Chung Duy Cảnh nghĩ, “Cho dù người kia ở bên cạnh, cho dù xoay người lại là
thấy nụ cười của người kia, nhưng cái cảm giác không chắc chắn này rất
khó chịu.” Có phải lúc trước người phụ nữ này dùng tâm trạng gì để chịu
đựng sự khó chịu đó? Hoặc là anh có thể hy vọng Cam Ninh rất, rất yêu
anh?
Chung Duy Cảnh rất không hài lòng với bản thân bây giờ, nói
đúng hơn là căm ghét bản thân mình. Giống như một gốc cây vậy, bắt đầu
từ khi gieo hạt đã thiếu ánh sáng cần có, cho dù sau này có chất dinh
dưỡng nhiều cỡ nào thì cũng không thể bù đắp được. Chung Duy Cảnh ngồi ở trên ghế salon suy nghĩ, mặc dù biết bản thân không phải hạng tốt đẹp
gì, nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy và bất an với những suy nghĩ gần đây.
Với Chung tiên sinh thì đây không phải là hiện tượng tốt. Ít nhất là anh thấy vậy.
Cuộc sống gần đây của Cam Ninh không khác gì trước đây, vẫn ba địa điểm đi
đi về về như cũ, trường học, trong nhà, thỉnh thoảng đi tới trường học
tư thục do nhà mở. Hơn một năm qua, trường học tư thục mà Chung Duy Cảnh xây trước kia đã tốt hơn trước kia, mặc dù không phải là dự án một ngày thu cả đấu vàng, nhưng anh lại xem trọng lợi ích lâu dài của dự án này.
Mà hình như Cam Ninh có vẻ hứng thú với việc quản lý dự án này, Chung Cảnh Duy có thể thấy được điều này, dù sao quan hệ của bọn họ cũng đang càng lúc càng thân mật hơn. Đây cũng là nguyên nhân mà Chung Duy Cảnh căm
ghét bản thân.
Cho dù quen với việc suy nghĩ mọi chuyện từ góc độ
lợi ích, nhưng không phải chuyện gì, với ai cũng nghĩ từ góc độ đó, mặc
dù ngài Chung còn chưa ý thức được điều này.
“Bố?” Cam Điềm ôm gấu bông lăn qua lăn lại trên thảm lông xù không biết dừng chơi lúc nào, ôm gấu tới trước mặt anh. Bây giờ là thời ì nghỉ đông, hai đứa nhỏ không
cần đi học, đương nhiên Cam Ninh cũng nghỉ, cho nên ngài Chung nhà chúng ta cũng trốn việc để chơi với vợ con của mình.
Chung Duy Cảnh
đang suy nghĩ ở ‘cấp độ cao’ thì nghe thấy tiếng con gái nhỏ, anh ‘ơi’
một tiếng theo phản xạ, công chúa nhỏ được câu trả lời như vậy đương
nhiên không vừa lòng, vặn vẹo cơ thể nhỏ bé lại gọi “Bố?”
Giọng
nói mềm mại mang theo chút nức nở, lần này Chung Duy Cảnh tỉnh táo ngay
lập tức. Anh ôm con vào lòng an ủi “Sao thế con?” Mặc dù không giỏi việc chơi đùa với trẻ con, nhưng anh đã quen với việc cưng chiều Cam Ninh
nên anh cưng nựng con gái khá tự nhiên. Đương nhiên, Cam Điềm và Cam
Ninh có sự khác nhau rất lớn, ít nhất Cam Ninh chưa từng làm nũng với
anh như thế, ngài Chung mới nghĩ thôi đã thấy tiếc rồi.
Thật ra
không phải chuyện gì lớn, chẳng qua bạn nhỏ Cam Điền luôn được cưng
chiều phát hiện bị ba bỏ lơ, tâm hồn nhỏ bé mỏng manh không chấp nhận
được mà thôi. Chung Diên khá xem thường chuyện này nên không thèm làm,
chẳng qua bạn nhỏ Cam Điềm lại thấy chuyện này rất bình thường.
Cho dù Chung Duy Cảnh có giấu tốt cỡ nào, có một số chuyện không phải muốn
giấu là giấu được. Kinh nghiệm sống mấy đời của ngài Chung khá phong
phú, nhưng kinh nghiệm yêu đương thật sự thì bằng 0. Cho nên bây giờ lúc ngài Chung lấy lòng người yêu có chút, ừ, không quen.
Nói từ bản
chất đến mục đích, anh muốn làm cho Cam Ninh cảm nhận được cuộc sống của họ bây giờ là rất tốt rồi, khiến cô lưu luyến bọn họ nhiều hơn. Ví dụ
như gần đây anh luôn giả bộ không để ý mà tăng thêm thời gian ở chung
với gia đình chẳng hạn.
Suy nghĩ này luôn duy trì đến ngày hôm nay.
Cam Ninh nhận được điện thoại thì ra ngoài, không gian riêng tư giữa hai
người đương nhiên phải có, có lúc Chung Duy Cảnh phát hiện Cam Ninh
không tự nhiên nhưng anh không hỏi gì cả. Nhưng Chung Duy Cảnh không hỏi là vì không muốn làm Cam Ninh ghét, cho nên khi Cam Ninh ra ngoài thì
Chung Duy Cảnh cũng im lặng đi theo.
May mà lúc này đúng lúc hai
đứa nhỏ ngủ trưa, nhưng cho dù bọn họ có tỉnh lại thì Chung Diên vẫn có
thể chăm sóc được cô em gái thích làm nũng của mình.
Chung Duy
Cảnh không thích bản thân lúc này, lén lút đi theo sau lưng Cam Ninh,
thừa lúc cô không chú ý thì chọn vị trí bí mật có thể quan sát được mọi
thứ ngồi xuống. Chung Duy Cảnh rất ghét bản thân như thế.
Mặc dù
biết đối phương là ai, nhưng khi thấy Lý Vũ thật thì Chung Duy Cảnh cảm
thấy cả người không ổn. Anh nên tức giận nhưng anh không có tư cách, chỉ nghĩ tới anh đã từng làm chuyện ác liệt hơn thế này, lửa giận trong
người Chung Duy Cảnh lập tức tắt ngúm.
Giọng nói chuyện của bọn họ không lớn, quán cafe lúc này cũng không đông, thêm toàn bộ tinh thần
của Chung Duy Cảnh đều dùng trên việc này nên thỉnh thoảng anh có thể
nghe được một số cuộc nói chuyện của họ. Nhìn từ xa, trên mặt Lý Vũ vẫn
giữ nụ cười lấy lòng mà anh rất quen thuộc, còn Cam Ninh ngồi xoay lưng
lại với anh thì chỉ có thể suy đoán từ vẻ mặt của Lý Vũ mà thôi.
Phần lớn là Lý Vũ nói Cam Ninh thỉnh thoảng sẽ trả lời một câu. Cho dù không thích Lý Vũ, nhưng Chung Duy Cảnh phải thừa nhận đối phương biết ăn nói hơn mình, mặc dù không cam tâm, nhưng Lý Vũ thật sự khiến con gái thích hơn anh nhiều.
Cam Ninh không nói nhiều, thỉnh thoảng mới mở
miệng nói ‘Ừ’ hay ‘Vậy à’, nhưng Lý Vũ lại có rất nhiều chuyện cũ và
chuyện cười để nói cho cô nghe. Dù Chung Duy Cảnh không biết nên làm gì
cho con gái thích thì nhìn lâu cũng biết, bản thân không có ưu thế gì
hơn Lý Vũ cả, đừng nói đến Lý Vũ vừa cười dịu dàng vừa đẩy hộp giữ ấm
tinh xảo đáng yêu cho Cam Ninh rồi nói, “Đây là ít đồ ăn anh làm, hi
vọng em thích.”
Chung Duy Cảnh không biết mình về nhà kiểu gì, anh chỉ thấy cả người lạnh run. Lúc bắt đầu, anh và Cam Ninh đã không thể
so với tình yêu ngọt ngào thời trẻ, vốn tưởng bản thân vẫn có chút sức
nặng, nhưng chuyện lúc này làm Chung Duy Cảnh thấy mất hết mặt mũi.
Lúc Cam Ninh trở về thì thấy Chung Cảnh Duy ngồi đọc sách ở ghế salon như
cũ, bộ dạng không khác gì lúc cô ra ngoài, chẳng qua gương mặt hơn đỏ,
Cam Ninh nghĩ có lẽ do trời nóng mà người nào đó vì cô mà không dùng
điều hòa.
Nghĩ thế, cô cầm điều khiển điều hòa bấm mở, “Nóng thế
này sao anh không mở điều hòa?” Giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ
nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng. Chung Duy Cảnh ngẩn người lắc đầu,
“Anh không nóng.” Nói xong mới biết hơn phân nửa nguyên nhân là do anh
vội về nhà trước cô.
Lúc ăn cơm tối, Chung Diên hiếm khi mở miệng
yêu cầu cả nhà ra ngoài đi dạo. Cam Ninh đang múc canh cho con gái nghe
thế, đột nhiên cứng lại một hồi. Mặc dù Chung Duy Cảnh không khá hơn
chút nào nhưng lập tức hoàn hồn khi đối mặt với sự mong chờ ‘không bình
thường’ của Chung Diên.
Anh ho hai tiếng để che giấu, Chung Duy
Cảnh vừa nói vừa đứng dậy cầm bát canh của Cam Điềm trong tay Cam Ninh,
“Con muốn đi đâu?” Mặc dù công chúa nhỏ cảm thấy bầu không khí lúc này
có chút kỳ quái, nhưng không thấy lời anh trai vừa nói có gì ghê gớm,
vui vẻ cầm muỗng ăn canh.
Chung Diên không có yêu cầu gì với việc
ăn uống, căn bản có gì ăn nấy, Chung Duy Cảnh chú ý cậu nhóc chỉ ăn
những món ở gần mình. Anh nghĩ thầm trong bụng, có lẽ cậu con trai nhà
anh thấy phiền, bởi vì anh cũng như thế. Nói chung, từ khi bạn nhỏ Chung Diên có thể ăn cơm một mình đã duy trì kiểu ăn tao nhã, lượng cơm không nhiều này.
“Đi công viên gần đây được không ạ?” Nói là trả lời
Chung Duy Cảnh, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía mẹ mình, Chung Duy Cảnh
nhìn nụ cười đáng yêu ngoan ngoãn trên gương mặt con lớn mà đã thấy
không chối từ nổi. Chung Diên trước mặt Cam Ninh khác với cậu lúc ở
trước mặt người khác, ít nhất người cha như Chung Duy Cảnh trước giờ
chưa từng chiếm được nụ cười trên gương mặt lạnh lùng của cậu con trai
lớn. Nhưng điều này không thể cho hai mẹ con này biết được, hừ.
Cam Ninh nhìn Chung Duy Cảnh, đột nhiên không thể quyết định được. Mặc dù
buổi tối Chung Duy Cảnh không hay ra ngoài đi xã giao, nhưng có khi cũng phải đi, cho dù gần đây không thấy anh ra ngoài vào buổi tối, nhưng Cam Ninh không thể đồng ý như vậy, sợ người cha như Chung Duy Cảnh không
làm đúng lời hứa.
Chung Duy Cảnh thấy được bộ dạng luống cuống của cô, ánh mắt vừa nhìn về phòng bếp vừa gật đầu, “Ừ.” Cái hộp giữ ấm được Cam Ninh mang về nằm im trong nhà bếp, làm Chung Duy Cảnh cảm thấy khó
chịu nhưng lại không thể nói cho Cam Ninh biết lý do, cho nên gương mặt
không tốt lắm.
Lúc thu dọn ổn thoả chuẩn bị ra cửa thì Cam Điềm
chạy từ trong bếp ra, bĩu môi nói, “Mẹ, con muốn ăn đồ trong cái hộp
xinh xắn kia kìa!” Thì ra công chúa nhỏ đang định đi vào lấy kem trong
tủ lạnh ăn lén, để khi Cam Ninh biết thì cũng không thể làm gì, dù sao
‘gạo đã chín thành cơm’ trong miệng rồi.
Nếu như Chung Duy Cảnh
biết suy nghĩ trong lòng con gái nhỏ, tuyệt đối sẽ không để Cam Điềm xem phim nữa, chỉ biết học mấy thứ lung ta lung tung.
Kem còn chưa
thấy thì đã thấy hộp giữ ấm tinh xảo đáng yêu trong tủ lạnh, cô gái nhỏ
luôn có sự chấp nhất kì lạ với những thú đáng yêu. Bây giờ cô gái nhỏ
cho rằng mẹ giấu đồ ăn ngon không cho mình ăn thì đương nhiên giận dỗi
không thèm để ý Cam Ninh rồi.
Chung Duy Cảnh nhìn Cam Ninh lúng
túng, không thể làm gì ngoài việc cầm hai miếng bánh ngọt từ trong tủ
lạnh cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một miếng. Chung Diên không thích đồ ngọt,
lễ phép nói mình no rồi nên không ăn. Cho nên bạn nhỏ Cam Điềm lấy được
hai miếng bánh ngọt, vui vẻ ăn xong rồi ra ngoài đi dạo tiêu cơm.
Cam Ninh vội vàng đến trường và trông coi đào tạo của trường học, Chung Duy Cảnh cũng bận khai phá phần mềm mới với đám Vương Vũ, cho nên đây là
lần đầu hai đứa nhỏ đi ra ngoài đi dạo với ba mẹ mình. Cam Điềm luôn
hiếu động, nhảy nhót đi phía trước, ngay cả Chung Diên cũng chạy khắp
nơi với em gái.
Chung Duy Cảnh nhìn hai đứa nhỏ đang nhìn mấy bác
gái khiêu vũ chằm chằm, đưa tay cầm tay đối phương. Cam Ninh quay đầu
khó hiểu, “Bánh ngọt lúc nãy?” Mặc dù người đàn ông này không mở miệng,
nhưng Cam Ninh có thể đoán được nguyên nhân mà tâm trạng anh không tốt
cả tối nay.
Trong hoàn cảnh tăm tối, con ngươi Chung Duy Cảnh tối
lại, cứng đờ gật đầu. Cam Ninh đứng cạnh anh, tay bị anh nắm chặt, mồ
hôi trong lòng bàn tay đối phương làm cô bật cười, “Anh nóng lắm à?” Thể chất của Chung Duy Cảnh rất kì lạ, không hay chảy mồ hôi, cô cũng chỉ
nói đùa mà thôi. Nhưng không ngờ một lát sau, tay bị nắm chặt hơn.
Chung Duy Cảnh không biết nên nói thế nào, chỉ có thể nhìn đối phương chàm
chằm. Cam Ninh cảm nhận được ánh mắt chăm chú đó, không đành lòng trêu
anh tiếp, mặc dù cơ hội như vậy rất ít nhưng cô không nỡ làm người đàn
ông này khó chịu. “Lý Vũ tặng, hồi chiều em đi gặp anh ấy.” Có lẽ vì
trong lòng không có gì với người kia nên cô nói rất tự nhiên.
“Em
thích à?” Cái bánh ngọt đó. Giọng của người đàn ông này vẫn trầm thấp êm tai như trước, Cam Ninh nhếch môi, đang định trả lợi thì bị đoạt lời,
“Cũng —-“
May mà ánh đèn không sáng lắm, Chung Duy Cảnh mím môi
nói, “Sau này, anh sẽ làm cho em ăn.” Sau khi anh nói xong thì im lặng
không nói nữa, cứ như người vừa nói không phải anh vậy. Chẳng qua Cam
Ninh biết, người đàn ông bên cạnh cô chỉ xấu hổ mà thôi. Lời giải thích
trên đầu môi cũng nén lại trong lòng, thật ra cô không thích ăn đồ ngọt
lắm.
Hai người ăn ý nhìn hai đứa nhóc ở trước mặt, mà hai bạn nhỏ đang bị bố mẹ nhìn chằm chằm lại đang nhỏ giọng nói thầm.
“À, sao lúc nãy anh thấy em mở tủ lạnh lại không mách bố mẹ?” Cam Điềm
ngẩng đầu hỏi anh trai đứng cạnh, lúc nãy cô đi nhà bếp thì thấy anh
trai đứng ngoài nhìn, trước kia ông anh mặt lạnh như bố thấy sẽ mách bố
mẹ, rất đáng ghét luôn~
Chung Diên giả vờ tình cờ quay đầu, thấy
hai người kia đang má dựa vai nhìn về chỗ bọn họ, phồng phồng má, vò đầu em gái, “Thỉnh thoảng ăn kem cũng được.” Không thèm để ý em gái vì bị
xoa đầu mà chạy ra chỗ bố mẹ mách tội, Chung Diên ngẩng đầu nhìn trời,
trăng đêm nay đẹp quá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT