Bởi vì đã lật bài ngửa với Thẩm Lâm, Chung Duy Cảnh từ ngày đó thật
sự không còn đến công ty nữa. Một ngày của anh rất có quy luật, đối với
anh mà nói thì chuyện này chỉ đơn giản là chuyển nơi làm việc về nhà mà
thôi.
Nhưng với Cam Ninh chuyện này không phải đơn giản như vậy.
Cô chỉ biết người đàn ông mỗi ngày đều sáng đi tối về kia đột nhiên
không đi làm nữa, mỗi ngày chỉ ngồi trong nhà dán mắt vào máy tính. Mỗi
lần nhìn Chung Duy Cảnh như vậy, Cam Ninh rất muốn hỏi vì sao, nhưng chỉ biết nuốt xuống lời nói của mình.
Chung Duy Cảnh muốn mở một cửa
hàng của riêng mình, anh theo dõi thị trường chứng khoán dù không khả
quan lắm nhưng có thể miễn cưỡng đẩy được bánh xe tài chính quay vòng,
huống hồ anh cũng không còn nghĩ tới ngay từ đầu sẽ đem chơi lớn như
vậy. Chung Duy Cảnh biết rất rõ mình và Thẩm Lâm có nhiều bất đồng. Thẩm Lâm mặc dù những ngày qua ở Thẩm gia không được thuận lợi cho lắm,
nhưng vẫn có người chờ để nịnh bợ. Ở thời điểm này, bọn họ quả thực rất
khác nhau.
“Chúng ta mở một cửa hàng đi.” Chung Duy Cảnh bỏ kính ra.
“Hả?” Chung Cảnh Duy tháo kính xuống, Cam Ninh rõ ràng là bị câu nói của anh
làm cho choáng váng, “Anh không phải đang cùng người ta mở công ty hay
sao?” Cam Ninh có chút gấp gáp, tuy rằng Chung Duy Cảnh vẫn nói anh tin
tưởng phía đối tác nhưng giờ nghe ý tứ của anh, bọn họ chắc chắn không
định hợp tác nữa.
Đưa chén lên miệng nhấp một ngụm nước lọc, Chung Duy Cảnh giải thích, “Anh ta phụ trách quản lý công ty, anh chỉ được
chia hoa hồng.” Hiện tại anh không uống cà phê nữa ban đầu là vì hoàn
cảnh không cho phép, anh cũng thấy phiền toái, không ngờ bây giờ đã
thành thói quen.
“Như vậy cũng tốt.” Cam Ninh yên lòng, kỳ thật có rất nhiều chuyện của Chung Duy Cảnh cô không biết rõ, điều duy nhất để
cô vịn niềm tin chỉ là lời nói của người đàn ông trước mặt mà thôi.
“Mở cái gì đây?” Cô rốt cục cũng nhớ ra vấn đề này, Chung Duy Cảnh đột
nhiên cảm thấy người phụ nữ này trên vài phương diện quả thật chậm chạp
đến khó tin, vì thế anh thoải mái nói, “Em nghĩ nên mở cái gì?’’
Chung Duy Cảnh kì thật vẫn muốn lợi dụng kinh nghiệm cùng kĩ thuật trước kia
của mình, tiếp tục đi con đường của bảy năm trước, cái chính là anh thấy cái vẻ nghi ngờ của cô nên mới hỏi. Cam Ninh còn đang tập trung suy
nghĩ hiển nhiên cũng không để ý thấy anh cười, không biết anh đang nghĩ
gì.
“Mở một tiệm cơm đi?” Cam Ninh cẩn thận nói, Chung Duy Cảnh
hơi ngẩn người ra bởi vì sự chờ mong trên mặt cô quá mức rõ ràng làm anh nhớ tới hình ảnh cô bế đứa con nhỏ đón anh ở sân bay.
Bây giờ
nghĩ lại cô ai đang thấp thỏm khi ấy hẳn đang mong anh sẽ thích đứa nhỏ
như mọi người cha khác. Nhưng là sự chờ mong của cô lại không được đáp
ứng , cho dù cô hiểu người đàn ông này hơn bất cứ ai nhưng cô vẫn nuôi
một tia hi vọng, ví dụ như hiện tại.
Chung Duy Cảnh nhìn cô, “Tiệm cơm?” Đề nghị của cô làm anh hơi bất ngờ. Lĩnh vực này đối với anh
tương đối xa lạ, hơn nữa lãi cũng không nhanh bằng phát triển phần mềm.
Nhưng dù vậy anh lại rất hứng thú với đề nghị này.
Cam Ninh đỏ
mặt, nhưng mắt lại lộ tia hưng phấn, “Đúng, tiệm cơm. Không phải anh
từng nói đồ ăn em làm rất ngon sao? Bà ngoại em trước lúc mất có để lại
một quyển sách nấu ăn.” Đây là vật duy nhất người thân Cam Ninh để lại
cho cô, nghĩ tới đây Cam Ninh không khỏi có chút thương cảm.
Chung Duy Cảnh nhìn ánh sáng trong mắt cô biến mất, đoán cô hẳn đang nhớ đến
bà ngoại còn chưa kịp thấy cô trưởng thành đã mất nên an ủi, “Đừng quá
thương tâm.” Nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn “nói thẳng” như vậy, có lẽ vì anh
đã quen nói thẳng mọi chuyện với cô rồi. Chung Duy Cảnh thấy Cam
Ninh kinh ngạc ngẩng mặt lên, ho khan tỏ vẻ mất tự nhiên.
Cam
Ninh cứ như vậy nhìn anh, sau đó đột nhiên mỉm cười. Tuy rằng người
người đàn ông này sẽ không bao giờ trò chuyện vui vẻ trước mặt cô như
với người khác, nhưng cô lại cảm thấy rất vui vẻ vì anh giờ này là anh
chân thật nhất, không phải là dáng vẻ giả dối đánh lừa người ta.
“Sức khỏe em giờ không phù hợp, tiệm cơm để về sau hẵng mở được không?”
Chung Duy Cảnh đứng dậy rót thêm ly nước. Cam Ninh nghe vậy mặc dù có
chút thất vọng, nhưng cô biết lời anh nói là đúng, con là quan trọng
nhất. Hơn nữa anh cũng nói, chúng ta về sau sẽ mở.
Chung Duy Cảnh
tuy tính mở một công ty phần mềm nhưng anh không ngốc đến nỗi mở ngay,
dù sao anh cũng được coi là cổ đông lớn của công ty Thẩm Lâm, nếu mở bây giờ sẽ như tát vào mặt anh ta. Chung Duy Cảnh không ngốc, thậm chí có
thể gọi là người thông minh cho nên anh tính hai năm sau mới lập công
ty. Đến lúc đó anh sẽ đem toàn bộ cổ phần công ty bán cho Thẩm Lâm,
không còn nợ gì anh ta nữa.
Giữa trưa, Cam Ninh thay giày chuẩn bị ra ngoài. Chung Duy Cảnh hỏi “Em đi thư viện sao?”
Cam Ninh lắc đầu, “Em đến bưu điện.” Cô có vẻ rất vui. Chung Duy Cảnh chỉ
khẽ ừm một tiếng không hỏi thêm nữa. Tiếng đóng cửa truyền lại, Chung
Duy Cảnh không nhịn được thở dài, gần đây chuyện anh quan tâm hình như
ngày càng nhiều thì phải.
Đặt sách sang một bên, rút ra một quyển
sách nhỏ bên trong, Chung Duy Cảnh nhíu chặt mày. Trang bìa in hình một
đứa bé mập mạp đang cười vô cùng vui vẻ. Chung Duy Cảnh ngạc nhiên, đứa
bé còn nhỏ như vậy đã biết cười sao? Nghĩ vậy anh lại cảm thấy có chút
thất vọng, từ đêm trước cảm nhận được cái thai động trở đi, anh không hề thấy cái thai còn động thêm lần nào nữa… Tất nhiên, anh sẽ không trực
tiếp hỏi Cam Ninh.
Chung Duy Cảnh chỉ liếc qua dòng chữ to trên mặt bìa “Để trở thành người cha tiêu chuẩn” rồi không để ý nữa.
Sách thật sự rất nhỏ, lấy chỉ số thông minh hơn người của Chung Duy Cảnh thì chỉ cần dùng một ít thời gian là có thể đọc hết, nhưng đọc xong anh vẫn cau mày. Anh vừa đọc vừa đối chiếu với bản thân, phát hiện ra nhiều
việc mình làm đều tương phản trong sách. Cách khác, anh không dành đủ sự quan tâm cho cô.
Nếu mục tiêu cuốn sách là người cha tiêu chuẩn,
chắc chắn nó không thể tầm thường, Chung Duy Cảnh đương nhiên thấy điểm
không tầm thường này, anh có chút buồn bực.
Cuối sách là bài kiểm
tra dành cho các ông bố, Chung Duy Cảnh nhất thời hứng lên ngồi làm
nghiêm túc. Đến lúc có kết quả, theo thang điểm một trăm của người cha
tiêu chuẩn, Chung tiên sinh toàn năng lại chỉ được hai mươi điểm.
Chung Duy Cảnh vốn cầu toàn, nên giờ lại lâm vào trạng thái “chỉ có hai mươi
điểm”. Cam Ninh vừa đi vào lại bắt gặp bộ dạng buồn rầu của người đàn
ông ngàn năm không đổi sắc mặt bất giác dụi dụi mắt, cảm thấy mình bị
hoa mắt rồi. “Duy Cảnh?” Cam Ninh đặt gì đó lên bàn trà, cẩn thận gọi.
Chung Duy Cảnh nghe được tiếng cô mới giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu lên nói, “Anh đưa em đi mua quần áo.”
Cam Ninh sửng sốt, rất lâu sau mới có phản ứng. Phía sau Chung Duy Cảnh đã thay quần áo xong, thuận tiện lấy luôn túi cho cô.
“Em có quần áo rồi mà….” Lời của cô lại một lần nữa lại bị chặn bởi ánh mắt của người đàn ông kia, Cam Ninh không biết Chung Duy Cảnh vì sao lại
đột nhiên muốn đưa mình đi mua quần áo, tự nhiên có cảm giác rất không
thật, sờ đến thứ vẫn còn đặt trên bàn, Cam Ninh vội cầm nó lên đi tới
cửa, anh đã đi giày xong.
Cam Ninh lộ ra một nụ cười không dễ dàng phát giác, cảm giác như là được thầy giáo khen ngợi, nhưng vì không có
ai biết cho nên muốn tìm người nào đó để khoe. “Anh xem này.” Cô đưa đồ
vật cho Chung Duy Cảnh. Chung Duy Cảnh tiếp nhận nhưng cau mày nói, “Tạp chí có thể để lúc về rồi đọc.” Trong đầu anh bây giờ chỉ có “hai mươi
điểm” kia, tất cả những việc khác đều bị ném ra sau đầu.
“Anh xem
cái này này.” Cam Ninh kích động tới gần anh, chỉ vào phần mục lục.
Chung Duy Cảnh nhìn xuống, đó là tên một tác giả: ‘Tiếu Sinh’, Chung Duy Cảnh càng nhíu chặt mày, “Ai vậy?” Anh không thích cô có chuyện gạt
mình, lại càng không thích cô có bạn mà anh không biết, kể cả nam hay
nữ.
Cam Ninh không biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ đỏ mặt nói, “Đây là truyện em viết.” Cô nói rất nhỏ, nhưng vì ở khoảng cách gần, Chung
Duy Cảnh nghe không sót một chữ.
Bên cạnh “Tiếu Sinh” là tên truyện “Chuyện củ cải”.
Chung Duy Cảnh nhìn lại một lần nữa, cảm giác đầu tiên chính là cái tên này thật giản dị quá.
“Rất gần gũi thực tế.” Chung tiên sinh chỉ đưa ra lời nhận xét đơn giản, sau đó nói luôn “Bây giờ thì đi nhé?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT