Hoắc Tiểu Tiểu cho rằng bố cô sẽ dẫn cô đến tiệm bánh ngọt, là loại cửa hàng có mùi bơ nồng đậm, bày đầy đủ các loại bánh mì đủ màu sắc, hình dạng, trong tủ trưng bày các loại bánh sinh nhật đủ loại hình to nhỏ, cô lại không nghĩ rằng bố cô đưa cô tới một cửa hàng trà chiều trang trí theo phong cách nước Anh.

Nhân viên phục vụ mặc âu phục được cắt may vừa vặn, tao nhã lễ phép dẫn đường cho Hoắc Tùy Thành đi vào một góc ngồi xuống, menu đồ ngọt tinh xảo được đặt trước mặt bố.

Người đến tiệm mang theo trẻ con phần lớn là các bà mẹ, giống như Hoắc Tùy Thành đưa Hoắc Tiểu Tiểu vào cửa hàng, trong tối ngoài sáng đã nhận được không ít ánh mắt kinh ngạc.

Hoắc Tiểu Tiểu có chút tò mò, nhưng tốt xấu gì cô cũng không để bố cô mất mặt, không có kiểu hết nhìn Đông rồi nhìn Tây, được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, chỉ thấy trước mặt là chiếc đ ĩa màu xanh trắng sáng bóng không nhiễm một hạt bụi, gần như có thể phản quang, cô im lặng nghĩ đến chuyện hôm nay gặp được Quý Văn Tâm ở cửa phòng học.

Rõ ràng, lúc ở thủy cung, Quý Văn Tâm đã từng có cuộc giao phong chính diện với bố cô.

Chỉ có điều khi đó không để cô nhìn ra mà thôi.

Nói như vậy, bố cô tạm thời vẫn chưa muốn để cô biết đến sự tồn tại của Quý Văn Tâm?

Ngẫm lại thì thấy cũng phải, lúc trước là bố cô và Quý Văn Tâm say rượu hoang đường, sau này Quý Văn Tâm có thai cũng giấu giếm Hoắc Tùy Thành.

Lúc trước bố cô có thể đón cô từ bệnh viện về nhà cũng chỉ là muốn dùng cô để đổi lấy cổ phần công ty trong tay Hoắc lão tiên sinh mà thôi.

Hai người cũng không có bất kỳ tình cảm gì.

Huống chi lúc trước khi cô vừa ra đời, Quý Văn Tâm liền vứt bỏ cô ở bệnh viện, mặc kệ là bởi vì điều gì, vứt bỏ chính là vứt bỏ, có nỗi khổ tâm thì vứt bỏ cũng là vứt bỏ, chắc chắn bố cô không muốn cô biết những chuyện quá khứ này.

Nói đi phải nói lại, nếu như lúc trước Quý Văn Tâm có thể đưa cô đi sau khi sinh cô ra thì nói không chừng kịch bản bây giờ sẽ là kiều thê bá đạo mang bóng chạy.

Vậy thì có vấn đề rồi, Quý Văn Tâm không đưa cô đi là vì… bố của cô bé mà ngày đó cô gặp ở thủy cung sao?

Nhìn từ một loại góc độ nào đó mà nói, cô đúng là vướng víu.

Hoắc Tùy Thành gọi cái gì cho cô, cô cũng không chú ý tới, chỉ nghe thấy cuối cùng bố cô gọi một ly Sâm-panh.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn qua: “Bố, bố đừng uống quá nhiều rượu, sẽ say đó.”

“... Một ly hồng trà Ceylon.”

Nhân viên phục vụ rất biết lắng nghe, mỉm cười: “Được, xin chờ một chút.”

Nhân viên phục vụ quay người rời đi, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bố cô, cảm giác sâu sắc ở cái tuổi hiểu được chút chuyện này của mình thì có lẽ sẽ bắt đầu sinh ra nghi hoặc về người mẹ, cũng có lẽ là bởi vì trẻ con bên cạnh đều có mẹ nhưng mình không có mẹ nên hỏi bố cô vì sao mình không có mẹ.

Hoắc Tiểu Tiểu mở miệng, muốn nói lại thôi.

Được rồi, chuyện này cứ để đó trước đã, lỡ như hỏi khiến bố cô không vui thì có còn được ăn bánh ngọt không đây?

Ăn xong rồi nói sau.

Cô buồn bực ngán ngẩm nhìn cửa hàng trang trí kiểu Anh này.

Cách đó không xa có một người mẹ đang cầm thìa đút cho cô bé ba bốn tuổi ăn bánh ngọt.

Hoắc Tùy Thành chú ý tới ánh mắt của cô, nhìn một phần bánh ngọt trước mặt đôi mẹ con kia.

Không quá để ý.

Nhân viên phục vụ đưa bánh ngọt lên.

Trên đ ĩa sứ tráng men trắng tinh xảo là một miếng bánh bông lan, mềm mềm lắc lư, ở giữa kẹp một lớp bơ ngọt ngào và mứt hoa quả đỏ tươi, một phần bánh socola, một cái macaron màu hồng, còn có một phần bánh scone kết hợp bơ và mứt hoa quả.

Mùi thơm ngọt làm lòng người vui vẻ thoải mái.

Những phiền não liên quan tới Quý Văn Tâm và bố cô ở trong đầu lập tức bị quét bay.

Ngay lúc cô chuẩn bị ăn như gió cuốn thì Hoắc Tùy Thành chỉ vào phần bánh bông lan được đặt trước mặt cô: “Chỉ có thể ăn miếng này.”

“Bố…”

“Trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ ngọt.”

“Vậy mấy cái này…”

“Mang về cho dì Triệu.”

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn những món bánh khác trên bàn, muốn nói lại thôi.

Chỉ cho cô ăn miếng này mà lại gọi nhiều như vậy?

Cố ý làm cô thèm sao?

Hoắc Tiểu Tiểu mài răng.

Bố cô chính là thiếu sự cảnh tỉnh của xã hội, cho nên mới vui vì bắt nạt cô như thế!

“Không ăn à?”

“Ăn.”

Giống như là nhận mệnh, Hoắc Tiểu Tiểu cầm thìa múc một miếng bánh bông lan, hương vị mềm mại ngọt ngào tan ra trong miệng.

Sau khi nuốt xuống, cô dùng một loại giọng điệu ngây thơ hồn nhiên hỏi: “Bố, vì sao con không có mẹ?”

“Khụ khụ ---” Hoắc Tùy Thành đang uống nước đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị sặc, anh cúi đầu, nhíu mày, trầm giọng ho khan.

Nhân viên phục vụ ở một bên thấy thế thì tiến lên hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi anh có cần sự trợ giúp không?”

Hoắc Tùy Thành xua tay, vẫn ho khan không ngừng, hồi lâu mới ngừng được cơn ho, anh nhìn Hoắc Tiểu Tiểu: “Sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”

Hoắc Tiểu Tiểu chỉ mà đôi mẹ con ở bàn cách đó không xa: “Bạn kia có mẹ đưa đến ăn bánh ngọt, nhưng mà con không có, hôm nay Chu Chu mang socola cho con, Chu Chu nói là mẹ anh ấy mua cho con, lớp học có nhiều bạn mỗi ngày đều có mẹ tới đón, vì sao con không có?”

“...” Hoắc Tùy Thành bình tĩnh uống một hớp nước.

“Bố, mẹ con đi đâu rồi, vì sao bố không kể cho con nghe chuyện của mẹ?”

Hoắc Tùy Thành đặt ly thủy tinh xuống rồi lại nâng lên, nhưng bên trong không còn nước nữa.

Anh gọi nhân viên phục vụ tới, ra hiệu cho thêm một ly nước.

Anh đã từng nghĩ tới có một ngày Hoắc Tiểu Tiểu sẽ hỏi anh chuyện liên quan tới mẹ, lúc ở thủy cung anh đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng hôm sau lại đúng lúc gặp được Quý Văn Tâm, sau đó con bé liền hỏi chuyện này, không khỏi quá trùng hợp rồi.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn anh uống một ngụm nước rồi thêm một ngụm nữa, trong khoảnh khắc anh để ly xuống, cô không kịp chờ đợi mà hỏi: “Bố, dáng vẻ của mẹ như thế nào? Bố có hình của mẹ không?”

“Có phải con nghe người khác nói gì không?”

“Không có, con không thể hỏi sao?”

“Có thể…”

“Vậy bố nói đi!” Ngay cả bánh ngọt Hoắc Tiểu Tiểu cũng không ăn nữa, cô ném dao nĩa qua một bên, một đôi mắt to như nho đen nhìn Hoắc Tùy Thành không hề chớp mắt, rõ ràng là cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Hoắc Tùy Thành trầm mặc một lúc, ở trong lòng nói tới nói lui.

Mẹ con không cần con nữa.

Bây giờ mẹ con đã có đứa trẻ khác, không cần con nữa.

Bố và mẹ không có tình cảm, cho nên mẹ con không cần con nữa.

“...”

Trong thời gian ngắn anh lại không biết nên nói từ đâu.

Nhìn Hoắc Tùy Thành do dự, Hoắc Tiểu Tiểu cau chặt lông mày: “Bố, sao vậy? Không thể nói cho Tiểu Tiểu biết sao?”

“Con còn nhỏ, cho dù bố nói với con thì con cũng không hiểu, chờ sau khi con lớn lên…”

“Con lớn rồi!” Hoắc Tiểu Tiểu cắt ngang lời bố mình: “Lời bố nói con đều nghe hiểu được, bố đang gạt con sao?”

“Bố… bố không có lừa con.”

“Vậy bố kể chuyện của mẹ đi, các bạn khác đều là một nhà ba người ra ngoài chơi, vì sao mẹ không ở bên cạnh chúng ta?”

“Nếu như mẹ trở về, con phải rời xa bố và ông nội, con bằng lòng không?”

“Mẹ về rồi sao?”

Hoắc Tùy Thành liền giật mình, lắc đầu.

“Nếu chưa về thì làm sao bố biết được mẹ về là con phải rời xa bố và ông nội chứ? Bây giờ con chỉ muốn biết chuyện của mẹ mà thôi.”

Hoắc Tiểu Tiểu đuổi theo không bỏ, Hoắc Tùy Thành lại có chút không chống đỡ được.

“Bố, bố nói đi!”

Hoắc Tùy Thành quả thật là có vốn từ nghèo nàn: “Chuyện này sau khi trở về bố sẽ nói cho con biết.”

“Tại sao phải nói cho con biết sau khi mẹ trở về?”

“Bởi vì đây là việc riêng.”

Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Thật sao? Vậy bố không thể lừa con.”

“Không lừa con.”

“Được, con ăn xong rồi, chúng ta về đi.”

Hoắc Tùy Thành nhìn món bánh ngọt gần như không bị động vào ở trước mặt, anh bất đắc dĩ vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: “Làm phiền gói lại cho tôi.”

Hoắc Tiểu Tiểu vội vã muốn về nhà, dường như cảm thấy vô cùng hứng thú đối với chuyện của mẹ.

Hoắc Tùy Thành ngồi ở một bên nặng nề thở dài.

Về đến nhà, Hoắc Tiểu Tiểu được bác Trần ôm xuống từ trên xe: “Bố ơi nhanh lên!”

Hoắc Tùy Thành ngồi trong xe không xuống, anh gọi một cuộc điện thoại rồi nói với Hoắc Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, bố tạm thời có tiệc rượu, tối nay về, con nói với ông nội một tiếng.

“Bố…” Nói xong, không đợi Hoắc Tiểu Tiểu kịp phản ứng, cửa xe đã đóng lại, chiếc xe nhanh như chớp mà rời đi.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn khói ở đuôi xe của chiếc Bentley, cô nhếch miệng, đeo cặp sách đi vào cửa.

- -

Tối nay Hoắc Tùy Thành thật sự có tiệc rượu, có điều là vào tám giờ tối, bây giờ là bốn giờ năm mươi phút chiều, xuất phát vào lúc này thì chưa đến lúc.

Tài xế từ trong gương nhìn Hoắc Tùy Thành: “Tiên sinh, chúng ta trực tiếp đi đến tiệc rượu sao?”

Hoắc Tùy Thành xoa mi tâm: “Về công ty trước.”

“Được.”

Chiếc xe quay đầu ở giao lộ phía trước, quay về công ty.

Mãi tới bảy giờ rưỡi tối, Hoắc Tùy Thành mới từ công ty xuất phát đến tiệc rượu.

Đối với Hoắc Tùy Thành mà nói, loại tiệc rượu này thật sự có hơi chán, quả thật chính là dụ dỗ lẫn nhau, trao đổi tài nguyên, nhân vật ở tầng lớp này, từng người một đều là khỉ thành tinh, thỉnh thoảng có người đưa danh thiếp kết giao tình cũng có phụ nữ liếc mắt đưa tình.

Anh bưng một ly Sâm-panh dời đến phía bên ngoài đám người.

Không có tâm tình.

“Hoắc Nhị, có chuyện gì vậy, chú ý đến anh cả buổi tối rồi.” Lục Bạc Dương bưng một ly rượu đỏ đi tới.

Anh ta ngược lại thích trường hợp như thế này, không vì chuyện gì khác, chỉ vì trong tiệc rượu kia có mỹ nhân, chỉ uống một ly là ngã vào lòng anh ta.

“Không có tâm tình gì.”

Lục Bạc Dương bưng ly rượu cười: “Tôi thấy anh chính là độc thân lâu rồi, anh xem nơi này một chút, bao nhiêu phụ nữ muốn chui vào lòng anh, anh xem, Tôn tiểu thư kia”, anh ta bưng ly rượu từ xa xa mời một ly: “Tối nay vẫn luôn dính mắt trên người anh. Còn có Triệu tiểu thư kia, tôi nghe nói, người ta vẫn nghĩ xem làm sao bắt được anh.”

Hoắc Tùy Thành nghi hoặc mà nhìn anh ta: “Cậu nghe nói từ chỗ nào?”

“Đoán chừng là ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu, chẳng lẽ anh không nhìn ra loại ánh mắt nóng bỏng của bọn họ đối với anh sao? Từng người một hận không thể làm anh ngay bây giờ.”

“Ít nói hươu nói vượn đi.”

“Hết thuốc chữa rồi”, Lục Bạc Dương lắc đầu: “Vả lại, chẳng lẽ anh không muốn tìm mẹ cho Tiểu Tiểu?”

Lông mày của Hoắc Tùy Thành cau lại: “Ngược lại hôm nay con bé hỏi tôi chuyện liên quan đến mẹ nó.”

“Anh nói thế nào?”

“Vẫn chưa nói, còn đang cân nhắc xem nói với nó thế nào.”

“Anh tùy tiện nói một chút, lừa gạt nó là được, một đứa trẻ mới hai ba tuổi, anh lừa gạt nó một chút, nó lại không biết.”

Hoắc Tùy Thành nhìn anh ta một cái, không nói gì.

“Lại nói, anh thật sự không có ý định tìm mẹ cho Tiểu Tiểu? Cho dù không tìm mẹ thì anh không có ý định tìm phụ nữ?”

Hoắc Tùy Thành uống một ngụm Sâm-panh: “Nói sau đi.”

Vừa dứt lời, một người phụ nữ mặc váy màu bạc để lộ lưng tới gần, cô ta bưng ly rượu cụng ly với Hoắc Tùy Thành: “Hoắc tiên sinh, chào anh, tôi tên là Tôn Dĩnh, rất hân hạnh được làm quen với anh.”

Lục Bạc Dương lộ ra một nụ cười sau xa, biết điều không quấy rầy: “Hai người nói chuyện đi.”

Tôn Dĩnh nhìn Lục Bạc Dương rời đi, chỉ có mình và Hoắc Tùy Thành ở đây, cô ta xích lại gần một chút, rút ngắn khoảng cách với Hoắc Tùy Thành: “Nghe nói lần này cổ mộ dưới núi Lộc Minh đã xác định khai quật, dự án của Hoắc tiên sinh cũng không cần kéo dài nữa, chúc mừng.”

Lúc nói chuyện, mùi thơm ngọt ngào trên thân thể của người phụ nữ theo gió mà tới.

Hoắc Tùy Thành từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn cô ta nhưng không nói lời nào.

Không nói gì chính là không từ chối.

Người phụ nữ có thêm chút can đảm, cô ta mang theo sự thăm dò mà dựa vào phía trước, gần như là treo hơn nửa thân thể lên người Hoắc Tùy Thành, trêu chọc mà ngoắc ngoắc ngón tay anh.

Hoắc Tùy Thành hơi híp mắt lại, đáy mắt thâm sâu.

Tôn Dĩnh mỉm cười nhìn đôi mắt của Hoắc Tùy Thành, nói thẳng: “Tôi rất thưởng thức cách làm người của Hoắc tổng, không biết sau tiệc rượu tối này thì có thể may mắn uống riêng ly rượu với Hoắc tổng hay không?”

Hoắc Tùy Thành hơi nhắm mắt lại.

Một lần nữa mở ra, đáy mắt hoàn toàn không có d*c vọng.

“Tôn tiểu thư, tự trọng.” Anh vô cùng tỉnh táo mà nói.

Gợi ý pass chương 45: Tên của nam chính là gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play