Tiếng cười thanh thúy, giống như gió thổi lay động chuông bạc, vang leng keng bên tai.
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn xanh xám, oán hận mà nhắm mắt lại.
Kiếp trước nhất định là một người tội ác tày trời, cho nên kiếp này mới gặp phải một nghiệt chướng như vậy, tránh không ra, trốn không thoát, dùng hết sức lực cũng không tu thành chính quả.
Phương trượng Hàn Sơn Tự từng nói, hắn biết lễ phép, biết khắc chế bản thân, là một người cực kì có tuệ căn. Nếu để ông ấy nhìn thấy bộ dạng của hắn hiện giờ, không biết có tức đến đập thủng mõ không nữa.
Lí Hoài Ngọc tự nhìn tự vui rất lâu. Ngon cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay hắn, thấp giọng nói: "Ngươi thật sự là một tên ngốc."
Vẻ mặt càng trắng thêm, Giang Huyền Cẩn quay đầu đi.
Hắn cũng biết bản thân ngốc, mỗi lời nói mỗi cử chỉ, mọi hành động, đều ngốc triệt để.
"Ta phải về Tử Dương." Hắn nói.
Hoài Ngọc nhướn mày, trái lại cũng không giữ nữa, chỉ hỏi: "Kì Cẩm còn bao lâu thì tới?"
"Chậm nhất là sáng sớm ngày mai có thể đến ngoại thành."
"Vậy được." Nàng cười: "Sáng sớm ngày mai, ta đưa ngươi ra khỏi thành, tiện thể đón tiếp Kì Cẩm. Nếu ngươi không vội, còn có thể gặp mặt Kì Cẩm."
Ngữ khí vô cùng thoải mái, chút ý thương cảm cũng không có.
Hít sâu một hơi, hắn không nhịn được thấp giọng cười ra tiếng: "Trên đời này, sợ là không còn có người nào tiêu sái như điện hạ rồi."
"Quá khen quá khen." Lí Hoài Ngọc thu tay lại, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ như cũ mà nhìn hắn.
Thanh Ti vẫn đứng ở trên thành lầu, nhìn chiếc xe ngựa ở ven sông càng đi càng xa, trong lòng lo lắng không thôi.
Từ Sơ Nhưỡng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, nhét bình nước nóng trong tay cho nàng: "Ngươi đừng lo lắng, Hoài Ngọc làm việc luôn có chừng mực, nếu cô ấy đã lựa chọn giẫm lên con đường này, vậy thì chứng minh đã nghĩ xong rồi."
Thanh Ti nghiêng đầu, chân mày lá liễu nhíu lại, bất an nói: "Quân Thượng."
Nàng sợ Tử Dương Quân tâm sinh tà niệm, oán giận chủ tử phản bội, trực tiếp ra tay với chủ tử.
Từ Sơ Nhưỡng vậy mà cũng đoán ra nàng ấy đang nghĩ cái gì, mỉm cười lắc đầu: "Sẽ không đâu, không bằng ngươi lo lắng cho Tử Dương Quân một chút, ta cảm thấy ngài ấy ở trước mặt Hoài Ngọc, căn bản không chiếm được thế thượng phong."
Sao có thể chứ? Chủ tử đang mang thai, không thể đánh nhau, sắc mặt Tử Dương Quân dọc đường đều khó coi như thế, giống như đang cật lực chịu đựng cái gì đó. Nếu không nhịn được trực tiếp động thử, ai tới bảo bệ chu toàn cho chủ tử?
Nhưng...
Quay đầu nhìn Lục chưởng quầy ở bên cạnh, dường như hắn cũng không gấp, đứng trên thành lâu nhìn chiếc xe ngựa xa xa kia, thần sắc trên mặt cười như không cười.
Quạt Ngọc Cốt xoay tròn giữa ngón tay, Lục Cảnh Hành thong dong nói: "Nàng ấy chưa từng cho ta cơ hội, ta có gì không cam tâm?"
"Vậy, đi chủ thành Đan Dương không?"
"Không đi." Mắt phượng liếc ngang, hắn nói: "Tiền tuyến thành phong cảnh tuyệt đẹp, gia thích nơi này, lấy ba nghìn mỹ nhân tới cũng không đổi."
Nói xong, tay áo khẽ phất, rất tiêu sái mà xuống thành lầu.
Tựu Ngô nhìn bóng dáng của gắn, cảm thấy Lục chưởng quầy thật sự là một người làm ăn khôn khéo. Mãi mãi biết quyết định cái gì là có lợi ích nhất.
Nếu sớm hơn một chút, để ngài ấy quen biết điện hạ trước khi gặp được Tử Dương Quân, mọi thứ về sau, liệu có khác nhau không?
Phủ công chúa ban đêm đèn đuốc sáng trưng, không biết vui mừng vì đường sông của tiền tuyến thành thông nước, hay vì vì cái gì khác, rất nhiều viện đều sáng đèn, cả đêm cũng không tắt.
"Đây là làm sao vậy?" Hạ nhân trong phủ rất kì lạ: "Lục chưởng quầy không ngủ được, Tử Dương Quân cũng không ngủ."
"Haizz, đừng nhắc nữa, bên kia Từ cô nương và Giang nhị công tử không phải cũng không ngủ sao? Ngươi xem, ngay cả đèn đuốc trong phòng của điện hạ cũng sáng rực."
"Kì lạ thật..."
Người ngoài vì sao không ngủ thì hắn không biết, nhưng vì sao mình không nhắm được mắt, trong lòng Giang Huyền Cẩn rất rõ ràng.
Giữa chủ thành Tử Dương và chủ thành Đan Dương cách nhau sáu mươi dặm, hắn đi về phía Tử Dương, nàng đi về phía Đan Dương, lần này đi, sợ là chưa đến lúc râu tóc bạc trắng, thì sẽ không gặp lại nhau nữa.
(Editor: Yên tâm yên tâm, đảm bảo gặp nhau đến khi râu tóc bạc trắng (*≧ω≦*))
Nàng không luyến tiếc một chút nào.
Bấc đèn cháy hết, dừng ở trên giá cắm nến, biến thành một sợi khói, trong phòng tối sầm lại, chỉ có ánh trăng bên ngoài còn sáng tỏ. Giang Huyền Cẩn đưa tay hướng về phía ánh trăng, khẽ khàng chạm một chút.
Ánh trăng không hái xuống được cũng rất tốt, lúc cái gì cũng không còn, chí ít còn có nó ở trên trời nhìn.
Bầu trời yên tĩnh đêm đen đến tận cùng, lại chầm chậm chiếu ra ánh sáng, trong lúc ngẩn ngơ, hình như đã đến sáng sớm.
"Chủ tử." Thừa Hư đẩy cửa vào, bưng nước cho hắn.
Giang Huyền Cẩn hồi phục tinh thần, nhúc nhích mới phát hiện cơ thể bị đông cứng rồi, khàn giọng bật cười, hắn nói: "Thừa Hư, ngươi đến đỡ ta một tay."
Thừa Hư ngớ ra, đi qua duỗi tay, vừa chạm vào liền phát hiện toàn thân hắn lạnh như băng.
"Ngài..." Mắt hơi đỏ lên, Thừa Hư nghiến răng, lông mày buông rồi lại nhíu, trong lòng tràn đầy lời nói khuyên nhủ, nhưng há miệng ra lại không nói ra được.
Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Ta không sao."
Bất kể là xảy ra chuyện gì, hắn đều nói "Không sao", "Không có việc gì", giống như nói nhiều rồi thì thật sự không sao ấy. Thừa Hư vừa tức vừa đau lòng, rót giúp hắn một chén trà nóng, lại khoác áo choàng lên cho hắn.
"Xe đã đợi ở bên ngoài rồi."
Sớm như vậy sao? Giang Huyền Cẩn khép mắt lại, rửa mặt chải đầu một phen, làm bộ như chẳng xảy ra chuyện gì, bước ra khỏi cửa.
Lí Hoài Ngọc dậy sớm hiếm thấy, khoác áo da hổ rất dày đứng ở trong đình viện, vừa nhìn thấy hắn đã duỗi móng vuốt lắc lắc về phía hắn: "Quân Thượng sớm nha."
Gật đầu với nàng, Giang Huyền Cẩn không nâng mắt lên, nhìn chằm chằm nơi nào đó trên mặt đất, hỏi: "Lúc nào xuất phát?"
Hoài Ngọc nhướn mày, đứng bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Quân Thượng vội đi như vậy à? Không luyến tiếc ta sao?"
"Hôm qua ta mơ một giấc." Nàng tự nhìn tự túm lấy lông cáo trên áo choàng của hắn, lôi xuống một sợi, đặt bên miệng thổi một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn lên mặt hắn: "Mơ thấy Quân Thượng đi ra khỏi ngoại thành, thì quay lại rồi."
"Mơ đều là ngược lại." Giang Huyền Cẩn nói: "Bản quân sẽ không quay đầu lại."
"Vậy nếu quay đầu lại thì sao?"
Ngữ khí này, giống như ăn chắc hắn rồi ấy, tràn đầy tự tin.
"Vậy sao?" Người trước mặt không bị ánh mắt của hắn dọa tẹo nào, cười hì hì làm mặt quỷ về phía hắn, sau đó đi gọi Lục Cảnh Hành ở viện bên cạnh.
"Vì sao phải kéo theo ta?" Lục Cảnh Hành vẫn còn buồn ngủ, rất mệt mỏi nói: "Ta không đi cũng được mà?"
"Không được." Hoài Ngọc lắc đầu: "Ngươi tốt xấu gì cũng đội danh cha của con ta."
Yên lặng nhìn nàng vài cái, hắn hỏi: "Quyết định rồi?"
"Ừ." Nàng đáp: "Nếu vô tình thì thôi, nếu đều không bỏ được, thì cho thêm một cơ hội cũng không sao."
"Ngươi ngược lại nhìn rất thông suốt."
"Ta từ trước đến nay không thích làm khó bản thân."
Nói chuyện với Lục Cảnh Hành rất bớt việc, vài câu không đầu không đuôi, hắn nghe hiểu, nàng cũng hiểu ý của hắn. Người ngoài vẻ mặt mờ mịt, hai người bọn họ đã là tâm ý tương thông.
Sáng sớm tinh mơ, mọi người đều lên xe, Giang Huyền Cẩn định tránh Lí Hoài Ngọc, nhưng vừa vén màn xe lên, người bên trong đã ngồi yên vị rồi, còn vẫy tay về phía hắn: "Lên đây đi."
Nắm lấy màn xe, Giang Huyền Cẩn nghiêm túc suy nghĩ có cần đi ngồi sang chiếc xe với Lục Cảnh Hành hay không.
"Ta có lời muốn nói với ngươi." Hoài Ngọc nói.
Trầm mặc một lúc, hắn giẫm lên càng xe, ngồi xuống đối diện nàng.
Bánh xe bắt đầu chuyển động, Lí Hoài Ngọc chống cằm hỏi hắn: "Nếu bây giờ ta nói, lúc trước ở bên cạnh ngươi ta từng động chân tâm, ngươi tin không?"
Bàn tay đặt trên đầu gối chậm rãi nắm lại, Giang Huyền Cẩn nói: "Điện hạ nhận biết đối với châm tâm, có lẽ không giống với bản quân."
Nàng là người quen có trai lơ thành đàn, có thể thích nhất một người nào đó, đối với nàng mà nói chính là động chân tâm. Mà hắn thì không giống, hắn cho rằng chân tâm là chỉ có thể cho một người mà thôi.
Hoài Ngọc bĩu môi: "Ta cảm thấy ngươi hiểu lầm ta cũng khá sâu đấy."
"Vậy điện hạ muốn giải thích sao?"
"Nói thật, không cam tâm lắm." Hoài Ngọc cười cười, nhìn hắn nói: "Ta oan ức vô cùng, không được ngươi dỗ dành cẩn thận một lần, là tuyệt đối không muốn mở miệng đâu."
Nàng oan ức? Giang Huyền Cẩn nghiến răng. Nhìn thế nào cũng là hắn oan ức nhiều hơn chứ?
"Ngươi có dỗ không?" Nàng hỏi.
Giữ lại một chút kiêu ngạo cuối cùng, hắn mím môi lắc đầu.
"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nhé." Hoài Ngọc khẽ cười: "Sẽ hối hận đấy."
Chuyện hắn hối hận thật sự quá nhiều, dù sao cũng đã đến bước này rồi, nhiều thêm chuyện nữa thì có làm sao? Giang Huyền Cẩn quay đầu đi nhìn ra ngoài xe.
Xe ngựa đi qua phiên chợ huyên náo, ra khỏi cổng thành canh phòng nghiêm ngặt. Đi tiếp về phía trước nửa dặm nữa, chính là dịch trạm rồi.
"Sau này..." Hắn thấp giọng nói: "Sau này nàng chớ gạt người nữa."
Kẻ lừa đảo ngồi đối diện cười hì hì ôm bụng nói: "Được, ta sẽ sống êm đẹp qua ngày cùng Lục Cảnh Hành, mỗi ngày ân ân ái ái, sinh hài tử xong giúp chồng dạy con, cải tà quy chính."
Rất tốt, hắn chậm rãi gật đầu.
"Đứa trẻ này phải gọi hay nhỉ?" Hoài Ngọc sờ sờ miệng nói nhỏ: "Quân Thượng tài cao tám đấu(*), hay là đặt giúp ta một cái tên? Lục gì nhỉ?"
Ánh mắt âm u vô cùng, Giang Huyền Cẩn không lên tiếng, xe vừa dừng lại, hắn liền vén rèm lên xuống xe.
(*) Tài cao bát đẩu: Ý chỉ tài hoa rất cao, học thức uyên bác.
Tùy tiện Lục gì đó đều được, không liên quan tới hắn.
Kì Cẩm đã đợi ở dịch trạm rồi, Giang Huyền Cẩn rất muốn đi thẳng, nhưng nhớ tới cái bụng phình phình của người trên xe kia, hắn ngừng lại một chút, vẫn là đi về hướng dịch trạm.
Kết quả vừa mới mở cửa, trước mặt đã có người quỳ xuống.
"Nô tì biết tội!" Kì Cẩm dùng đầu gõ đất, nơm nớp lo sợ nói: "Nô tì không nên đồng ý với phu nhân giấu mà không báo, xin Quân Thượng nhìn về hướng việc vui mà tha nhẹ cho nô tì!"
Nghe ngữ khí của hắn, Kì Cẩm tưởng thái độ của bản thân không đủ thành khẩn, vội vàng dập đầu thêm vài cái: "Nô tì thật sự chỉ là phụng mệnh hành sự, vốn tưởng phu nhân sẽ lập tức đem tin mừng có thai nói cho Quân Thượng biết, ai biết sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, nô tì cũng không biết nên như thế nào mới tốt, vì vậy luôn không bẩm lên..."
Chuyện Lí Hoài Ngọc có thai, Kì Cẩm cũng biết?
Giang Huyền Cẩn có chút phản ứng không kịp: "Nàng có mang... Ngươi chẩn ra?"
Kì Cẩm do dự gật đầu: "Lúc đó ít tháng, nô tì không dám chuẩn đoán chính xác, nhưng mười phần chắc tám chín phần. Phu nhân rất vui mừng, nói nhất định phải chính miệng nói cho Quân Thượng biết, cho nên..."
"Ngươi đợi đã." Lồng ngực bỗng chốc nhảy lên mạnh mẽ, con ngươi Giang Huyền Cẩn đột nhiên co lại: "Nàng ấy nói muốn chính miệng nói với ta?"
"Vâng." Kì Cẩm gật đầu: "Chuyện này nhị phu nhân cũng biết, ngay trước hai hôm xảy ra chuyện trong cung."
-----------------------------------
Editor: Đọc mấy chương gần đây thật sự là tội cho Giang công túa quá :> kiểu nhìn biểu cảm của ổng đáng thương kinh khủng ấy, đây có lẽ là khúc ngược nhất truyện gòi, cơ mà xin nhỗi, tui hổng khóc được (థฺˇ౪ˇథ)
Không phải không đủ thương tâm đou, mà là tui hay để ý mấy cái thứ linh tinh, ví dụ như mấy biểu cảm nhỏ của Giang công túa này, nhiều lúc đang deep được tẹo lại bị ổng chọc cười gần chớt :)) tui lại hay khóc ở những chỗ người ta toàn cười ha há thôi, kì cục (*ノωノ)
Ngoài ra tui còn mới crush một anh kiếm tiền vô đối, giỏi nhất là kiếm tiền Lục Cảnh Hành hiccc :< Hãy học theo anh, yêu cũng phải lí trí như zdậy nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT