Chắc có lẽ vì khẩn trương mà anh đến nơi trong ký ức nhưng không tìm người
phụ nữ lúc ấy. Chung Duy Cảnh đột nhiên cảm thấy rối bời “Đi..” Chung
Duy Cảnh chưa nói hết nhìn trợ lý bên cạnh, chợt lại không biết nên nói
gì. Người phụ nữ kia biến mất không một dấu vết, điều mà anh biết là cô
đang ở thành phố này mà thôi.
“Chung tiên sinh, ngài chắc chắn là
đây không?” Trợ lý cẩn thận hỏi, Chung Duy Cảnh không thích người khác
thăm dò tâm tư của anh ta, lại càng không thích người không biết phép
tắc, vì lẽ đó mà người mở miệng nói với anh ta cũng cần có dũng khí rất
lớn. Vợ của ông chủ là một người phụ nữ rất bình thường, mọi người xung
quanh đều nói cô không xứng với ông chủ nhưng anh không cho là như vậy.
Cô gần như không để ý chuyện công ty, chính vì thế mà người làm trợ lý của Chung Duy Cảnh là anh đây có thể gặp cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng những lần gặp mặt đều để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc.
“Hai người chúng ta đi tìm xung quanh, tôi chắc chắn là chỗ này.” Cho dù bây giờ có gì không đúng thì Chung Duy Cảnh vẫn nhớ rõ ràng lúc anh nhận
được điện thoại là đi tới chỗ này, tuy do dự rất lâu nhưng anh vẫn đến.
Nhìn căn nhà cũ nát, Chung Duy Cảnh cau mày, chợt nghĩ đến một việc: đó là
bảy năm sau, anh làm sao có thể đảm bảo rằng người phụ kia và một đứa
trẻ trong vòng bảy năm mà không chuyển nhà. Nghĩ như thế, tâm tình chợt
chán nản, đây là tin tức duy nhất mà anh biết về cô.
Đến cửa hàng
rượu, Chung Duy Cảnh liếc mắt nhìn di động nói với người phụ tá: “Hôm
nay cực khổ rồi, nghỉ ngơi tốt đi.” Anh chỉ dẫn theo mỗi một trợ lý đến
đây thôi, hai người ở một nơi xa lạ như thế này tìm một ngày không có
kết quả gì.
Trong căn hộ, Chung Duy Cảnh ngồi trên sofa đờ người
nhìn điện thoại di động, ánh mắt chăm chú nhìn những ngón tay thon dài
sạch sẽ không có một thứ gì cả, thế giới này cũng có chiếc nhẫn kia
nhưng Chung Duy Cảnh không thể nhớ ra được mình đã vứt đi đâu rồi.
Chung Duy Cảnh nằm trên giường, nhắm mắt lại nhưng không ngủ được, điện thoại bị anh nắm trong tay, thật khó khăn mới ngủ được một chút thì đột nhiên tiếng chuông vang lên. Tháp chuông ở trong thành phố này là một địa
điểm nổi tiếng, được bảo tồn từ mấy thế kỉ trước, qua bao lần tu sửa thì ở cái thế kỉ này mới một lần nữa vang lên.
Đột nhiên mở mắt ra,
xung quanh không còn là căn hộ xa hoa trống trải, dời tầm mắt, trên
tường là bức ảnh hai đứa bé đầy tháng mà ngày đó Cam Ninh kéo anh đi
chụp – bức ảnh gia đình. “Bánh” Âm thanh của trẻ con lanh lảnh làm Chung Duy Cảnh giật mình, vươn mình nhìn Chung Duyên đang đứng bên giường.
Đôi mắt của bé đen nhánh giống em gái, trên người mặc quần áo ấm, cho dù
đang ở trong nhà cũng đội một cái mũ nhỏ trên đầu “Đến giờ ăn điểm tâm
rồi.” Chung Duy Cảnh theo giọng nói ngẩng đầu, lúc này thấy Cam Ninh đã ở bên cạnh. Cam Ninh cúi người ôm bé đến bên anh “Nó vừa nãy gọi anh là
bố đấy.”
Dáng vẻ của cô rất bình tĩnh nhưng chỉ có cô mới biết lúc nãy thay đồ cho bé, cô vui sướng biết bao nhiêu, định gọi Chung Duy
Cảnh nhưng chợt nghĩ đến việc tối qua anh không ngủ được nên cô dằn lại, cẩn thận mặc quần áo gọn gàng cho hai đứa rồi giao con gái cho bảo mẫu, còn mình thì ôm Chung Duyên đến phòng ngủ.
Bây giờ tim Chung Duy
Cảnh đập rất nhanh khiến chính anh cũng không ý thức được rằng từ lúc
nào mà mình đã đứng dậy, cứ như vậy mà ôm lấy con ôm cả cô. Chung Duyên
bị kẹp ở giữa hai người, cảm thấy không dễ chịu nên kêu a a. Cam Ninh
đẩy anh ra, cẩn thận xem bé có sao không “Thật may mắn.” Chung Duy Cảnh
ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ ôm con.
Tuy rằng không biết tại sao
nhưng ngay lúc này, Chung Duy Cảnh chợt có cảm giác rằng mặc dù anh
không phải là Chung tiên sinh được mọi người ngước nhìn nhưng Chung Duy
Cảnh cảm thấy rất may mắn. ” Anh muốn bế con.” Chung Duy Cảnh đưa tay ra nói như vậy, hai mẹ con gần như đồng thời nhìn anh.
Cam Ninh nhìn con bị Chung Duy Cảnh bế, rốt cuộc vẫn đi vào phòng bếp. Chung Duy Cảnh nhìn cánh cửa đóng lại “Con rất thích mẹ đúng không ?” Rõ ràng đã có
thể nói chuyện nhưng mở miệng ra là âm thanh không hoàn chỉnh, chỉ là
“a..a”, nhưng lâu như vậy mới đồng ý mở miệng gọi anh.
Chung Duy
Cảnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con, Chung Duyên nháy mắt mấy cái
ngơ ngác nhìn anh, nếu Cam Ninh ở đây nhất định sẽ phát hiện ra bộ dáng
đờ ra đó rất giống cô “Mẹ con là người rất tốt, con thích mẹ là đúng
rồi.” Chung Duy Cảnh thở dài, ôm đứa bé vào phòng ngủ.
Cam Ninh
thực sự rất tốt, anh không biết đâu mới là mơ nhưng Chung Duy Cảnh phát
hiện rằng, nếu như cô thật sự ra đi thì ngay cả cô đi đâu anh cũng không biết. Anh không biết cô có mơ ước gì không; cũng không biết cô
muốn cuộc sống như thế nào; thậm chí không biết nếu như trước khi gặp
anh, cô muốn tương lại như thế nào; muốn đi đâu hay có muốn thử một thứ
gì đó không?
Anh cái gì cũng không biết, chỉ tin rằng cô sẽ không
ra đi vì cô đã hứa với anh sẽ không bỏ đi. Nếu như đây là giấc mơ, Chung Duy Cảnh nguyện không bao giờ tỉnh lại.
Ăn xong bữa sáng, Chung
Duy Cảnh không ra ngoài như thường ngày mà đến phòng ngủ mở tủ quần áo
ra tìm một cái hộp nhỏ, bên trong là chiếc nhẫn bởi vì bị bỏ quên nên
không được lộng lẫy như trước đây, nhưng kể cả thế Chung Duy Cảnh cũng
vẫn thận trọng lấy nó ra đeo vào ngón áp út.
Chung Duy Cảnh nhìn
chiếc nhẫn, đột nhiên anh nghĩ rằng nó nhất định phải đeo trên ngón áp
út, chẳng lẽ là bởi vì khi đeo cho một người thì chỉ có người đó mới đeo được sao. Chung Duy Cảnh bị suy nghĩ của chính mình làm cho tức cười.
Cam Ninh vẫn luôn đeo chiếc nhẫn kia trên tay, anh thì từ xưa đến nay chưa
từng đeo nó, chắc vì trước đây không cảm thấy gì nhưng giờ anh cảm thấy
nhất định phải đeo chiếc nhẫn này. Anh là một người có vợ, đây là minh
chứng. Chung Duy Cảnh đột nhiên nghĩ như vậy, trong nháy mắt khẽ cười.
Anh từng trải qua những khủng khoảng, những bất lực, giờ đây tất cả chỉ còn là bọt biển, thay vào đó là cuộc sống đơn giản bình yên. Mỗi ngày Chung Duy Cảnh đi làm từ 9h và về nhà lúc 5h, trên đường về sẽ thỉnh thoảng
ghé qua cửa hàng mua ít đồ ăn cô thích, trên đường thấy những bộ váy
xinh đẹp sẽ nghĩ rằng không biết nếu cô mặc thì sẽ trông như thế nào.
Công ty phát triển rất tốt, nhưng nếu muốn công ty phát triển hơn nữa không
thể chỉ dựa vào một phần mềm được, giờ Vương Vũ khá thoải mái với Chung
Duy Cảnh.
Mỗi ngày nhìn thấy Chung Duy Cảnh tan làm với bộ dạng lo lắng. Chung Duy Cảnh cũng biết anh đang lo lắng gì, những công ty khác
đều vì game thành công lớn mà đắc chí nhưng chỉ có một mình Vương Vũ có
cảm giác khổ cực, điều này khiến Chung Duy Cảnh rất hài lòng.
Quan trọng nhất là, Vương Vũ tin tưởng anh.
Tan làm, Chung Duy Cảnh cầm cặp đi đến cửa, hiếm thấy Vương Vũ cũng tan tầm lúc này đi phía sau anh muốn nói lại thôi. Nhìn Chung Duy Cảnh đi đến
bãi đỗ xe mới quyết định gọi anh lại, Chung Duy Cảnh dừng bước, Vương Vũ không phải là người có thể giấu tâm sự, có thể kiềm chế đến tận bây giờ là không dễ dàng.
“Có chuyện gì không?” Tuy vẫn theo thói quen,
anh không có biểu hiện gì nhưng đối với Vương Vũ cũng đã quen rồi “Chúng ta thật sự sẽ không có thêm một phần mềm khác nữa sao?” Vương Vũ hơi lo lắng, nhưng anh thật sự cảm thấy nếu cứ như vậy mà dừng lại thì có một
ngày chính anh sẽ hối hận.
Chung Duy Cảnh cười vỗ vai anh “Tôi
biết cậu đang muốn gì, cứ coi như đang nghỉ đi, chúng ta sẽ nghỉ ngơi
một thời gian trước. Thực ra đây chỉ là một mặt, anh không đủ mạnh thì
làm sao chống chọi được với lại mấy người đột nhiên xuất hiện trong
nghề, vừa mới đầu mà đã thành công như vậy khiến rất nhiều người
ghét. Chúng ta không chính thức thành lập dự án, nếu như cậu gấp thì
cũng có thể thử trước cũng được.”
Chung Duy Cảnh suy nghĩ một
chút, tâm tư của Vương Vũ rất đơn giản, biết anh ta không phải dạng mập
mờ nên mới nói thêm một câu “Chuyện gì đến cũng sẽ đến.” Vương Vũ nhìn
Chung Duy Cảnh, nghe anh nói như vậy, chợt nghĩ đến việc trước từng có
người đề nghị đổi nơi làm việc nhưng Chung Duy Cảnh không hề cân nhắc
đã bác bỏ.
Tháng mười hai, trên đường không khí lạnh ập vào người. Chung Duy Cảnh về đến nhà vừa mở cửa đã cảm thấy ấm áp. Hai đứa bé mặc
nhiều lớp áo có lót bông, trên đầu đội mũ nồi, cả người như một quả bóng tròn. Nhìn thấy Chung Duy Cảnh, Cam Điềm nghiêng đầu suy nghĩ rồi từ từ bò qua tấm thảm đến đây, duỗi cái tay nhỏ mập mạp “Ôm…Ôm…”
Thực
sự là một cô gái nhỏ thông minh, Chung Duy Cảnh cười ôm bé, đứa anh trên thảm len vẫn như quả bóng đang bò qua bò lại, thật giống như một quả
bóng đang lăn. Chung Duy Cảnh không nhịn được liền ngồi xổm đến đẩy đẩy
bé, bé tròn mắt nhìn cha.
Đại khái là bởi vì được bọc quá nhiều
lớp áo, Chung Duy Cảnh lại không thể dùng sức nên không sao đẩy được.
Chung Duyên phát hiện ra động tác của cha, khó khăn lăn về phía Chung
Duy Cảnh. Nếu như Cam Điềm nhìn anh như vậy, Chung Duy Cảnh có thể cảm
thấy hổ thẹn nhưng đứa con trai này lại không có dáng vẻ gì, thậm chí
ngay cả vào lúc này cũng chỉ mở mắt nhìn anh.
Hai cha con cứ như
vậy giằng co nhau, Cam Điềm trong ngực Chung Duy Cảnh cảm thấy rất thú
vị, khua tay múa chân cười khanh khách khiến Cam Ninh phải đến xem, cô
không ba cha con đang làm cái gì. “Duy Cảnh?” Cô gọi anh, Chung Duy Cảnh không quay đầu lại mà cứ nhìn chằm chằm đứa bé trên thảm.
Cam
Ninh đến gần họ nhìn hồi lâu rốt cuộc mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, có chút dở học dở cười “Anh xem anh trong mắt con kìa.” Cô cười nói với
Chung Duy Cảnh, anh nghe vậy nhìn sang, cảm thấy hồi hộp, trong mắt
Chung Duyên bây giờ giống là dáng vẻ của anh đang nhìn Chung Duyên.
“Anh không cảm thấy con rất giống anh sao, không chịu biểu hiện một vẻ mặt
nào cả.” Cam Ninh cúi người ôm con gái “Lại còn rất cố chấp nữa.” Cam
Ninh nói tới điều này cảm thấy rất hả giận, người đàn ông này không biết có bao nhiêu cố chấp, chắc cũng chỉ có mình cô biết. Dạo gần đây cô ôn
tập rất muộn, có lần còn ngủ quên trên sofa ngoài phòng khách, nửa đêm
vẫn bị Chung Duy Cảnh ôm trở về phòng.
Từ lần đó, Chung Duy Cảnh
liền quy định cô mỗi ngày trước 11 giờ đêm nhất định phải lên giường
ngủ, cô mới đầu còn ôm hy vọng, ngày thứ nhất ở trong phòng khách do dự, kết quả là 11 giờ đúng người đàn ông này liền đứng ở cửa phòng lạnh
lùng nhìn cô. Mãi đến lúc cô thu dọn đồ đạc trở về phòng sắc mặt mới tốt hơn một chút.
Quả thực như vậy, Chung Duy Cảnh nói trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT