Yêu thích một người có thể duy trì trong bao lâu chứ? Chung Diên mơ hồ nhớ
lại tâm trạng lúc mình gặp Phó Giai Kỳ đầu tiên ở bữa tiệc, không quá
kinh hỉ hay bất ngờ, chỉ có một cảm giác bừng tỉnh. Phó Giai Kỳ muốn quá nhiều, cho dù không được đáp lại ngang nhau nhưng cô ta luôn muốn người kia chỉ có mỗi cô ta trong lòng.
Mà Hồ Tố thì khác, bốn năm đại
học dù Chung Diên không quan tâm người này nhưng có thể biết được cô từ
những lần ‘bất ngờ’ từ miệng Phó Giai Kỳ, người này chưa từng yêu đương
lần nào. Nhưng Chung Diên biết rõ, câu hôm đó người kia muốn nói là gì.
“Tình yêu” của Hồ Tố rất nghiêm túc nên cô không dám thử một cách dễ
dàng, bởi vì sẽ rất đau khổ.
Chung Diên cầm rổ đi theo sau hai cô
gái, nhìn thấy dâu tây đỏ thì bỏ vào. Hồ Tố và Cam Điềm cầm rổ hái rất
vui vẻ, ngay cả Chung Diên nhìn qua mấy lần cũng không biết. Hồ Tố không thích cười nhưng muốn giữ bình tĩnh khi ở cạnh Cam Điềm thì rất khó.
Động tác hái dâu của Hồ Tố rất thú vị, đầu tiên là cẩn thận đẩy lá ra, sau
đó nhẹ nhàng hái dâu xuống. Có lẽ nghe Cam Điềm nói gì đó rất thú vị, cô đặt dâu tây vào rổ rồi quay đầu lại, hai người nở nụ cười.
Có lẽ
vì quá cẩn thận hoặc là nguyên nhân khác nên dâu Hồ Tố hái không nhiều.
Vườn dâu ở sát làng du lịch, bởi vì lúc trước tăng thêm nét đặc sác nên
bên ngoài có lều lớn để du khách cân và tính tiền dâu mình hái được.
Ba người hái xong thì Cam Điềm nghe bảo ở cạnh có nhà bếp làm mứt dâu, cô
bé vui vẻ kéo Hồ Tố đi xem. Chung Diên cầm tiền trả dâu đã hái rồi đi
theo hai người.
Cam Điềm thích cười cứ như muốn cười thay cho cả
ba và anh trai mình thế, hoặc là dễ thỏa mãn như mẹ nên tâm trạng của cô bé rất tốt.
Hồ Tố cũng cười vui vẻ khi cô bé cầm tay, Chung Diên
nhìn bọn họ đi khắp nơi như ruồi bu nơi này đậu nơi khác, anh mở miệng
bảo, “Chỗ này.” Âm thanh của Chung Diên giống ba mình, qua thời kì bể
giọng giọng anh trầm hơi, tuy khong lớn nhưng lại có lực xuyên thấu.
“Còn tưởng anh đi rồi.” Cam Điềm vui vẻ nói, nơi này cách làng du lịch một
đoạn, đi cũng dễ nhưng lạnh lắm. Hồ Tố nghi ngờ hỏi, “Cậu để dâu ở bên
kia à?” Cô chỉ lều nhân viên nhận tiền, Chung Diên lắc đầu, “Để vào xe
rồi.”
Xe là của làng du lịch, bề ngoài thì giống xe đồ chơi nhưng
dùng khá tốt, “Ồ.” Hồ Tố nhỏ giọng nói. Cam Điềm ở ngoài chơi lâu nên
thấy mệt, lại thấy lạnh nên giục anh trai đi nhanh chút.
Đến nơi
thì xuống xe, Chung Diên đang nghĩ nên mở miệng sao thì nghe Cam Điềm
nhiệt tình kéo tay Hồ Tố, mong đợi nói, “A Tố, mẹ tớ muốn mời cậu một
bữa đó.” Chung Diên chưa bao giờ cảm thấy em gái hiểu ý mình như thế,
“Nhưng mà…” Hồ Tố hơi ngại, ánh mắt nhìn về phía Chung Diên nhưng đối
phương lại nhìn cô với ánh mắt vô tội.
Cam Điềm có một ‘sở trưởng’ là nhìn ai cũng như thấy người thân lâu năm, nhưng điều này không giống với thân lâu nằm trên nghĩa đen, mỗi lúc Chung Diên định cười nhạo cô
bé nhưng người vốn không thân quen lại đáp lại Cam Điềm rất tốt, cho nên đấy hẳn là một ‘năng lực đặc biệt’ nhỉ? Chung Diên nghĩ. Anh thậm chí
có chút giận suy nghĩ của mình, nhìn Cam Điềm bây giờ hẳn là hữu dụng
hơn anh nhiều.
“Cam Điềm, đừng gọi tớ như thế.” Nội tâm Hồ Tố dậy
sóng, mặc dù cô rất thích cô bé nhưng gọi thế không ổn đâu ha? Cam Điềm
đã cầm tay cô từ lúc nào, hai người nhìn như thân mật lắm luôn, “Lẽ nào
cậu thích được gọi là Tố Tố hơn à?” Cam Điềm nháy mắt bừng tĩnh, cứ như
đang nghĩ cách gọi nào hay hơn.
Hồ Tố thở dài trong lòng, “Quên
đi.” Có chút vô lực không muốn giải thích nữa, “Cậu thích là được rồi.”
Dù sao cô cũng không thích trở thành mẹ của Trương Vô Kỵ [1]….
[1] Mẹ của Trương Vô Kỵ tên là Ân Tố, hay được gọi là Tố Tố thì phải.
“Đi thôi, ừ, Tố Tố.” Chung Diên ngồi trên xe mở miệng gọi cô, mặc dù có
chút khó chịu nhưng không tệ, Hồ Tố nhìn anh với vẻ mặt khổ sở, vẻ mặt
khó tin kiểu sao anh cũng làm như thế.
“Anh…” Ngay cả bạn nhỏ Cam Điềm cũng không bình tĩnh, cảm thấy ông anh mặt đơ kì dị quá trời.
Cam Điềm rất ít khi gọi Chung Diên là anh, số ít trường hợp có mục đích
không thuần khiết mới gọi anh như thế. Chung Diên có chút lo lắng, Hồ Tố im lặng ngồi cạnh cũng lo lắng, cặp anh em này rất kì lạ. Cảm giác lo
lắng này xuất hiện như cỏ dại trồi lên vậy, trồi lên không ngừng.
Bữa trưa ăn rất vui vẻ, mặc dù ban đầu Hồ Tố hơi ngại khi thấy Chung Duy
Cảnh, nhưng lúc thấy người đã ngồi cạnh bác gái lại quay đầu nhìn Chung
Diên, ngơ ngác đứng một chỗ. “Ngồi đi.” Chung Diên kéo ghế ra cho cô
ngồi, sau đó bình tĩnh giới thiệu “người cha” có bề ngoài rất giống
mình, “Đây là ba tớ, đây là bạn của con, Hồ Tố.”
“Chào, chào bác
trai.” Hồ Tố cà lăm, cả nhà họ kì lạ ghê, bác trai hoàn toàn không giống người có đứa con trai lớn như Chung Diên, cứ như lúc cô thấy bác gái
vậy, huống chi Chung Diên và ba của anh rất giống nhau á…. A…. Hồ Tố bây giờ đang chìm trong cảm giác ‘thế giới này thần kì ghê’.
Lúc ăn
cơm, điện thoại Chung Diên rung lên, Chung Diên nhìn xuống bàn, là tin
nhắn, người nhắn là Cam Điềm. Nhìn cô em gái ngồi đối diện, nhưng ai ngờ cô em này lại cứ như không thấy gì, còn gắp một đũa đồ ăn cho Hồ Tố, “A Tố, này ăn ngon lắm.”
“Mặt đơ – kun, cuối cùng anh cũng quyết
định không làm mặt lạnh như ba nữa à!” Chung Diên như cảm nhận được sự
hưng phấn ích động của cô em gái nhà mình khi viết hàng chữ này, dĩ
nhiên còn có tâm trạng cười trên sự đau khổ của người khác.
Đến
khi kết thúc bữa ăn, Chung Diên vẫn không đáp lại tin nhắn đó, anh biết
rõ Cam Điềm là kiểu người nếu bạn để ý cô bé thì cô bé sẽ đắc ý nghịch
hơn, cho nên việc xử lý lạnh là tốt nhất. Nhưng anh đã đánh giá thấp sức chiến đấu của cô em gái nhà mình rồi.
Bát Hồ Tố không khi nào
trống hết, Cam Điềm cứ như là máy giải thích tự động, còn đề cử những
món ăn mà cô bé thấy ngon với Hồ Tố. Hồ Tố vốn cảm thấy lúng túng lại
hơi tức giận khi thấy ba mẹ của đối phương ở đây cũng dần tập trung vào
đồ ăn. Nhưng cô nhất định không biết cô bé vừa gắp rau vừa giải thích
món ăn đó cho mình còn đang tàn phá tinh thần của Chung Diên.
Điện thoại lại rung thêm cái nữa, Chung Diên từ từ mở điện thoại, hàng chữ
xinh đẹp trên máy làm anh cau mày, “Quyết định của anh đúng lắm, A Tố
không thích trai mặt đơ đâu!” Chung Diên cau mày nhìn Hồ Tố đang cười,
đối phương nở nụ cười tinh khiết vì không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Bữa cơm ăn không quá nhiệt tình nhưng mà chủ khách đều vui vẻ, mặc dù mấy
năm gần đây Chung Duy Cảnh không giữ vẻ mặt lạnh đơ trước mặt vợ nữa
nhưng ông vốn là chủ một nhà, ông luôn im lặng ít nói trước mặt hai đứa
bé nhà mình.
Ngài Chung chỉ nói ba câu trong bữa cơm, lúc Hồ Tố
giới thiếu xong thì bình thản nói một câu, “Chào cháu.” Sau đó ăn xong
thì ngài Chung bình tĩnh đánh giá khi Cam Ninh gắp cá cho Hồ Tố, “Mẻ cá
hôm nay không tươi lắm.” Lúc ăn xong, Chung Duy Cảnh nhìn cô gái mặc ấm
trước mặt và cậu con trai nhà mình rồi nói câu cuối cùng, “Làm phiền
cháu rồi.”
Ăn cơm xong, mọi người hoạt động tự do, Cam Điềm lập
tức thể hiện mình muốn ngủ trưa một lát, sau đó để Chung Diên và con
động vật bao chặt mình nào đó ở chung với nhau, “Xin lỗi vì không báo
trước cho cậu.” Chung Diên thành thật xin lỗi, mặc dù có thể nói dối là
hôm nay anh mới biết nhưng anh không muốn làm thế.
Hồ Tố ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chăm chú, “Sau này đừng thế, tớ không thích.” Cô vốn
khá giận nhưng thấy đối phương chủ động nhận sai thì cảm thấy mình không nên truy cứu nữa.
Chung Diên nở nụ cười không tự nhiên, “Ừm” sau
đó hai người đi ra ngoài tản bộ để tiêu cơm, nhưng chưa đi được mấy bước thì Hồ Tố dừng lại, “Ừ, cái đó.” Cô cảm thấy hơi ngại, “Cái này bao
nhiêu đó?” Cô lắc túi trong tay, Hố Tố cảm thấy chuyện tiền nong giữa
người với người rất dễ gây lúng túng.
Bởi vì biết tính đối phương, Chung Diên lập tức nói một con số, “53, cậu đưa tớ 50 là được.” Hồ Tố
kéo balo tới trước người, lấy tiền đưa cho Chung Diên, “Cảm ơn bữa cơm
hôm nay.” Có lẽ vì ăn khá thoải mái nên Hồ Tố thấy buồn ngủ, quả nhiên
hoàn cảnh luôn làm người sa đọa, “Tớ về trường trước.”
“Tớ đưa cậu về.” Có lẽ biết kết quả như vậy từ trước nên Chung Diên không thất
vọng tí nào. Không quá chờ mong, cho dù không thu hoạch bao nhiêu nhưng
cũng thấy may mắn, đây hẳn là câu hợp với tình huống anh bây giờ, Chung
Diên nghĩ trong lòng.
Bởi vì đã thi xong cuối kì nên Chung Diên
biết Hồ Tố về trường xong sẽ về nhà ngay, vốn định hỏi quê đối phương ở
đâu nhưng nghĩ lại vấn đề này sẽ làm đối phương trở nên ngại ngùng nên
thôi. Hồ Tố là người cẩn thận, không muốn gây phiền cho người khác, anh
biết chỉ cần mình mở miệng thì dù cô không thích cũng sẽ nói.
“Xe
đến rồi.” Hồ Tố mặc áo dày mang balo, trong tay cầm túi nilon, “Tạm
biệt.” Hành động của cô hơi ngốc nhưng chỉ có thể đợi người khác lên rồi mới đi tới, tìm chỗ ngồi rồi quay đầu vẫy tay với Chung Diên qua cửa
sổ.
Chung Diên chưa kịp quyết định mình có nên vẫy tay lại không
thì xe đã đi, anh chỉ có thể quay người đi về. Vừa đi hai bước thì điện
thoại rung lên, nghĩ Cam Điềm gửi tin cho mình lúc trước, Chung Diên cảm thấy mình bị ngu nên mới nghĩ em gái hiểu ý mình. Anh bất đắc dĩ cầm
điện thoại ra, tên người gửi làm anh hơi ngạc nhiên.
“Mặt đơ – kun, tớ không muốn làm mẹ Trương Vô Kỵ đâu… P/s: Lúc cậu cười trông rất đẹp, ừ, đẹp hơn dâu tây nhiều.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT