Robert Langdon đứng dưới vòm mái cao vút của Nhà Nguyện vắng vẻ, nhìn chằm chằm vào nòng súng của Leigh Teabing.
Robert, anh ủng hộ tôi hay chống lại tôi? Những lời của nhà sử học Hoàng gia âm vang trong tịch lặng của tâm trí Langdon.
Không thể có câu trả lời, Langdon biết vậy. Trả lời ủng hộ tức là bán đứng
Sophie. Trả lời chống, thì Teabing sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài
việc giết cả hai.
Những năm theo học ở nhà trường không dạy cho
Langdon thấm nhuần kỹ năng nào phù hợp với việc xử lý tình huống đối đầu với ngọn súng, song nhà trường có dạy ông một điều gì đó về việc trả
lời những câu hỏi nghịch lý. Khi một câu hỏi không có câu trả lời chính
xác, chỉ có duy nhất một câu trả lời trung thực.
Vùng mù mờ giữa có và không.
Im lặng.
Nhìn chằm chằm vào hộp mật mã trong tay, Langdon chọn giải pháp đơn giản là thoát ra.
Không hề ngước mắt lên, Langdon lùi lại, đi vào khoảng trống rộng của căn
phòng. Vùng trung lập. Ông hy vọng sự tập trung của mình vào hộp mật mã
là tín hiệu cho Teabing rằng khả năng cộng tác có thể là một lựa chọn,
còn sự im lặng là tín hiệu cho Sophie là ông không bỏ mặc cô.
Trong khi đó tranh thủ thời gian để suy nghĩ.
Hành động suy nghĩ, Langdon ngờ rằng đó đích thị là điều mà Teabing muốn ông làm. Đó là lý do tại sao lão ta lại đưa hộp mật mã cho mình. Để mình có thể cảm thấy sức nặng quyết định của mình. Nhà sử học người Anh hy vọng việc chạm tay vào hộp mật mã của vị Đại Sư sẽ làm cho Langdon nắm được
đầy đủ tầm lớn lao của những gì chứa đựng trong đó, dụ dỗ trí tò mò học
thuật trong ông đến chỗ áp đảo mọi cái khác, buộc ông nhận thức được
rằng không mở được viên đá đỉnh vòm cũng có nghĩa là mất luôn cả lịch
sử.
Với Sophie bị đe dọa trước mũi súng ở đầu phòng đằng kia,
Langdon sợ rằng việc tìm ra cái mật khẩu khó bề nắm bắt của hộp mật mã
sẽ là hy vọng duy nhất còn lại ngõ hầu giải thoát Sophie. Nếu mình mở
được bản đồ, Teabing sẽ phải thương lượng. Vắt óc để làm nhiệm vụ cấp
bách này, Langdon chậm rãi tiến về những cửa sổ phía xa… để tâm trí tràn đầy những hình ảnh chiêm tinh về ngôi mộ của Newton.
Ngươi kiếm tìm trái cầu lẽ ra phải ở trên mộ chàng.
Nó nói về da thịt Hồng và tử cung mang hạt giống.
Quay lưng lại với những người khác, ông bước về phía những khung của sổ cao
vút, tìm cảm hứng trong trang trí môzaic trên những ô kính màu. Chẳng
thấy gì hết.
Hãy tự đặt mình vào tâm thế của Saunière, ông tự nhắc
nhở, mắt đăm đăm nhìn ra Vườn Đại học. Cái mà Saumère tin là hình cầu lẽ ra phải ở trên mộ Newton là gì nhỉ? Những hình ảnh nhấp nháy trong mưa
rơi - sao, sao chổi, hành tinh, nhưng Langdon bỏ qua. Saunière không
phải là một nhà khoa học. Ông ta là một con người nhân văn, con người
của nghệ thuật, lịch sử. Nữ tính thiêng liêng… chiếc ly… Hoa Hồng… Nàng
Mary Magdalene bị xua đuổi… sự suy tàn của nữ thần…Chén Thánh.
Truyền thuyết luôn miêu tả Chén Thánh như là một người nữ độc ác, nhảy múa
trong bóng tối vừa vặn ngoài tầm nhìn, thì thầm vào tai ta, nhử ta bước
thêm một bước nữa rồi tan biến trong sương mù.
Nhìn ra hàng cây xào
xạc trong Vườn Đại học, Langdon cảm thấy sự hiện diện đùa bỡn của Chén
Thánh. Chỗ nào cũng thấy dấu hiệu. Như một bóng dáng trêu ngươi đột
nhiên từ sương mù, những cành của cây táo già nhất nước Anh bỗng nở ra
những bông hoa năm cánh, tất cả sáng long lanh như sao Kim.
Nữ thần
đang ở trong khu vườn. Nàng đang nhảy múa dưới mưa, hát những bài ca từ
bao đời, ngó ra từ sau những cành đầy chồi non như thể nhắc nhở Langdon
rằng trái quả tri thức đang mọc ngay ngoài tầm với của ông.
***
Đầu phòng đằng kia, ngài Leigh Teabing theo dõi với lòng tự tin khi Langdon nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như bị bùa mê.
Đúng như ta hi vọng, Teabing nghĩ vậy, hắn sẽ qui thuận.
Từ ít lâu nay, Teabing đã ngờ ngợ rằng có thể Langdon đang nắm chiếc chìa
khoá dẫn đến Chén Thánh. Không phải ngẫu nhiên trùng hợp mà Teabing khởi sự thực thi kế hoạch của mình vào đúng buổi tối Langdon được sắp xếp để gặp Jacques Saunière. Nghe trộm ông phụ trách bảo tàng, Teabing biết
chắc việc ông này tha thiết muốn gặp riêng Langdon chỉ có một ý nghĩa
duy nhất. Bản thảo bí mật của Langdon đã chạm đến một diểm nhạy cảm đối
với Tu viện Sion. Langdon đã tình cờ tìm thấy một sự thật và Saunière sợ điều này được công bố. Teabing tin chắc vị Đại Sư triệu Langdon đến để
tìm cách bịt miệng ông.
Sự thật bị bưng bít lâu nhu thế, là đủ rồi.
Teabing biết là mình phải hành động nhanh chóng. Đòn tấn công của Silas sẽ hoàn thành hai mục tiêu. Thứ nhất, ngăn chặn việc Saunière thuyết phục
Langdon giữ im lặng, và thứ hai, bảo đảm rằng một khi viên đá đỉnh vòm
đã nằm trong tay Teabing, Langdon sẽ có mặt ở Paris để chiêu mộ nếu
Teabing cần đến ông ta.
Sắp đặt cuộc gặp mặt dẫn đến cái chết của
Saunière giữa ông ta và Silas là điều quá dễ dàng. Ta đã có những thông
tin nội bộ về những nỗi sợ sâu kín nhât của Saunièrc. Chiều hôm qua,
Silas đã gọi cho người phụ trách bảo tàng và sắm vai một linh mục quẫn
trí. "Ông Saunière, hãy thứ lỗi cho tôi, tôi phải nói chuyện với ông
ngay lập tức. Lẽ ra tôi không được vi phạm tính thiêng liêng của việc
xưng tội, nhưng trong trường hợp này, tôi cảm thấy phải làm thế. Tôi vừa nghe lời xưng tội của một người tuyên bố là đã ám sát các thành viên
trong gia đình ông".
Phản ứng của Saunière là giật mình nhưng vẫn
rất thận trọng: "Gia đình tôi đã chết trong một vụ tai nạn. Bản tường
trình của cảnh sát đã kết luận dứt khoát vậy".
"Vâng đúng, một vụ
tai nạn xe hơi", Silas nói, thả mồi câu, "người đàn ông đến xưng tội nói anh ta đã dồn ép chiếc xe của họ vào kịch mép đường đến độ nhào xuống
sông".
Saunière im lặng.
"Ông Saunière, tôi ắt sẽ chẳng bao giờ
gọi trực tiếp cho ông nếu không vì người đàn ông này đã bình một câu mà
đến bây giờ nghĩ lại, tôi thấy lo cho sự an toàn của ông". Hắn ngừng
lại.
"Anh ta cũng nhắc đến cô cháu gái Sophie của ông".
Việc
nhắc đến tên Sophie chính là chất xúc tác. Vị phụ trách bảo tàng tức tốc bắt tay vào hành động. Ông bảo Silas đến gặp ông ngay ở nơi an toàn
nhất mà Saunière biết: văn phòng của ông trong bảo tàng Louvre. Rồi ông
gọi điện thoại cho Sophie, cảnh báo rằng cô có thể gặp nguy hiểm. Cuộc
hẹn gặp với Robert Langdon lập tức bị hủy bỏ.
Giờ đây, với Langdon
cách xa Sophie cả chiều dài của căn phòng, Teabing cảm thấy rằng lão ta
đã thành công, tách rời được hai người bạn đồng hành. Sophie Neveu vẫn
ra mặt thách thức, nhưng Langdon rõ ràng có tầm nhìn rộng hơn, đang cố
tìm ra mật khẩu. Hắn hiểu tầm quan trọng của việc tìm ra Chén Thánh và
giải thoát cho Chén Thánh khỏi cảnh bị giam hãm.
Sophie lạnh lùng nói: "Anh ấy sẽ không mở nó cho ông đâu, kể cả khi anh ấy có thể".
Teabing liếc nhìn Langdon, vẫn chĩa súng vào Sophie. Lão khá chắc chắn rằng bây giờ sắp phải sử dụng đến vũ khí này. Dù cho ý nghĩ ấy làm lão ta băn
khoăn, lão biết rằng sẽ không được chần chừ nếu sự thể đến nước ấy. Ta
đã cho cô ta mọi cơ hội để làm điều đúng đắn. Chén Thánh quan trọng hơn
bất kỳ ai trong chúng ta.
Đúng lúc đó, Langdon từ cửa sổ quay lại:
"Ngôi mộ…", ông bỗng nói, nhìn họ với tia hi vọng yếu ớt loé lên trong
đôi mắt, tôi biết phải tìm ở chỗ nào trên ngôi mộ của Newton. Vâng, đúng rồi, tôi nghĩ tôi có thể tìm thấy mật khẩu!".
Tim Teabing như bay bổng: "Chỗ nào, Robert? Nói tôi nghe nào".
Giọng Sophie khiếp đảm. "Robert, không! Anh sẽ không giúp lão ta chứ?".
Langdon tiến lại với sải chân dứt khoát, giơ hộp mật mã ra trước hai người:
"Không", ông nói, mắt đanh lại khi quay sang nhìn Leigh, "không, cho đến khi ông để cô ấy đi".
Vẻ rạng rỡ lạc quan của Teabing tối sầm lại: "Chúng ta đã tới gần sát rồi, Robert. Đừng giờ trò với tôi?".
"Không có trò gì hết". Langdon nói. "Để cho cô ấy đi. Rồi tôi sẽ đưa ông đến
ngôi mộ của Newton. Chúng ta sẽ cùng mờ hộp mật mã".
"Tôi chẳng đi
đâu cả", Sophie tuyên bố, mắt nheo lại giận dữ. "Hộp mật mã đó, ông tôi
truyền lại cho tôi. Ông không có tư cách để mở".
Langdon quay lại, vẻ sợ hãi: "Sophie, tôi xin cô! Cô đang gặp nguy hiểm, tôi đang cố gắng giúp cô!".
"Như thế nào? Bằng cách phơi bày bí mật mà ông tôi đã liều chết bảo vệ sao? Ông tôi tin anh và tôi cũng tin anh".
Đôi mắt xanh của Langdon lộ vẻ hoảng hốt, và Teabing không khỏi mỉm cười
khi thấy hai người đang chống lại nhau. Cố gắng của Langdon để nịnh đầm
thật là lâm ly hết chỗ nói. Sắp đến lúc tiết lộ một trong những bí mật
lịch sử lớn nhất thế mà hắn còn bấn bíu với một ả phụ nữ đã tỏ ra không
xứng đáng với cuộc tìm kiếm này.
"Sophie". Langdon van nài, "tôi xin cô… Cô phải đi thôi".
Sophie lắc đầu: "Không, trừ phi anh hoặc là chuyển cho tôi hộp mật mã hoặc đập tan nó trên sàn nhà".
"Cái gì?". Langdon há hốc miệng.
"Robert, ông tôi sẽ thích bí mật của mình biến mất mãi mãi còn hơn là nhìn thấy
nó nằm trong tay kẻ đã giết mình". Đôi mắt Sophie như thể tràn đầy nước
mắt nhưng không phải. Cô quay lại nhìn thẳng vào Teabing. "Bắn tôi đi
nếu như ông có thể làm vậy. Tôi sẽ không để di sản của ông tôi rơi vào
tay ông đâu".
Rất tốt. Teabing nhằm súng.
"Không?", Langdon
quát, giơ cánh tay lên, treo hộp mật mã lơ lửng trên nền đá cứng,
"Leigh, nếu ông rắp tâm làm thế, dù mới chỉ trên ý định, tôi sẽ thả cái
này xuống ngay".
Teabing cười: "Cách hù dọa ấy chỉ có tác dụng với Rémy thôi. Không phải với tôi. Tôi biết anh rõ hơn thế".
"Thật không, Leigh?".
Phải, tôi biết. Anh cần phải luyện nhiều hơn nữa mới có được bộ mặt tỉnh bơ,
anh bạn của tôi ạ. Tôi chỉ mất vài giây là thấy rõ anh đang nói dối. Anh không biết câu trả lời nằm ở chỗ nào trên mộ Newton.
"Đúng không, Robert? Anh biết cần phải nhìn vào chỗ nào trên ngôi mộ chứ?".
"Tôi biết".
Vẻ do dự chỉ thoáng qua trong mắt Langdon nhưng Leigh đã bắt kịp. Đây là
một lời nói dối. Một mánh khoé tuyệt vọng, bi thiết hòng cứu Sophie.
Teabing cảm thấy một nỗi thất vọng sâu sắc nơi Robert Langdon.
Ta là một hiệp sĩ cô độc, xung quanh toàn là những linh hồn không xứng đáng. Và ta sẽ phải tự mình giải mã viên đá đỉnh vòm.
Giờ đây Langdon và Neveu chẳng là gì khác ngoài một mối đe doạ đối với
Teabing… và đối với Chén Thánh. Dù giải pháp này sẽ rất đau đớn, Teabing cũng biết là mình sẽ tiến hành nó với một lương tâm trong sạch. Thử
thách duy nhất là thuyết phục Langdon đặt viên đá đỉnh vòm xuống! Như
vậy Teabing sẽ có thể kết thúc câu đố này một cách an toàn.
"Đây là
một sự biểu lhị lòng tin", Teabing nói, hạ thấp mũi súng đang đe doạ
Sophie. "Đặt viên đá đỉnh vòm xuống và chúng ta sẽ nói chuyện".
Langdon biết lời nói dối của mình đã thất bại.
Ông có thể thấy rõ quyết tâm đen tối trên mặt của Teabing và biết giây phút quyết định đã đến. Khi mình đặt viên đá đỉnh vòm này xuống, hắn sẽ giết cả hai chúng ta. Không cần nhìn Sophie, ông vẫn nghe thấy trái tim cô
cầu khẩn ông trong nỗi tuyệt vọng câm lặng. Rober người này không xứng
đáng với Chén Thánh, xin đừng đặt nó vào tay lão ta. Bât kể phải trả giá như thế nào?
Langdon đã có quyết định riêng vài phút trước đó, trong khi đứng một mình tại cửa sổ nhìn ra Vườn Đại học.
Bảo vệ Sophic.
Bảo vệ Chén Thánh.
Suýt nữa Langdon đã gào lên, tuyệt vọng. Nhưng tôi không biết phải làm thế nào!
Những khoảnh khắc vỡ mộng khắc nghiệt đã đem lại cùng với chúng một sự sáng
tỏ không giống với bất cứ cái gì mà ông đã từng cảm thấy. Sự thật đang ở ngay trước mắt mi đó, Robert. Ông không biết sự hiển linh từ đâu đến.
Chén Thánh không giễu mi, Chén Thánh đang lên tiếng gọi một linh hồn
xứng đáng.
Lúc này, cúi đầu như một thần dân tái mét trước mặt Leigh Teabing, Langdon hạ thấp viên đá đỉnh vòm chỉ cách nền đá dăm phân.
"Thế, Robert", Teabing thì thầm chĩa súng vào ông, "đặt nó xuống".
Mắt Langdon ngước lên trới, nhìn vào khoảng trống rộng hoác của Nhà Nguyện. Cúi thấp hơn nữa, Langdon hạ tia nhìn ngang tầm khẩu súng của Teabing
đang chĩa thẳng vào ông.
"Tôi xin lỗi, Leigh".
Bằng một động tác uyển chuyển, Langdon nhảy vọt lên, vung tay lên trời, ném thẳng chiếc hộp mật mã về phía mái vòm.
Leigh Teabing không cảm thấy ngón tay mình đang bóp cò, nhưng khẩu Medusa
khạc ra một tiếng nổ vang ầm. Từ tư thế cúi rạp, Langdon giờ đã vươn
thẳng đứng, gần như bay lên, và viên đạn nổ trên sàn ngay sát chân ông.
Một nửa bộ não của Teabing cố chỉnh lại tầm ngắm để điên cuồng bắn tiếp, nhưng nửa còn lại mạnh hơn bắt lão phải ngước mắt lên vòm nhà.
Viên đá đỉnh vòm!
Thời gian như ngưng đọng, chuyển thành một giấc mơ chậm trong khi toàn bộ
thế giới của Teabing quy lại thành viên đá đỉnh vòm bay lên. Lão theo
dõi nó lên tới đỉnh điểm, bồng bềnh một thoáng trong khoảng trống… rồi
rơi xuống, lộn phộc, về phía nền đá.
Tất cả hi vọng và ước mơ của Teabing đang rớt. thẳng xuống đất. Không thể để nó đập xuống sàn nhà! Ta có thể bắt được nó!
Toàn thân Teabing phản ứng theo bản năng. Lão buông súng, phóng người về
phía trước, bỏ cả nạng khi vươn hết tầm đôi bàn tay mềm mại, cắt sửa
móng cẩn thận. Xòe cả cánh tay và ngón tay, lão chộp lấy viên đá đỉnh
vòm.
Chúi về phía trước với viên đá đỉnh vòm được tóm chặt một cách đắc thắng trong tay, Teabing biết lão đang ngã quá nhanh.
Không cách chi gượng nổi, hai cánh tay duỗi dài của lão đập xuống trước, rồi đến viên đá đỉnh vòm va mạnh vào sàn đá.
Có tiếng vỡ rợn người của thuỷ tinh bên trong.
Trong cả một giây, Teabing không thở được. Nằm sóng xoài trên sàn nhà lạnh
giá, nhìn trân trân dọc theo hai cánh tay duỗi thẳng tới hình trụ cẩm
thạch trong lòng bàn tay, lão cầu sao chiếc lọ nhỏ bằng thuỷ tinh bên
trong đừng vỡ. Thế rồi mùi dấm xông lên trong không khí và Teabing cảm
thấy cái chất lỏng mát lạnh tràn qua những đĩa chữ chảy vào lòng bàn tay mình.
Nỗi hoảng hốt cuồng dại bóp chặt tim lão. KHÔNG! Lúc này dấm
đang trào ra, và Teabing hình dung cuộn giấy papyrus đang phân huỷ bên
trong. Robert, mày thật ngu xuẩn! Bí mật không còn nữa!
Teabing cảm
thấy mình khóc nấc lên không kìm nổi. Chén Thánh đã mất rồi. Tất cả đã
tan tành. Rùng mình không tin nổi vào hành động của Langdon, Teabing cố
bửa chiếc hộp hình trụ ra, mong sao thoáng nhìn thấy tư liệu lịch sử
trước khi nó tan ra vĩnh viễn. Trước sự bàng hoàng của Teabing, khi lão
kéo mạnh hai đầu viên đá đỉnh vòm, hình trụ bỗng tách rời ra.
Lão há hốc miệng ngó vào trong. Nó trống rỗng ngoại trừ những mảnh thuỷ tinh
ướt. Không có cuộn giấy papyrus nào mủn ra cả. Teabing xoay người ngước
nhìn Langdon. Sophie đứng cạnh ông và chĩa súng vào Teabing.
Hoang mang, Teabing nhìn lại viên đá đỉnh vòm và hiểu ra.
Những đĩa chữ không phải là lộn xộn hú họa. Chúng xếp thành một từ năm chữ cái: APPLE (Quả táo).
***
"Quả cầu mà Eva chia sẻ với Adam", Langdon bình thản nói, "và chuốc lấy cơn
thịnh nộ của Chúa. Tội tổ tông truyền. Biểu tượng cho sự sa đọa của tính nữ thiêng liêng".
Teabing cảm thấy sự thật ập xuống đầu một cách
nghiêm khắc đau đớn. Trái cầu lẽ ra phải có trên mộ Newton, không thể là gì khác ngoài trái táo Hồng rơi xuống từ thiên đàng, rơi trúng vào đầu
Newton, thành nguồn cảm hứng cho sự nghiệp của đời ông. Thành quả lao
động của ông! Da thịt hồng với một tử cung mang hạt giống!
"Robert", Teabing lắp bắp, ê chề, "anh đã mở nó ra. Vậy chiếc bản đồ… đâu?".
Không chớp mắt, Langdon thò tay vào túi ngực chiếc áo vải tuýt và cẩn thận
lôi ra một cuộn giấy papyrus mỏng. Langdon trải cuộn giấy ra chỉ cách
chỗ Teabing nằm vài mét, và xem xét. Sau một lúc lâu, một nụ cười thông
tỏ nớ trên mặt Langdon.
Hắn biết! Lòng Teabing khao khát sự hiểu
biết đó. Ước mơ cả đời lão đang ở ngay trước mặt: "Nói cho tôi đi!"
Teabing cầu xin. "Làm ơn? Ôi, lạy Chúa, làm ơn đi! Chưa phải là quá muộn đâu!".
Có tiếng những bước chân thình thịch dọc theo hành lang về
phía Nhà Nguyện và Langdon lặng lẽ cuộn tờ giấy papyrus lại, nhét vào
túi.
"Không!". Teabing hét lên, cố đứng lên nhưng vô ích.
Khi
những cánh cửa mở tung ra, Bezu Fache bước vào như một con bò tót vào
vòng đấu, cặp mắt hung dữ lia khắp rồi tìm thấy mục tiêu - Leigh Teabing - nằm trơ trên sàn nhà. Thở hắt ra nhẹ nhõm, Fache tra khẩu Manurhin
vào vỏ và quay sang Sophie: "Nhân viên Neveu, tôi nhẹ cả người thấy cô
và ông Langdon đã an toàn. Hai người lẽ ra nên đến khi tôi yêu cầu".
Tốp cảnh sát Anh theo chân Fache vào, tóm cổ tên tù đau khổ và còng tay lão lại.
Sophie dường như sững sờ khi nhìn thấy Fache: "Làm sao ông tìm thấy chúng tôi?".
Fache chỉ vào Teabing: "Hắn đã phạm sai lầm khi trình giấy tờ căn cước để vào tu viện. Những người gác đã nghe đài thông báo của cảnh sát về Cuộc
truy tìm hắn của chúng tôi".
"Nó ở trong túi của Langdon!". Teabing rít lên như một người điên: "Chiếc bản đồ chỉ dẫn đến Chén thánh!".
Khi họ nhấc Teabing khiêng ra ngoài, lão vẫn ngoái đầu lại và gào lên: "Robert! Làm ơn nói cho tôi biết nó được giấu ở đâu!
Khi Teabing đi ngang qua, Langdon nhìn vào mắt lão: "Chỉ những người xứng
đáng mới tìm thấy Chén thánh, Leigh. Chính ông đã dạy tôi điều đó".
------------------------------------
Sương mù giăng thấp trên Vườn Kensington, Silas tập tễnh lê bước vào một chỗ trũng yên tĩnh khuất tầm nhìn. Quỳ gối trên bãi cỏ đẫm sương,
hắn cảm thấy dòng máu ấm chảy tràn ra từ vết đạn dưới xương sườn. Tuy
nhiên, hắn vẫn chằm chằm nhìn thẳng ra phía trước.
Sương mù đã khiến nơi đây trông giống như thiên đàng.
Giơ hai bàn tay vấy máu lên cầu nguyện, hắn nhìn những hạt mưa mơn man
những ngón tay mình, trả lại màu trắng cho chúng. Khi mưa rơi nặng hạt
hơn trên lưng và vai hắn cảm thấy như cơ thể mình đang từng chút một tan biến vào trong sương mù.
Ta là một bóng ma.
Một làn gió xào xạc lướt qua hắn, mang theo hương thơm dậy mùi đất ẩm của sự sống mới.
Silas cầu nguyện bằng tất cả những tế bào sống trong cơ thể kiệt quệ của mình. Hắn cầu xin sự tha thứ. Hắn cầu xin lòng thương xót. Và trên hết, hắn cầu nguyện cho người thầy của mình… Giám mục Aringarosa… cầu xin
Chúa Trời đừng bắt ông ra đi trước thời hạn. Ông con biết bao nhiêu việc phải làm.
Sương mù đang xoáy lộn quanh hắn và Silas cảm thấy nhẹ
bẫng đến nỗi hắn dám chắc những làn sương sẽ cuốn hắn đi. Hắn nhắm chặt
mắt lại, nói lời cầu nguyện cuối cùng.
Từ đâu đó trong màn sương, tiếng Manuel Aringarosa thì thầm với hắn.
Chúa của chúng ta là một vị chúa nhân từ và độ lượng.
Cuối cùng, nỗi đau dớn của Silas bắt đầu tiêu tan, và hắn biết vị giám mục đã nói đúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT