Bình Lăng Quân đối với Lí Thiện vốn cũng không có bao nhiêu cảm tình, cộng thêm phải giả bệnh không muốn vào Kinh, hành động như vậy là chuyện theo lẽ phải.
Giang Huyền Cẩn nghe bẩm báo lại, không nói thêm, đưa một phong thư cho Ngự Phong, sai hắn bí mật trở về Kinh Thành, đi tìm Bạch Đức Trọng.
Vì thế, ngay hôm dỗ của Lí Thiện, Lí Phương Vật vắng mặt, Bạch Đức Trọng lấy danh bất hiếu, thượng tấu với vua, xin vua hạ chỉ trách phạt.
Lí Phương Vật không những không vào Kinh báo cáo công tác, ngay cả ngày dỗ của Lí Thiện cũng không đến nơi, cho dù nói là bị ốm, nhưng đã ốm bao lâu rồi? Lúc trước đó không phải vẫn khỏe mạnh đi thọ yến của Trường Lâm sao?
Lí Hoài Lân cân nhắc rất lâu, lại viết thủ dụ đưa đến Bình Lăng, thủ dụ kia giọng điệu rất ôn hòa, nhưng Lí Phương Vật nhìn thấy toàn thân đều phát lạnh.
Ý này của Hoàng Đế rất rõ ràng, ngươi có đến Kinh Thành không? Nếu trong ba ngày không tới, thắp cho Lí Thiện một nén hương, còn có đường sống mà hòa hoãn, nếu không đến, vậy trẫm sẽ nghe theo ý của Ngự Sử, lấy danh bất hiếu hỏi tội ngươi.
Lời lẽ ôn hòa, nhưng thái độ rõ ràng là muốn tiên lễ hậu binh(*). Nếu là trước kia, Lí Phương Vật nhất định sẽ không nói hai lời mà đi Kinh Thành. Nhưng trước mắt, hắn do dự, nghĩ một lát, đi gặp Giang Diễm vẫn còn ở lại Bình Lăng.
(*) Tiên lễ hậu binh: Lễ trước binh sau, trước tiên dùng đạo lí thuyết phục sau đó mới dùng đến binh lực áp chế.
Giang Diễm nói: "Lời nói của Tử Dương Quân Thượng quả nhiên không sai, bệ hạ đã sinh ý lấy Bình Lăng khai đao, chỉ cần ngài dám tới Kinh Thành, bệ hạ nhất định sẽ lấy tội khi quân hỏi ngài, đến lúc đó ngài không có sự che chở của đất Bình Lăng nữa, lại cũng không được triều thần bảo vệ, chỉ có thể mặc cho người xâu xé."
Lí Phương Vật kinh hãi chảy mồ hôi lạnh toàn thân: "Tử Dương Quân Thượng có thể cứu ta không?"
Giang Diễm khó xử nói: "Lúc ta đi, ngài ấy chỉ nói bảo ngài ở lại thái ấp bảo toàn chính mình thì sẽ không có trở ngại gì, cụ thể phải làm như thế nào, vẫn chưa cho biết."
Rời khỏi Bình Lăng là không thể rồi, biết rõ đi Kinh Thành sẽ mất mạng, hắn cũng không ngốc! Lí Phương Vật kinh hồn bạt vía mà vẫy phụ tá tới, thương nghị cùng bọn họ. Xem làm thế nào mới có thoát khỏi cái danh bất hiếu này.
Ba ngày sau, Lí Hoài Ngọc cũng nhận được tin tức.
"Cái này thật đúng là đặc sắc." Nhìn bao thư trong tay, nàng líu lưỡi: "Bình Lăng Quân điên rồi sao? Đang yên đang lành, vậy mà lại muốn gây trở ngại cho phụ vương của mình?"
Thế nào mà đã bắt đầu truyền ra tin tức Lí Thiện bất trung bất hiếu bất nghĩa bất nhân rồi?
Trong thư phòng an an tĩnh tĩnh, Thanh Ti mới vừa đứng ở bên cạnh không biết vì sao không có động tĩnh gì. Ngược lại có một bàn tay thon dài duỗi tới, đưa cho nàng một chén trà.
Hoài Ngọc nhận lấy, nhân tiện ngẩng đầu lên nhìn một cái, chén trà suýt chút nữa thì cầm không vững.
"Ngươi... Sao Quân Thượng lại ở đây?"
Giang Huyền Cẩn đứng trước mặt nàng, toàn thân lạnh như băng, trong mắt tràn đầy lạnh nhạt: "Đi ngang qua."
Ở trong phủ công chúa nhiều ngày như vậy rồi, gần như hắn không có chuyện gì lại xuất hiện trước mặt nàng, Hoài Ngọc vừa mới buông lỏng cảnh giác, nhưng lại bất thình lình nhìn thấy hắn, thật sự kinh hãi không ít: "Đi... Đi ngang qua?"
Đường này nên đi qua thế nào, mới có thể bước vào được thư phòng thủ vệ nghiêm mật của nàng?
Vội vàng muốn giấu mật hàm trong tay đi, Hoài Ngọc miễn cưỡng giữ bình tĩnh: "Lần sau lúc Quân Thượng đi ngang qua, nhớ gõ cửa nhé."
Nhìn thấy động tác này của nàng, Giang Huyền Cẩn khẽ giễu cợt, quay đầu đi nhìn sang bên cạnh, lãnh đạm hỏi: "Muốn có sông Khúc Lâm không?"
Sông Khúc Lâm là con sông lớn chảy ngang qua Bình Lăng, dòng chảy cách biên thành Đan Dương không xa. Trước kia Đan Dương cắt đứt dòng sông, thay đổi hướng chảy về phía ba huyện của Đông Bình, cũng là vì tạo phúc cho bên Đông Bình. Bây giờ muốn sửa đường sông trở lại ban đầu, cản trở lớn nhất sẽ là từ ba huyện Đông Bình, bằng không đường sông đã nên khơi thông từ nửa tháng trước rồi. Nếu có sông Khúc Lâm trợ giúp đào mương, vậy muốn ba huyện Đông Bình nhả ra cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Lí Hoài Ngọc nghĩ một lát, nói: "Quân Thượng dùng cái gì đổi?"
Hiện tại Bình Lăng Quân đang lo lắng phát bực vì tội danh treo trên đỉnh đầu, đã bắt đầu dự định tố công văn lên trên người Lí Thiện. Bằng không thì tội bất hiếu hạ xuống, hắn không gánh vác nổi. Nhưng hắn dù sao cũng là con trai ruột của Lí Thiện, không thể quang minh chính đại đứng ra nói phụ vương của mình từng làm chuyện xấu gì, như vậy sẽ không được lòng người.
Lúc này, Đan Dương trưởng công chúa chính là người giúp đỡ tốt nhất.
Hoài Ngọc nhướn mày, nháy mắt liền hiểu ra tâm tư của Giang Huyền Cẩn.
Nàng đi giúp Bình Lăng Quân, Bình Lăng Quân cho nàng một con sông để báo đáp, mà Giang Huyền Cẩn thì sao? Hắn chẳng cần làm gì hết, chỉ cần giật dây ở giữa, liền có thể được lòng hai bên. Vốn Bình Lăng Quân là bị hắn gạt lên thuyền tặc, nhưng từ việc này trở đi, sợ là sẽ coi hắn là ân nhân cứu mạng.
Giang Huyền Cẩn hỏi: "Điện hạ có bằng lòng không?"
"Đương nhiên, cái này có gì mà không bằng lòng chứ?" Hoài Ngọc đứng dậy, ôm bụng nói: "Nếu Quân Thượng lo lắng, bây giờ ta có thể khởi hành ngay."
Tầm mắt rơi trên cái bụng phình lên giống như sắp rớt xuống kia, sắc mặt Giang Huyền Cẩn có hơi trắng, lắc đầu nói: "Nàng chỉ cần viết một phong thư tố tội là được."
"Sao?" Hoài Ngọc nhướn mày: "Lẽ nào không phải ta tự mình đến Bình Lăng ầm ĩ một trận, càng lộ ra vẻ chân thật sao?"
Với hành vi của Lí Thiện mà nói, đủ để nàng giả vờ động tới binh khí với Bình Lăng, đến lúc nguy cấp, liền trưng ra tội trạng của Lí Thiện, thì càng có lực thuyết phục hơn!
"Thư tố tội." Giang Huyền Cẩn buông mắt xuống: "Nếu nàng không giỏi viết, thì để Giang Thâm tới viết thay."
Nhìn thái độ này của hắn, Lí Hoài Ngọc trầm mặc một lát, ôm bụng đi tới trước mặt hắn, lắc trái lắc phải.
Quả nhiên, sắc mặt người này càng trắng, ngón tay đặt trên đầu gối chậm rãi cuộn lại.
"Này!" Tính trêu đùa nổi lên, Lí Hoài Ngọc duỗi tay túm lấy hắn, cười có chút xấu xa: "Quân Thượng hẳn là chưa thấy qua người mang thai nhỉ? Có muốn sờ một chút xem không?"
Sống lưng cứng đờ, Giang Huyền Cẩn không quay đầu lại: "Ta đã thấy qua."
Dâu trưởng của Giang gia, mẫu thân ruột của Giang Diễm Giang Tề Thị, cũng từng ôm cái bụng lớn như vậy đi lại ở trong phủ, gặp hắn liền cười nói: "Tam công tử sắp làm tiểu thúc rồi!"
Về sau, hắn đích thật là làm tiểu thúc, nhưng Giang Tề Thị lại chết vì khó sinh, đại ca già nua trong một đêm, mười mấy năm qua cũng không lấy vợ kế.
So với tức giận chuyện nàng mang là cốt nhục của Lục Cảnh Hành, hắn nhìn thấy cái bụng này của nàng, càng nhiều hơn là kinh hãi.
Lúc Giang lão thái gia thúc giục bọn họ sớm sinh con nối dõi, thật ra hắn chưa bao giờ cho là thật, lấy làm cớ, chẳng qua cũng là muốn thân mật cùng nàng, không ngờ có một ngày nàng thật sự mang cái bụng lớn như vậy mà đứng trước mặt hắn.
"Nàng thích Lục Cảnh Hành bao nhiêu?"
Thích đến hoàn toàn không đặt hắn ở trong mắt, thích đến bằng lòng mạo hiểm tính mạng, cũng muốn sinh hài tử cho hắn?
Vừa không cẩn thận liền nói ra lời nghĩ trong lòng, trực tiếp hỏi ra miệng.
Lí Hoài Ngọc nghe thấy liền dừng lại một chút, vòng qua đi đến trước mặt hắn, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tái nhợt của hắn, không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngươi khổ sở sao?"
Kiềm chế cảm xúc suýt chút nữa nói ra khỏi miệng, cằm Giang Huyền Cẩn xiết chặt lại, cúi đầu nhìn nàng: "Nàng cảm thấy sao?"
"Ta cảm thấy, nếu ngươi khổ sở, ta sẽ rất vui." Hoài Ngọc cong môi, trong mắt hạnh không có ý cười: "Bởi vì lúc ta ở trong phòng thẩm vấn của tử lao, cũng khổ sở đến gần chết."
Hắn nói, người như nàng phong lưu thành tính nơi nơi đều để lại tình cảm
Hắn nói, chữ "Yêu" này, nàng không xứng.
Bị ai oan uổng nàng đều cảm thấy không sao, tội danh có lớn hơn đổ xuống cũng không sao, nàng cũng sẽ mỉm cười chịu đựng, dù sao cũng không có cái gì ghê gớm.
Nhưng hắn thì không được, ai cũng có thể nói nàng như vậy, chỉ hắn thì không được.
"Nàng là kẻ lừa gạt." Giang Huyền Cẩn khàn giọng nói: "Trước kia rõ ràng nàng nói, việc nào quy về việc đấy, xem như bồi thường lẫn nhau, nàng không hận ta."
"Lời của ta mà ngươi cũng tin?" Hoài Ngọc cong môi: "Ngươi phải nhớ kĩ, nữ nhân đều không nói lí, càng bình tĩnh nói không liên quan tới ngươi, thật ra trong lòng càng tức giận. Tức đến cuối cùng ngươi cũng không phát hiện. Vậy nàng ấy sẽ báo thù ngươi."
"Ta cũng tức giận, cũng có thể báo thù chứ?" Hắn khép chặt cổ tay áo.
Hoài Ngọc hào phóng nói: "Quân Thượng cứ việc nhắm vào ta, có thủ đoạn gì ta cũng tiếp. Chỉ là, chuyện giữa ngươi và ta, chớ để liên lụy tới người khác đúng chứ?"
"Điện hạ bằng lòng một mình gánh chịu?"
"Phải." Nàng đáp vang dội.
Hít sâu một hơi, Giang Huyền Cẩn gật đầu: "Vậy thì xin điện hạ chuẩn bị sẵn sàng đi."
Nói xong, hắn phất tay áo, đầu cũng không quay lại đi ra khỏi cửa.
Hoài Ngọc nâng mắt nhìn bóng lưng của hắn. Đợi bóng dáng hoàn toàn biến mất ở cửa, mới ngồi về ghế dựa, nâng cằm trầm tư.
Giang Huyền Cẩn này, có phải có chỗ nào không đúng không? Cố chấp ở lại tiền tuyến thành như vậy, đừng nói thật sự sau lưng đang chuẩn bị sát chiêu gì cho nàng chứ?
Giang Thâm đi qua đi lại trong viện, chưa đi được hai bước liền nhìn thấy Từ Sơ Nhưỡng.
Gần đây trời lạnh, nàng mặc giống hệt như quả cầu lông, đang ngồi xổm bên cạnh vườn hoa xúc đất. Thoạt nhìn bóng dáng cực kì giống một con thỏ.
Tâm niệm khẽ động, hắn tiến lên nhìn nhìn, phát hiện nàng không phải đang chăm bón hoa, mà là đang đào một gốc cây cỏ nửa vàng không xanh.
"Làm cái này làm gì?" Hắn khó hiểu.
Chú thỏ ngồi xổm sợ đến nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn hắn, mi tâm liền nhíu lại, một tiếng cũng không nói lại cúi đầu xuống.
Giang Thâm mím môi: "Nàng còn muốn tức giận bao lâu?"
Tức giận? Từ Sơ Nhưỡng gảy gảy cây cỏ vài cái, hỏi hắn: "Nếu ta không tức giận, ngươi và ta có thể hòa thuận như ban đầu không?"
"Đương nhiên." Giang Thâm cúi đầu nhìn cái đầu của nàng: "Hòa li vốn chỉ là nhất thời xúc động, nàng gật đầu một cái, nàng và ta liền vẫn là phu thê."
"Sau đó thì sao?" Từ Sơ Nhưỡng nhẹ giọng nói: "Ta tiếp tục trở về bên cạnh ngươi, nhìn ngươi ân ái cùng người khác, mỗi ngày làm một bàn đồ ăn ngươi cũng không nếm được vài miếng? Nhị công tử, ngươi biết bản thân muốn cái gì không? Biết ta muốn cái gì không?"
Từ Sơ Nhưỡng đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ bùn trên tay, nâng mắt nhìn về phía hắn, nói: "Ta muốn một phu quân toàn tâm toàn ý đối tốt với ta, không vứt bỏ ta tổn thương ta, biết đau lòng cho ta thương yêu ta, nhị công tử làm được không?"
Vừa nghe đã không thể rồi, chỉ một từ thôi hắn cũng không làm được.
Người phân ra rất nhiều loại, có người trời sinh si tình, chung tình không hối hận, có người thì dù thế nào cũng không an phận được, gặp được người mình thích, nhưng cũng sẽ không có thích duy nhất một người, xoay trong hồng trần, trêu đùa người khác, cũng trêu đùa chính mình.
Giang Thâm thuộc loại thứ hai, lúc hắn đối tốt với một người là thật sự tốt, mặc ai cũng cảm thấy hắn trả giá bằng chân tâm, hắn cũng đích thật là rất đầu tư tình cảm. Nhưng mà phần đầu tư tình cảm này dài nhất cũng không quá thời gian một năm, chẳng mấy chốc đã chán ngấy rồi, lạnh nhạt không có nguyên do, người được hắn nâng lên cao, cũng sẽ bị hắn quẳng xuống đất một lần nữa.
Hắn nhớ rõ mỗi lần hắn động tâm, nhớ rõ những chua ngọt cay đắng trong tình yêu, nhưng nếu muốn hắn khắc ghi trong lòng, vậy thì thật sự làm khó hắn rồi.
"Ta đã từng nghĩ, đợi nhị công tử mệt rồi, thế nào cũng sẽ muốn ngừng lại ở một bến đỗ, đến lúc đó ta lại ở bên cạnh ngươi cũng được, chầm chậm suốt quãng đời còn lại, dù sao ta và ngươi khác đường nhưng vẫn tới bến." Từ Sơ Nhưỡng thấp giọng cười: "Nhưng không nghĩ đến, người mệt trước là ta."
Lúc thiếu nữ chớm yêu, trong lòng tràn đầy nhiệt tình giống như làm thế nào cũng không lạnh đi được, cảm thấy có thể yêu một người cả đời, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần ở bên cạnh hắn là được.
Nhưng thời gian bao giờ cũng chứng minh cái gì gọi là tuổi trẻ ngông cuồng.
Nàng rõ ràng biết, bản thân vẫn không thể quên hắn, nhìn thấy hắn sẽ tim đập nhanh, sẽ hồi hộp, sẽ không ngăn được mà nhớ tới rất nhiều chuyện.
Nhưng mà, hố sâu này nàng đã nhảy qua rồi, đã ngã đau hai lần, nhìn xa là được, khiến nàng không đập thêm một lần, nàng cũng sợ rồi.
"Từ cô nương." Xích Kim trở về, nâng mắt nhìn thấy Giang Thâm, chẳng nói cái gì, đi tới bên cạnh nàng, đưa chậu hoa nàng cần cho nàng: "Cái này."
Từ Sơ Nhưỡng quay đầu lại, hai tay nhận lấy, hướng về phía hắn uốn gối: "Đa tạ đại nhân."
Sắc mặt Giang Thâm âm u. Sao cái tên âm hồn này lúc nào cũng ở xung quanh nàng? Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, Từ Sơ Nhưỡng cũng không phát hiện ra trong lòng người này có ý đồ xấu sao?
Trong lòng khó chịu, hắn tiến lên muốn nói chuyện, Sương Thiên lại vội vàng tiến lên kéo hắn lại: "Công tử, Tử Dương Quân cho mời."
Vừa nói, vừa kéo hắn cách xa vườn hoa kia.
Xích Kim lạnh nhạt nhìn hắn, trong con ngươi thanh tú không chút gợn sóng. Giang Thâm nhìn thấy, càng tức muốn hộc máu, vùng vẫy một hồi, quẹo qua nguyệt môn(*), một phen vung Sương Thiên ra: "Ngươi làm cái gì đấy?"
(*) Cửa hình bán nguyệt.
Sương Thiên xoa xoa mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: "Nô tài đã nghe ngóng rồi, bất kể là trong phủ hay là ngoài phủ, mọi người đối với vị Xích Kim đại nhân này đều rất kính trọng, ngài đá chọi đá với hắn có lợi gì?"
Sương Thiên lắc đầu: "Bây giờ hắn thân mang chức thống lĩnh quân, đã không còn cái danh trai lơ nữa. Trưởng công chúa cũng không trói buộc hắn, thấy hắn với Từ cô nương ở chung một chỗ, cũng chưa từng ngăn cấm."
Giang Thâm đen mặt nói: "Cho nên ta mới không hiểu Trưởng công chúa này rốt cuộc đang nghĩ cái gì! Những người này nói trắng ra đều là nam nhân của nàng ta, nam nhân của nàng ta mà cũng không để ý sao?"
Sương Thiên nghĩ một lúc, nói: "Thật ra đến phủ công chúa lâu như vậy rồi. Chưa từng thấy ai nghỉ ngơi ở viện của trưởng công chúa, ngoài Tử Dương Quân cưỡng chế dọn vào mấy ngày trước, ngay cả Lục đại chưởng quầy ngày thường cũng không hầu hạ. Cùng với lời đồn... Cũng có chút không giống."
Không nói không phát hiện ra, vừa nói thì đúng thật là như thế. Giang Thâm ngẩn người, nói: "Là bởi vì mang thai không tiện đi."
"Ai biết được." Sương Thiên lắc đầu: "Ngài vẫn là đi xem Tử Dương Quân trước đi, ta nghe Thừa Hư nói, tâm tình Quân Thượng rất không tốt."
"Ngày nào là hắn tâm tình tốt?" Giang Thâm bĩu môi, phất tay áo một cái, vẫn đi tới phòng của Giang Huyền Cẩn.
Người này càng ngày càng trầm lặng rồi, lúc không có ai ở đây liền nhìn chằm chằm cửa sổ ngây người, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Thân thể gầy đi theo mức độ nhìn thấy, khuôn mặt lộ ra trong trẻo như ngọc, từ đầu đến cuối cũng không xua đi được mây đen ùn ùn.
"Huynh giúp ta viết một thứ." Vừa nhìn thấy hắn bước vào, Giang Huyền Cẩn liền nói: "Động tác nhanh một chút, phải dùng gấp."
Giang Thâm không vui nói: "Đệ coi ta là tiên sinh viết hộ trên phố à?"
Rút giấy viết thư và bút mực đặt ở trước mặt hắn, Giang Huyền Cẩn cầm bút, nhét cứng vào trong tay hắn.
Giang Thâm khẽ "Xì" một tiếng, vẫn cầm lấy bút: "Đệ nói đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT