Hoắc Tiểu Tiểu khắc phục khó khăn một cách đẹp mắt, đuôi của cô cũng muốn vểnh lên rồi.

Ăn cơm tối xong, Hoắc Tiểu Tiểu không kịp chờ đợi mà kéo Hoắc Tùy Thành ngồi lên ghế sô pha.

“Bố, vàng! Còn có… còn có cái này cái này cái này!” Hoắc Tiểu Tiểu bày ra từng thứ tiền mồ hôi nước mắt trong cặp sách nhỏ ở trước mặt Hoắc Tùy Thành, để ông bố nhà mình ghi nhớ, sau này phải tặng gấp đôi những món quà nào cho cô.

Hoắc Tùy Thành sảng khoái đồng ý: “Yên tâm, bố sẽ nhớ kỹ.”

Phản ứng của bố quá sảng khoái, vượt ra khỏi ý muốn của Hoắc Tiểu Tiểu, sau mấy lần giao thủ với Hoắc Tùy Thành khiến lòng cô có chút run rẩy, cô luôn cảm thấy sau sự đồng ý sảng khoái đó là ‘âm mưu quỷ kế’ nhằm vào cô.

Cô cẩn thận hỏi bố: “Thật sao?”

“Đương nhiên, bố lừa con lúc nào chưa?”

Hôm qua. Hoắc Tiểu Tiểu ở trong lòng trả lời.

Có điều ngẫm lại thì cũng không có gì không đúng, dù sao thì có ông nội tọa trấn làm chỗ dựa cho cô, bố cô còn có thể lật tung trời lên hay sao?

Nhưng rõ ràng là Hoắc Tiểu Tiểu đã đánh giá thấp bố của cô.

“Bố, con thương lượng với bố một chuyện.”

Hoắc lão tiên sinh ở một góc trong phòng khách tự tay lau sạch bình hoa cổ mà ông đấu giá được, tựa như không nghe thấy Hoắc Tùy Thành gọi ông.

“Bố…”

“Bố!”

Mãi đến sau khi Hoắc Tùy Thành gọi thêm hai tiếng, lúc này Hoắc lão tiên mới nâng đầu lên, giống như là vừa mới nghe thấy, ông ghét bỏ nói: “Chuyện gì mà réo không ngừng vậy.”

“Con muốn thương lượng với bố về chuyện của Tiểu Tiểu.”

Lúc này Hoắc lão tiên sinh mới buông đồ cổ bảo bối của mình xuống, chậm rãi ngồi vào ghế sô pha: “Nói đi.”

Hoắc Tiểu Tiểu vểnh tai.

“Chẳng mấy chốc mà Tiểu Tiểu sắp một tuổi rưỡi rồi, vốn dĩ con cũng không có tính toán gì cho con bé vào cái tuổi này, nhưng mà bố thấy đấy, đứa trẻ này thông minh hơn mấy đứa bình thường không ít, đứa trẻ khác bây giờ mới học được cách gọi bố gọi mẹ, mà bây giờ nó đã có thể nói được không ít lời rồi.”

Đối với lời của Hoắc Tùy Thành, Hoắc lão tiên sinh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cô cháu gái này của ông quả thật thông minh.

Hoắc Tiểu Tiểu ở một bên nghe thấy Hoắc Tùy Thành khen cô thì lập tức đề phòng, từ nơi sâu thẳm trong nội thâm luôn cảm thấy có sát khí nhè nhẹ.

“Tiểu Tiểu đã thông minh như vậy rồi cho nên con muốn bồi dưỡng sớm cho nó.”

“Bồi dưỡng sớm?”

“Trước đó con đã nghe cô giáo Tiểu Từ nói, trong ngôn ngữ, hội họa và âm nhạc Tiểu Tiểu đều rất có thiên phú, những thiên phú này không phải ai cũng có, cho nên con muốn hai ngày nữa mời mấy thầy cô tới nhà dạy học cho Tiểu Tiểu, để nó tiếp xúc với dương cầm, âm nhạc và hội họa trước, đương nhiên, nếu như con bé thích vũ đạo thì cũng có thể mời thầy cô vũ đạo tới xem một chút, không nhất định phải luyện tập, bồi dưỡng trước đã.”

“???” Vẻ mặt Hoắc Tiểu Tiểu mờ mịt.

Là cô nghe lầm rồi sao?

Vừa rồi Hoắc Tùy Thành nói gì vậy? Dạy học cho cô?

Dương cầm âm nhạc hội họa vũ đạo?

Điên rồi sao!

Cô vẫn là đứa trẻ còn uống sữa, học hành gì chứ!

Không phải chỉ là hố chút quà thôi à, có cần phải giày vò cô vậy không?

Không được, cô vẫn là trẻ con, cô không học được nhiều như vậy.

Chắc chắn ông nội sẽ không nỡ để cô chịu sự khổ cực của việc học tập.

Hoắc Tiểu Tiểu thề son sắt mà nghĩ.

Nghe xong lời đề nghị của Hoắc Tùy Thành, Hoắc lão tiên sinh như có điều suy nghĩ, thậm chí ông còn gật đầu: “Con nói cũng không sai, Tiểu Tiểu thông minh như vậy thì không nên lãng phí thiên phú, nghe nói cháu trai nhà họ Dịch còn nhỏ mà trong nhà đã có mấy thầy cô rồi, Tiểu Tiểu của chúng ta cũng không thể thua kém được.”

“Bố đây là đồng ý rồi?”

“Chuyện tốt cho Tiểu Tiểu đương nhiên là bố đồng ý rồi, có điều thầy cô và chương trình học đều phải đáng tin cậy, quan trọng là Tiểu Tiểu thích, cô giáo Tiểu Từ mà lần trước con mời, bố thấy Tiểu Tiểu không thích lắm.”

“Đương nhiên rồi.”

Hoắc Tiểu Tiểu vừa mới hớn hở đắc chí, ai mà ngờ thành ngựa lỡ vó.

Sau khi nghe thấy hai người nghiêm trang bàn luận về kế hoạch học tập của cô, nụ cười của cô dần dần biến mất.

“Ông nội…”

Hoắc lão tiên sinh ôm chặt Hoắc Tiểu Tiểu nhào vào trong ngực: “Sao thế Tiểu Tiểu? Có phải con cũng cảm thấy bố con nói có lý không?”

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.

Hoắc lão tiên sinh thấy cô lắc đầu thì nhất thời có chút chần chừ.

Hoắc Tùy Thành không nhanh không chậm mà nói: “Trẻ con ham chơi là bình thường, nếu không thì còn cần người lớn chúng ta làm gì, không phải là vì giám sát con bé sao?”

Hoắc lão tiên sinh gật đầu một cách chậm rãi, một lần nữa do dự.

“Ông nội!” Hoắc Tiểu Tiểu nắm lấy ống tay áo của Hoắc lão tiên sinh.

Ánh mắt Hoắc lão tiên sinh mang theo sự bất đắc dĩ, muốn nói lại thôi.

Hoắc Tùy Thành đã tính trước mọi thứ: “Bây giờ ép con bé, sau khi lớn lên con bé sẽ cảm ơn chúng ta.”

Ánh mắt nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu của Hoắc lão tiên sinh bắt đầu né tránh.

Đáy lòng Hoắc Tiểu Tiểu lộp bộp một tiếng.

Không tốt.

Ông nội muốn làm phản rồi.

Đúng như dự đoán---

“Con nói có lý, vậy thì mời mấy thầy cô về nhà xem nền tảng của Tiểu Tiểu, bồi dưỡng quan sát một chút.

“...” Cả người Hoắc Tiểu Tiểu đều tê rần, cô oán khí ngút trời mà nhìn Hoắc Tùy Thành.

Hoắc Tùy Thành hướng về phía cô lộ ra một nụ cười của người cha hiền.

- --

Ban đêm, Hoắc Tiểu Tiểu nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Quả nhiên, lòng dạ của ông bố nhà cô thâm sâu khó lường, không chịu một chút thua thiệt nào, cho dù mình là con gái ruột, máu mủ tình thâm thì cũng phải nghĩ hết cách kéo cục diện về.

Bây giờ đã bắt đầu giày vò cô rồi, sau này trong cái nhà này còn không biết có nơi để cô sống yên ổn hay không.

Cũng phải, một đứa trẻ như cô thì đấu đá gì với một trùm phản diện chứ, có sự chênh lệch tuổi tác, còn có sự khác biệt thân phận ở đây, cô lấy cái gì mà đấu với người ta? Dăm ba câu bố liền dỗ được Hoắc lão tiên sinh là núi dựa của cô quay súng lại bắn quân mình.

Đây không phải là người bình thường.

Không thể trở thành kẻ thủ được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Tiểu bò dậy, vì cuộc sống tốt đẹp trong tương lai của con cá ướp muối là mình đây, cô cảm thấy mình nhất định phải làm gì đó.

- ---

Bóng đêm dần dần dày đặc, phòng của Hoắc Tùy Thành vẫn để đèn sáng.

Việc khai phá núi Lộc Minh đã bắt đầu tiến hành, không thể lơ là dự án lớn như vậy được. Chuyện của công ty chưa xong, anh phải mang về nhà xử lý.

Đêm khuya tĩnh lặng, toàn bộ Hoắc Công Quán có thể được tiếng kim rơi.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.

Hoắc Tùy Thành nhíu mày, đặt văn kiện trong tay xuống rồi nhìn về phía cửa.

Khóa cửa tương đối nặng, người lớn có thể mở ra dễ như trở bàn tay nhưng trẻ con thì phải sử dụng hết sức mới có thể mở được.

Khóa cửa bị đ è xuống, cửa chưa mở ra được.

Người bạn nhỏ bên ngoài cửa miệt mài kiên nhẫn, lấy ra sức lực khi uống sữa, cuối cùng cũng mở được cửa ra.

Cửa phòng kéo ra một đường nhỏ, một luồng ánh sáng xuyên ra ngoài.

Hoắc Tùy Thành nhìn thấy trong khe hở kia có một cái đầu nhỏ hấp tấp thò vào bên trong quan sát một cách hoảng hốt lo sợ.

Ngay tại lúc anh cho rằng đứa trẻ này là muốn tới ngủ với mình thì một tấm khăn vuông nhỏ màu trắng được quấn trên một cây gậy không biết tìm được ở đâu, từ trong khe hở lặng lẽ duỗi vào.

Có lẽ là cây gậy quá nặng, đứa trẻ lực bất tòng tâm, cây gậy buộc khăn vuông run lên dễ dàng có thể nhìn thấy được.

Trong nhất thời Hoắc Tùy Thành vẫn chưa kịp phản ứng lại nhóc con này đang làm gì.

Sau khi nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu run rẩy giơ cây gậy lên không trung mấy lần,  khăn vuông màu trắng tung bay, anh mới bừng tỉnh hiểu ra.

Giơ cờ trắng.

Đầu hàng.

“... …”

Thân thể vùi sau bàn đọc sách của Hoắc Tùy Thành đều đang run rẩy.

Nhịn không được, thật sự là nhịn không được.

Hoắc Tiểu Tiểu ở ngoài cửa giơ cờ trắng, vung vẩy mấy lần, thở hổn hển vẫn không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì.

Ôi, nếu như không phải đến bước đường cùng thì ai sẽ chịu nhục như vậy chứ.

Sớm biết thế thì đã tìm cây gậy nhẹ một chút rồi, cái gậy này nặng như vậy, tay chân cô nhỏ, thật sự là muốn cái mạng già của cô rồi.

Vẫy được một hồi, Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày.

Sao không có tiếng động gì vậy.

Cô đều đã giơ cờ rồi, Hoắc Tùy Thành làm sao vậy?

Không nhìn thấy?

Cô một lần nữa nghiêng đầu, nhìn qua khe cửa, vừa vặn đối diện với đôi mắt cười như không cười của Hoắc Tùy Thành sau bàn đọc sách.

Đồng tử hơi co lại, cô không ngừng nghiêng đầu lùi lại.

Mắc cỡ chết mất!

Hoắc Tùy Thành đứng dậy sải bước đi tới, anh kéo cửa ra, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu đang đứng trên ghế nhỏ giơ cờ trắng đến mức đầu đầy mồ hôi, thở phì phì hổn hển, bàn tay ra ôm cô lên.

“Làm sao vậy?”

Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có cách này.

Cô nói chuyện vẫn chưa được lưu loát, nói nhiều thì đoán chừng Hoắc Tùy Thành còn nghe không hiểu, lỡ như hiểu lầm thì phiền phức.

Giơ cờ trắng đơn giản thô bạo, dám chắc là Hoắc Tùy Thành có thể hiểu được ý của cô.

“Yêu bố, yêu ông nội!”

Cô cũng đã chịu nhục giơ cờ trắng đầu hàng rồi, sau này đừng giày vò cô nữa.

Cô vẫn là con nít, không muốn chịu đựng sự cực khổ của việc học sớm như vậy.

Đàn ông có ý chí sắt đá hơn đi chăng nữa thì cũng không đỡ được một đòn vào tim như vậy.

Anh ôm lấy Hoắc Tiểu Tiểu từ trên ghế, cầm lấy cái cờ trắng được chế tác đơn giản của cô rồi giơ lên giữa không trung.

“Con còn nhỏ tuổi, học được từ đâu vậy?”

“TV.” Cô vịn cánh tay Hoắc Tùy Thành, ánh mắt sáng rực nhìn qua bố mình: “Bố, không cần quà nữa.”

“Không cần? Nhưng mà không phải trước đó con nói muốn khóa vàng, muốn biệt thự, muốn xe thể thao, muốn dây chuyền à? Những thứ đó bố đều nhớ rất rõ ràng, nhất định sẽ cho con gấp đôi.”

Hoắc Tiểu Tiểu hoảng sợ trong phút chốc. Uy hiếp! Uy hiếp một cách trắng trợn!

Cô liên tục lắc đầu, chắc như đinh đóng cột: “Không cần nữa!”

Một chút đồ ấy đổi lấy mấy năm cuộc sống như cá ướp muối của cô, quá không đáng rồi.

Sớm biết bố tính toán chi li như vậy cô sẽ không trêu chọc đâu, bây giờ thì tốt rồi, một chiêu liền khiến cô không có chỗ trống nào để đánh trả.

Hoắc Tùy Thành biết cô là con tiểu tinh linh, đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, anh xoa xoa từng cái sau gáy cô, lại cố ý cau mày nói: “Nhưng mà bố cũng đã đồng ý với ông nội là mua cho con rồi, nếu không mua thì lỡ như ông nội trách bố…”

“Con! Là con không cần!”

Hoắc Tùy Thành nói với ý tứ sâu xa: “Không được, ông nội con sẽ mắng bố.”

“Con… con… con…” Ông bố này cũng quá khó lừa rồi, Hoắc Tiểu Tiểu cuống đến mức mồ hôi cũng chảy ra, càng gấp, cái miệng cô càng không biết nên nói thế nào.

Mắt thấy Hoắc Tiểu Tiểu cuống đến mức xoắn cả đuôi, Hoắc Tùy Thành thấy tốt rồi liền thôi: “Được rồi, bố biết con muốn nói gì, những món quà đó bố mua cho con, xem như là quà bù cho con từ lúc sinh ra đến bây giờ, còn có những khóa học kia, nếu như con không thích thì không học.”

Hoắc Tiểu Tiểu không phải là rất tín nhiệm ông bố nhà mình: “... Thật sao?”

“Đương nhiên, con không thích học thì không học, nhưng mà phải để giáo viên tới nhà xem thử.”

Lùi lại để cầu việc khác, cũng được nhỉ.

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.

- --

Trợ lý của Tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị gần đây phát hiện ra, Hoắc tổng luôn nghiêm túc răn dạy người khác, không nể mặt ai, có tâm tình không tệ, mặc dù vẫn không cười giống như lúc trước nhưng theo sự tiết lộ của nhân viên làm việc trực tiếp với anh thì gần đây Hoắc tổng rất dễ nói chuyện.

Trợ lý trưởng của Tổng giám đốc đến sớm dặn dò: “Chút nữa tất cả chú ý một chút, Dịch tổng của tập đoàn Dịch thị sẽ đến đây trao đổi công việc liên quan đến dự án núi Lộc Minh với Hoắc tổng của chúng ta, tất cả nhanh nhẹn một chút.”

“Biết rồi biết rồi.”

Không bao lâu, thang máy của tầng lầu mở ra, Hoắc Tùy Thành và Dịch Dương cùng nhau từ trong thang máy đi ra, hai người đi sóng vai nhau trò chuyện gì đó, mấy trợ lý lập tức đi theo sau.

Phần lớn mục tiêu của dự án núi Lộc Minh đã được định ra, lần này vẫn là lần đầu tiên người đưa ra quyết định của hai công ty gặp nhau sau khi quyết định hợp tác dự án.

Hai người tính cả những người nòng cốt trong dự án của hai công ty ngồi ở phòng họp ròng rã một ngày nhưng vẫn chưa hoàn toàn bàn luận xong xuôi.

Buổi tối, hội nghị tạm dừng, người trong phòng họp lục tục rời đi ăn cơm.

Hoắc Tùy Thành đẩy văn kiện chồng chất trước mặt ra, lấy điện thoại ra lướt xem một vài thứ nhưng lông mày anh vẫn nhíu chặt, rõ ràng là không hài lòng lắm.

Dich Dương nhìn Hoắc Tùy Thành đắm chìm trong điện thoại, anh ta đứng dậy lấy áo khoác mặc vào: “Hoắc Nhị, đi.”

Hoắc Tùy Thành đứng dậy tắt điện thoại, vừa đi vừa hỏi: “Tôi nghe nói Dịch Khiêm nhà cậu bây giờ được mời không ít giáo viên đến nhà, học cái gì vậy?”

Vấn đề này thật đúng là làm Dịch Dương gục ngã rồi.

Anh ta suy nghĩ một hồi lâu, cũng không xác định lắm: “Piano, Taekwondo thì phải, nó cảm thấy hứng thú cái gì thì đều học một chút, dù sao thì ở tuổi này, nó cũng chỉ học chơi, bồi dưỡng một chút nền tảng, làm sao vậy?”

“Tôi chuẩn bị tìm mấy giáo viên cho Tiểu Tiểu.”

Lông mày Dịch Dương nhíu lại: “Không phải Tiểu Tiểu mới một tuổi rưỡi sao? Tuổi này thì học cái gì?”

“Không nhất định phải học, xem căn bản một chút.”

Dịch Dương như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Cũng phải, con gái cậu quả thật thông minh hơn mấy đứa nhỏ cùng tuổi rất nhiều. Mấy giáo viên gần đây dạy Dịch Khiêm cũng không tệ, nếu như cậu có hứng thú thì tôi có thể cho cậu cách liên lạc.”

“Vậy thì tốt quá, tôi đỡ phải đi tìm.”

“Nếu như cậu vừa ý thì cũng tốt, hai đứa nhỏ cùng nhau đi học, đến lúc đó cậu tính xem nên đưa Tiểu Tiểu nhà cậu đến nhà tôi học hay là đưa Dịch Khiêm đến nhà cậu học.”

Ánh mắt của Hoắc Tùy Thành quét tới: “Cùng nhau đi học?”

Dịch Dương gật đầu.

Vẻ mặt của Hoắc Tùy Thành không được tự nhiên: “Không cần nữa, để tôi tìm tiếp đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play