậu tin không?” Phần lớn người hôm nay tới đây
đều là bạn học cùng lớp, lúc này đều phối hợp đáp, “Không tin.”, để bắt
Chung Diên trả lời lần nữa, nhưng anh lại rất kiên trì với đáp án của
mình, không chịu sửa lại cho nên mọi người đành bỏ cuộc.
Bởi vì ký túc xá ở trường có giờ đóng cửa nên khoảng chín rưỡi đã có người rời
buổi tiệc. Chung Diên nhìn đồng hồ, tính hỏi Hồ Tố có muốn về chung
không thì bị Phó Giai Kỳ ngồi cạnh đoạt lời, “Hồ Tố, lát nữa chúng ta
cùng về nhé.”
Hồ Tố ngẩn người, không kịp phản ứng, đối phương mời cô về chung làm cô được thương mà sợ, “Không cần, tớ định về giờ.” Hồ
Tố lắc đầu, Phó Giai Kỳ bĩu môi, “Đừng vậy mà, mai là thứ bảy không có
tiết nào hết.” Chung Diên cảm thấy kì lạ, trước kia anh chưa từng thấy
Phó Giai Kỳ và Hồ Tố cùng làm gì chung với nhau, hôm nay là sinh nhật
của cô ta nữa, đâu có lý do gì mà phải về chung với Hồ Tố mới thấy vui?
“Hôm nay tớ muốn ngủ sớm.” Hồ Tố trả lời ngay, mặt Phó Giai Kỳ trở nên không vui, quay đầu không thèm để ý cô. Chung Diên nhỏ giọng hỏi, “Có muốn về chung không?” Đây là câu hỏi mà anh tính hỏi lúc nãy, bây giờ hỏi cũng
không muộn. Hồ Tố gật gù như đáp trả, lúc Chung Diên đứng dậy thì thấy
gương mặt khó chịu của Phó Giai Kỳ, anh cảm thấy hơi khó hiểu.
Ngoài lúc anh và Phó Giai Kỳ giúp giáo sư làm việc mới có tiếp xúc ra thì
bình thường chỉ chào hỏi xã giao thôi, bây giờ cô ta làm vẻ mặt như anh
đi chung với cô gái khác là phạm tội ngoại tình là sao thế này? Chung
Diên làm như không thấy, rời khỏi phòng với Hồ Tố. Vừa mở cửa thì thấy
Lý Hiểu đi ra khỏi phòng cạnh, đối phương đi tới chỗ bọn họ như thể
không thấy hai người họ vậy.
Chung Diên cảm thấy khó hiểu vì Lý
Hiểu luôn xem anh là tình địch vì Phó Giai Kỳ, nhưng quan hệ hai người
họ là gì thì cũng chẳng liên quan gì tới anh, gần đây anh thấy bộ dạng
thù địch của Lý Hiểu khi ở văn phòng của giáo sư. Chẳng qua Chung Diên
là người không quan tâm người khác nên anh cũng chẳng để ý gì.
Hai người vừa ra khỏi quán KTV, Hồ Tố vội vàng đeo găng tay khăn quàng cổ
vào, Chung Diên không sợ lạnh nên chẳng cảm thấy gì. Bởi vì nơi này khá
gần trường nên hai người quyết định đi bộ về. Trước kia anh thường cùng
người nhà đi dạo quanh công viên nhỏ, nhưng cảm giác này không giống
trước kia.
“Hôm nay cảm ơn cậu nhiều.” Hồ Tố đột nhiên nói, Chung
Diên quay đầu nhìn cô, cô mỉm cười, “Nhờ phúc của cậu mà tớ lại lên cân
rồi.” Nói xong thì bật cười, “Tớ có thể hỏi cậu một chuyện chứ?” Hồ Tố
đột nhiên dừng lại hỏi, Chung Diên gật gù, “Có thể.” Gương mặt nghiêm
túc của cô làm Chung Diên cảm thấy lo lắng.
Hồ Tố nhìn anh một lát rồi cười, “Quên đi.” Đi vài bước mới quay đầu lại, “Tớ có thể giữ lại
câu hỏi này chứ?” Chung Diên im lặng nhìn cô, có lẽ sợ Chung Diên làm
khó nên Hồ Tố nở nụ cười xinh đẹp, định nói gì để thay đổi không khí
ngột ngạt này, nhưng lại nghe Chung Diên đáp, “Ừm.” Cô gái cười vui vẻ,
lớn tiếng nói, “Cảm ơn cậu.”
Mấy hôm sau, Chung Diên nhớ đến một
tiệm mới mở ở cạnh trường nên gọi cho Hồ Tố, nhưng điện thoại vừa bấm
thì tắt ngay. Chung Diên nghĩ một lát, tính hai ngày nữa gọi lại, dù sao thì ăn khi nào cũng được.
Hôm nay Chung Diên đến làm việc miễn
phí cho giáo sư, mấy giáo sư ngồi nói chuyện với nhau. Đột nhiên họ nhắc đến Hồ Tố, Chung Diên dừng tay một chút, sau đó phân chút sự chú ý để
nghe cuộc đối thoại đó. Vì vậy lúc này Chung Diên mới biết, mấy hôm
trước Hồ Tố đã ra nước ngoài du học, thủ tục đã làm từ trước nhưng cô
chưa nói với ai mà thôi.
Trái tim của anh hơi run lên, lần trước
anh thấy cô xin học bổng ở chỗ giáo sư, kết hợp với ‘ký ức’ kiếp trước,
anh cho là tình huống trong nhà của Hồ Tố không tốt. Bây giờ xem ra, mọi thứ chỉ là do anh tự đoán mà thôi. “Nhà con bé có mở công ty, nhưng dạo này không ổn, chắc là có chuyện nên mới đưa con gái ra nước ngoài học.” Giáo viên nói như vậy.
Chung Diên và Hồ Tố không chung khoa hay
lớp, kiếp trước ngoài có Phó Giai Kỳ ở giữa thì hai người gần như chẳng
có liên hệ gì, Chung Diên nhớ hôm đó anh bị Phó Giai Kỳ kéo đi thì Hồ Tố khjoong tới tìm mình nữa, lúc ấy anh không chú ý còn nghĩ là đối phương buông tay, nhưng giờ nghĩ lại lúc đó Hồ Tố đã có ý định du học rồi.
Chung Diên dành chút thời gian tra được địa chỉ nhà Hồ Tố, xin giáo sư cho
nghỉ để tự mình tới đó, nhưng anh đến cũng chỉ thấy cảnh vườn không nhà
trống mà thôi. Anh hỏi thăm người xung quanh một chút mới biết nhà họ Hồ đã thoát khỏi nạn, mặc dù chưa tới mức phá sản nhưng tài sản cũng co
lại rất nhiều, mấy hôm trước đã di dân ra nước ngoài.
Những này
đều giống như những gì anh nghe từ giáo sư, Hồ Tố du học là thật, nhưng
giờ anh không chỉ không tìm được cô mà còn không thể tìm được ai liên
quan đến cô hết. Con người tên Hồ Tố kia cứ như rời khỏi cuộc sống của
anh như thế.
Đời trước Chung Diên không để ý nên không có cảm giác gì, nhưng khi anh bắt đầu quen với việc có người như thế xuất hiện
trong cuộc sống của mình, người kia lại đột nhiên rời đi không có chút
tin tức gì. Chung Diên cảm thấy thất vọng vì hành động đi mà không tạm
biệt kia của cô, anh có chút hối hận vì đã không nói ra suy nghĩ của
mình cho cô biết.
Chung Diên trở về trong sự thất vọng, bạn cùng
phòng hỏi anh có chuyện gì, anh chỉ bảo mình bị ốm. Bạn cùng phòng nói
,”Ui, tui thấy cậu không như bị bệnh mà thất tình ấy.” Người ta vốn chỉ
thuận mồm nói, ai ngờ nói đúng sự thật, Chung Diên càng không vui.
Đời trước ngoài có chút tình cảm với Phó Giai Kỳ, Chung Diên hoàn toàn chưa từng quen bạn gái, anh mắc bệnh sạch sẽ nặng nên không có chuyện tình
một đêm. Vì vậy cuộc sống tình cảm của Chung Diên là con số không, hoàn
toàn không có chút kinh nghiệm gì. Trước kia, anh chỉ suy đoán Hồ Tố
thích làm gì, anh cứ tưởng mình như vậy là chủ động lắm rồi, nhưng xem
ra những hành động chủ động kia của anh chẳng chủ động tí nào.
Khuôn mẫu tình yêu từ trước tới giờ của Chung Diên là ba mẹ anh, mặc dù phần
lớn thời gian mặt Chung Duy Cảnh luôn không có cảm xúc, nah ông luôn
tình nguyện làm những chuyện mình không thích hoặc không giỏi vì Cam
Ninh. Mà Cam Ninh bây giờ vẫn luôn toàn tâm toàn ý ở cạnh Chung Duy
Cảnh, hai người luôn có thể hiểu rõ suy nghĩ và tâm ý của đối phương mà
không cần nói rõ.
Nhưng Chung Diên quên mất, cho dù Hồ Tố có giống mẹ Cam Ninh của anh cỡ nào đi chăng nữa thì họ cũng không giống nhau.
Cho dù là vậy, anh cũng không nên tự cho rằng mình là nửa kia của đối
phương.
Một tháng trôi qua, Chung Diên cuối cùng cũng áp chế được
cảm xúc không vui hay xuất hiện ngẫu nhiên kia, cuộc sống của anh trở
lại như trước. Nhưng anh cảm thấy không đúng lắm, dù anh chả rõ nó không ổn chỗ nào.
Có một tối, anh mơ đến đêm hôm sinh nhật Phó Giai Kỳ, Hồ Tố mặc ấm áp như cũ đi chung vơi sanh, Chung Diên chỉ nhớ cô hỏi anh một câu khi tỉnh lại, “Tớ có thể giữ lại câu hỏi đó chứ?”
Lúc này cuộc sống của Chung Diên mới trở nên bình thường chính thức, anh bận
rộn ở phòng giáo sư và thường xuyên tới thư viện như cũ, lúc Cam Điềm
tới thăm anh luôn bảo anh sống khắc khổ quá. Chung Diên không nói cho
Cam Điềm và mẹ biết chuyện của Hồ Tố, bởi vì bọn họ biết tính anh nên
cũng không hỏi nhiều. Con người mang tên Hồ Tố kia cứ như là một trong
những khúc nhạc dạo ngắn trong đời họ vậy, đã từng rất quan trọng nhưng
rồi cũng bị gạt đi khỏi kí ức vì có quá nhiều khúc nhạc dạo ngắn khác
xuất hiện.
Dù thế nào đi chăng nữa thì thế giới này cũng không
ngừng chuyển động vì bất kì ai, nên việc phải làm thì phải làm, cuộc
sống vẫn cứ tiếp tục trôi qua.
Chung Diên xin được học bổng toàn
phần ở một trường học nước ngoài lúc năm ba, đi du học vào năm tư. Lúc
đưa tiễn ở sân bay, Cam Điềm thích cười khóc rối tinh rối mù, cầm tay
Chung Diên không chịu buông làm người khác thường xuyên nhìn qua. Mẹ Cam Ninh cũng không nỡ nhưng không thể hiện thái quá như con gái mình, chỉ
bảo anh ở nước ngoài phải chăm sóc mình tốt vào, có gì cứ báo về nhà chứ đừng giấu.
Người đàn ông khác ngoài Chung Diên trong nhà, ngài
Chung ở sân bay không nói gì, cái gì cần nói ông đã nói hết rồi. Chung
Duy Cảnh đưa con trai một tấm thẻ, số tiền trong đó còn lớn hơn con số
mà mà Chung Diên mua nhà nhiều. Chung Diên không cau mày mà nhận ngay.
Mặc dù anh có đủ năng lực để kiếm số tiền này nhưng cũng phải cần thời
gian. Nếu trong nhà có thể cung cấp cho anh một nền tảng tốt thì sao anh không dùng nó cơ chứ?
Đương nhiên, là một người cha lý trí, ngài
Chung cũng bảo, ông không cầu Chung Diên dùng khoản tiền này để làm ra
việc to lớn gì, xem như là đổi lấy kinh nghiệm, đồng thời cũng nói
thẳng, khi anh về nước, ông sẽ từ chức đi du lịch khắp nmowi với Cam
Ninh.
Ngày tháng ở nước ngoài của Chung Diên cũng như lúc ở trong
nước, anh học ngành quản lý tài chính, bình thường cũng làm thêm ít đầu
tư. Bởi vì anh có nhiều ‘kinh nghiệm’, lại biết nhiều thứ ‘từ sớm’,
những gì Chung Diên đầu tư chưa bao giờ bị lỗ, đương nhiên không tính
những lúc anh cố ý chơi thua để tránh mắt nhìn của người khác.
Tuy là biết ‘tương lai’ sẽ xảy ra vấn đề gì nhưng Chung Diên chưa từng lợi
dụng điều đó để nhúng tay vào. Anh không phải là một chàng trai hai mươi mấy tuổi thật, cho dù anh biết rồi nói ra cũng chưa chắc có người tin,
huống chi nếu lịch sử thay đổi thì sẽ có hiệu ứng bươm bướm làm có không ít thứ chệch đường ray. Cho nên cuộc sống ở nước ngoài của Chung Diên
vừa bận rộn phong phú lại bình tĩnh yên bình vô cùng.
Lúc Chung
Diên về nước, cả nhà ra sân bay đón anh như cũ. Lúc thấy Chung Diên đi
ra, Cam Điềm vội ôm chặt lấy người anh trai đã lâu không mặc. Mặc dù mấy năm nay cô bé rất nhớ anh trai nhưng chưa bao giờ bay sang thăm anh,
nguyên nhân không chỉ là cô tiểu thư nhjor Cam Điềm say máy bay mà là
hoàn toàn không muốn lên máy bay. Nhưng lúc Chung Diên đi nước ngoài
hoàn toàn không nghĩ khi mình về sẽ thấy có một tên đàn ông đứng cạnh em gái Cam Điềm của mình, tên nhóc này lại trông rất quen nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT