Nhổ cỏ cả buổi sáng, đồng thời nhìn bố và ông nội nhàn nhã nói chuyện uống trà cả buổi, Hoắc Tiểu Tiểu cọ hết mồ hôi và vụn cỏ, bùn đất trên người lên người bố cô. Hoắc Tùy Thành mất rất lâu mới kéo người treo trên người mình xuống được, toàn thân trên dưới quả thật không thể nhìn được.

“Hoắc Tiểu Tiểu!”

“Bố, sao đột nhiên bố lại tức giận, con đùa giỡn với bố, bố tức giận như vậy làm gì?” Nhìn bố cô một thân tàn tạ, một hơi nghẹn trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu vì đội nắng nhổ cỏ cả buổi sáng cuối cùng cũng tiêu tán sạch sẽ, cô trông như tủi thân nhưng thật ra mặt mày hớn hở mà đi đến bên cạnh ông nội: “Ông nội, ông xem bố kìa.”

Hoắc lão tiên sinh bất đắc dĩ cười cười, vỗ vỗ phía sau lưng cô, ánh mắt ra hiệu cho cô không được càn quấy, ông quay đầu lại nhìn Hoắc Tùy Thành: “Được rồi, đi lên tắm đi, đùa giỡn với con mà con tức cái gì?”

Hoắc Tiểu Tiểu dựa lưng vào cây lớn hóng mát, liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy!”

Hoắc Tùy Thành cúi đầu nhìn bùn đất cùng vụn cỏ trên người mình, anh trừng mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu trốn sau lưng ông cụ rồi đi lên lầu tắm rửa.

Anh vừa đi, Hoắc lão tiên sinh nhìn Hoắc Tiểu Tiểu: “Con đó, chỉ biết nghịch ngợm, chờ ngày nào đó ông nội không còn nữa, bố con…”

“Ông nội!” Lúc này Hoắc Tiểu Tiểu cắt ngang lời ông: “Ông nội sống lâu trăm tuổi!”

Ông cụ nhìn cô cười: “Được, sống lâu trăm tuổi.”

- -

Chuyện trốn học đi quán bar được bỏ qua sau khi Hoắc Tiểu Tiểu viết kiểm điểm, nhổ cỏ, ở nhà tự kiểm điểm một ngày, nhưng bởi vì sau đó xảy ra chuyện trên đường về nhà tình cờ gặp cảnh đánh nhau hội đồng, Hoắc Tùy Thành sắp xếp tài xế cho cô, đưa đón cô đi học.

Tài xế đưa đón cô là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, kỹ thuật lái xe rất tốt, trên đường đi Hoắc Tiểu Tiểu hoàn toàn không cảm thấy xóc nảy, trước khi xuống xe, ông ấy quay đầu, nghiêm trang nói với Hoắc Tiểu Tiểu một câu: “Hoắc tiểu thư, buổi chiều tan học chú sẽ đúng giờ tới đón con.”

“... Được, con cảm ơn.”

Hoắc Tiểu Tiểu rầu rĩ không vui mà xuống xe.

Bây giờ cô rất hối hận vì ngày đó tại sao sau khi tan học lại muốn đi đường tắt, kết quả trời xui đất khiến mà đi vào cục cảnh sát.

Đi học, tan học đúng giờ, chuyện này cũng quá nhàm chán rồi.

Dù sao thì bình thường sau khi tan học, cô đều sẽ cùng mấy người Dịch Khiêm ở bên ngoài chơi một lúc, đi dạo cửa hàng ăn vặt, bây giờ đoán chừng là không được.

Trường sơ trung nơi Hoắc Tiểu Tiểu học là trường phụ thuộc Thị Nhất Trung, chất lượng dạy học và tỉ lệ lên lớp đứng nhất toàn thành phố, thuộc diện mà phụ huynh chen bể đầu cũng muốn đưa con mình vào đó, đương nhiên, trên phương diện lựa chọn học sinh, trường học cũng có tiêu chuẩn nhất định, từ tiểu học lên sơ trung, thành tích không đạt thì vẫn không thể vào học.

Vì vậy, học sinh học ở đây đều có thành tích nổi trội.

Hoắc Tiểu Tiểu vừa bước vào sân trường, mơ hồ nghe thấy tiếng đọc sách vang lên.

“Hoắc Tiểu Tiểu!”

Nghe thấy có người gọi mình, Hoắc Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, cô lần theo giọng nói nhìn lại.

Ba cô gái giống như là đặc biệt đứng ở cửa trường học chờ cô, vừa thấy cô là vội vàng chạy tới.

Hoắc Tiểu Tiểu mờ mịt nhìn mấy người trước mặt, khá quen nhưng cô hoàn toàn không biết.

“Cậu không nhớ tụi tớ?” Một cô gái trong đó nhắc nhở cô: “Thư tình!”

“A, tớ nhớ ra rồi!” Hoắc Tiểu Tiểu bừng tỉnh, chẳng trách lại cảm thấy quen mắt, hóa ra là mấy người bảo cô chuyển thư tình vào trận bóng rổ hôm đó.

“Hoắc Tiểu Tiểu, tụi tớ muốn hỏi cậu, thư tình, cậu có…”

Hoắc Tiểu Tiểu lấy thư tình trong túi ra rồi nhét vào tay một nữ sinh trong số đó: “Tớ đang tìm các cậu, đây là thư tình của các cậu, nhận lại đi.”

Năm bức thư tình trở về với chủ cũ, nữ sinh nhìn thư tình nặng trĩu trong tay mình, nhíu mày: “Hoắc Tiểu Tiểu, cậu không đưa giúp chúng tớ?”

“Đưa rồi, bọn họ không nhận, còn có, sau này các cậu muốn đưa thư tình thì tự mình đưa đi, tớ cũng không phải là người đưa thư.”

Nói xong, cô đeo cặp lên lưng rồi xoay người rời đi.

Ba nữ sinh kia thì thầm một hồi rồi lại đuổi theo, không nói lời nào mà nhét thư tình vào tay Hoắc Tiểu Tiểu: “Bình thường cậu và đám Dịch Khiêm là bạn tốt nhất, giúp đỡ chút đi mà.”

“Đó là chuyện của các cậu, liên quan gì đến tớ.” Hoắc Tiểu Tiểu lại đẩy thư tình về.

“Chỉ nhờ cậu giúp một chút, tiện tay thôi mà.”

“Đúng vậy, cậu và bọn họ thân như vậy, cậu bảo bọn họ xem một chút.”

“Hoắc Tiểu Tiểu, xin nhờ cậu!”

Quanh đi quẩn lại, năm bức thư tình kia lại đến tay Hoắc Tiểu Tiểu.

Cô nhìn thư tình trên tay mình, cảm thấy có chút buồn cười: “Các cậu ngay trước mặt đưa thư tình cũng không dám mà còn dám theo đuổi bọn họ? Quên đi thôi, với chút lá gan ấy của các cậu, đừng theo đuổi người ta.”

Cô trả thư tình lại, ba nữ sinh lại không có một ai nhận lấy.

Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày, đang chuẩn bị nói chuyện thì một cánh tay gầy khỏe từ sau đưa tới, nhận lấy thư tình trong tay cô.

“Thư tình này là do các cậu viết?”

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

Hoắc Tiểu Tiểu quay người, là Dịch Khiêm.

Trong tay anh đang cầm năm bức thư tình kia, vẻ mặt hờ hững, đảo mắt qua ba nữ sinh đang đỏ mặt ở trước mặt.

Trong đó có một nữ sinh dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu để trả lời: “Ừm.”

Dịch Khiêm tiến lên một bước, nhét hết năm bức thư tình vào trong tay cô ấy, nói từng câu từng chữ: “Dám viết mà không dám đưa, vậy cậu cũng không cần viết nữa. Mặt khác, tôi, Lục Tĩnh Nhất, Hướng Sâm, Tưởng Duyệt, chúng tôi không nhận thư tình, còn viết nữa thì tôi sẽ ném vào thùng rác.”

Lời này làm người ta rất tổn thương, lúc này nữ sinh đỏ cả vành mắt, cúi thấp đầu không nói lời nào.

Dịch Khiêm lại không cảm thấy lời mình nói có gì không đúng, anh quay người kéo tay Hoắc Tiểu Tiểu, nhấc chân rời đi.

Hoắc Tiểu Tiểu chậc chậc hai tiếng: “Nam nhan họa thủy, mấy người các anh thật là nổi tiếng, mỗi ngày đều có thư tỏ tình, còn được tặng quà. Không giống em, nhiều năm như vậy rồi mà chưa nhận được một bức thư tình nào, cũng không có người khác phái tỏ tình.”

Dịch Khiêm đột nhiên dừng bước: “Em muốn nhận được thư tình? Anh có thể viết cho em.”

Hoắc Tiểu Tiểu nhún vai: “Quên đi, em không muốn.”

Nói đến thư tình, cô liền nghĩ tới một chuyện khác.

“Đúng rồi! Có chuyện em suýt chút nữa quên tính sổ với các anh, chuyện giấy kiểm điểm tuần trước là sao vậy?”

“...”

Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thẳng về phía anh, ép hỏi: “Anh viết kiểm điểm giúp em vì sao không nói cho em biết? Trực tiếp nhét vào trong cặp em suýt chút nữa hại chết em đó, anh biết không?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Em không biết, lúc ấy em không có chút đề phòng nào mà đưa tập tài liệu kẹp giấy kiểm điểm cho bố em”, Hoắc Tiểu Tiểu vừa đi vừa nói với anh, sinh động như thật: “Làm sao biết được bên trong còn có hai tờ giấy kiểm điểm của anh và Lục Tinh Thần, anh biết lúc đó sắc mặt bố em khó coi cỡ nào không? Nếu như không phải em thông minh thì lúc đó em đã bị phế rồi, anh biết không?”

“Anh xin lỗi, lần sau sẽ không vậy nữa.”

“Một câu xin lỗi là xong rồi? Tan học anh phải mời em đi ăn đồ ăn ngon… Được rồi, sau này có thể không được ăn đồ ăn ngon được nữa.”

“Sao vậy?”

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn trời bất đắc dĩ: “Bởi vì chuyện vào cục cảnh sát, bố em sắp xếp tài xế đưa đón em đi học, phiền chết mất!”

Học kỳ sau của năm ba sơ trung là thời kỳ cuối cùng để chiến đấu lên cao trung, cũng là thời khắc căng thẳng nhất của tất cả học sinh năm ba sơ trung. Thầy chủ nhiệm lớp cả ngày nghiêm mặt ở bên ngoài tuần tra, hận không thể chuyển bàn làm việc đến phía sau nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Nhưng hôm nay chủ nhiệm lớp vừa đến, trên mặt cười ra cả nếp nhăn.

“Các bạn học, nói cho mọi người một tin tức tốt, cuộc thi toán toàn quốc cả nước vào khoảng thời gian trước đã có kết quả, hạng nhất là bạn học Lục Tinh Thần của lớp chúng ta, mọi người hãy vỗ tay chúc mừng!”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Lục Tinh Thần thản nhiên gật đầu với chủ nhiệm lớp, rõ ràng là cũng không cảm thấy bất ngờ với kết quả này.

“Mọi người yên lặng một chút.” Chủ nhiệm lớp ra hiệu cho mọi người im lặng: “Bạn học Lục Tinh Thần cũng đã được Thị Nhất Trung nhận vào trước, không cần tham gia thi cao trung, nhưng mọi người cũng đừng hâm mộ, không thể lơ là, một trăm ngày cuối cùng, nhất định phải nắm chặt thời gian, cố gắng thật tốt, có thể thi đậu Thị Nhất Trung hay không phải xem một trăm ngày cuối cùng này!”

Các bạn học trên lớp đều đồng thanh: “Biết rồi ạ!”

Sau khi thầy chủ nhiệm rời đi, Hoắc Tiểu Tiểu kinh ngạc vỗ vỗ bả vai Lục Tinh Thần ngồi trước mặt cô: “Lục Tinh Thần, anh âm thầm lấy hạng nhất, được đó nha!”

Lục Tinh Thần quay đầu lại, không biết là khiêm tốn thật hay là giả vờ dè dặt: “Cũng thường thôi.”

“Vậy là quá được rồi! Sau khi tan học anh mời khách.”

“Em muốn ăn cái gì?”

Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Mặc dù bố em phái tài xế đón em, nhưng hôm nay là ngày trọng đại như vậy, chắc chắn không thể bỏ qua, đi đến quán ăn vặt chúng ta thường xuyên đến đi, em muốn ăn gà rán ở đó.”

Lục Tĩnh Nhất lại gần: “Tiểu Tiểu, cái cửa hàng gà rán mà bình thường em thích ăn nhất ấy, ba ngày sau sẽ đóng cửa.”

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu: “Đóng cửa, vì sao?”

Lục Tĩnh Nhất nhún vai: “Anh cũng không biết, buổi sáng hôm nay lúc học có đi ngang qua, nhìn thấy ngoài cửa quán gà rán đó có dán giấy chuyển nhượng cửa hàng.”

“Vậy thì càng không thể bỏ qua cửa hàng gà rán đó!” Cô nhìn Lục Tinh Thần: “Sau khi tan học không được chạy!”

Lục Tinh Thần cười cười: “Được, mời em ăn gà rán.”

Sở thích của Hoắc Tiểu Tiểu từ nhỏ đến lớn không thay đổi, thích ăn gà rán nhất, ba ngày hai bữa liền phải đến quét ngang một vòng ở cửa hàng gà rán được cô phong là ngon nhất thành phố, đã cùng ông chủ cửa hàng gà rán thành lập tình cách mạng hữu nghị vững vàng, hoàn toàn không cần chọn món, ông chủ vừa thấy cô liền biết mình nên làm cái gì.

Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu nhớ gà rán, cuối cùng cũng chờ đến lúc tan học, cô nhắn tin cho tài xế để chú ấy chờ một lát rồi tắt điện thoại, không kịp chờ đợi mà lôi kéo mấy người Lục Tinh Thần và Dịch Khiêm đi ra bên ngoài trường học.

“Dịch Khiêm, em cảm thấy anh học toán cũng rất tốt, lúc trước vì sao anh không cùng Lục Tinh Thần đi tham gia thi toán? Nếu như anh tham gia thì nói không chừng cũng có thể lấy hạng nhất về, vậy thì anh cũng không cần tham gia thi cao trung nữa.”

Dịch Khiêm nhìn Lục Tinh Thần một cái: “Không quan trọng, cũng không phải là không thi được, lãng phí thời gian.”

“Không cần thi cao trung thì sảng khoái hơn.”

Dịch Khiêm hỏi ngược lại: “Sao em không tham gia đi?”

“...” Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không đối đầu với Dịch Khiêm nữa.

Cửa hàng gà rán nằm trên con đường đồ ăn vặt gần trường học.

Con đường này sầm uất nhất là vào thời gian tan học, phóng tầm mắt nhìn, học sinh mặc đồng phục lấp kín mỗi một cửa hàng trên con đường ăn vặt.

Cửa hàng gà rán mà Hoắc Tiểu Tiểu muốn đi nằm ở cuối con đường ăn vặt, đi lên đường dốc thật dài, lại rẽ thêm một lần là đến.

Cô dường như đều có thể ngửi thấy mùi thơm của gà rán.

Hoắc Tiểu Tiểu vừa rẽ một cái, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bên cạnh có một người đi lên, không nói lời nào mà chuẩn xác câu lấy ngón út của cô rồi kéo cô chạy về phía trước.

Hoắc Tiểu Tiểu còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, đã bị ép bước chân chạy theo sau người này, không nhìn thấy chính diện của anh ta, cảm thấy bóng lưng của người có chút quen mắt, ngón út bị cầm chặt, kéo đi phát đau.

“Này! Anh là ai! Thả tôi ra!”

Người kéo cô chạy không nói lời nào, chạy qua con đường ăn vặt, lại chạy qua hai con đường, Hoắc Tiểu Tiểu cố gắng tránh thoát khỏi bàn tay kéo lấy ngón út của cô nhưng lại không kéo ra được.

Cô chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, mọi thứ trước mắt đều mơ hồ không thấy rõ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng trái tim mình mạnh mẽ nhảy lên, gần như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Người kéo lấy cô cuối cùng cũng dừng lại ở một đầu con hẻm, anh ta đứng vững gót chân, th ở dốc một hơi, quay đầu nhìn cô.

“Lâu rồi không gặp, học sinh tiểu học.”

“... Giang Dực?”

Hoắc Tiểu Tiểu dùng lực lớn hất bàn tay còn kéo ngón út của mình ra, đứng tại chỗ, chống đầu gối thở hổn hển mấy hơi rồi đứng thẳng người, tức giận nhìn người trước mặt, cảm giác sâu sắc người đến không có ý tốt, cô rất muốn mắng một câu anh bị bệnh à, nhưng cô nam quả nữ, cô nhịn.

Giang Dực dựa vào tường bình phục hô hấp, qua mấy giây liền không nhìn ra được hơi thở hỗn loạn sau khi chạy qua hai con đường.

“Em nhớ ra tôi?”

Hoắc Tiểu Tiểu không muốn nói chuyện với anh ta, cô xoa xoa ngón út đau nhức, quay người rời đi.

Giang Dực không ngăn cản, chỉ tự mình nói: “Có người muốn tìm mấy đứa gây phiền phức, không muốn biết là ai à?”

Bước chân Hoắc Tiểu Tiểu hơi ngừng lại, cô xoay người, quay đầu: “Tìm chúng tôi gây phiền phức? Ai?”

Giang Dực cũng không che giấu, nói thẳng: “Hồ Dương.”

Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy cực kỳ lạ lẫm đối với cái tên này.

Giang Dực lại cười: “Em không biết, nhưng có lẽ là còn nhớ, người mà ngày đó em và mấy người bạn của em đánh ở cửa quán bar.”

Giang Dực vừa nói như thế, Hoắc Tiểu Tiểu đã có ấn tượng.

Ngày đó đi quán bar, có người bưng rượu tới muốn kết bạn với cô, kết quả bị mấy người Lục Tĩnh Nhất chặn lại, còn đánh nhau, thậm chí còn đánh tới cửa quán bar.

“Lúc ấy mấy đứa đánh người ta lợi hại như vậy, người ta luôn luôn muốn trả thù mấy đứa, họ tìm tới anh, muốn nhờ anh cho mấy đứa một bài học, anh ngại tiền ít nên không nhận.”

“Hồ Dương cho anh bao nhiêu tiền?”

“Mười vạn.”

“Anh không nhận công việc của hắn, lại bán tin tức của hắn cho tôi, anh không sợ hắn trả thù anh?”

Giang Dực lấy điếu thuốc từ trong túi ra rồi châm lửa, hít một hơi thật sâu: “Tôi xưa nay không lấy lớn hiếp nhỏ, đám học sinh tiểu học tụi em gần đây vẫn nên chú ý chút đi, nghe nói hắn tìm người trong xã hội, ra tay là phải đánh cho đến chết, mấy đứa tay nhỏ chân nhỏ, có thể chịu nổi mấy đá?”

Lời nói này không sai.

Nếu như Hồ Dương thật sự muốn trả thù bọn họ thì trên đường đi học tìm mấy người có thân thể cường tráng là được. Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần từng luyện võ nên cô không lo lắng, nhưng mấy người Lục Tĩnh Nhất chưa từng luyện thì không nhất định.

Có điều cô và Giang Dực chỉ từng gặp hai lần, giúp cô?

“Anh túm tôi chạy tới đây là vì nói cho tôi biết chuyện này?”

“Mấy người bên cạnh em thật là phiền phức, sự sống chết của bọn họ anh không xen vào, anh chỉ muốn nhắc nhở em.”

Hoắc Tiểu Tiểu im lặng một lát, trong lúc nhất thời cũng không biết lời này của Giang Dực là thật hay giả.

“Không tin thì thôi.”

“Cảm ơn anh.”

Giang Dực cố tình nhíu mày: “Chỉ có một câu cảm ơn?”

“Vậy anh còn muốn thế nào nữa?”

Giang Dực nhìn cô, đột nhiên cười: “Anh thích em.”

“...”

“Em không tin anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên à?”

“...”

“Cũng có thể coi là thấy sắc nảy lòng tham.”

“... …”

Giang Dực tắt điếu thuốc, đi từng bước một tới gần cô: “Không tin? Con gái có bình thường hơn đi chăng nữa thì cũng có con trai theo đuổi, em xinh đẹp như vậy, người thích em có lẽ là rất nhiều nhỉ? Anh không thể thích em?”

Hoắc Tiểu Tiểu cuống quýt lùi lại mấy bước, mím môi không nói.

“Nếu không thì em làm bạn gái của anh?”

“...”

Giang Dực tới gần, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô: “Anh cảm thấy em xinh đẹp, da trắng mắt to, mũi cao, lông mi cũng dài, anh rất thích.”

“...”

“Nói một câu đi, choáng váng rồi à?”

Ấn tượng của cô đối với Giang Dực cũng chỉ là từng gặp mặt hai lần, ở đâu ra mà thổ lộ với cô?

“Tôi còn chưa thành niên, để bố tôi biết được, bố sẽ đánh gãy chân anh.”

“Đúng lúc, anh cũng chưa thành niên.”

Hoắc Tiểu Tiểu không muốn để ý đến anh ta nữa, xoay người rời đi.

Giang Dực đi bên cạnh cô: “Không chấp nhận anh có phải là vì em đã thích ai không? Là người mà ngày đó ở quán bar… em gọi là anh?”

“...”

“Hay là người khoe mẽ đánh nhau thay em kia?”

“Chuyện này không liên quan gì tới anh, tôi không thích chơi đùa với người khác, tôi muốn đi ăn gà rán, anh có thể đừng đi theo tôi nữa không?”

“Ai nói là anh chỉ chơi đùa với em? Em không đồng ý với anh thì mỗi ngày tan học anh đều chặn đường em.”

Hoắc Tiểu Tiểu phì cười một tiếng, dừng chân lại nhìn anh ta: “Anh học năm mấy?”

“Năm ba cao trung?”

“Năm ba cao trung mà còn ngây thơ như thế? Tôi hỏi anh, anh thi được đại học không? Có tương lai vẻ vang rộng mở không? Nhân phẩm tốt không? Điều kiện gia đình thế nào? Gốc gác gia đình có tốt không? Có thể cho tôi tương lai không buồn không lo không?”

Lông mày Giang Dực chau lại: “Ý của em là anh không xứng với em?”

“Không, tôi không có ý này, với tôi mà nói thì tôi thích là đủ rồi, nhưng những thứ tôi vừa nói là điều mà bố tôi muốn hỏi, nhìn anh hiện nay cũng không phù hợp với tiêu chuẩn chọn con rể của bố tôi.”

Nụ cười trên mặt Giang Dực dần dần nhạt đi: “Em vừa mới nói em thích là đủ rồi, vậy tiêu chuẩn mà em thích là cái gì?”

Hoắc Tiểu Tiểu cười cười: “Ít nhất thì người đó không phải là học tra*, đánh nhau ẩu đả chơi bời lêu lổng.”

*Ý chỉ người học không tốt, học tệ, học cho có, điểm thấp, nước đến chân mới nhảy.

Cô ngoắc ngoắc ngón út đau nhức của mình: “Có điều anh là nam sinh đầu tiên thổ lộ với tôi, tôi nghĩ tôi sẽ nhớ rõ anh lâu hơn một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play