Tôi nói đứng đầy những người là vì, nếu như tôi sờ được một cái chân bằng đá, tôi sẽ cảm giác được ngay. Tượng điêu khắc không được chi tiết như vậy, đặc biệt lại là tượng người tuẫn táng, điêu khắc hoàn chỉnh rất nhẵn mịn, từ nhiệt độ và xúc cảm còn thấy được độ cứng rắn, sờ một cái biết ngay.
Nhưng đây là chân người, vì trên chân có móng rất dài, có thể sờ được cả những rạn nứt của bề mặt da, lại mềm mềm.
Ít nhất thì đây cũng phải là tượng người bọc da, nhưng tôi không thể giải thích được mấy cái móng chân kia, ai lại đi điêu khắc tượng người đá còn làm thêm cả móng chân nữa chứ.
Tôi nghi ngờ mình có phải đã nhầm rồi không, vì dù sao thì cũng chỉ chạm vào một tích tắc, nhưng tôi không còn đủ tự tin như trước, cố gắng nhớ lại một chút, tôi nghĩ mình không cảm nhận sai được.
Bên cạnh tôi trong bóng tối, có đầy những người đang đứng, bọn họ xếp thành hàng ngũ, da khô nứt, móng còn phát triển dài, giống như lão Tứ vừa rồi.
Những người này chắc đều là người chết.
Tôi lui vào bóng tối, tim đập loạn.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, tôi vừa cử động, nhưng chưa gây ra bất kỳ biến trạng nào.
Gần như tôi có thể tưởng tượng ra được, bên cạnh mình là từng hàng từng hàng thây khô, có thể là còn mặc áo giáp, trên người phủ đầy bụi bặm.
Tạm thời cứ bỏ qua bọn họ, phải tìm cách gặp được Bàn Tử đã, tôi chưa bao giờ có khát vọng được nhìn thấy ánh sáng mạnh mẽ như lúc này. Tôi đứng lên, toàn thân tê dại, sau lưng và tóc gáy đã đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm, tôi hít sâu kiềm chế. Ngẫm lại thì chuyện này cũng đã từng trải qua mười năm trước, dần dần, áp lực xung quanh liền thay đổi (tới) không còn quan trọng nữa.
Tôi đứng thẳng, cảm giác chìa khóa trong ngón tay chuyển động, lại tiếp tục bước về phía trước.
Một khoảng tối đen mù mịt, nếu như trong mười năm tôi vẫn bền lòng tin tưởng, niềm tin hiện giờ lại là tia sáng chỉ đường trên tay tôi, còn hơn là mười năm không thể chạm tới bất kỳ điều gì, đi theo chỉ dẫn này, thực sự được rất nhiều.
Ánh sáng, tôi phải có ánh sáng.
Trên người chỉ có mỗi bộ đồ lặn, đèn dưỡng khí thì hỏng, một cái chìa khóa đồng, một mảnh thiết bài vô tích sự. Dùng cái thiết bài ấy ma sát xuống mặt đất, chỉ cần nhanh tay một chút sẽ có tia lửa bắn ra. Nhưng tia lửa nhiệt độ không cao, tôi cũng không có cái gì để giữ lửa.
Cố gắng lên, tôi tự nói với chính mình, thây khô tuẫn táng này là của người dân du mục, trên người bọn họ có thể chứa dao đánh lửa chôn cùng, theo tôi được biết thì đại bộ phận dân du mục đều mang theo bên hông khảm đao và đá lửa.
Nói chung không phải lúc để tuyệt vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT