Mở đầu câu chuyện Bình An 2 là một sự thật đau đớn của nhân vật chính khi mới sinh ra đã mất mẹ, nếu kể ra thì không ai tin vì người chết thì làm sao biết sinh con, nhưng đó là sự thật. Nếu bạn vẫn muốn xem tiếp
thì hãy cùng theo dõi tác phẩm đoản văn mà tác giả Trần Phan Trúc Giang
giới thiệu ngay sau đây nhé.
Trích đoạn:
Lầm bầm mấy câu,
tôi cũng đi vào trong không đứng nhìn theo xe hắn nữa. Hôm nay là ngày
bình thường nên trong chùa không đông lắm, xa xa đằng kia có tóp người
đang đứng đông chắc là khách hành hương đi tới cúng bái.
Tôi đi vào cổng rồi quẹo tới quầy bán nhang của cô Thọ, thấy tôi cô ấy kêu:
- An, hồi sáng ông Khang có ghé qua đốt nhang cho mẹ con đó.
Nghe cô Thọ nói tôi liền gật đầu và nở nụ cười, trong mấy năm tôi đi du học, chuyện nhang khói cho hai người mẹ đều nhờ hết vào bác Khang. Bệnh viện cũng gần với chùa nên bác Khang cũng đỡ đi lại cực nhọc. Thiệt, ngoài
bác Kiên ra thì bác Khang coi như là người thân duy nhất của tôi ở cái
xứ này, tôi coi họ như hai người cha của mình vậy.
Tôi đi tới lấy 2 bó nhang thơm, tôi cười rồi hỏi:
- Bao nhiêu tiền vậy cô Thọ?
Cô Thọ là người sởi lởi, tôi biết cô từ cái hồi còn nhỏ xíu được mẹ Nhung
dắt tới thắp nhang cúng kiến cho mẹ tôi hàng tuần. Cô có đứa con gái
xinh lắm, nó chắc nhỏ hơn tôi 2,3 tuổi gì đó, đang học cao đẳng ngành y.
Nghe tôi hỏi giá, cô Thọ phủi tay:
- Tiền bạc gì, mày lần nào cũng tiền tiền, lấy vô đốt nhang cho mẹ mày đi. Có bao nhiêu tiền đâu.
Tôi không chịu:
- Đâu có được, nào ra đó mà cô Thọ. Này con mua mà, khi nào con hết tiền con xin, cô mà không tính tiền là con giận luôn á.