Cả buổi ngày hôm nay, Sabrina cứ ngồi cầm cuộn giấy da đọc xì xầm trong
tay như niệm kinh. Phải mất cả một lúc lâu nó mới quay lại đáp lại ánh
nhìn mong chờ của 4 đứa còn lại.
Nó rút cây đũa phép ra, chạm nhẹ miếng giấy da và đọc thần chú: "Tôi trang trọng thề rằng tôi đang mưu tính chuyện không hay."
Lập tức những đường kẻ bằng mực bắt đầu hiện rõ và lan ra dần dần như một
mạng nhện từ cái điểm mà Sabrina chạm đầu đũa phép vào. Những đường kẻ
này nối kết với nhau, cắt lẫn nhau, và xòe ra như nan quạt ở mỗi góc của tấm giấy da; và rồi chữ bắt đầu nở ra như hoa vắt ngang phía trên tấm
giấy da; mấy chữ màu xanh lá cây to tướng cong quèo tuyên bố rằng:
Quí ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, Đuôi Trùn,
Chân Nhồi Bông và Gạc Nai
Công ty cung cấp trợ thiết bị cho những kẻ phá phách pháp thuật
Hân hạnh trình bày
BẢN ĐỒ CỦA ĐẠO TẶC
Đó là một tấm bản đồ chỉ ra mọi ngóc ngách của lâu đài Hogwarts và sân bãi quanh trường. Nhưng điều thực sự đáng chú ý là những chấm mực nhỏ xíu
di chuyển loanh quanh trong bản đồ, mỗi chấm đều mang một cái nhãn tên
viết bằng nét chữ li ti. Kinh ngạc quá, Harry cúi xuống nhìn mấy cái
chấm đó. Một cái chấm đeo nhãn tên ở góc trái trên cùng cho thấy cụ
Dumbledore đang đi qua đi lại trong phòng Hiệu trưởng; một chấm khác cho thấy Bà Norra – con mèo của thầy giám thị Pringle – đang rình mò ở tầng lầu hai, và ở trong phòng truyền thông, con yêu siêu quậy Peeves đang
vút qua vút lại. Và khi cả lũ đưa mắt dò lên rà xuống những hành lang
quen thuộc thì nó nhận ra một điều:
- Cái bản đồ này phơi bày ra
một hệ thống lối đi mà nó chưa bao giờ đặt chân tới. Mà nhiều hành lang
đó dường như dẫn...thẳng tới làng Hogsmeade.
Potter dùng một ngón tay dò theo một trong những lối đi đó, nói:
- Có tất cả bảy lối đi, hiện giờ thì thầy Filch biết được bốn lối. Nó chỉ ra những lối đi bí mật đã bị thầy Filch phát hiện, nói tiếp: "Nhưng còn những lối đi này thì chắc chắn là chỉ có chúng ta biết mà thôi. Đừng
mất thì giờ mò vô lối đi đằng sau tấm gương trên tầng lầu bốn. Tụi mình
xài lối đó cho đến mùa đông năm ngoái thì thôi luôn, thành hang cụt rồi, hoàn toàn bị bít lối. Còn lối đi này cây Liễu Roi đứng áng ngay cửa ra
vào. Nhưng còn lối đi này đây, lối này dẫn thẳng tới hầm chứa đồ của
tiệm Công tước Mật. Tụi mình dùng lối đi này cả tỷ lần rồi. Và có lẽ bồ
cũng nên để ý, cửa vào lối đi này ở ngay bên phải căn phòng này, thông
qua bức tượng mụ phù thủy gù một mắt.
Tháng Mười một bọn chúng
được phép đi thăm Hogsmeade. Nhưng cả bọn đã quyết định sẽ ở lại. Không
phải vì lý do học hành gì đâu thưa quí vị. Mà chính là để hoàn thành tấm Bản Đồ Đạo Tặc này. Potter lấy ý tuwỏng cái tên đó từ ông hải tặc Râu
Đen xấu số.
Bọn chúng quyết định hoàn thành cho xong tấm bản đồ
rồi mới đi đến Hogsmeade thông qua đường đi bí mật dẫn tới tiệm Công
tước mật.
- Vì những con người cao quí, làm việc không mệt mỏi để giúp đỡ một tân thế hệ những kẻ phá luật.
Lupin nhanh nhẩu tiếp lời:
- Đúng. Khi nào xài xong thì nhớ lau sạch sẽ đi nhé. Nếu không thì bất kỳ ai cũng có thể coi được đó! Chỉ cần khỏ nó một cái nữa và đọc thần chú
"Phá luật xong!", thì tấm bản đồ lại trống trơn như ban đầu.
Sirius dùng ngón tay dò theo lối đi dẫn đến hầm chứa đồ của tiệm Công tước
Mật. Lách ra sau bức tượng mụ phù thủy một mắt. Trên bản đồ xuất hiện
một chấm mực mới có nhãn tên là "Sirius Black" cùng bốn nhãn tên khác
đang thây phiên nhau hiện lên tại cùng một điểm. Cái chấm này ở vị trí
ngay bóc cái chỗ mà nó đang đứng, khoảng giữa hành lang trên tầng lầu
ba. Sirius cẩn thận quan sát. Chấm mực tí xíu của nó dường như gõ nhẹ
lên mụ phù thủy bằng cây đũa phép tí hon. Nhanh chóng rút cây đũa phép
của mình ra và gõ lên bức tượng. Không có gì xảy ra cả. Nó lại nhìn vào
bản đồ. Trong đó hiện ra câu thần chú: "Dissendium!" (Mở đường thoát
lối!)
Sirius bèn gõ lên tượng đá một lần nữa và thì thầm:
- Dissendium! (Mở đường thoát lối!)
Ngay tức thì cái bướu trên lưng bức tượng mở ra, đủ rộng cho một người đủ ốm để chui vào. Sirius liếc nhanh đầu trên đầu dưới của hành lang, rồi
nhét lại bản đồ vô áo, đu mình lên bức tượng, đút đầu vô cái lỗ trên cái lưng gù trước, rồi sau đó thót mình trườn vô bên trong.
Nó trượt xuống một khoảng khá dài, có vẻ như trên một cầu tuột bằng đá, đáp
xuống một nền đất ẩm, lạnh. Bọn trẻ đứng dậy, nhìn quanh. Tối như hũ
nút. Cả lũ bèn giơ cây đũa phép lên, thì thầm: "Lumos!"
Nó nhận
thấy mình đang ở trong một lối đi bằng đất rất hẹp và thấp. Nó lại rút
bản đồ ra giơ lên, gõ đầu cây đũa phép lên tấm bản đồ, lầm rầm đọc tiếp:
- Phá luật xong!
Tấm bản đồ tức thì lại trống trơn. Sirius xếp tấm bản đồ lại cẩn thận, giấu kỹ vô trong áo chùng, rồi với trái tim đập bừng bừng trong ngực, vừa
hồi hộp vừa lo sợ, nó bắt đầu đi.
- Tấm bản đồ này tuyệt quá Sabrina.
- Chỉ là chút kỹ thuật. Cô cười nhẹ. Mà cô bé cũng chính là lấy ý tưởng
này từ phiên bản kiếp trước của 4 người Sirius. Vẫn là không đáng kể
đến.
Lối đi quanh co khúc khuỷu, giống hang của một con thỏ bự.
Sirius hấp tấp đi, thỉnh thoảng vấp té xuống nền đất lồi lõm, tay vẫn
nắm chặt cây đũa phép giơ ra phía trước. Đường đi lâu, nhưng nghĩ tới
tiệm Công tước Mật là bọn chúng lại hăng hái cắm cúi bước. Sau một hồi
tưởng như đã đi cả giờ đồng hồ rồi, lối đi bắt đầu chếch dần lên cao.
Tim đập thình thình, bước nhanh lên, mặt thì nóng bừng còn chân cẳng lại lạnh ngắt.
Mười phút sau, bọn chúng đi tới chân của mấy bậc thềm bằng đá đã mòn, dựng lên cao ngất, mất hút phía trên đầu nó. Cẩn thận
không gây ra một tiếng động nào, từng đứa bắt đầu trèo lên. Một trăm
bậc, hai trăm bậc, nó hết đếm nổi luôn khi vừa leo vừa ngó chừng dưới
chân...Rồi bỗng dưng đầu nó đụng vô cái gì đó cứng lắm.
Có vẻ như đó là một cái cửa sập. Sirius đứng lại, tay xoa đỉnh đầu, lắng tai
nghe. Nhưng nó không thể nghe được một âm thanh nào phía bên trên hết.
Nó bèn hé cửa sập, từ từ, rất chậm rãi, rồi dòm qua kẽ hở.
Nó
đang ở trong một cái hầm chứa đồ chất đầy những thùng và sọt gỗ thưa.
Harry trèo qua khỏi cái cửa sập, rồi đậy sập lại – cái cửa lập tức nhòa
vào với lớp bụi sàn một cách hoàn hảo đến nỗi không thể nào mà nói được ở chỗ đó vừa có một cánh cửa. Harry bò chầm chậm về phía cái cầu thang gỗ dẫn lên tầng trên. Bây giờ thì nó chắc chắn là nghe rõ các âm thanh, kể cả tiếng chuông leng keng và tiếng cánh cửa đóng lại.
Đang tự
hỏi xem nó nên làm gì nữa, nó bỗng giật mình nghe tiếng một cánh cửa mở
ra, gần như sát bên mình. Có ai đó sắp sửa đi xuống cầu thang. Và giọng
một người đàn bà vang lên:
- Lấy thêm một thùng Sên Mứt khác nữa, anh ơi, tụi nhỏ làm gần sạch hết món này rồi.
Một đôi chân bước xuống cầu thang. Sirius đỡ lấy người Sabrina, nhảy ra sau một cái sọt gỗ thưa bự tổ chảng, núp ở đó chờ cho tiếng bước chân đi
qua. Nó nghe tiếng người đàn ông xê dịch mấy cái thùng vô sát bức tường
đối diện. Không thể để lỡ cơ hội này...
Nhanh nhẹn và lặng lẽ, cả lũ lách mình ra khỏi chỗ đang ẩn náu, trèo ngay lên cầu thang. Ngoái
đầu nhìn lại, nó còn nhìn thấy tấm lưng to bè và một cái đầu hói bóng
lưỡng đang vùi vô một cái hộp. Lên được tới cánh cửa ở đầu cầu thang,
lách qua, và thấy mình đứng ngay sau quầy của cửa tiệm Công tước Mật. Nó hụp đầu xuống, bò vòng ra ngoài, rồi đứng thẳng lên.
Tiệm Công
tước Mật đông đúc học sinh trường Hogwarts đến nỗi không ai buồn để mắt
tới tụi nó đến hai lần. Những khúc kẹo nougat đầy kem, những tấm bánh
đúc vừa vuông vức màu hồng lung linh, những viên kẹo cứng màu mật mập ú, rồi hàng trăm loại sô-cô-la khác nhau sắp thành hàng ngay ngắn, lại có
cả một thùng tô nô đựng đầy các viên kẹo dẻo Đủ vị, và một thùng to
tướng khác đựng Ong Xì Xèo, một loại banh bơm hơi bay lên được mà Ron đã từng nhắc đến. Bày dọc một bức tường khác là kẹo "Hiệu Quả Đặc Biệt"
như: Kẹo cao su Thổi Tuyệt Nhứt (những cái kẹo này làm cho căn phòng đầy ắp những cái bong bóng màu xanh hoa chuông không chịu nổ nhiều ngày
rồi); Kẹo Dây xỉa Răng vị bạc hà, Bé Hạt Tiêu tí nị (thở ra lửa dùm
bạn!), Chuột Băng (nghe tiếng răng của mình đánh bọ cạp và rít lên!),
kem bạc hà có hình dạng như những con cóc (thực sự nhảy lóc chóc trong
bao tử!), những cây viết lông ngỗng làm bằng đường xay và những viên kẹo nổ bụp bụp.
Gom cho đầy nhóc những túi kẹo. Bọn trẻ đi ra,
Potter nhanh như chớp chạy về quán Ba cây chổi. Đó là một quán rượu nhỏ
hai tầng. Bên ngoài được ốp hoàn toàn bằng những thanh gỗ khổng lồ trên
chiếc tường đá ong đã ngả màu cũ kỹ. Bên trong đã chật ních những bàn
đông lớn nhỏ đều là học sinh Hogwarts, có một vài giáo viên, nhưng họ
đều ngồi cả trên tầng hai.
Chủ quán, bà Romesta, một người phụ nữ trung tuổi xinh đẹp với mái tóc vàng xoăn tít, đang đeo chiếc tạp dề
lớn màu xanh, chạy khắp quán để bưng những ly bia bơ nóng hổi cho khách.
Rất nhanh tiến đến chiếc bàn trống cuối cùng trong quán. Bọn trẻ gọi liền 5 ly bia bơ. Rồi ngồi tán dóc với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
- Bọn cậu...đã cái kia chưa. Potter nói rồi lấy hai ngón tay trỏ ra ngoắc ngoắc vào nhau biểu thị.
- Ý cậu là cái gì? Sirius lười nhác nói, đưa tay vén lên mái tóc xoăn.
Điệu bộ nhấc tay nhấc chân đều mang vẻ đẹp trai tuyệt mỹ. Tất nhiên
Sirius đẹp trai nhất trong nhóm. Nếu như Sabrina không muốn thừa nhận là hắn là người đẹp trai nhất trong quán rượu này.
- Thì là...chụt...moahzz đó. Potter chu môi lên, hôn gió một cái thật dài.
- Bullshit! Bọn mình đều còn nhỏ tuổi. Sirius đáp, mặt đã đỏ bừng lên.
- Không. Cậu là người đặc biệt nhất. Sabrina khẽ giọng đáp. Rồi cô vươn
người ra, nghiêng nghiêng mái đầu. Đem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt của mình da kề da với cậu bé. Hôn nhẹ lên má cậu, rồi lại quay lại với
khuôn mặt nịnh người đầy sủng ái.
Phải chứng kiến cảnh buồn nôn
kia. Bọn Potter rất nhanh liền gọi thêm lấy cho mình một ly bia bơ nữa.
Rất không tán thành. Nhưng vì hạnh phúc của Sirius, người anh em tốt của họ đã bị bà chằn kia hớp mất hồn rồi.
Lại còn ngồi ngây ra như
phỗng nữa chứ. Vậy mà Potter những tưởng Sirius là kẻ đào hoa nhất trong nhóm của cậu cơ. Hóa ra cũng chỉ gà mờ như vậy. Mới hôn môi thôi mà đã
như dính phải Petrificus Totalus, ngây ngốc như vậy. mà quên, hình như
chính bản thân cậu cũng không có kinh nghiệm tình trường gì cả.
Vừa lúc có một bóng dáng mặc comple đen thẳng thớm bảnh bao bước xuống từ
cầu thang. Bộ complet đều là tôn lên vẻ đẹp thân hình người này. Từ bờ
vai rộng rắn rỏi cho tới những cơ bắphoàn mỹ đang ẩn hiện dưới lớp vải.
Vừa hay chứng kiến trọn một màn "tình cảm" mãn nhãn kia. Tức thời trên
mặt hắn vặn vẹo, gân xanh nổi đầy lên.
Oang!!! Một tiếng nổ lớn
đem cái bàn gỗ trước mặt bọn trẻ xẻ làm đôi. Cái thân hình áo đen kia
cũng rất nhanh khoái chí biến mất.
Người này thái độ lại khó chịu vậy chứ. Tính tình thì tuyệt đối là tệ hại. Sabrina thầm nghĩ, oán
trách làm sao ngày hôm nay sẽ rất đẹp nếu không có sự xuất hiện của hắn.
- Chúng mình đi thôi.
Cô kéo Sirius đứng lên. Bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi. Ánh đèn cũng hắt
ra từ ô cửa kính những căn tiệm. Có tiệm giỡn của Zonko, một tiệm trà
nhỏ xinh tên Puddlemere, kế bên nó là một tiệm bán toàn những dụng cụ âm nhạc. Bọn trẻ đương nhiên sẽ tới tiệm giỡn của Zonko, nơi bọn chúng đã
ao ước bấy lâu.
Bên trong tiệm cứ như bước vào một rạp xiếc. Mà
ông chủ, ngài Zonko thì trông chẳng khác gì một chú hề với cái đầu hói
chỉ còn lại lún phún những đọntóc trắng tinh, bộ ria mép dài kéo tới cả
mang tai cũng trắng muốt. Trông ông thực thích hợp với vị trí chủ một
rạp xiếc.
Trên những chiếc kệ sặc sỡ sắc màu là đủ thứ, nào là
những cây viết lông ngỗng tự sửa sai chính tả, những con bánh xe có răng cưa Fanged Frissbee xanh lè được trưng bày trong tủ kính, hàng tá bom
phân đủ mùi, những chiếc pháo hoa xoay mãi hay những chiếc cốc uống trà
cắn mũi.
Sabrina lấy liền chục hộp Bom Phân mà nhét vào túi. Bên này Sirius đang loay hoay đứng trước một cặp kính Mách Lẻo.
- Nghe nói nó sẽ xoay tít lên nếu như phát hiện ra kẻ tình nghi trong đám đông đấy. Nhưng mình đảm bảo với bạn đó là trò bịp, vì khi còn ở nhà
với Regulus, mỗi khi nó đeo cặp kính đó lên là nó lại xoáy tít thò lò.
Mình cá nó là trò bịp mà.
- Vậy mình đeo lên, nó mà quay thì có
nghĩa là tình cảm bạn dành cho mình là giả dối. Sabrina đeo cặp kính
lên, không có gì xảy ra cả. "Đúng nó là đồ bịp mà."
- Bạn dám...Sirius chỉ trỏ, đem cặp kính đi thanh toán. Vì dù sao nó cũng đã cứu mạng cậu một phen.
Hai đứa trẻ vẫn tình cảm tay trong tay bước đi trên nền tuyết trắng tinh.
Tình cảm là một thứ cảm xúc kỳ lạ lắm, rằng chỉ ngươi tình ta nguyện, mà từ lúc nào không hay Sabrina đã coi cậu trở thành một phần cuộc sống
của mình.
Vì đối phương là cậu, cô không quan tâm tới lợi ích bản thân nữa, toàn tâm toàn ý để yêu. Co lo được, lo mất, mỗi một ngày đều
sống trong hoang mang, cô mong mỏi được thấy bóng dáng cậu nhưng lại sợ
nhìn thấy cậu lạnh lùng. Người con gái thông minh hay không đều không
quan trọng, quan trọng chính là người cô ấy yêu có coi cô ấy là duy nhất hay không?
Vừa vặn thay, những tháng ngày thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời Sabrina có cậu ấy. Đủ để cô có thể nhớ, có thể quên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT