Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Tiểu sai dịch gọi đầu hàng tưởng bản thân nghe nhầm, móc móc lỗ tai ngẩng đầu lên hỏi: "Cái gì?"

"Ta nói, không mở." Người trên thành lâu kia khoanh tay đứng, thong dong ung dung nói: "Hôm nay tiền tuyến thành giới nghiêm, người lai lịch bất minh, cấm chỉ ra vào."

Bị lời này làm nghẹn một chút, tiểu sai dịch tức gần chết, thúc ngựa liền chạy về trước mặt Giả Lương, thêm mắm thêm muối nói: "Đại nhân! Trên cổng thành có một tên công tử bột, nói đại nhân không đủ thân phận, không cho mở cửa thành!”

Giả Lương đang cười thoáng chốc biến sắc: “Cái gì?”

Tiểu sai dịch đầy giận dữ nói: “Người kia khôi giáp cũng không mặc, một thân thường phục, da mịn thịt non, vừa nhìn chính là một tên trai lơ! Cầm lông gà làm thẻ lệnh, rõ ràng là không để đại nhân vào trong mắt!”

“Thế cũng được à!” Phó tướng phía sau giận dữ nói: “Đại nhân có mang theo thánh chỉ đó!”

Giả Lương híp mắt nhìn nhìn thành lâu phía xa, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng người mặc áo bào nhạt màu. Hắn cười lạnh: “Không biết trời cao đất dày, bản quan hôm nay nhất định phải khiến hắn quỳ xuống nhận sai!”

“Đại nhân uy vũ!” Hộ vệ phía sau cùng nhau hét lên.

Có nhiều người cổ vũ như vậy, sống lưng Giả Lương ưỡn thẳng tắp, kẹp bụng ngựa, tiến lên đứng dưới cổng thành.

“Ha...” Ngàn quân hô lớn, vô số mũi tên hướng về phía trên thành lâu, Giả Lương nắm lấy dây cương ngạo mạn nói: “Được nữ nhân nuôi dưỡng, thật sự tưởng bản thân có vài phần bản lĩnh sao? Vừa nãy người nói bản quan không đủ thân phận đâu? Sao không dám thò đầu ra rồi?”

Người đằng sau liên tục kêu gào, Giả Lương ngoài miệng cũng không khách khí: “Ăn cơm mềm(*) nhiều rồi, sức mở cổng thành cũng không có rồi?”

(*) Được bao dưỡng, bám váy, ăn cơm của nữ nhân.

Trên thành lâu cờ tung bay, người đứng không ít, tiểu phục dịch báo tin nhìn nhìn, chỉ vào người áo bào xanh hổ phách nói: “Đại nhân, hắn đang ở bên kia!”

Thuận theo hướng tay hắn chỉ nhìn sang, Giả Lương đang muốn tiếp tục nói vài câu châm chọc, nhưng ánh mắt vừa chạm vào ánh mắt của người kia, hắn ngẩn người ra.

Tại sao lại có chút quen mắt nhỉ?

Tuấn mi tu nhãn(*), trong trẻo lạnh lùng không giống phàm nhân, ngọc quan đoan chính, nghiêm nghị giống như dung mạo trên trời. Trước kia Giả Lương đã từng gặp Tử Dương Quân ở trên triều đường, còn ngầm tán thưởng phong thái độc nhất của hắn, không tìm được người thứ hai, bây giờ nhìn thấy người này, hắn ngẩn người một hồi lâu, lúc phản ứng được là ai, khóe miệng co rút lại.

(*) Tuấn mi tu nhãn: Đôi mắt tuấn tú, lông mày dài mảnh.

Tiểu sai dịch không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, thấy người nọ nhô ra đứng ở cạnh tường, vỗ tay chỉ hắn nói: “Khâm sai đại nhân đến rồi, ngươi có gan cứ không mở đi! Ta xem ngươi sẽ có...”

Kết cục gì(*).

Chữ cuối cùng vẫn chưa nói ra, sau ót đã bị người khác hung hăng đánh một cái, tiểu sai dịch ăn đau câm miệng, khó hiểu quay đầu lại, liền thấy Giả đại nhân vừa nãy vẻ mặt còn bá khí, bây giờ đã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, môi run rẩy mắng hắn: “Ngươi gọi vớ vẩn cái gì đấy!”

(*) Do cấu trúc ngữ pháp của tiếng Trung khác với tiếng việt. Câu: 我看你会是什么下…场 (Ta xem ngươi sẽ có... kết cục gì) Dịch theo đúng trật tự thì là: Ta xem ngươi sẽ có cái gì kết... cục. Vì vậy, lời dẫn của tác giả ở đoạn sau mới nói là “Chưa nói xong một chữ cuối cùng”.

***

“Đại... Đại nhân?”

Đè yên ngựa xoay người nhảy xuống đất, Giả Lương quay đầu lại nhìn đại quân phía sau lưng mình, do dự một lát. Cuối cùng vẫn là tiến lên hành lễ.

“Hạ quan Giả Lương, tham kiến Quân Thượng!”

Hắn vừa mới khom người, nhóm binh lính ồn ào đằng sau trợn tròn mắt. Người đứng trên tường thành kia vừa nhìn đã thấy mong manh yếu đuối, đại nhân hô “Phóng tiễn” một tiếng, bảo đảm bắn hắn thành tổ ong vò vẽ luôn, sao lại còn sợ hắn?

Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nhìn người bên dưới, vẫn là câu đó: “Tiền tuyến thành giới nghiêm, không mở cổng thành, nếu đại nhân có chuyện quan trọng...”

Ngừng lại một chút, hắn nâng mắt nhìn nhìn về hướng binh mã rục rịch phía sau: “Vậy không ngại xông vào thử xem?”

Lời này khiêu khích vô cùng, Giả Lương có thể nhịn, phó tướng cùng đám người không biết trời cao đất dày đằng sau làm sao có thể nhịn được, nhao nhao phát ra tiếng hừ, vó ngựa giẫm qua giẫm lại trên mặt đất.

“Đừng manh động!” Giả Lương vội vàng nói: “Đều xuống ngựa!”

Mấy phó tướng không tình nguyện xoay người xuống, nhìn thế nào cũng không phục chút nào.

Nếu đứng trên thành lâu kia là mãnh tướng toàn thân sát khí như Từ Tiên, bọn họ còn cảm thấy có thể nhường một chút, nhưng trước mắt là cái gì? Người một chút khí thế cũng không có, dựa vào cái gì bảo bọn họ nhiều nhân mã như vậy thoái nhượng?

Tiền tuyến thành đã tràn ngập nguy cơ, bọn họ theo Giả Lương đến quét sạch toàn bộ, là vì có thể vào thành uống ngụm nước, ai cũng biết rõ trong quá trình có thể vớ được bao nhiêu béo bở, bằng không nào có thể một đường đều tâng bốc Giả Lương như thế?

Trước mắt lại hay rồi, đã đến cổng thành, hắn lại có ý muốn thoái nhượng.

“Người bên dưới không có mắt, không biết Quân Thượng ở đây, mạo phạm rồi!” Không nhìn người phía sau, Giả Lương lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Xông vào thì không dám, nhưng hạ quan mang theo thánh chỉ, Quân Thượng cũng phải để hạ quan vào thành mới được.”

Giang Huyền Cẩn thông tình đạt lí mà gật đầu: “Đại nhân muốn tới tuyên chỉ, một người vào thành là được, những người còn lại đóng quân ở bên ngoài.”

“Cái này...” Giả Lương nghẹn họng, một mình hắn làm sai dám vào thành chứ?

“Đại nhân!” Sau lưng có người nhỏ giọng nói: “Không phải ngài nói Tử Dương Quân cho dù ở trong thành, cũng là giúp chúng ta sao?”

Giả Lương còn muốn biết đây là đang xảy ra chuyện gì đây! Không phải nói Tử Dương Quân và Trưởng công chúa đoạn tuyệt rồi sao? Truyền đến có hình có dạng, nói người tự xưng là Trưởng công chúa kia đắc tội với Quân Thượng, Quân Thượng còn hạ lệnh ohong tỏa biên thành Tử Dương, đoạn tuyệt không qua lại với Đan Dương.

Nhưng tình hình hiện tại, nhìn thế nào cũng không đúng chút nào.

“Đại nhân, cứ xông vào đi.” Phó tướng trầm giọng nói: “Mặc kệ hắn Tử Dương Quân hay không Tử Dương Quân, một mình hắn còn có thể ngăn thiên quân vạn mã của chúng ta sao? Đợi vào thành tiêu diệt phản tặc rồi, chúng ta thỉnh tội với hắn cũng không muộn.”

“Đúng vậy, dù sao cũng không thể cho hắn mặt mũi lớn như vậy, nhiều huynh đệ như vậy cần một lời ăn nói nữa.”

Mồm năm miệng mười, nói đến Giả Lương hoảng loạn, xua tay nói: “Không được, không được đâu.”

Phó tướng không kiên nhẫn: “Nếu đại nhân không dám, vậy ti chức sẽ dẫn đầu, ngài đi đằng sau nghỉ ngơi là được.”

Nói xong, phất tay để người dìu hắn đi.



Giả Lương giả vờ từ chối đi theo, dù sao hắn cũng muốn vào thành, chỉ là không dám đắc tội Tử Dương Quân. Lúc này không lộ đầu, đợi sau khi vào thành, hắn còn có thể đến trước mặt Tử Dương Quân dốc sức nghe lời, đẩy tội lên đầu phó tướng, Quân Thượng cũng không thể trách xuống đầu hắn.

Nghĩ như vậy, Giả Lương làm ra dáng vẻ khó xử, từ chối một chút, liền núp đi phía sau đại quân.

“Vào thành!” Đón lấy ánh mắt của công tử thanh y phía trên, phó tướng vô cùng kiêu ngạo giơ đao lên.

Người phía sau đồng loạt nghe theo, xoay người lên ngựa, hướng về phía cổng thành mà đi. Cùng lúc đó, người bắn cung nhận được lệnh, vạn tiễn bắn ra, như mưa lao thẳng tới gò tường.

“Quân Thượng cẩn thận!” Trên thành lâu có người hô lên một tiếng.

Giang Huyền Cẩn ngưng thần nhìn, mũi tên từ dưới lên trên, thế tiễn không mạnh, duỗi tay ra đã có thể bắt được hai cây.

“Độ chính xác kém thật sự.” Hắn đánh giá khách quan.

Thang mây(*) bắc lên tường thành, phó tướng kia cũng đọc binh pháp, hai lời không nói đã muốn tiến lên tóm hắn, giẫm vài bước lên thang mây, duỗi tay ra nhìn hết sức mạnh mẽ, bay qua tường ra một chiêu mãnh hổ xuống núi, muốn tóm lấy yết hầu hắn.

Thừa Hư và Ngự Phong đứng ngay bên cạnh, thấy thế cũng không có ý muốn giúp đỡ, thay vào đó là nắm lấy sào dài, đem chiếc thang mây hắn vừa đạp lên tung xuống dưới.

(*) Thang mây: Thang dài dùng để công thành hoặc chữa cháy.

Tay đặt ngang trước mặt hắn, vừa nhìn đã thấy không rửa cẩn thận, trong kẽ móng tay đều là bùn. Giang Huyền Cẩn nhíu mày, nghiêng đầu tránh đi một trảo của hắn, đột nhiên đập mạnh về phía khuỷu tay hắn, thuận thế vặn nửa cánh tay hắn, ép ra sau lưng.

Ăn đau khẽ kêu lên, phó tướng kia trở tay liền tấn công hạ bàn của hắn, thoát khỏi gông cùm của hắn. Giang Huyền Cẩn buông hắn ra, thu chân quét ngang một cái, lại đặt chân xuống, giẫm thẳng lên trên mắt cá chân của hắn.

“A” lên một tiếng, phó tướng mặt trắng bệch.

Rõ ràng thoạt nhìn người này không có sức lực gì cả, sao xuống tay lại có thể nặng như thế?

Đau đến toàn thân run lên, phó tướng kia có chút không xuống đài được, cắn răng liều một phen, rút đao ra muốn đặt ngang cổ hắn.

Giang Huyền Cẩn phản ứng nhanh hơn hắn, đao vừa ra khỏi vỏ, hắn đã sạch sẽ lưu loát đá lên tay người này, thanh đao hàn quang rét mướt thoáng chốc rơi vào không trung, hắn đánh một chưởng vào vai phó tướng, mượn lực phóng người nhảy lên, đón lấy thanh đao kia, như diều giấy xoay người trở về chỗ cũ, lưỡi đao nhắm ngay vào yết hầu phó tướng.

“Ngươi muốn thế này sao?” Hắn hỏi.

Thân thủ cực nhanh, vì không mặc khôi giáp, cho nên linh hoạt hơn hắn không ít. Phó tướng cảm nhận được lạnh băng trên cổ, cuối cùng cũng biến sắc mặt: “Ngươi... Sao ngươi lại biết võ?”

Tử Dương Quân không phải xuất thân từ văn nhân sao?

Giang Huyền Cẩn lãnh đạm nói: “Biết sơ sơ.”

Nói đến từ này, hắn liền nghĩ tới Tựu Ngô, hơi hơi mỉm cười, bổ sung thêm một câu: “So với người hiểu biết sơ sơ bình thường tốt hơn vài phần.”

“Hắt xì!” Tựu Ngô đang dẫn người đi chặn hướng chi viện của Bình Lăng đột nhiên hắt xì một cái, rung đến con ngựa dưới thân cũng hoảng sợ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn nói thầm, day day chóp mũi nói: “Có lẽ là điện hạ nhớ ta rồi, mọi người hành động nhanh chút.”

“Vâng!” Đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi theo phía sau, băng qua phía đông nam, hẻm núi phía trước sẽ gặp quân tiếp viện của Bình Lăng.

Trên thành lâu gió lớn rít gào, phó tướng quay đầu lại mới phát hiện chỉ có một mình hắn đứng trên thành lâu này, thang mây đứt rồi, phía sau hắn ngay cả một hộ vệ cũng không có.

“Quân Thượng... Quân Thượng tha mạng.” Thái độ của hắn mềm xuống nói: “Ti chức cũng chỉ là phụng mệnh hành sự.”

Chuôi đao có hơi bẩn, Giang Huyền Cẩn tiện tay ném đi, nói: “Bảo người của ngươi lui hết đi.”

Nếu đao còn gác trên cổ hắn, lời này cũng chỉ có thể nghe theo, nhưng hắn lại ném đao đi rồi nói cái này? Trong mắt phó tướng hiện lên một tia hung ác, cúi đầu luôn miệng đáp lời: “Vâng vâng vâng, ti chức sẽ bảo bọn họ... Tiễn ngươi một đoạn!”

Ngữ khí lúc đang nói đến bốn chữ cuối cùng đột nhiên biến đổi, mũi chân tên phó tướng vừa lật đã gẩy thanh đao trên mặt đất lên nắm trong tay, chém về phía Giang Huyền Cẩn.

Giống như đã sớm dự đoán được thủ đoạn này của hắn, Giang Huyền Cẩn thong dong nghiêng người, vặn cổ tay hắn lại, một cước đá vào lồng ngực hắn.

Tay vừa buông ra, người bị hắn đá lùi về sau lại bị hắn giữ chặt, mặt cũng xanh mét rồi. Phó tướng muốn đánh trả, nhưng mắt cá chân trẹo khớp, động tác không đủ nhanh nhẹn, chớp mắt chần chừ, người trước mặt đã đánh một quyền vào bụng hắn.

Lực đạo xuyên qua áo giáp, chấn động cả người hắn, phó tướng còn chưa phản ứng lại được thì cổ họng đã ngòn ngọt, há miệng ra liền phun máu.

Người bên dưới vẫn đang công thành, cổng thành lung lay sắp đổ rầm rầm đổ xuống, tiếng gào vang vọng một phương.

Phó tướng nhổ ra một búng máu, cười lạnh nói: “Ngươi đánh chết ta cũng không ngăn cản được người của bọn ta vào thành, ngoan ngoãn đầu hàng đi!”

Nhíu mày nhìn vệt máu bắn lên ống tay áo mình, Giang Huyền Cẩn túm lấy khôi giáp của hắn, kéo hắn từ gò tường ngoài đến trong tường, quẳng xuống trên tường đá.

Đụng đến vỡ đầu chảy máu, phó tướng hoảng hốt nâng mắt lên, liền nhìn thấy tình hình bên trong thành.

Người đông nghìn nghịt, đứng đầy phố lớn ngõ nhỏ, cổng thành có một loạt binh lính khiên chắn, bảo vệ cho cung tiễn thủ phía sau, mũi tên sắc bén đã nhắm ngay vào người tiến thành.

Quang cảnh hắn có thể nhìn thấy số lượng người ở góc độ này, đã sàn sàn so với số người bọn họ mang đến, càng đừng nói đến những người phía sau không nhìn thấy.

“Sao lại có thể như vậy?” Phó tướng kinh hãi: “Không phải nói tiền tuyến thành không có quân phòng thủ sao?”

Bọn họ chính là ỷ vào nhiều người mới dám kiêu ngạo như thế, nếu phải đánh thật...

Binh sĩ nôn nóng gào lên xông vào thành nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, đều trợn tròn mắt, dừng bước lại không dám xông vào tiếp, có tướng lĩnh gan nhỏ, trực tiếp dẫn người lùi về sau.

“Quân Thượng, có chuyện cẩn thận thương lượng.” Rốt cuộc cũng không phát cáu nữa, phó tướng thua thiệt cười nói: “Ti chức luôn ở Bình Lăng làm một chức quan nhỏ. Chưa từng biết uy danh của Quân Thượng... Cũng coi như không đánh không thành bằng hữu nhỉ? Xin ngài bớt giận trước, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng nhé?”

Giang Huyền Cẩn cười lạnh.

Sau một lát, tên phó tướng này bị người ném thẳng từ trên thành lầu xuống bên dưới.

“A...”

Hét thảm một tiếng, to rõ đến Giả Lương ở phía sau cũng nghe thấy, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Người tới trước mặt run run rẩy rẩy bẩm báo: “Trong thành có mai phục, Liễu phó tướng bị ném xuống thành lầu, xem chừng ngã gãy xương rồi.”

Hít vào một ngụm khí lạnh, Giả Lương lập tức nhảy dựng lên nói: “Ta nói không thể đánh mà? Các ngươi lại cứ không nghe! Giờ hay rồi, Tử Dương Quân rõ ràng là giận rồi! Còn không mau rút lui!”



“Nhưng Tử Dương Quân có lí gì mà không cho chúng ta vào thành?” Quân sư tiến lên nói: “Làm việc đều phải có tên tuổi, chúng ta bên này là phụng chỉ mà đến, Quân Thượng lẽ nào muốn kháng chỉ?”

Giả Lương nghĩ một lát, ôm một tia hy vọng, sai người cung cung kính kính đi xin chỉ thị... Vì sao tiền tuyến thành này không được vào?

Trên thành lâu rất nhan đã có tin tức truyền xuống: “Quân Thượng nói, Quân phu nhân đang ở trong thành dưỡng thai, không thích người khác quấy nhiễu.”

Mí mắt Giả Lương giật giật.

Lấy cái cớ này cũng quá giả dối đi! Ai không biết Tử Dương Quân không trọng nữ sắc chứ? Sao có thể vì phu nhân mà làm ra chuyện kháng chỉ này?

Hoặc có lẽ có dính dáng lợi ích gì đó? Hắn cân nhắc một hồi, quyết định đợi viện quân phía sau, cứ thành thật đóng quân ở ngoài thành trước đi.

Trận trước người hai bên nổi lên chút xung đột, tử thương hơn mười người, có điều ở bên này lui cũng nhanh, vừa tới giờ Tỵ, cổng thành tiền tuyến thành đã khôi phục lại yên tĩnh.

Thừa Hư theo Quân Thượng nhà mình về phủ công chúa, nhìn thấy hắn rửa mặt thay y phục, thay một bộ áo bào mới tinh, sau đó làm như không có việc gì mà đi tới phòng chính.

Lí Hoài Ngọc vừa tỉnh ngủ, lười biếng dựa vào bên giường, thấy hắn bước vào liền cười: “Ta vừa nãy còn đang hỏi chàng đi đâu rồi.”

Vén áo bào lên ngồi xuống bên giường. Giang Huyền Cẩn bình thản nói: “Tùy ý đi lại.”

“Đúng không?” Hoài Ngọc nghi ngòe nhìn về phía Thừa Hư và Ngự Phong ở đằng sau.

Thừa Hư và Ngự Phong dám nói gì sao? Chỉ có thể liên tục gật đầu, đúng rồi đúng rồi, tùy ý đi lại, tùy ý dọa lui đại quân, còn tùy ý ném phó tướng của người ta từ thành lâu xuống dưới.

Chủ tử nói tùy ý, vậy chính là tùy ý, bọn họ có nhiều lời hơn, cũng chỉ nuốt lại vào trong bụng.

“Đã giờ này rồi, sao bữa sáng vẫn chưa ăn?” Nhìn thấy khay đồ ăn đặt ở bên cạnh, Giang Huyền Cẩn nhíu mày.

Hoài Ngọc mỉm cười nhích nhích đến nằm trên đùi hắn, nói: “Mới ngủ dậy, không đói chút nào.”

“Vậy cũng phải ăn.” Bưng canh đậu đỏ lên, Giang Huyền Cẩn mím môi thử, nói: “Còn nóng.”

“Chàng đút cho ta!” Người trên đùi chơi xấu.

Nếu là trước kia, Giang Huyền Cẩn nhất định sẽ cười lạnh một tiếng, ăn cơm còn muốn người đút? Tay cũng không phải là gãy!

Nhưng bây giờ, hắn nhìn thấy cái bụng càng ngày càng to đến dọa người kia của nàng. Cái gì cũng không nói, đỡ nàng ngồi dậy dựa vào người mình, múc canh đưa đến bên môi nàng.

“Ài, không phải cầm cái này bón.” Hoài Ngọc cười vô lại, trong mắt tràn đầy gian xảo chấm chấm lên môi hắn: “Dùng cái này.”

Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, Giang Huyền Cẩn trừng nàng: “Hồ nháo gì đấy?”

Ủy ủy khuất khuất mà mếu máo, Hoài Ngọc nói: “Kì Cẩm nói rồi, gần đây cảm xúc của ta bất ổn, chàng phải dỗ dành ta một chút.”

“Có dỗ cũng không thể...” Giang Huyền Cẩn xấu hổ tức giận nói: “Nàng không thể đứng đắn một chút sao?”

“Ta vẫn luôn rất đứng đắn nha, chàng thấy ta ở trước mặt bọn họ, có phải là một lão đại đủ tư cách không?” Hoài Ngọc hừ hừ hai tiếng, trong mắt có một mảng ý cười lóa mắt: “Nhưng gặp được chàng ta liền không nhịn được, muốn thân mật với chàng, muốn tất cả của chàng là của ta!”

Giang Huyền Cẩn: “...”

Từ lúc hắn bắt đầu gặp phải nàng, hình như luôn bị nàng chẹn họng đến cứng đờ, miệng người nàu không có hai câu đứng đứng, lại vẫn không biết xấu hổ chút nào, ngược lại khiến hắn không tiếp lời được.

“A, bụng ta đau!” Thấy hắn không phản ứng, Hoài Ngọc lăn lộn trên giường, chơi xấu khóc lóc om sòm: “Đau quá đau quá à, cần Tử Dương Quân ôm ôm hôn hôn mới có thể đỡ được!”

Gân xanh trên trán nhảy lên, Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói: “Nàng còn ồn ào nữa, ta sẽ đi đấy.”

“Hu hu hu!” Hoài Ngọc ôm chăn giả khóc: “Vùng đất khỉ ho cò gáy này, hơn hai mươi năm bị bỏ rơi, có mang chồng không hỏi... Bi thảm ưu sầu không ai yêu thương... Mệnh của ta sao lại khổ như vậy chứ!”

Bên ngoài vang lên tiếng mở đóng cửa, trong lòng Hoài Ngọc trầm xuống.

Người này thật sự nói đi là đi sao?

Vốn còn đang giả khóc, vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, nàng thật sự có chút ủy khuất, trong mắt mờ mờ mịt mịt, quay đầu lại muốn mắng.

Nhưng mà, vừa mới quay đầu lại, một bộ áo bào xanh hổ phách liền bước vào.

“Chuyện lớn thế nào mà đáng để nàng ầm ĩ?” Giang Huyền Cẩn xoay mặt nàng lại, nhìn thấy ánh nước trong mắt nàng liền nhíu mày, đặt cái bụng của nàng xong rồi ôm lấy nàng, lại cúi đầu, học theo dáng vẻ của nàng nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng.

“Hôn rồi cũng ôm rồi, còn khóc cái gì?”

Hoài Ngọc chớp mắt, lại chớp mắt, ôm lấy thắt lưng hắn, lẩm bẩm nói: “Chàng không đi sao?”

“Ta bảo Thừa Hư và Ngự Phong lui xuống.” Quay đầu đi, hắn nói: “Làm trò trước mặt bọn họ, nàng muốn ta như thế nào cho phải?”

Cười hì hì một tiếng, Hoài Ngọc vui vẻ, ôm cổ hắn nói: “Đều là tâm phúc, chàng còn xấu hổ sao? Học hỏi ta này, cho dù Thanh Ti ở đây, ta cũng có thể đè chàng lên tường hôn!”

Giang Huyền Cẩn hờ hững nói: “Nàng tưởng ai cũng có thể học được điệu bộ của nàng sao?”

“Ta làm sao?” Hoài Ngọc trừng mắt chống nạnh.

Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, khép mắt lại, nói: “Nàng thế này... Tiêu sái tự tại, không bị lễ nghi tầm thường gò bó điệu bộ, đòi hỏi cảnh giới rất cao.”

Vào triều không xu nịnh vua, xuất cung không nịnh bợ đồng liêu, Tử Dương Quân có tiếng không nói lời giả dối, trước kia hắn cảm thấy đây là một loại khí phách, cường quyền cùng phú quý, cái gì cũng không thể khiến hắn cúi đầu.

Nhưng bây giờ...

Nhìn chằm chằm khuôn mặt đột nhiên cười đến bung bét trước mặt này, Giang Huyền Cẩn cảm thấy, có một số lời nói giả dối, nên nói vẫn là phải nói, người sống trên đời, không cần quá làm khó bản thân.

Lí Hoài Ngọc vừa ý, nhích nằm lại vào trong lòng hắn, ngoan ngoãn nhận lấy canh đậu đỏ tự uống.

“Sao khâm sai còn chưa đến chỗ của chúng ta nhỉ?” Nàng vừa uống vừa hỏi một câu.

Giang Huyền Cẩn mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Có lẽ phong cảnh Bình Lăng đẹp, khâm sai quyết định ở lại thêm vài ngày, tạm thời không vội đến tiền tuyến thành.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play