Bọn chúng bước ra khỏi sa mạc, tới một cánh đồng
lớn toàn những đọn cỏ mọc cao tới đầu. Bạt ngàn một vùng toàn là những
cây cỏ kỳ lạ cao vút đó. Men theo con đường đất chính, băng qua cánh
đồng cỏ cao vút. Bọn chúng bước tới chỗ dòng sông. Nơi hai bên bờ làn
nước xanh biếc ánh vàng đang lờ lững trôi.
Dòng nước tươi mát
khiến bọn trẻ vục mặt vào làn nước mà cảm thấy như vừa thoát khỏi địa
ngục mà lại gặp được ốc đảo vậy. Uống hớp hớp từng ngụm nước lớn. Sao
lại có chút tanh tanh. Ngẩng mặt lên khỏi làn nước thì chúng đã thấy một dòng máu lớn đang hòa lẫn vào dòng nước, chảy trôi theo dòng. Mà nơi
đang bắt nguồn của dòng máu đó cách không xa bọn chúng.
Ở giữa
dòng sông, một đứa trẻ mặc trên mình tấm áo chùng của thầy tu, kiểu cách cắt xẻ làm hai phần xòe ra ở trên cao, trên thân áo chùng có thêu hình
rồng đang bay lượn. Nó bay lơ lửng trong không trung, hai bên là hai con rồng mình dài Trung Hoa đang uốn lượn như những con rắn nước khổng lồ.
Một con màu trắng bạc râu xanh lè, có hai cái sừng mới nhú ra trên đầu,
râu của nó dài lắm. Con còn lại màu đen, lông trắng, nó có cặp sừng to
bự cồ cứ y như con Gạc Nai của Potter.
Đứa trẻ ấy lên tiếng:
"Chúng ta phải biết dừng lại đúng lúc." Giọng nó có chút lười biếng.
Trông y hệt như khuôn mặt chùm hụp mí mắt sung vù như vừa mới ngủ dậy.
Nó Ngã lăn ra một cái gối bật tung trong không khí. Nằm kềnh ra đó mà
biếng nhác chỉ trỏ đầu đũa như một vị nhạc trưởng đang điều hành dàn hòa tấu của mình. Hết trái rồi lại phải, điệu bộ tao nhã như đang vẽ vào
trong không trung.
- Quan ngoại song long, hô phong hoán vũ. Ta
còn những tưởng rằng khi tuyệt vọng nhứt, con người sẽ làm ra những điều vĩ đại cơ chứ. Xem kìa. Hắn im lặng như một tên chết rồi.
Hai
con rồng lập tức xông vào cắn xé kẻ kia. Hắn kêu la thảm thiết, từng
miếc thịt bị xé toạc ra, chảy máu không ngừng. Trông hắn y hệt con ma
Nam tước Đẫm máu mà trông còn có phần thảm thiết hơn. Hắn ré lên hai
tiếng thất thanh cuối cùng rồi im lặng hẳn. Để mặc hai con giao long
đang cắn xé.
Xung quanh nước vỗ lên thành từng bọt sóng ào ạt,
nước bắn tung tóe như con thác đổ xuống. Hòa cùng tiếng lá xao động tạo
nên một bản hòa ca. Bản hòa ca rất hay, nó như khiến người ta cảm thấy
thanh thản, đoạn cao trào những tiếng vỗ của sỏi đá lăn qua lăn lại như
tiếp thêm sức lực cho người đang nghe.
- Thưởng thức ra sao, hỡi bé con xinh đẹp kia.
Cậu bé lại biếng nhác chỉ vào Sabrina. Cậu có mái tóc xám như lông chuột,
buộc gọn lại đằng sau như đuôi ngựa. Vẻ mặt mơ màng quay lại chỉ đũa
phép vào Sabrina.
- Rất hay!!! Sabrina đáp. Bọn họ lại còn dám sử dụng cả rồng trái phép ư? Nhưng Sabrina không rõ. Có lẽ chỉ cấm ở Anh,
như thảm bay vậy. Anh Charlie không phải cũng mải mê với những con rồng ở tận Rumani đấy ư???
- Ta cũng nghĩ vậy. Yên tâm đi, bạn ta đang chờ, mà ta cũng không có đánh phụ nữ. Ta là một quý ông.
Nó cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sabrina lên, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.
- Ta sẽ còn gặp lại ở vòng chung kết. Con tim ta mách bảo mình như vậy. Ta tên Crimson. Ragnarok Crimson.
- Nó có mách bảo ngươi giết người không ghê tay không hả???
- Nhưng nó mách bảo ta tha mạng cho em đó. Nói rồi hắn tiêu sái nằm ngủ
khò khò trên chiếc gối bự như cái giường. Lờ lững bay đi.
"Sao
bọn họ rời đi rồi sao?" Trong lùm cây gần đó phát ra tiếng động. Đi ra
là ba người đoàn Hoàng gia Ai Cập. Hoàng tử Nameri, Công chúa Raphael và một tên lớn xác lúc này đây đã mặc một bộ áo chùng phù thủy với đuôi là những vạt cánh hoa trổ kỳ cục. Hắn đội một cái mũ chùm kín mặt, chóp mũ cao lất ngất, vướng cả vào những cành cây gần đó, trông xác xơ cành
cùng lá, thảm thương cực kỳ.
- Tên đó đi cùng với hai kẻ cực kỳ
nguy hiểm. Một tên trong số chúng có tới 6 cái tay, còn một đứa con gái
tóc ngắn thì cứ như bé bự Mountain troll vậy. Nó to như quả núi ấy.
Chàng Hoàng tử lên tiếng.
Hắn cúi người chào đám Sabrina. Rồi lại đưa tay ra giới thiệu:
- Em gái ta. Cùng Hộ vệ là Ryus. Hắn tên Ryus nhưng hắn hơi có chút ngại ngùng. Mọi người sẽ quen nhanh thôi.
- Ai cần quen biết nhanh thôi với hắn? Snape lên tiếng. Trong mọi cuộc phản pháo thì miệng lưỡi hắn là sắc bén nhất.
- Ôi chúng ta thêm bạn thêm vui. Đừng có chiến đấu hoài như vậy, mọi
người không mệt sao? Sabrina cảm thấy bản thân có chút rã rời, cả ngày
nay chúng còn chưa ăn gì vào bụng. Giờ cũng đã mất hết ý chí chiến đấu.
- Tiểu thư Sandal đây nói đúng. Chúng ta cũng không muốn chiến đấu với nhóm mấy người. Nếu không thì ta đã ra tay từ sớm rồi.
- Ai có thể đảm bảo là trong lúc chúng ta sơ hở các ngươi không cuỗm lấy tấm thẻ? Sirius nói.
- Ai nha. Ta có thể sử dụng Lời thề bất khả bội. Ta có thể gia nhập cùng
nhóm các cậu. ta cũng muốn kiếm một chỗ ăn nghỉ. Đã 3 ngày qua ta không
có gì bỏ vào bụng rồi. Ta không giỏi trong việc kiếm ăn sinh tồn trong
tự nhiên. Tên Hoàng tử lên tiếng cầu hòa.
- Ta nghĩ chúng ta
không cần phải dùng đến lời thề bất khả bội. Nhỡ khi lời nguyền mạnh
quá, ta đem Hoàng tử cùng công chúa đây trong lúc giao tranh ở vòng thi
cuối cùng mà giết chết thì sao. Sabrina giọng độc ác đáp trả. Cô vẫn còn chưa quên vụ việc kia của Voldemort đâu. Thấy mặt cô gái kia là cô lại
thấy bực bội khó chịu.
Vậy là bọn họ rất nhanh làm thành một nhóm 6 người dựng trại bên bờ sông. Ryus quăng những chiếc lưới phép thuật
ra bắt cá, đem từng đàn lớn bé cá hồi nhảy vọt vào cái lưới câu to tướng đang đợi sẵn ở trên con ngạch. Bọn trẻ hôm nay được một bữa cá nướng
ngon lành. Mà Raphael khẳng định đó là món ngon nhứt mà cô bé được ăn
trên đời. Cũng phải thôi, bọn họ vừa nhịn đói 3 ngày thì có ăn mầm đá
cũng khen ngon.
Nhưng Sirius cùng Snape thì rất nhiệt tình giao
tranh quyết liệt trong cuộc hiến ngốn đồ, liến thoáng xử lý xong 6 con
cá nướng mỗi người. Cả hai giao tranh gắt gao không ai chịu nhường ai.
Đến độ cuối cùng Sirius phải chạy ra gốc cây gần đó mà nôn ọe ra từng
đống.
Sabrina ở một bên lo lắng vuốt lưng cho cậu. Còn lấy bao nước da dê lên đưa cho cậu uống.
- Cậu không cần phải luôn gắt gao thế với Snape mà.
- Tớ biết. Tớ chỉ là đã rất yêu cậu. Yêu cậu đến độ chỉ muốn đem cậu trở thành vật sở hữu duy nhất của chính mình.
- Mình cũng yêu cậu. Sabrina nhoẻn miệng cười rồi đặt một nụ hôn lên môi
Sirius. Nó không phải là nụ hôn mãnh liệt, nhưng đó lại là nụ hôn bông
gòn ngọt ngào như chính con người cậu vậy. Đem trái tim bông gòn của cô
tan chảy ra ngọt lịm tới tim.
- E hèm...e hèm. Raphael chọn rất đúng lúc để phá bĩnh. Cô bé bước ra từ sau chỗ nấp phía cây táo gần đó.
- Ngài ấy còn nói với ta là ngài ấy chỉ có một người trong lòng. Khi ngài ấy nhìn ngươi, ta đã biết đó chính là ngươi. Vậy mà ngươi, kẻ lẳng lơ
kia, lại đi lừa gạt tình cảm của ngài ấy. Raphael tức giận giậm chân
bình bịch. Cô nhấc cao chiếc váy lên, xốc lên tay áo như chuẩn bị sắp
lao vào đánh nhau giật tóc với Sabrina vậy.
- Ô vậy thì một người nào đó trong lòng của ngài ấy có thể là bất kỳ ai. À tiện thể, đó là
giáo sư dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của bọn ta. Giáo sư Gaunt, nếu như Công chúa đây đã biết tên hắn.
- Ngươi...ngươi...bắt nạt ta. Raphael khóc rống lên rồi chạy biến đi mất. Một nàng công chúa dễ xúc
động. Thảo nào mà tảng băng ngàn năm kia không chịu nổi cô ta là phải.
Hắn đến một chút cảm xúc cũng không có, đối lập trái ngược một trời một
vực.
Bọn trẻ ngủ lại trong lều. Mà phòng của Sirius đã nhường lại cho Công Chúa Ai Cập. Hắn mang theo túi ngủ ra phòng khách ngủ cùng bọn con trai. Tháy vậy Snape liền rất khách sáo nhường lại căn phòng của
mình cho vị Hoàng tử chân chính kia. Còn hắn thì ra ngủ chung với Sirius bên cạnh lò sưởi. Hắn nằm trên chiếc ghế bành ngay phía trước Sirius
nhỏ giọng nói chuyện:
- Đã 3 ngày rồi. Những đội khác có thể đã
hoàn thành bài thi rồi. Sáng mai thôi chúng ta sẽ chỉ còn lại 20 hoặc 23 tiếng nữa thôi. Chúng ta cần đoạt được thêm một tấm thẻ nữa.
- Trong khu rừng rộng lớn như thế này, các cậu có biết cách có lợi nhất là gì không?
- Không. Snape lên tiếng.
- Mục đích của cuộc thi là di chuyển về phía Nhà thi đấu ở khu vực trung
tâm khu rừng. Điều đó có nghĩa là trong những ngày sát cuối, đó sẽ là
nơi dễ dàng nhất để đoạt thêm những tấm thẻ. Đó chính là khu vực vàng
xung quanh Nhà thi đấu.
- Vậy là chúng ta có thể bố trí mai phục ở đó? Sirius nói.
- Không hẳn, nó chỉ đúng 1/3 thôi. Vì sẽ có những đội tới trước đang ở
sẵn đó, có cùng suy nghĩ đã chuẩn bị mai phục các cậu trước rồi.
- Vậy càng nhiều kẻ địch sẽ càng hay. Tớ sẽ đánh bại hết tất cả bọn chúng mà dành lấy tấm thẻ cuối cùng.
- Cũng đúng, nhưng đó mới chỉ là 2/3.
- Vậy 1/3 còn lại là gì? Snape tiếp lời.
- Chúng ta phải nghĩ đến những kẻ thu thập trong những cuộc thi như thế
này, chúng sẽ cướp bóc nhiều hơn số lượng cần thiết. Cho dù Nhà thi đấu
đã ở trước mắt nhưng vẫn rat ay tàn sát kẻ yếu. Như tên đi cùng với 2
con rồng hôm nay là một ví dụ. Ryus nói.
- Có những kẻ sẽ đi thu thập thêm nhiều thẻ, để khi chúng gặp kẻ địch mạnh hơn chúng thì đưa ra trao đổi.
- Cũng có kẻ sẽ đưa cho đồng minh hoặc bạn bè của chúng. Sirius góp ý nhiệt thành.
- Chúng có thể thông tin tình báo với nhau những bí mật của cuộc thi.
Cũng có những kẻ rất mạnh nhưng lại khát máu không thỏa lòng tham của
chúng. Nói chúng là tuy Ngôi nhà ở ngay trước mắt, nhưng chúng ta vẫn
không an toàn.
- Nói vậy anh đang sợ hãi ư? Tôi biết mục đích anh lại nhập bọn với tụi này rồi. Snape vẫn cái chất giọng cay nghiệt đệ nhất ấy.
- Cậu có sợ hãi không, Black? Nó hỏi Sirius, kẻ mà nó ghết nhất trên đời, kẻ mà đã cướp đi Sabrina từ tay nó. Điệu bộ chẳng biết là đang mếu máo
cố gắng giao tiếp một cách không nhiệt thành.
- Mình có. Nhưng đủ để mình có thể vượt qua mọi khó khăn chính là Sabrina. Mình phải nói là mình rất tin vào cái đầu của cô ấy.
- Cậu sẽ bảo vệ Sabrina chứ? Kẻ kia lên tiếng. Giọng có chút chần chừ.
- Mình sẽ bảo vệ cô ấy tới hơi thở cuối cùng.
- Ừ vậy là mình yên tâm rồi. Snape thỏa hiệp. Hôm nay khi chứng kiến cảnh Sirius giao đấu với đối thủ, cả khi cậu bé chạy lên chắn trước Sabrina
nó đã hiểu. Đã thông hiểu ra một điều mà từ trước tới nay nó vẫn luôn
nghĩ mãi. Nó có thể chết đi cùng tình yêu với Sabrina nhưng nó sẽ mãi
mãi không phải là người sánh bên cô ấy trong những trận chiến. Mãi mãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT