Gió nhẹ lướt qua, từ xa xa nhìn lại, dưới ánh mặt trời, mặt biển xanh thẳm nổi lên sóng ánh sáng lăn tăn.

Mà ở nơi cách đáy biển hai ba mét, Hoắc Tiểu Tiểu ôm cổ bố cô, cả người gần như nằm sấp trên lưng bố cô, hai cái chân nhỏ vui sướng vùng vẫy.

Sau khi chạm đáy, cô nhặt được hai vỏ sò lớn xinh đẹp ở dưới đáy biển.

Đáy biển có cây rong như mọc thành phiến, thỉnh thoảng có một hai con cá màu sắc lộng lẫy từ bên trong cây rong bơi ra, chỗ sâu hơn có san hô và đá ngầm, càng có cá thành đàn kết bạn.

Hoắc Tiểu Tiểu rất muốn đi qua bên đó, nhưng cô biết, bố cô có thể để cô xuống nước đã là chuyện như mặt trời mọc từ phía Tây rồi, mặt trời đó không thể nào lại lặn về phía Đông được.

Nhưng việc là do người làm, Hoắc Tiểu Tiểu chỉ về nơi sâu hơn, xa hơn.

Lỡ như bố cô thật sự đưa cô đi thì sao.

Kiếm lời không lỗ.

Hoắc Tùy Thành nhìn về phía ngón tay Hoắc Tiểu Tiểu chỉ, anh trở tay ra phía sau ôm cô, bơi lên trên.

Chỉ cách hai ba mét nên lập tức trồi lên mặt biển.

Hoắc Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, hưng phấn nhìn bố cô: “Bố, có thể lại một lần nữa không?”

Hoắc Tùy Thành dùng hành động để trả lời cô.

Anh lấy kính bơi xuống, thuận tiện lấy kính bơi của Hoắc Tiểu Tiểu xuống.

“Không thể.”

Tiểu Vũ cũng ló đầu ra ở bên cạnh cô, cậu ta vén kính bơi lên, đưa tay vuốt nước trên mặt: “Được đó, con nhóc em mới mấy tuổi mà lặn lợi hại như vậy.”

“Đó là đương nhiên!” Hoắc Tiểu Tiểu kiêu ngạo giơ lên vỏ sò mà mình lấy được dưới biển: “Anh Tiểu Vũ, thấy không, đây là vỏ sò em nhặt được, đẹp không?”

“Đẹp! Muốn tặng anh một cái sao?”

“Anh Tiểu Vũ thích cái nào?”

Ánh mắt của Tiểu Vũ lưu luyến trên hai vỏ sò trong tay cô, Hoắc Tùy Thành dùng tay ôm một cái, đưa cô từ trên mặt biển lên trên thuyền nhỏ.

“Tôi mang nó về du thuyền trước, cậu tự chơi một lúc.”

Nói xong lại nhìn Tiểu Vũ một cái: “Thích vỏ sò thì tự mình nhặt thêm mấy cái về, không nhặt được thì đừng về nữa.”

“...” Tiểu Vũ nhìn Hoắc Tùy Thành và Hoắc Tiểu Tiểu rời đi mà líu lưỡi, cậu ta bĩu môi, bất đắc dĩ cười cười, đeo kính bơi lên rồi lặn xuống đáy biển. truyện ngôn tình

Trở lại du thuyền, Hoắc Tiểu Tiểu được bố cô cầm khăn tắm lau từ đầu tới đuôi, cũng may tuy trên mặt biển có gió lớn nhưng ánh nắng lại tốt, không cần lo lắng vấn đề cảm lạnh.

Sau khi lau sạch nước, Hoắc Tùy Thành để cô ở khu nghỉ ngơi tại đuôi thuyền nghỉ ngơi một lúc.

Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trên ghế sô pha móc móc tai, di chứng của việc xuống biển chính là cảm thấy trong tai mình có nước, cô lắc lắc đầu, cảm giác có vật lạ ở trong tai cuối cùng cũng giảm đi đôi chút, lúc này cô mới dễ chịu nằm trên ghế sô pha, hài lòng hóng gió biển.

Ánh nắng trên biển vẫn có chút độc, hóng gió chưa được mấy phút, Hoắc Tiểu Tiểu liền cảm thấy tóc mình khô hẳn rồi, cảm nhận được gió biển thổi qua lọn tóc, lướt qua trán, cô đột nhiên mở mắt.

Xong đời, vừa rồi quên bôi kem chống nắng rồi.

Cô giật mình một cái ngồi dậy, cúi đầu nhìn phần da lộ ra ngoài của mình, da thịt trắng nõn bây giờ đã phơi nắng đến mức ửng đỏ.

Từ trước đến nay Hoắc Tiểu Tiểu chỉ biết chân mình, eo mình thô, bụng mình béo, điều duy nhất khiến cô kiêu ngạo chính là làn da trắng nõn của mình. Ánh nắng trên biển độc như vậy, không bôi kem chống nắng chắc chắn sẽ rám đen.

Cô vội vã bò dậy, tự hỏi kem chống nắng mà cô mang từ khoang thuyền lên để chỗ nào.

Lúc dì Triệu bỏ kem chống nắng vào cho cô chỉ suy tính đến một mình cô, không cân nhắc đến hai người đàn ông Hoắc Tùy Thành và Tiểu Vũ, cho nên cũng chỉ nhét một lọ kem chống nắng cho cô.

Một lọ duy nhất không thấy đâu nữa?

Hoắc Tiểu Tiểu tìm trái tìm phải, không tìm thấy kem chống nắng.

Xong rồi xong rồi, cô sắp bị phơi thành cục than đen rồi.

Hoắc Tiểu Tiểu bước dài một cái từ nơi mặt trời chiếu thẳng xuống đến chỗ ghế sô pha ở đuôi thuyền, ghế sô pha kia tốt xấu gì cũng còn có chỗ che nắng.

Chân ngắn eo thô bụng béo, không thể trở nên đen được!

“Hoắc Tiểu Tiểu, ngồi cho vững, chúng ta phải đi rồi.”

“Đi? Đi đâu?”

“Nơi này không phải là khu câu cá, chúng ta đi chỗ khác.”

“Vậy anh Tiểu Vũ thì sao?”

“Cậu ta sẽ tự đuổi theo.”

Du thuyền được khởi động, chậm rãi rời khỏi hòn đảo nhỏ kia. Mà ba chiếc du thuyền khác đi theo chiếc du thuyền này cũng có hai chiếc khởi động, theo sát không xa không gần.

Chạy được khoảng mười phút thì du thuyền dừng lại.

Hoắc Tùy Thành ở đuôi thuyền cùng thủy thủ lấy lưỡi câu và dây câu, anh quay đầu nhìn cô nhóc nhà mình một cái: “Hoắc Tiểu Tiểu, tới đây, bố câu cá cho con ăn.”

Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trên ghế sô pha trực tiếp lắc đầu.

Nếu thật sự đứng đó phơi nắng giống như bố cô thì không chừng sẽ phơi thành cái dạng gì không biết.

Sự rám đen của bố cô là màu đồng khỏe mạnh, đẹp trai, có mùi vị đàn ông.

Cô rám đen thì thật sự là không có một chút ưu điểm nào.

Vẫn là thích chính mình trắng trẻo.

Hoắc Tiểu Tiểu trốn ở chỗ bóng râm của ghế sô pha, nhìn bố cô câu cá, hơn nửa tiếng cũng không có động tĩnh.

Tiếng du thuyền ầm vang truyền đến, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn theo âm thanh, chỉ thấy một chiếc du thuyền khác cũng đi tới, ở khoảng cách năm sáu mét, Tiểu Vũ đứng ở đuôi thuyền nhảy xuống nước, từ bên đó bơi tới.

“...” Hoắc Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn.

Thật là to gan.

Tiểu Vũ từ dưới biển bò lên trên thuyền, cả người ướt sũng, thở hổn hển ngồi bên cạnh Hoắc Tiểu Tiểu.

“Tiểu Tiểu, xem anh mang gì cho em này.” Cậu ta chọn ra vỏ sò xinh đẹp nhất trong đống vỏ sò cậu ta nhặt dưới biển, đưa đến trước mặt Tiểu Tiểu: “Đẹp không?”

Cái vỏ sò anh Tiểu Vũ nhặt to gấp đôi so với hai cái vỏ sò cô nhặt, hơn nữa đường vân cũng cực kỳ đẹp, đặt ở bên tai dường như còn có thể nghe được tiếng của sóng biển: “Thật là đẹp! Cảm ơn anh Tiểu Vũ!”

“Thích là tốt. Có đói bụng không? Anh Tiểu Vũ câu cá biển cho em ăn.”

“Đói.”

Tiểu Vũ đi đến bên cạnh Hoắc Tùy Thành, mắt nhìn cái thùng bên cạnh anh, rỗng tuếch.

“Anh Thành, thi đấu không?”

Bàn tay cầm cần câu chợt chìm xuống, lông mày Hoắc Tùy Thành hơi nhíu lại: “Đã mắc câu rồi.”

Hoắc Tiểu Tiểu lập tức có hứng thú, cô chạy đến bên cạnh bố cô, nhìn bố cô thu lại dây câu, nâng lên, bởi vì dùng lực mà cơ bắp cánh tay nhô lên.

Chỉ chốc lát, một con cá dài gần bằng cánh tay Hoắc Tiểu Tiểu, vây lưng màu lam, phần bụng màu vàng rơi vào trong tay bố cô.

“Cá đẹp quá, bố, cá này ăn được sao?”

“Đương nhiên là được.”

Sự tò mò của Hoắc Tiểu Tiểu nổi lên, tràn đầy sự ham học hỏi: “Vậy con cá này tên là gì?”

Hoắc Tùy Thành không hay đi câu ở biển, đây chỉ là một trong những hoạt động giải trí để giảm áp lực lúc tâm huyết dâng trào, cá biển có ngàn vạn loại, biết được từng loại một là điều không thể nào.

Anh im lặng một lúc: “Con có thể gọi nó là lam tinh linh.”

“Lam tinh linh? Có loại cá tên này sao?” Hoắc Tiểu Tiểu bày tỏ sự hoài nghi.

“Chẳng phải do bố câu lên sao?” Hoắc Tùy Thành giao “lam tinh linh” cho thủy thủ cầm đến phòng bếp nấu nướng.

“Lại một con nữa!” Thủy thủ cùng câu cái cũng thuận lợi câu được một con cá màu vàng.

Hoắc Tiểu Tiểu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cá có màu sắc sặc sỡ như vậy, giống như là tìm được niềm vui thú của câu cá, cô ngồi bên cạnh bố cô xem.

Khu câu cá có gió lớn, sóng biển cuộn trào mãnh liệt hơn trước một chút, du thuyền lơ lửng lên xuống, Hoắc Tiểu Tiểu ôm chân bố cô mới có thể đứng vững.

Lưỡi câu trong tay Tiểu Vũ chìm xuống, cậu ta hướng về phía Hoắc Tiểu Tiểu nhướng mày: “Tiểu Tiểu, đoán xem anh câu cá gì cho em?”

“Cá ngon!”

“Tham ăn.”

Tiểu Vũ thu dây câu lại, cũng không biết là do sóng biển quá lớn hay là cá quá to mà trong thời gian ngắn lại không thể làm gì con cá đã mắc câu này.

Một thủy thủ tới hỗ trợ, hai người kết hợp, tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo được con cá giày vò người ta kia lên.

“Con cá này, nhìn thật là quen.” Hoắc Tiểu Tiểu nhìn con cá nhảy trên boong thuyền.

Tiểu Vũ thở dài: “Cục cưng, đợi chút nữa anh câu thêm cá ngon cho em. Thật là không biết vận may tốt hay kém là lại câu được cá mập con.”

“Cá mập?” Hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu tỏa sáng: “Em có thể ôm nó về nhà nuôi không?”

“Không được, câu được cá mập thì chúng ta phải thả ra, nhưng mà em có thể sờ nó một chút.”

Hoắc Tiểu Tiểu đến gần, sờ lên vây lưng của cá mập, cảm nhận được xúc cảm lạnh buốt mà da cá mập truyền đến, quá thần kỳ. Cô không nghĩ tới mình lại còn có thể sờ cá mập.

“Được rồi, anh thả ra đi.”

Hoắc Tiểu Tiểu đứng lên, lui qua một bên, nhìn anh Tiểu Vũ thả con cá mập con về biển.

“Bái bai!”

Đang nói chuyện, bố cô lại câu được một con cá bạc lên, giao cho thủy thủ, dặn dò anh ta làm cá hấp.

Hoắc Tiểu Tiểu ở giữa bố cô và anh Tiểu Vũ thò đầu ra nhìn, sự mong đợi dần dần bị cái bụng kêu ùng ục kia thay thế.

“Bố ơi, con đói rồi.”

Phòng bếp có thủy thủ đi ra: “Hoắc tiên sinh, cơm trưa đã xong rồi.”

Hoắc Tùy Thành buông cần câu xuống, ôm lấy Hoắc Tiểu Tiểu: “Đi, ăn cơm.”

Trên bàn cơm có bốn năm con cá, sau khi chiên nấu thì đã sớm không còn nhìn ra được màu sắc vốn có, nhưng bỏ vào miệng thì vô cùng ngon, trơn mềm ngon miệng, Hoắc Tiểu Tiểu ăn như gió cuốn, ăn đến mức cái bụng nhỏ căng phồng, không xẹp.

Dưới sự chi phối của cái đói, cái khát, cả bàn đồ ăn bị ba người càn quét hết sạch.

“Bố ơi, cá bố câu thật là ngon! Chúng ta mang mấy con về cho ông nội nếm thử có được không?”

“Được, đợi chút nữa…” Hoắc Tùy Thành nhìn một góc trên trán cô, dường như có cái gì đó: “Đây là cái gì?”

Ạm đưa tay nhặt chỗ tróc da kia: “Bỏng nắng rồi? Hoắc Tiểu Tiểu, kem chống nắng của con đâu?”

“Con không biết, con tìm rất lâu đều không thấy, không nhớ là để chỗ nào.”

Làn da trẻ con non nớt, mặt trời trên biển gắt như thế, không bôi kem chống nắng thì rất dễ bị bỏng nắng.

Hoắc Tùy Thành lấy ra một lọ kem chống nắng từ trong ngăn kéo ở chỗ khuất của sô pha, ngay dưới mí mắt của Hoắc Tiểu Tiểu.

“... Bố, không phải bố nên hỏi con từ lúc vừa lên thuyền liền sao? Bố quên con mất rồi?”

Hai người đàn ông lại quên mất một đứa trẻ, Hoắc Tiểu Tiểu tức giận mà trừng mắt nhìn Hoắc Tùy Thành.

“...” Hoắc Tùy Thành vặn kem chống nắng ra, xoa ở trong lòng bàn tay một chút rồi bôi đều lên mặt cô.

Hoắc Tiểu Tiểu cướp lấy kem chống nắng trên tay bố cô, nặn ra một đống lớn trong lòng bàn tay, bôi lên đùi, lên tay mình, bôi một lớp rồi một lớp.

Bôi xong, cô đi đến trước mặt Hoắc Tùy Thành, đưa lưng về phía bố mình, đưa kem chống nắng cho bố, đồng thời nói: “Bố, bố bôi phía sau lưng, phải bôi nhiều một chút, đều bôi hết.”

Tiểu Vũ ở một bên cười: “Cục cưng, đừng bôi nữa, đã rám đen rồi…”

“Anh Tiểu Vũ anh đừng nói nhảm, em rám đen chỗ nào?”

“Còn không tin,” Tiểu Vũ nhấc lên một góc áo tắm của cô: “Tự mình xem.”

Đường ranh giới đen trắng hết sức rõ ràng.

Nhìn thấy đường ranh giới trắng đen rõ ràng này, cả người Hoắc Tiểu Tiểu đều choáng váng.

“Thật ra thì đen một chút cũng không sao, anh cảm thấy rất đẹp.”

“Đẹp chỗ nào!”

“Em nhỏ như vậy, sau này còn có thể trắng lại.”

“Lỡ như không trắng lại nữa thì sao!” Trẻ con rám đen rất nguy hiểm, có vài người một khi đã rám đen thì không trắng lại được nữa!

Cô xông vào nhà vệ sinh, hướng về phía gương kéo áo tắm của mình xuống, nơi làn da lộ ra và nơi được giấu trong áo tắm quả thật là hai màu sắc.

Nhìn mình trong gương, Hoắc Tiểu Tiểu như bị sét đánh.

Cục than đen chân ngắn eo thô bụng lớn trong gương kia là ai?

Ai vậy?

Cô nổi giận đùng đùng đi tới nhìn bố cô: “Bố! Đều tại bố! Bố quên bôi kem chống nắng cho con! Con đen như vậy, sau này không ai thích con, con không gả đi được thì làm sao bây giờ?”

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play