Mạc Liêm mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ là khung cảnh khi còn bé, tiếng cãi nhau kịch liệt của ba và mẹ, tiếng cái ly rơi bể vụn.

Sau đó anh thấy được mấy đứa nhỏ tương đương tuổi của anh đang chơi, anh cũng muốn chơi với bọn họ những liều mạng chạy thế nào cũng không đuổi kịp.

Đột nhiên khung cảnh lờ mờ, một bức tường hiện lên. Anh gào to hết sức nhưng không ai nghe thấy, cũng không thể bò qua cái tường nổi.

Sau đó lại không biết bằng cách nào vào nhà sân nhà ông bà nội, thấy Khương Thấm đã trưởng thành, trong ngực cô bế một đứa bé trai, đứa bé gọi cô là mẹ.

Tỉnh mộng.

Mạc Liêm bình tĩnh lại mấy giây, nhìn qua hai bên, anh đang ở trên chuyến bay đến Manhattan. Xung quanh có vài vị khách cũng đang ngủ.

Chăn lông trên người chậm rãi trượt xuống, anh khom người nhặt lên.

Rất nhiều năm nay anh không có mơ thấy Khương Thấm, cho dù có nhớ thế nào thì đêm cũng không thể mơ tới.

Tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng toàn là thê lương.

Anh nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út để kéo mình ra khỏi giấc mộng đó.

Nhẫn là Hoa Du mua để tiễn anh. Một cặp nhẫn kim cương. Trước khi về Bắc Kinh, cô ra sân bay tiễn anh. Khi cô ôm chia tay, cô nắm lấy tay anh đeo nhẫn lên.

Giấc mộng kia chỉ có mấy chục phút nhưng anh phải mất mười mấy tiếng để quên.

Cuối cùng có quên được hay không anh cũng không biết, sau khi gặp Hoa Du, rất nhiều chuyện bị anh cho sang một bên.

Trong đám đông, Hoa Du luôn tồn tại lóa mắt nhất. Cô biết cách ăn mặc và khí chất ngời ngời.

Luôn tràn đầy nhiệt huyết tựa như không bao giờ mệt mỏi.

Xa xa, Hoa Du vẫy vẫy tay với anh, đợi anh tới gần, cô ôm lấy anh và cho anh một nụ hôn, "Chắc anh ở trên máy bay nghỉ ngơi tốt rồi đúng không, vậy tối nay chúng ta chơi thâu đêm đi."

Cô đan chặt mười ngón tay với anh, đi ra cửa.

Mạc Liêm đưa hành lý cho tài xế, nói với cô: "Suốt đêm thì không được. Anh phải về xử lý chút chuyện, ngày mai còn muốn đến Thụy Sỹ mà."

Hoa Du: "Đồ cuồng công việc, đừng tự mình làm mệt mình như vậy có được không?" Nói tới nói lui, cô vẫn thông cảm cho anh, "Nhưng nếu anh vẫn muốn tăng ca thì em sẽ làm cùng anh."

Cô nói chuyện khác: "Nghe nói hôm qua Bắc Kinh có tuyết rơi, đẹp không?"

Mạc Liêm: "Cũng không tệ lắm."

Hoa Du: "Đợi khi nào mấy dự án trong tay hòan thành thì em sẽ về Bắc Kinh chơi mấy ngày." Đã bốn năm rồi cô chưa về.

Mạc Liêm nhớ tới lời dặn của ông nội trước khi qua đây, bảo anh Tết năm nay đưa Hoa Du về nhà, anh nói với Hoa Du: "Đến lúc đó đưa em đến nhà ông nội."

Hoa Du mỉm cười, "Vô cùng chờ mong." Sau đó thơm lên mặt anh một cái.

Đêm nay hiệu suất làm việc của Mạc Liêm thấp kỉ lục, nửa đêm tới sáng vẫn chưa xong, có khi nhìn chằm chằm hộp thư trên máy tính thất thần.

Không biết đang nhìn cái gì cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hoa Du ở cùng anh đến rạng sáng rồi về nhà, chờ Hoa Du rời đi, thời gian anh thất thần ngày càng dài.

Mãi đến tờ mờ sáng, Mạc Liêm mới tắt máy tính, đi tắm rửa rồi chuẩn bị ra sân bay.

Lịch trình đến Thụy Sỹ đều do thư ký sắp xếp, bao gồm cả chuyện đi đâu trượt tuyết, ở khách sạn nào.

Mấy năm này anh đi qua nhiều nơi, đều là đi công tác. Cho tới bây giờ vẫn không có tâm tình đi chơi, cũng không muốn lãng phí thời gian.

Nơi bọn họ ở là một cái khách sạn nhà gỗ, có kiến trúc rất đặc sắc.

Đến khách sạn vào buổi chiều, hôm nay không có kế hoạch gì.

Làm xong thủ tục nhận phòng, hai người đi lên lầu.

Mạc Liêm hỏi Hoa Du: "Em muốn ở phòng nào?" Anh đưa thẻ phòng cho cô chọn. Thật ra hai căn phòng cũng không khác nhau mấy, chỉ có hướng ban công là khác nên cảnh tuyết cũng không giống nhau.

Hoa Du cười: "Anh nghĩ xem em nên ở phòng nào?" Người đàn ông này quá truyền thống, có lẽ bị chướng ngại tình cảm nên mới không yêu đương.

Chứ mà dựa theo tính cách của cô thì đã sớm đẩy anh lăn giường.

Nhưng bây giờ anh có thể sẵn lòng nói chuyện yêu đương với cô đã là tốt lắm rồi.

Mạc Liêm xem như cô nói đùa, đưa cô thẻ phòng hướng đông cho cô.

Hoa Du không trêu anh nữa, nói đùa với người đàn ông này thật là không thú vị. Cô cầm thẻ phòng, "Em đi ngâm nước nóng trước, lát nữa qua tìm anh ăn cơm."

Ai về phòng nấy.

Mạc Liêm đóng gói đơn giản hành lý của mình và đi ra ban công ngắm tuyết.

Ban công gỗ cũng bị tuyết phủ trắng xóa, anh chạm nhẹ vào nó, mềm mại, tinh khiết.

Dưới lầu truyền đến một tràng tiếng cười vui vẻ, anh theo tiếng nhìn xuống.

Trong đống tuyết có một đứa bé đang lăn, bên cạnh là một người phụ nữ mặc áo lông đỏ, dưới chân trơn trượt, cô không đuổi kịp đứa bé đang lăn trong tuyết.

Người phụ nữ bảo đứa bé dừng lại nhưng đương nhiên đứa bé không dừng.

Thỉnh thoảng lại ha ha hi hi hô hô, ở một thị trấn nhỏ chạng vạng tối, tiếng cười đặc biệt êm tai.

Cho dù người phụ nữ đó có mặc quần áo dày đến đâu, kín cỡ nào thì Mạc Liêm vẫn nhận ra đó là Khương Thấm.

Hình bóng của Khương Thấm, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể nắm bắt được.

"Đại Bảo, mau quay lại!" Khương Thấm cẩn thận đi về phía trước, sợ té.

Đại Bảo như trái banh càng lăn càng xa."

"Cô ơi, đố cô bắt được con."

Dưới chân trơn trượt Khương Thấm chỉ có thể ngồi xuống nhích từng tí lên phía trước. Đại Bảo lăn mệt rồi, nằm trên đống tuyết há miệng thở dốc, chờ tới khi cậu nhóc tìm phương hướng khác để lăn tiếp thì đã bị Khưng Thấm chộp được.

"Cô xem con còn muốn trốn ở đâu." Khương Thấm ôm Đại Bảo vào ngực, "Không cho lăn nữa, sẽ bị lạnh."

Đại Bảo cười ha ha, còn muốn chạy đi nhưng vì bị Khương Thấm ôm chặt nên không thể thoát.

"Cô ơi, sau này chúng ta ở đây luôn đi, con không cần đến nhà trẻ, có thể lăn trên đống tuyết mỗi ngày."

"Con nằm mơ đi."

Đại bảo cười ha ha.

"Cô ơi, con chưa bao giờ thấy tuyết đẹp như vậy bao giờ, còn có nhà tuyết rất đẹp nữa."

Thật ra năm Đại bảo hai tuổi, cô đã dẫn cậu nhóc đến đây một lần, còn có Trình Duy Mặc. Lúc đó Trình Duy Mặc dẫn theo Chanh Chanh.

Có điều khi đó Đại Bảo còn quá nhỏ, cái gì cũng không nhớ.

"Chúng ta về khách sạn thôi, ăn cơm xong rồi còn ngắm sao."

Đại Bảo gật đầu, cực kỳ mong chờ buổi tối ngắm sao.

Khương Thấm lại sợ Đại Bảo lăn trong đống tuyết nữa nên tháo khăn quàng cô xuống quấn quanh eo Đại Bảo rồi kéo cậu nhóc đi.

Đại Bảo dụ Khương Thấm: "Cô ơi, cô thả con ra đi, con hứa là sẽ không chạy nữa. Thật đó. Con là tiểu vệ sỹ của cô mà."

"Tiểu lừa gạt còn chấp nhận được."

"Ha ha."

"Cô ơi."

"Ơi."

"Ngày mai là đêm Giáng sinh, cô có muốn biết nguyện vọng của con là gì không?"

"Không muốn."

"..."

Kế họach thất bại, xem ra trốn không thoát, cậu nhóc ngoãn ngoãn đi về.

Thật ra cậu nhóc có một điều ước, hi vọng ông già Noel sẽ tới biến điều ước của cậu thành hiện thực. Nhưng cậu sẽ không nói cho cô biết đó là gì.

Cậu nhóc hi vọng ông già Noel có thể nói cho cậu nhóc biết hoàng tử của cô ở đâu, cậu sẽ đi tìm cho cô. Mẹ nói ông già Noel đi qua khắp mọi nơi trên thế giới. Vậy thì chắc chắn ông già Noel biết được hoàng tử của cô ở đâu.

Khương Thấm dắt Đại Bảo đi từ từ về khách sạn.

Cô ở khách sạn kế bên, bởi vì nhất thời quyết định tới đây trượt tuyết nên khách sạn nhà gỗ đã hết phòng, phải nhờ bạn bè giúp đỡ mới có được phòng khách sạn này.

Tiếng cười đùa đi xa, dần dần biến mất.

Thị trấn nhỏ lại yên tĩnh như xưa.

Mạc Liêm ngồi trên ghế sa lon tỏng phòng, xem tạp chí.

Nửa tiếng, không một chữ nào vào đầu.

Vừa rồi anh đứng ở ban công nhìn thấy Khương Thấm, chỉ dừng lại mấy giây, không dám lưu luyến liền xoay người về phòng. Một dây cung nào đó trong đầu anh căng lên cảnh báo anh không được trở thành một người giống ba mình.

Tiếng gõ cửa vang lên, Mạc Liêm hoàn hồn.

Hoa Du vừa tắm nước nóng xong, thay một bộ đồ thoải mái, tìm anh ăn tối.

"Chúng ta gọi đồ ăn ăn ở phòng đi." Cô mệt quá, không muốn phải thay quần áo nữa.

Mạc Liêm chiều theo cô, anh gọi điện chọn món, hầu hết đều là mấy món Hoa Du thích ăn, anh không quan trọng lắm.

Hoa Du mở điện thoại, dựa vào người Mạc Liêm xem tin tức kinh tế tài chính.

Nhìn thấy một tin, cô nhíu máy, ra hiệu Mạc Liêm tới xem.

Mạc Liêm đã chọn xong món, đi lại, "Sao vậy?"

"Anh xem, Mạc thị lại quyên góp một số tiền lớn cho viện mồ côi."

Mạc Liêm không đọc tin tức, nhưng anh biết hết mọi chuyện, "Không phải của Mạc thị, là tài sản cá nhân của ba anh, Mạc Dư Thâm lấy danh nghĩa tập đoàn đi quyên tặng."

Hoa Du không hiểu, nhìn anh không chớp mắt. Cô từng nghe người nhà nói rằng quan hệ giữa Mạc đổng và Mạc Dư Thâm không tốt lắm, đến giờ vẫn vậy.

Sao Mạc Dư Thâm có thể xử lý tài sản cá nhân của mạc đổng?

Mạc Liêm: "Đó là tài sản ba anh đưa cho Mạc Dư Thâm nhưng cậu ta không cần. Sau khi con trai Mạc Dư Thâm ra đời thì ba anh lại xem tài sản này như một món quà tặng cho cháu nội."

Có điều Mạc Dư Thâm không giữ, đem đi quyên tặng hết.

Hoa Du gật đầu đã hiểu.

Cô lại hỏi: "Những cổ phiếu trước đó anh nắm giữ sau đó lại đi quyên góp cũng là ba anh cho anh à?"

Mạc Liêm "Ừm" một tiếng. Trước mắt chỉ mới quyên góp một phần nhỏ, đến khi nào cổ phiếu tập đoàn ổn định thì anh tính sẽ bán tháo.

Có một ngày anh sẽ phân phát hết ra ngoài những thứ mà ba cho anh, tất cả đi quyên góp hết.

Tiền của ba anh, một đồng anh cũng không cần.

Hoa Du: "Trước đó em chú ý tới cuộc tranh giành của anh và Mạc Dư Thâm, còn tưởng anh ác như vậy là vì muốn đoạt đi Mạc thị."

Kết quả anh lại xem thường nó, không cần một thứ gì.

Mạc Liêm: "Vốn chính là muốn lấy Mạc thị." Dừng một chút, "Sau đó hủy nó. Anh không cần cần nó, cũng không thèm nó."

Năm đó anh muốn đoạt lấy hạng mục của Mạc thị là vì muốn chắp cánh cho mình, cần một mắc xích tài chính.

Anh không tiếc bất cứ giá nào để huỷ hoại Mạc thị, nhưng Mạc Dư Thâm thì luôn lấy Mạc thị làm trọng, bảo vệ tập đoàn.

Thế là bọn họ thành hai phe đối lập, trở thành kẻ thù.

Anh muốn hủy hoại Mạc thị, muốn nhìn thấy nó phá sản chỉ vì muốn trả thù ba mẹ mình. Chỉ khi không còn gì cả, rơi vào địa ngục thì bọn họ mới thực sự nếm được đau khổ.

Anh căm hận ba mình phản bội ngoại tình, nếu ba anh không ngoại tình thì anh sẽ không ra đời, sẽ không bị người đời phỉ nhổ, cuộc sống cũng không u ám đến mức này.

Anh càng căm hận mẹ mình, hận bà ham hư vinh, hận bà vì lợi ích của cá nhân, cả đời chỉ biết có bản thân mình.

Trong mắt ba anh, anh luôn tồn tại một cách chướng mắt và thừa thải. Khi còn bé, mỗi lần ba uống say đều đánh anh và nói nếu không phải tại anh thì ông ta đã không ly hôn.

Những đêm ba anh không về nhà ngủ, mẹ sẽ bộc phát sự tức giận lên người anh, nói là nếu không phải vì anh thì bà đã ly hôn từ lâu, sẽ không bị tủi nhục như vậy.

Tất cả mọi người đều trách anh.

Trong lòng hận ba mẹ mình bây nhiêu thì anh càng trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn bấy nhiêu.

Cho tới bây giờ lòng anh vẫn còn âm u không được gặp ánh sáng mặt trời.

Bọn chúng rách nát, bẩn thỉu, ti tiện, vô sỉ.

Hoa Du nắm chặt tay anh, "Em cũng có chú ý tới Mạc thị, nhiều năm trước nghe nói Mạc đổng xin nghỉ hưu sớm là vì anh, còn tưởng quan hệ của hai người không tệ."

Mạc Liêm: "Ông ta không phải vì anh, nhìn thì có vẻ như là đối tốt với anh nhưng thực chất là lợi dụng anh để kìm hãm Mạc Dư Thâm."

Ba mẹ anh là cùng một loại người, trong mắt chỉ có lợi ích của bản thân.

Chính vì thế mà sau này khi không ai tiếp nhận ông nữa, cho dù là anh hay Mạc Dư Thâm đều không thèm dòm ngó tới tí cổ phần này của ông thì ông mới nhớ tới chút cái gọi là tình thân này.

Nhưng không ai tha thứ cho ông.

Tha thứ là động từ chỉ thích hợp cho hiểu lầm và sai lầm. Đối với một người thương tích đầy mình như anh thì nói tha thứ là đạo đức giả, không cần ép mình như vậy.

///

Lúc này, ở một căn phòng khách sạn khác.

Khương Thấm thả xà phòng vào bồn tắm rồi đổ nước ấm vào, sau đó xách Đại bảo thả vào bồn tắm nốt, "Bong bóng buồn cười quá, nó cũng bị đóng băng luôn rồi."

Đại bảo đang chơi đồ chơi, nghịch bóng bóng thì cậu nhóc chợt nhớ tới một chuyện.

"Cô ơi, hồi nãy con nhìn thấy bác, bác ấy mặc quần áo màu đen." Nhưng lúc đó chỉ sợ cô sẽ đuổi tới nên quăng chuyện đó ra sau đầu.

Khương Thấm đang gội đầu cho cậu nhóc, "Bác nào?"

Đại Bảo: "Chính là bác mà chúng ta gặp được ở sân bay á. Bác rất cao, mặc quần áo màu đen, cô cũng biết bác đúng không?"

Động tác trên tay Khương Thấm ngừng lại một chút rồi tiếp tục gội đầu.

Thấy cô không nói lời nào, cậu nhóc cường điệu lặp lại lần nữa, "Con thấy thật đó."

Khương Thấm không để trong lòng, "Không phải cao ráo, mặc đồ màu đen đều là bác của con, hiểu chưa?"

Đại Bảo chớp mắt mấy cái, không chắc chắn người đó có phải là bác thật không.

Hình như phải, mà hình như không phải.

Nhưng nếu phải thì bác sẽ gọi cậu, đằng này lại không.

Vậy thì là không phải rồi.

Nhưng có lần khác khi mà cậu nhóc đang la hét, bác Hứa cũng gọi cậu nhóc nhưng cậu cùng có nghe thấy đâu.

Đại Bảo quay cuồng trong mơ hồ.

Hôm sau, thời tiết vẫn tốt như hôm qua.

Hôm nay là Giáng sinh, thị trất đặc biệt náo nhiệt, khắp nơi đều phảng phất mùi lễ.

"Cô ơi, ở đây có tuyết, có phải xe tuần lộc sẽ tới nhanh thôi đúng không? Vậy nguyện vọng của con có phải sẽ được thực hiện ngay trong đêm không?"

Khương Thấm: "Con ước cái gì?"

Đại bảo: "Bí mật."

Khương Thấm sợ Đại Bảo chạy loạn, hôm nay trên phố nhiều người nên cô bế Đại Bảo vào lòng.

Để nghênh đón ngày lễ, buổi tối có hoạt động chúc mừng nên tất cả con đường trong trấn đều được quét dọn qua, không còn trơn trượt.

"Cô ơi, cô mau nhìn xem bên kia là ai kìa!"

Đại Bảo hưng phấn, hóa ra tối qua cậu không nhìn nhầm.

Khương Thấm nhìn theo ngón tay của Đại Bảo, chỉ về hướng cửa khách sạn nhà gỗ có một đôi nam nữ đang đứng, chắc là đang chờ xe.

Trời lạnh, người phụ nữ đưa lưng về phía cô tựa vào ngực người đàn ông và để tay trong túi áo khoác của người đó.

Khương Thấm không biết người phụ nữ đó nhưng nhận ra Mạc Liêm.

Giật mình nửa giây, cô vội vàng thu lại tầm mắt.

"Bác..." ơi.

Chữ sau chưa kịp nói thì Đại Bảo đã bị Khương Thấm bịt miệng lại.

Đại Bảo lầu bầu không phát ra được câu hoàn chỉnh.

Cách đó không xa có người đi qua, Mạc Liêm vô thức quay đầu lại, biểu cảm trên mặt cứng đờ.

Chắc là Khương Thấm đã nhìn thấy anh. Cô đang che miệng Đại Bảo, hai tay Đại Bảo đẩy đẩy ầm ĩ với cô giống như đang muốn dẫy ra.

Hoa Du thấy biểu hiện của anh kì lạ nên quay lại nhìn qua, thấy một người phụ nữ đang ôm một đứa bé, cô không biết Khương Thấm nên không nhận ra bóng lưng cô.

"Anh biết à?" Cô hỏi Mạc Liêm.

Mạc Liêm thu lại tầm mắt, ngập ngừng rồi cũng nói ra "Khương Thấm."

Hoa Du nhìn anh, "Ồ." Một giây sau, "Kết hôn rồi à?"

Mạc Liêm: "Đó là con trai của Mạc Dư Thâm."

Đi xa.

Khương Thấm nhỏ giọng thương lượng với Đại Bảo: "Không gọi nữa thì cô sẽ buông ra."

Đại Bảo gật đầu, Khương Thấm buông tay, Đại bảo không hiểu, "Cô ơi, đó là bác mà. Con nhận ra bác, chúng ta phải đi qua chào hỏi chứ, như vậy là không lễ phép."

Khương Thấm điều chỉnh hơi thở, "Bác ấy cần chăm sóc công chúa của mình, chúng ta qua làm phiền sẽ không tốt."

*

#29072020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play