- Chồng với chả con! Cứ liệu liệu đấy, rồi có ngày bà điên lên bà lại cho sống dở chết dở
Chị vừa đi vừa lầm bầm chửi, chị bực quá thể. Chức mà không làm được gì ra hồn, thì hắn cũbg nên biết điều ở nhà trông con cho chị đi làm. Đằng này hắn chả được việc gì sất.
Về đến nơi, thấy đứa con gái đã dậy từ khi nào,con bé đang khóc oe oe trên giường mà ông bà nội ngồi đấy không một ai ngó ngàng. Chị tức mình, thấy cái rổ đựng bèo cho gà ở sân,chị co cẳng lên sút một cái trúng vào cái mâm kêu loảng xoảng:
- Mày làm sao thế hở Đài!thừa tiền mua hay sao mà còn phá nữa?
- Chắc ra ngoài đồng bắt gặp chồng ăn nằm với con khác thì nhảy đựng lên ấy mà. Tức thì tức, chứ mày cũng làm gì được đâu. Thời này mà cứ hơi tí là đòi bỏ nhau, động tí là đòi li dị thì người ta cười cho thúi đầu. Đấy, xã bên có nhà nào ấy hai vợ chồng bỏ nhau mà giờ đã lan ra khắp cả tỉnh rồi đấy, hay ho gì.
Chị vào cắp đứa con gái ra ngoài hè dỗ dành nó rồi bực dọc nói bà Tư:
- Đài con đây từ bé đến lớn chưa biết sợ là gì. Huống hồ lấy chồng mà chả nhờ vả được thì có làm gì cho mệt? Con chỉ sợ cháu nó bị dèm pha rằng không bố. Chứ còn con.... con thì cần gì nào.
Thấy chị nói ông Tư ngồi lườm rồi hếch mũi lên mỉa mai:
- Ôi Dào Đài ơi! Con cứ bảo không cần, chứ con cần khối thứ ấy chứ. Thầy biết thằng Chức nhà thầy chẳng làm con thất vọng đâu, cái giường kia mới đóng chửa được mấy năm coi bộ sắp gãy rồi ấy chứ. Giờ không có thằng Chức ở đây con nói gì không được. Chỉ sợ tí nó về con lại nhẹ nhàng ngay ra ấy chứ.
- Ai nhắc đến thằng Chức này đấy?
Gã đi tràng hảng không khép được chân vào vừa đi vừa suýt xoa,trên quần vẫn lấm thấm máu đọng. Mặt hắn nhắn nhó chắc có vẻ là thốn lắm. Thấy chị Đài đứng ở sân, hắn khúm núm như con chị,e dè, sợ sệt lủi lủi đi vào trong nhà. Chắc bà Tư nghĩ chị cắt phăng cái của quý của con bà ấy rồi liền tru tréo lên chạy lại:
- Chức! Mày bị làm sao thế hở? Con đĩ kia nó cắt mất rồi phải không?Sao mày ác thế hở Đài. Nó có làm gì nên tội mày cũng không được làm thế chứ....
- Con đã cắt rời ra đâu mà bu sợ, đấy là minh chứng cho cái việc con vừa nói, sống với con là phải có trách nhiệm, chứ con không quan trọng những thứ khác. Bu cứ để cho thầy đi chơi gái một lần đi xem bu còn bình tĩnh được như con không nào....
Chị nói một tràng, bà Tư nhăn nhó mặt mày xót con,chị ứ thèm quan tâm, cho hắn chừa, cái tội làm càn thì cho chết.
Chức nhìn vợ sợ hãi, kể ra hắn cũng lì, đáng lẽ ngày xưa hắn ngoại tình một lần để chị đánh cho thừa sống thiếu chết thế mà vẫn chưa tỉnh ngộ. Mà thật!đàn ông chị chẳng hiểu thế nào, vợ con đề huề rồi mà còn béo bớt gì thứ khác nữa. Bộ những con đàn bà khác nó có cái lạ hơn chị chăng? Buồn cười thật!giờ chị mới hiểu cái câu người ta nói:" mười người đàn ông chín kẻ ăn vụng". Chẳng cần biết ngon lành, sạch sẽ, cứ lạ mồm là cái gì cũng nhai.
Tối hôm ấy, nhà chị được một bữa ngon lành vì thầy bu chị có tiền. Ngả một con ngan già nấu giả cầy, một con cá chép nấu canh chua. Cả nhà ăn đúng kiểu chết đói ba năm,nay vớ được miếng thịt. Người lớn thì ăn nhanh, hai đứa con chị ăn chậm, chị nhanh tay dúi ba miếng thịt ngan xuống rổ rau sống nghĩ tí con có đói thì ăn thêm.
Ấy rồi, chị cũng quên, đến khi bà Tư cầm rổ rau sống lên định cho thêm ra mâm thì ba miếng ngan to lăn ra chiếu. Bà nhìn chăm chăm vào miếng thịt, rồi lại nhìn chị:
- Sao mày ăn tham thế hở Đài, ăn đây rồi thì thoo chứ, lại còn giấu. Đúng là cả cái nết ăn cũng xấu.
- Bu giờ mới biết con xấu tính hử bu? Vâng, con xấu tính, con giấu đi cho thằng Cò với cái Hĩn tí ăn. Từ nãy giờ bu thấy con ăn được miếng nào tử tế? Bu chén toàn miếng đùi miếng cánh, còn con bu xem, toàn cổ với đầu. Con để dành cho cháu được miếng thịt thì thôi đây, con giả lại bu cho hết nhẽ.
Chị gắp lại ba miếng thịt vào bát bà Tư, nhưng khổ nỗi chị nói thế khác nào chửi vào mặt bà,rằng có miếng thịt của cháu bà cũng ăn nốt. Ông Tư nhíu mày, gắp lại ba miếng thịt vào bát chị rồi bảo:
- Thôi! Bu mày trêu đấy, chứ bu mày có tranh ăn của cháu nội bao giờ...
Ông giật giật áo bà Tư liền không nói năng gì, nhưng mặt bà cứ phị ra như chảy nước. Chị biết bà đang tiếc ba miếng thịt ngon. Nhưng dù gì đấy cũng là cháu bà chẳng lẽ bà lại đòi. con người bà mẹ chồng phốt phát kja thả ra có mà cả con bà cũng chén được hết.
Đến tối khuya, chị mới đem thịt ra cho các con ăn, hai đứa ăn xong còn liếm láp nhẵn quyẹn cái bát nhìn mà buồn cười. Nó nhấm nhỉ:
- Eo ơi, thịt ngan ngon thật bu nhỉ? sau bu lại mua nữa nhé bu...
- Ừ! Bu biết rồi, con ăn cả miếng này nữa đi,em nó không ăn nữa rồi.
Chị nheo nheo con mắt nhìn thằng Cò, rồi đưa luôn miếng thịt kia cho nó. Thằng bé bốn năm tuổi rồi chứ ít gì, cơ mà khổ nỗi không có ăn người cứ gầy tong teo thảm hại. Chị hứa với con cho nó vui vậy thôi,chứ đến tiền đong gạo còn chẳng có mà ăn thì lấy đâu ra thịt ngan cho nó.
- Này!bu ăn đi! Con không ăn nữa đâu,con no rồi, bu ăn vào có sữa cho cái Hĩn còn bú.
Nói rồi, nó đẩy miếng thịt ngan sang cho chị, chị lắc đầu:
- Không!bu ăn nãy nhiều quá rồi, cả con ngan mỗi mình bu gắp nhiều nhất. Con không ăn thì bu quăng cho chó ăn nhé, chắc nó cũng thèm lắm...
- Ấy ấy, đừng bu ơi!để con ăn cho đỡ phí.
Nói rồi, thằng bé giật lấy cái miếng thịt ấy tống hết vào mồm cười híp mắt với bu nó. Chị biết nó hiếu thảo, muốn nhường miếng thịt cho bu, nhưng người mẹ nào lỡ lòng mà ăn của nó. Nó vẫn còn thèm lắm, thả ra có mà cả con nó cũng xơi hết chứ chả đùa.
Ăn xong còn chút mỡ đính vào tay,nó mút ngón tay chùn chụt tấm tắc. Nhìn thằng bé, chị lại mơ hồ nghĩ về tương lai mập mờ, đen tối. Vài năm nữa thôi nó còn phải đi học, còn chuẩn bị bao nhiêu thứ, một đống chuyện phải lo. Chị không muốn con chị thất học, đời chị lênh đênh bấp bênh kiếm con chữ đã khổ, chị nhất định phải cho nó đi học thành người. Thằng bé giống chị, trán cao,tai dày thông minh lắm, chắc chắn nó sẽ không ngu ngơ giống thầy nó đâu mà...
Sáng hôm sau, chị dậy sớm cho trâu ăn, cơm nước,lợn gà các thứ. Hôm nay con gà mái lại đẻ quả trứng so tin hin nữa. Chị hí hửng nhặt vào, bắc bếp bỏ nắm gạo nấu cháo cho con. Thấy chị lúi húi, bu chị xuống thấy chị nấu cho cái hĩn liền bĩu môi:
- Xời! Nó lớn rồi chứ có bé bỏng nữa đâu mà mày nấu bột?gần hai tuổi cho ăn cơm thôi. Quả trứng này luộc lên, giầm nước mắm cả nhà cùng ăn không hơn à?
Chị không trả lời bà, chị biết bà xấu tính lắm, cứ tị từng tí với cháu. Con chị,chị biết, chị nuôi con theo khoa học chứ không như bà, chị nấu bột chứ không mớm nhót cơm mất vệ sinh như bà. Lúc nào làm đồng, dù nặng nhọc đếm mấy chị cũng tranh thủ về tắm táp cho con sớm, được hôm nhờ bà nội nó tới mười giờ đêm mới mang cháu đi tắm. Chị không muốn bu chồng con dâu xảy ra cãi vã, nhưng cách chăm com cũng như cách dậy của hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Cứ nhìn Chức,thằng bố nó là sẽ biết bà ấy có dạy đứng đắn hay không ngay ấy mà
Chị dặn thằng Cò ở nhà trông em, rồi mang ít hành, ít rau trồng được mang ra chợ bán. Chị có duyên bán hàng lắm, vừa đặt xảo rau xuống đã hết nhẵn, người ta biết chị trồng chả mấy khi có thuốc hay phân hóa chất gì nên cũng yên tâm.
Chị đếm tiền xong thì cho vào túi vải, chị nghĩ nếu bình thường ra việc cũng đâu đến nỗi nặng, chẳng qua nhà chị người ăn nhiều hơn người làm mà thôi.
Chị đi đến đâu, ai cũng nhìn chị cười cợt rồi túm năm tụm ba bàn tán xôn xao, rôm rả. Chị đoán chắc vụ hôm qua chồng chị ngoại tình với con mẹ xóm bên đây mà. Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Có hai bà chứng kiến thôi mà giờ cả chợ đều biết.
Mới đầu chị hơi ngại, sau lại thấy tức, lão chồng chị ngoại tình chứ có phải chị đâu, hà cớ gì người ta lại cười mặt chị:
- Đài ơi!Mày nghe tin gì chưa?giờ mấy con thối mồm nó gọi mày là Đài cắt khoai đấy. Cả làng đồn ầm lên mày cắt của quý của chồng mày. Mày gan thế, cắt thật à?
Chị nhìn bà bán thịt dửng dưng, chắc là lại mồm hai bà kia rồi, chị nào có cắt, rõ ràng người ta cũng thấy mà sao lại vu oan cho chị nghiệt thế. À phải rồi, miệng lưỡi thiên hạ thêm mắm thêm muối có gì mà lạ đâu. Không khéo ở góc nào đấy laj loang tin đồi chị xiên chết chồng rồi cũng là.
Thấy chị Đài suy nghĩ mông lung, bà bán thịt lại húych tay cười cợt:
- Đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra. Chị góa chồng bao năm nay nằm không cũng chống vắng lắm. Người lão Chức nhà mày săn chắc thế e khoai cũng to lắm nhỉ. Xời!thời buổi kinh tế khó khăn, cái gì mà không bán được. Mày chán chồng rồi thì gán qua cho chị. Chị đảm bảo ngày nào nhà mày cũng có thịt lợn để ăn.
Chị Đài nhìn mụ bán thịt thân hình sồ xề đến chị còn tởm, cái cột nhà này đè cái gì cũng sập chứ đừng nói đến là lão Chức hom hem. Nghĩ cũng buồn cười, giờ đến chồng bán cũng có người mua cơ đấy:
- Tôi nghèo thật nhưng không có ý định bán chồng, bán lão rồi tối tôi nghịch bằng cái gì? Nhà chị nhiều lợn thế không bắt một con lên giường mà ngủ chung...
Chị đểu giả mụ bán thịt xong thì đi. Qua một nhóm khác các bà đang tụ tập lại kéo tay chị:
- Đài,Đài, biết tin gì chưa? Cái con vợ thằng minh hôm qua tằng tịu với chồng mày bị thằng Minh cạo đầu bôi vôi rồi thả bè trôi sông rồi....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT