Hình như cái gì vàng chóe và lấp lánh đang vờn trước mặt Sabrina. Trái
banh Snitch! Nó cố gắng muốn cử động cơ thể để chụp lấy, nhưng hai cánh
tay nó nặng nề không giơ lên được.
Nó chớp mắt. Hóa ra không phải trái banh Snitch. Mà là một cặp mắt kính. Lạ lùng làm sao!
Nó chớp mắt lần nữa. Phía trên, trước mặt nó, là gương mặt tươi cười của cụ Albus Dumbledore. Cụ nói:
- Chào con, Sabrina!
Nó nhìn thầy đăm đăm, như chợt nhớ ra việc gì đó, mở lời, giọng càng khô khốc hơn:
- Thưa thầy, Voldemort hắn...hắn ta...chính hắn đã lấy được Cuốn sách của Bóng tối. Thưa thầy, mau lên...
- Bình tĩnh nào, con gái ta, con hơi lạc hậu tình hình rồi. Ngưng một lúc rồi ông cụ lại tiếp lời: "Con hãy thư giãn một chút, nếu không bà
Pomfrey sẽ quẳng thầy ra khỏi đây.
Sabrina nuốt nước miếng cho
tan đi cảm giác khô khốc, cay nóng ở cổ họng và đưa mắt nhìn ra xung
quanh. Nó được nằm trên giường bệnh trai ga trắng tinh, có rèm màn xanh
lơ nhạt ngăn cách giữa những chiếc giường, bên cạnh là một kệ thuốc nhỏ
với bên trên đầy ắp những thứ trông như cả một nửa tiệm bánh kẹo.
Cụ Dumbledore cười rạng rỡ, nụ cười già nhăn nheo nhưng vô cùng hiền từ:
- Quà của những người ngưỡng mộ và bạn bè con ấy mà. Những chuyện xảy ra
giữa con và cô Rakepick xảy ra ở Lều hét là hoàn toàn bí mật, cho nên
đương nhiên là cả trường đều biết hết!
- Con đã nằm đây bao lâu rồi thầy.
- Ba ngày, Sirius và Snape, chắc là sẽ nhẹ người nếu biết rằng con đã
tỉnh, hai đứa nó vô cùng lo lắng, đã ở lì trong bệnh thất mấy ngày qua
rồi.
- Nhưng thưa thầy...Cuốn sách.
- Thầy xem ra cũng khó làm cho con quên được...Tốt thôi, chuyện Cuốn sách Bóng tối, Voldemort
đã thỏa thuận với thầy và trao nó lại cho thầy cất giữ. Khi hắn ôm trò
trở lại trên tay. Chính thầy cũng không ngờ được rằng hắn lại làm vậy.
Mặc dù thầy phải nói là con đã tự làm điều đó rất giỏi.
- Nhưng hắn thỏa thuận gì với thầy?
- Sự thật, đó là một điều đẹp đẽ và khủng khiếp, vì vậy phải cân nhắc sự
thật hết sức thận trọng. Tuy nhiên, thầy không thể trả lời câu hỏi của
con. Trong trường hợp đó, thầy xin lỗi con, vì thầy không muốn nói dối,
tất nhiên. Một ngày kia con sẽ biết...Còn bây giờ, hãy quên nó đi. Tuy
nhiên hắn đã nói, một câu mà cả hai thầy trò ta cùng tâm đắc: "Đối với
một đầu óc được tổ chức tốt, cái chết cũng giống như một cuộc phiêu lưu
vĩ đại khác." Cụ Dumbledore ngước nhìn lên cười với trần nhà rồi đủng
đỉnh đi ra ngoài.
Tối hôm đó, Sabrina một mình đi xuống dự bữa
tiệc bế giảng cuối năm học. Bà Pomfrey đã giữ nó lại để làm cái việc mà
bà gọi là "kiểm tra sức khỏe lần cuối", thành ra khi nó tới nơi thì Đại
sảnh đường đã đầy nhóc người. Phòng tiệc tràn ngập màu sắc của nhà
Slytherin – màu xanh lá và màu bạc – để biểu dương nhà Slytherin đã
thắng giải Cúp Nhà bảy năm liên tục. Một biểu ngữ to vẽ hình con trăn
Slytherin được treo trên bức tường đằng sau dãy bàn cao dành cho giáo
viên.
Bỗng có một tiếng "suỵt" khi Sabrina bước vào, và rồi cùng
một lúc, hàng trăm con mắt đổ dồn về phía cô, bọn trẻ bàn tán hết sức ồn ào. Cô đành chạy nhanh đến một chỗ ngồi ngay cạnh Snape, cố gắng không
chú ý đến chuyện mọi người đều đang đứng dậy để nhìn nó.
May
thay, chỉ một lát sau là cụ Dumbledore đến. Tiếng rì rầm lắng xuống. Cụ
Dumbledore phấn khởi phát biểu trước cái míc cao dài làm bằng đồng đỏ
đun, sáng bóng:
- Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quí vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già truwóc khi chúng
ta cùng vục mỏ vô bữa tiệc ngon lành này. Một năm học qua tuyệt đến biết nhường nào. Giờ đây, hy vọng ban đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái
một tý...Các con có cả một mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu
mình ra và làm cho cái đầu mình nó tử tế lại trước khi năm học tới bắt
đầu...
- Bây giờ theo tôi biết, thì đã tới giờ trao Cúp Nhà và
điểm số là như thế này: hạn Tư là Gryffindor, 569 điểm; Hạng Ba là
Hufflepuff, 620 điểm; Ravenclaw được 692 điểm. Và Slytherin được 712
điểm.
Một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía bàn của nhà Slytherin.
- Ngoài ra, vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho Slytherin 100 điểm.
Tiếng ầm ĩ trong Sảnh đường làm điếc cả tai. Nếu lúc ấy có ai đứng bên ngoài
Đại sảnh đường, người đó thế nào cũng tưởng là bên trong có một vụ nổ
khủng khiếp, vì tiếng hò reo bùng lên từ dãy bàn của nhà Slytherin.
Buổi tối hôm ấy là buổi tối đẹp nhất trong đời Sabrina, đẹp hơn cả ngày nó
thắng trận Quidditch, hay đêm Giáng sinh, hay lúc biết "chuyện kia"...Nó sẽ không bao giờ, không bao giờ quên được đêm nay.
Rồi sáng hôm
sau, bọn trẻ lại thức dậy thưởng thức bữa ăn sáng cuối cùng của ngày
cuối ở lại trường, trước khi lên đường trên chuyến Tốc hành Hogwarts,
ngồi nhâm nhi cũng chocolate Ếch Nhái, cùng hàng tá Kẹo dẻo đủ vị hiểu
Bertie Bott, đưa chúng trở về sân ga Chín Ba phần Tư.
Nơi người
thân chúng đã đứng chờ đợi sẵn ở đó, chỉ để đón đứa con của họ vào lòng
sau năm học tại Hogwarts. Hàng trăm ánh mắt mong chờ, hàng chục cái ôm
ấp thân tình. Người nhà của Snape cũng tới để đón cậu về. Trước khi đi
cậu cười chào Sabrina và hứa sẽ gặp lại nhau trong mùa hè.
Đúng lúc đó Sirius cũng rất nhanh chạy lại phía Sabrina. Thở hổn hển nói:
- Chuyện đó, hãy gửi thư cho mình trong mùa hè này.
- Được, mong chờ thư của bạn. Sabrina cười lên rực rỡ như mặt trời nhỏ bé bỏng ngày hôm đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT