"Nhất định ngươi rời khỏi, bằng không chiếc đèn lồng này tới từ đâu?" Thanh Ti lắc đầu: "Trong phòng điện hạ không có thứ như vậy."
Hạ nhân rất oan uổng: "Nô tài... Nô tài thật sự luôn ở đây mà!"
Thanh Ti vẫn muốn nói thêm, nhưng Hoài Ngọc duỗi tay kéo nàng lại.
"Đừng oan cho người ta." Nàng thấp giọng cười: "Trông cửa, không phải còn có cửa sổ sao?"
Có người từng chỉ thích đường đường chính chính đi cửa chính, nhưng nếu gặp phải một phu nhân không đứng đắn, dạy hắn biết trèo cửa sổ như thế nào, vậy trèo một lần nữa, vậy thì ai cũng không thể phát hiện ra rồi.
Thanh Ti nhìn vẻ mặt nàng đã rõ rồi, nhưng không có ý muốn truy cứu, vì thế liền ngậm miệng.
Lí Hoài Ngọc xách váy vào phòng. Cầm chiếc đèn lồng kia lên nhìn nhìn, ngón tay khẽ vuốt nhẹ vài cái, trầm tư một lúc, đem nó giấu vào trong chiếc áo choàng da hổ của mình, quay đầu đi tới phòng khách.
Giang Huyền Cẩn đang đứng xuất thần bên cửa sổ, bất thình lình, cửa bị người đá văng ra.
"Bịch" một tiếng, hắn hoảng sợ trong lòng nhảy lên. Quay đầu nhìn một cái, Lí Hoài Ngọc ngó đầu vào, cười hì hì hỏi hắn: "Quân Thượng có rảnh không?"
Đầu ngón tay run run, lại nắm chặt thành quyền, hắn nhíu mày nói: "Lời này của điện hạ, nên hỏi lúc gõ cửa."
"Ngươi cũng không phải không biết ta, lúc nào có thói quen gõ cửa chứ?" Cất bước tiến vào, nàng nói: "Muộn như vậy đến làm phiền cũng rất ngại, ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi..."
"Trong thành hào của tiền tuyến thành đã từ từ có nước rồi, qua mấy ngày nữa. Đập nước thượng du của Đan Dương sẽ hoàn toàn mở rộng, đại công cáo thành. Đến lúc đó ta muốn đem tiền tuyến thành chính thức nhập vào đất của Đan Dương, không biết Quân Thượng có quan điểm thế nào?"
Giang Huyền Cẩn buông mắt xuống, nhẹ nhàng nghiêng người chuyển hướng sang bên cạnh: "Nếu tiền tuyến thành không có điện hạ, sớm đã là một tòa tử thành, người ở đây đối với điện hạ cũng là hoàn toàn bái phục, điện hạ muốn nhập thành vào Đan Dương, bản quân có thể có quan điểm gì?"
Không ngăn cản, hắn hoàn toàn không có ý muốn ngăn cản, thậm chí sớm đã nghĩ đến chuyện này rồi, cho nên hiện tại trả lời, ngay cả do dự cũng không có.
Suy nghĩ trước kia không thành lập. Hoài Ngọc bình tĩnh nhìn hắn một lúc, vòng qua đối diện với hắn, hỏi tiếp: "Cho dù từ nay về sau Đan Dương ta giáp giới với Tử Dương, cũng không sao?"
"Không sao." Giang Huyền Cẩn giống như rất không muốn nhìn thấy nàng, lại nghiêng người đi.
Hoài Ngọc vui vẻ, nhất định phải chen đến trước mặt hắn: "Quân Thượng đây là ý gì? Không phải không đội trời chung với ta sao? Sao ngay cả biên thành cũng không tranh cùng ta?"
Từ trước đến nay cho rằng bọn họ không đội trời chung, không phải chỉ có một mình nàng sao? Giang Huyền Cẩn xiết chặt tay lại, lạnh mắt nói: "Điện hạ là đang vội muốn bản quân tranh giành cùng ngươi?"
"Không phải, ta chỉ là rất không rõ." Nhìn vào trong mắt hắn, trên mặt Hoài Ngọc mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng chân thành: "Hiện giờ Quân Thượng đối với ta, rốt cuộc là ý gì?"
Nàng tưởng rằng hắn hiểu lầm cái bụng này của nàng, bất luận thế nào cũng sẽ không lưu tình với nàng, nhưng... Tình huống hình như không giống với nàng nghĩ.
Liệu có phải... Liệu có phải có một loại khả năng...
Giang Huyền Cẩn khép mi lại, thoạt nhìn sắc mặt có hơi phát trắng, trầm mặc một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Không phải nàng rất thông minh sao?"
"Nếu đã rất thông minh, vậy nàng đoán đi."
Hoài Ngọc ngẩn ra, ngơ ngác nhìn đôi mắt hắn.
Mắt của Giang Huyền Cẩn thật sự rất đẹp, lúc yên tĩnh như mặc hồ, lúc chuyển động như biển xanh, dường như bên trong giấu rất nhiều cảm xúc, nhưng lúc chạm đến tầm mắt của nàng, hết thảy đều thu lại, chỉ còn một mảng gợn sóng tối đen không sợ hãi.
Nàng đưa tay, lấy chiếc đèn lồng giấu trong áo choàng ra, giơ lên trước mắt hắn, hỏi: "Là ngươi phải không?"
Vẻ mặt làm như đã định liệu trước, nhưng trên thực tế, trong lòng nàng rất hoảng sợ, giống như đang giẫm trên mặt băng yếu ớt, chỉ sợ không cẩn thận một chút là mặt băng liền nứt ra, hô hấp đều trở nên cực khẽ.
Giang Huyền Cẩn cúi đầu, ánh mắt liếc qua chiếc đèn lồng kia, cánh môi trắng bệch khẽ mở: "Là ta thì thế nào?"
Thừa nhận rồi!
Hắn vậy mà lại thừa nhận rồi!
Lồng ngực cứng lại, Hoài Ngọc chớp chớp mắt, người này quá chính trực, ngược lại nàng có chút không dám tin: "Ngươi..."
"Ta làm sao?" Hắn mở miệng, thanh âm trầm thấp: "Trong lòng ta có nàng, đáp án này cần phải đoán lâu như vậy sao?"
(Editor: Khóc sắp ngất (つω`*). Cái câu "Trong lòng ta có nàng" thật ra lời gốc là "Ta tâm duyệt nàng". Edit đến đây mình phân vân lắm, không biết nên để "Ta tâm duyệt nàng" hay là "Trong lòng ta có nàng". Bởi vì lúc đọc Ma Đạo đến khúc Ngụy Anh tỏ tình với Trạm á, cũng có câu "Ta tâm duyệt ngươi", hiểu ra rồi thì cảm động gần chết, nhưng nói thật ra ban đầu mình đọc chữ "Tâm duyệt" cũng không hiểu lắm, đến khi hiểu ra rồi mới biết hết được. Vậy cho nên mình sẽ để như bên trên nha (・ω
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT