Mạc Dư Thâm về phòng lấy quần áo, lên tiếng chào hỏi với Quý Thanh Thời, nói về nhà chờ Hề Gia.
Quý Thanh Thời đang đánh bài nên không để ý đến Mạc Dư Thâm, gật gật đầu: "Anh sẽ về trước mười hai giờ." Ván bài tiếp tục.
Mạc Dư Thâm xuống dưới lầu, Khương Thấm đang dựa trên cửa xe của anh, có lẽ đang chờ anh.
"Không lạnh?" Mạc Dư Thâm đến gần, điềm nhiên như không có việc gì xảy ra.
Khương Thấm mặc rất ít, sớm đã bị gió thổi cho đông cứng ngắt. Tài xế nói cô lên xe nhưng cô lắc đầu không cần. Cô muốn mượn gió lạnh để nói cho Mạc Dư Thâm biết quyết tâm của cô lúc này.
"Xe của cậu đâu?" Mạc Dư Thâm lại hỏi.
Khương Thấm nắm vạt áo của anh, "Cậu không thể đi."
Mạc Dư Thâm: "Tôi phải về với Hề Gia."
Khương Thấm không tin, "Rốt cuộc là cậu muốn ở cùng cô ấy hay muốn ly hôn cùng cô ấy hả?"
Mạc Dư Thâm bất lực nhìn chằm chằm cô.
Khương Thấm dùng cả hai tay nắm áo anh như thể sợ anh chạy mất.
Cô sụt sịt cái mũi, "Mạc Dư Thâm, không ai cố ý muốn lừa cậu cả. Chuyện thành ra như vậy rồi ngoại trừ im lặng thì còn có thể làm sao? Cậu cũng đừng trách Trình Duy Mặc. Từ đầu đến cuối cậu ấy đều hi vọng cậu và Hề Gia có thể hạnh phúc bên nhau. Lúc cậu muốn ly hôn với Hề Gia, cậu ấy tìm tôi nhờ tôi khuyên hai người. Nếu là người khác thì đã sớm cầu cho hai người ly hôn rồi."
"Cậu cũng đừng tự trách, Trình Duy Mặc vốn chưa bao giờ oán cậu. Bởi vì Hề Gia bị bệnh rồi đột nhiên lại không nhớ rõ cậu ấy. Cậu ấy nói đây là do không có duyên phận."
"Cậu không cần lo lắng cho Trình Duy Mặc. Cậu ấy là luật sư, lý trí rất tỉnh táo. Hề Gia bị bệnh nên theo bản năng con người sẽ tự động quan tâm hỏi thăm. Cũng giống như tôi vậy thôi, mặc dù không ưa Hề Gia, nhưng lúc tôi rảnh rỗi không gặp Hề Gia thì cũng tự hỏi không biết cô ấy bây giờ thế nào, có khỏe không."
Nước mắt nước mũi của Khương Thấm tèm lem hết trên mặt, cô không mang túi, không có khăn giấy để chùi nên trực tiếp cúi xuống lau trên áo của Mạc Dư Thâm.
Có một cái khăn lau to như vậy, cô lại tiếp tục khuyên anh. Nhưng vẫn không yên lòng, sợ anh đi, cô níu tay anh, "Cậu tính như thế nào?"
Mạc Dư Thâm: "Không có tính gì."
Khương Thấm không buông tha, anh không nói thì cô không buông tay.
Mạc Dư Thâm: "Thật là không có dự tính gì hết thì cậu muốn tôi nói cái gì?"
Khương Thấm vẫn nắm chặt không buông, còn chọc chọc mu bàn tay của anh, "Trước kia mỗi lần chúng ta làm chuyện xấu, tôi chạy chậm, hai người các cậu lôi tôi chạy đi. Lúc đó chẳng phải chúng ta đã nói là sẽ không rời xa nhau sao? Tôi cũng biết cuộc đời này lúc tụ lúc tan là điều bình thường, nhưng chúng ta không phải như vậy. Cậu xem..."
Cô lấy áo anh quẹt nước mắt rồi tiếp tục: "Con đường cây ngô đồng ngày bé chúng ta thường xuyên đến chơi đã hơn hai mươi năm rồi. Cây ngô đồng cũng lớn hết, còn sống rất là tốt.
"Khoảng thời gian diễn <Quãng đời còn lại>, mãi mà tôi vẫn chưa thoát vai được. Tôi sợ có một ngày cậu và Trình Duy Mặc sẽ giống như tôi và Hướng Lạc ở trong phim. Quãng đời còn lại chỉ có nuối tiếc."
Mạc Dư Thâm nhìn gương mặt đầy nước mắt của Khương Thấm, nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Gió thổi lạnh, suy nghĩ càng thêm rõ ràng.
"Tôi và Trình Duy Mặc sẽ không giống như cậu nghĩ đâu."
Khương Thấm ngẩng đầu, "Sẽ không giận mà tách nhau ra thật sao? Nhưng từ đây cũng trở nên xa lạ với nhau đúng không?"
Mạc Dư Thâm nhất thời không thể trả lời. Trong mối quan hệ này, anh là người thừa thãi.
Khương Thấm: "Tôi không muốn thấy các cậu đi vào con đường đó. Trình Duy Mặc và Hề Gia không phải là quan hệ nam nữ. Cũng giống như Hề Gia, có vài người sẽ thích cô ấy, nhưng thích và yêu là hai chuyện khác nhau."
Mạc Dư Thâm vỗ vỗ bả vai của cô. Bên ngoài gió lạnh, anh ra hiệu cho cô vào hội sở. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, giờ này chắc Hề Gia cũng đang trên đường về rồi.
Khương Thấm vẫn một mực níu cổ tay anh, không cho anh đi.
"Cậu tĩnh táo một chút." Hai mắt Khương Thấm đẫm lệ, "Cậu mang tâm trạng này về nhà gặp Hề Gia, sẽ thấy Hề Gia không vừa mắt, cảm thấy cô ấy chưa bao giờ yêu cậu. Sau đó hôn nhân của các cậu sẽ đứng trên bờ vực đổ vụn."
Mạc Dư Thâm: "Sẽ không."
Khương Thấm không tin, kiểu gì cũng nắm chặt cổ tay của anh không cho anh đi.
Trình Duy Mặc cũng đi ra. Vừa nãy anh ở trên lầu nhìn thấy Khương Thấm lôi kéo Mạc Dư Thâm không cho anh đi. Trời lạnh như vậy mà cả hai người đều mặc rất ít. Cứ tiếp tục giằng co thì chắc chắn sẽ bị cảm mạo.
"Khương Thấm." Trình Duy Mặc gọi cô.
Khương Thấm không để ý, dùng sức nắm chặt cổ tay Mạc Dư Thâm, còn bóp anh mấy cái.
Trình Duy Mặc có chút thở dài, đành phải đi qua, không nhịn được mà trách cứ: "Cậu muốn bị cảm có phải không?"
Khương Thấm vắt áo của Mạc Dư Thâm lên khuỷu tay, một tay kéo Trình Duy Mặc, một tay lôi Mạc Dư Thâm, "Hai người các cậu hôm nay không ai được đi. Không có chuyện gì là không đối mặt giải quyết được."
Trình Duy Mặc: "Không có nghiêm trọng như cậu nghĩ. Nói ra, cũng là chuyện tốt." Không biết là anh đnag an ủi Mạc Dư Thâm hay là đang giải sầu cho chính mình.
Khương Thấm không phải con nít, nghiêm trọng hay không cô có thể nhìn ra được. Họ đã mất đi sự lạnh nhạt bình thường, sự bình tĩnh bây giờ chỉ là giả vờ, càng giả vờ thì trong lòng càng để ý.
Trình Duy Mặc ra hiệu Khương Thấm buông Mạc Dư Thâm ra, "Cậu ấy còn muốn về nhà." cùng Hề Gia, anh nuốt ba chữ này xuống.
Khương Thấm: "Nếu tôi buông tay thì đây sẽ là lần cuối cùng ba chúng ta gặp nhau. Tôi biết, tôi không ngốc." Cô liều mạng giữ chặt.
Giữ lại, giữ lại phần tình nghĩ bé thơ. Nhưng nó tựa như hạt cát khiến cô không thể nắm được.
Đàn ông có thể giải hòa bằng lợi ích, nhưng sẽ không được như lúc ban đầu như phụ nữ. Cô biết mình không thể trở về quá khứ nhưng vẫn tham lam lưu luyến một chút cảm tình hồn nhiên đó.
Phải chi không lớn lên thì cái gì cũng không mất đi. Tình cảm của họ những ngày còn bé tốt đến nhường nào.
"Tôi đã từng nghĩ tới, chờ chúng ta có gia đình riêng của mình, có con rồi thì sẽ không còn được như trước đây nói gặp là gặp. Nhưng tôi cũng từng nghĩ qua, những lúc nghỉ ngơi, chúng ta có thể đưa con chúng ta đến gặp nhau chơi đùa. Chúng nó cũng sẽ giống như chúng ta khi còn nhỏ, trở thành một nhóm bạn thân thiết. Tôi đều đã nghĩ tới."
Trình Duy Mặc xoa tóc của cô, "Đi vào thôi, ở ngoài lạnh lắm."
Cuối cùng Khương Thấm cũng buông Mạc Dư Thâm. Có thể nắm được một lúc nhưng không thể nắm được cả đời. Đến lúc phải rời đi.
Khương Thấm dựa vào vai Trình Duy Mặc, nước mắt không ngừng rơi, im lặng mà khóc.
Cô không biết mình đang khóc cái gì.
Họ cũng không còn trẻ nữa, đã thân nhau ba mươi năm rồi.
Ngón tay của Mạc Dư Thâm bám chặt nắm cửa nhưng anh không di chuyển.
Trình Duy Mặc dẫn Khương Thấm vào hội sở. Mạc Dư Thâm lên xe, đóng cửa lại. Chiếc xe lao đi.
***
"Đoán xem hôm nay tớ đã gặp ai?" Hề Gia đột nhiên nhớ ra điều này.
Diệp Thu cẩn thận nhớ lại những người Hề Gia quen hai năm trước.
Lúc ấy Hề Gia vẫn còn chưa quen biết Mạc Dư Thâm. Cô nói ra một cái tên cấm kỵ: "Trình Duy Mặc?"
Từ khi Hề Gia quên Trình Duy Mặc là ai, rồi lại lĩnh chứng cùng Mạc Dư Thâm thì cô vẫn luôn không đề cập tới Trình Duy Mặc. Bây giờ ký ức Hề Gia dần khôi phục nên cô mới dám nói ra.
Hề Gia lắc đầu, "Lâu rồi tớ không gặp Trình luật sư, gần đây anh ấy bận nhiều việc nên ít đến câu lạc bộ." Cô tiếp tục đề tài, "Đoán xem."
Diệp Thu không đoán ra được. Vòng bạn bè của Hề Gia rất nhỏ, ngoài trừ những người liên quan đến kịch bản và ngựa thì xã giao cũng không.
Hề Gia: "Chu Minh Khiêm đó. Cuối tuần tớ còn hẹn anh ấy ăn cơm, nhờ anh ấy xem kịch bản giúp tớ. Anh ấy cũng đã đồng ý rồi."
Diệp Thu không dám nói nhiều, nói nhiều thành nói hớ, cô cười cười, "Đến lúc đó nhớ tranh thủ cho tớ một vai. Tớ còn trông mong vào kịch bản của cậu để đóng nữ chính đấy."
Hề Gia: "Không thành vấn đề."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đều có liên quan đến Chu Minh Khiêm và <Quãng đời còn lại>. Nói đến Hoắc Đằng, Hề Gia hỏi Diệp Thu vì sao lại xuất hiện cùng Hoắc Đằng.
Diệp Thu: "Bộ phim tiếp theo có hợp tác cùng nhau nên hẹn đi ăn cơm."
Hề Gia gật đầu, "Nếu Hoắc Đằng là người tốt thì cậu dứt khoát đá anh hai tớ luôn đi."
Lời vừa dứt, chính cô cũng giật mình.
Sao cô có thể nói mấy câu điên rồ như vậy chứ?
Diệp Thu không trả lời, bắt đầu ăn canh.
Trong ký ức sâu thẳm của Hề Gia, cô có chút mơ hồ về chuyện chia tay của Diệp Thu và Quý Thanh Thời, còn đang suy nghĩ thay Diệp Thu trút giận.
"Lễ Giáng sinh cậu có nghỉ không?" Hề Gia đột nhiên hỏi.
Diệp Thu hoàn hồn, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Làm gì?"
Hề Gia: "Anh hai tớ nói hôm đó sẽ ở nhà đón giáng sinh cùng tớ, Nếu cậu nghỉ thì đến nhà của tớ đi. Buổi tối ở cùng nhau." Cô cảm thấy sai sai, "Có phải cậu và anh hai tớ đã đón Giáng sinh sớm rồi không?"
Hỏi một đằng, Diệp Thu trả lời một nẻo: "Tối nay là tớ xin nghỉ đi ăn cơm cùng cậu, đạo diễn nói sắp tới không cho nghỉ nữa, phải ở đoàn phim quay cho kịp tiến độ."
Hề Gia: "Như vậy thì cứ bỏ rơi anh hai của tớ luôn đi."
Diệp Thu cười không nói. Khóe miệng nâng lên đúng điệu, dịu dàng, mê người.
Một khắc này được thư ký của Quý Thanh Thời chụp được. Cô lựa vài tấm nhưng chỉ có tấm này là hút mắt nhất. Diệp Thu cười động lòng người, còn Hề Gia thì vui sướng trên nỗi đau người khác.
Thư ký gửi ảnh cho Quý Thanh Thời: 【Quý tổng, ngài xem hình như vậy đã được chưa?】
Quý Thanh Thời: 【Vất vả rồi.】
Thư ký thở dài, bất lực lắc đầu.
Ông xã ngồi đối diện với cô, "Đừng thở dài, ảnh hưởng thai nhi."
Cô đã có bảo bảo rồi mà Quý tổng vẫn dậm chân tại chỗ, cỏ dưới chân đã sớm bị đạp không còn một mảnh.
Mấy phút sau, Quý Thanh Thời đăng weibo: 【Bên trái chính là em gái của tôi.】kèm với tấm hình kia.
Có cư dân mạng bình luận: 【Vậy còn người bên phải?】
Quý Thanh Thời trả lời: (mỉm cười).
Đây là lần đầu tiên Quý Thanh Thời trả lời bình luận mạng. Bài viết này cũng gần như là giống với bài công khai quan hệ.
Diệp Thu nhận được điện thoại của người đại diện, "Mấy tháng này Quý Thanh Thời tăng cường thuốc bổ nên cảm thấy mình mạnh mẽ lên phải không?"
Diệp Thu: "..." Cô còn chưa xem di động, chưa biết chuyện gì xảy ra.
Người đại diện: "Anh ta lại đăng weibo kèm theo tấm ảnh chụp cô đang ăn tối với Hề Gia." Mấy giây sau, "Người đàn ông này..." Người đại diện không còn sức để phàn nàn, thẳng thừng cúp điện thoại.
Diệp Thu mở weibo, trạng thái của Quý Thanh Thời đã leo lên hot search. Cô gửi tin nhắn cho Quý Thanh Thời: 【Rốt cuộc anh muốn làm gì?!】
Quý Thanh Thời: 【Gia Gia tưởng chúng ta vẫn còn bên nhau nên đăng một tấm hình khiến con bé tin tưởng hơn.】
Diệp Thu: 【Trước đó tôi đã nói với anh là tôi còn muốn tìm bạn trai, muốn kết hôn, anh có thể đừng như vậy nữa có được không!】
Mấy phút trôi qua mà Quý Thanh Thời vẫn chưa trả lời, đang chuẩn bị tắt điện thoại thì có tin nhắn đến.
Quý Thanh Thời: 【Sau này đăng ảnh anh sẽ nhớ che mặt em đi.】
Diệp Thu: "..."
Hề Gia cũng nhìn thấy trạng thái đó, để lại bình luận: 【Lần sau có vung thức ăn cho chó thì nhớ đừng lôi em vào.】
Diệp Thu nâng trán, sao cô có thể gặp phải hai anh em như thế này chứ.
Hề Gia ăn cơm với Diệp Thu xong rồi cả hai người cùng đi xem phim. Về đến nhà đã gần mười hai giờ.
Ô tô lái vào sân, Hề Gia giật mình.
Trong sân có một bảng số xe rất lạ, bên cửa còn có một người đàn ông đang đứng, chân dài, dáng người rất đẹp.
Cô nhớ ra anh cả từng nói anh có một người bạn đến ở nhờ nhà, tên là Mạc Dư Thâm.
Hề Gia dừng xe xong, đi xuống.
Mạc Dư Thâm dựa người trên cửa xe không nhúc nhích. Ánh mắt anh sáng quắc. Anh đợi cô gần hai tiếng rồi.
Hề Gia khách khí hỏi: "Chào anh, anh là?"
"Mạc Dư Thâm, bạn của Quý Thanh Viễn." Mạc Dư Thâm tự giới thiệu.
Hề Gia mỉm cười: "Tôi là Hề Gia, em gái của Quý Thanh Viễn."
Mạc Dư Thâm gật đầu nhìn cô. Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành hai chữ: "Anh biết."
*
#24052020
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT