Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

"Giang Huyền Cẩn, ngươi làm gì đấy!"

Tựu Ngô theo phía sau thấy thế, gầm lên một tiếng, tiến lên muốn hất kiếm của hắn ra.

Nhưng Giang Huyền Cẩn phản ứng rất nhanh, đưa tay kéo Lí Hoài Ngọc qua, xoay người nàng lại, giam ngược vào trong ngực hắn, trường kiếm đặt ngang trên cổ nàng.

Tựu Ngô cứng lại, không dám tin nhìn hắn.

Tiếng đánh nhau bên ngoài nhỏ xuống từng chút một, Từ Tiên cùng Vân Lam Thanh hình như đều đang kêu lên gì đó, người xung quanh từ từ ngừng động tác, ngẩn ra nhìn về phía bên này.

Hoài Ngọc dựa vào lồng ngực hắn, giống như vô số lần được hắn ôm lấy từ đằng sau lưng, chống vào ngực hắn, có thể cảm giác được độ ấm.

Nhưng lần này, cả người nàng phát lạnh, lạnh từ cổ họng một đường chạy tới đầu ngón tay, đôi mắt mở rất lớn, trong mắt hoàn toàn không có tiêu cự.

"Chàng..." Nàng nghe thấy thanh âm của bản thân, cực kì khẽ khàng hỏi: "Muốn giết ta?"

Giang Huyền Cẩn cười lạnh một tiếng, cây kiếm ngăn nàng không nới lỏng chút nào.

Hành động này cũng đã trả lời rồi, Hoài Ngọc không nhịn được cười ra tiếng, hốc mắt cũng đỏ lên: "Vì sao?"

Nàng lo lắng cho hắn như vậy, liều mạng muốn đến cứu hắn, chưa từng sợ chết, cũng chưa từng sợ huyên náo long trời lở đất, nhưng duy chỉ chưa từng nghĩ, mở cánh cửa này ra nghênh đón chính là kiếm của hắn.

Nàng nghĩ không hiểu, thế nào cũng nghĩ không hiểu.

"Quân Thượng, dừng tay đi!" Từ Tiên xông lên, kinh hãi nhìn cảnh này, vội vàng hô lên một tiếng.

Khuôn mặt Giang Huyền Cẩn mang theo sự mỉa mai, lạnh giọng nói: "Để người của các ngươi buông binh khí khoanh tay chịu trói."

Khoanh tay... Chịu trói?

Vừa nghe thấy từ này, Vân Lam Thanh và Hàn Tiêu lập tức phản ứng lại, đảo mắt một lượt tình hình xung quanh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kì khó coi.

Trúng kế rồi!

Tự điều động cấm vệ quân, cưỡng ép Quân Thượng đương triều, bao vây ngự thư phòng, những hành vi này đánh đồng với việc tạo phản.

"Không!" Lí Hoài Ngọc lắc đầu, khẽ hít một hơi, ngẩng đầu tìm Lí Hoài Lân vừa nãy còn ở bên ngoài.

Hoài Lân biết, bọn họ không phải là tạo phản, hắn ở trên triều đã cảm ơn Từ Tiên, rõ ràng là bị bao vây, cần bọn họ cứu giá, hắn biết mà.

Nhưng mà, vừa liếc mắt một cái ra ngoài, Hoài Lân đã đứng ở giữa đám hộ vệ cách rất xa rất xa bọn họ, vẻ mặt lạnh lẽo, giống như không có bất kì một lời gì muốn nói.

Hoài Ngọc ngẩn người.

"Không cần giãy dụa nữa." Người sau lưng nàng nhàn nhạt nói: "Ngươi trốn không thoát đâu."

Đám người Từ Tiên nhìn thấy máu ở giữa cổ của Hoài Ngọc, đều nhao nhao buông kiếm trong tay xuống, bị hộ vệ phía sau xông lên ép quỳ rạp xuống đất. Tựu Ngô ở bên cạnh vẫn muốn cứu nàng, trong đôi mắt tràn đầy đau lòng cùng tức giận, nhưng hắn vừa động, kiếm của Giang Huyền Cẩn ép vào càng chặt. Hắn chỉ có thể cứng đờ mà đứng đó, sau đó bị hộ vệ phía sau đá một cước vào đầu gối, hung hăng mà quỵ xuống đất.

Ngón tay lạnh lẽo không ngừng được mà run lên, Hoài Ngọc gần như không thể hít thở, ngoan cố thốt ra từng từ từng chữ trong cuống họng hỏi hắn: "Không phải nói... Thích sao?"

Không phải nói sẽ tin tưởng nàng sao?

Không phải nói... Người ấy trân quý như gia đình, đem bảo vệ trong tay trong lòng, sống không dám quên sao?

Cái này xem là gì?

Rốt cuộc cái này xem là gì?

"Thích?"

Chầm chậm nghiền ngẫm hai chữ này, mặt Giang Huyền Cẩn không có cảm xúc, trong mắt tràn đầy trào phúng.

"Sao vi thần dám thích điện hạ chứ?"

Điện hạ.

Hai chữ này phun ra từ miệng hắn, vẫn mang theo mùi vị của Phật hương lượn lờ cùng Hạc Đỉnh Hồng.

Thời gian giống như không xê dịch, hiện tại tựa như vẫn là hai mươi bảy tháng ba, là ngày lành thích hợp để mai táng, hắn đem rượu độc đổi thành trường kiếm, lại muốn tiễn nàng xuống Hoàng Tuyền.

Cơ thể run lên, Hoài Ngọc chậm rãi quay đầu, mặc cho kiếm của hắn cắt vào da thịt, máu chảy xuống không ngừng, cũng muốn hướng mặt về phía hắn.

"Sao chàng biết được?"

"Sơn thạch trúc lâm." Giang Huyền Cẩn hơi nhíu mày: "Ta cũng ở phía sau dãy đá đó."

Tiếng động xào xạc của cây trúc có thể che giấu được hô hấp người của nàng, đương nhiên cũng có thể che giấu được của hắn. Cuộc đối thoại của nàng và Liễu Vân Liệt, hắn đều nghe vào tai toàn bộ rồi.

.............

"Ngay từ đầu ta tiếp cận hắn, còn nghĩ tới giết hắn nữa."

Nhớ lại lời mình nói hôm đó, huyết sắc trên mặt Hoài Ngọc biến mất sạch sẽ.

"Chàng có thể tin ta một lần nữa không?" Nàng chầm chậm duỗi tay nắm lấy ống tay áo của hắn.

Giang Huyền Cẩn khẽ cười, trong mắt không có nửa phần tình cảm nào: "Ta đã tin ngươi rất nhiều lần rồi."

Sau đó phát hiện, mỗi lần đều tin nhầm, từ đầu tới cuối nàng đều lừa hắn, cái gì mà thích hắn, cái gì mà muốn ở bên hắn, ngay từ ban đầu nàng đã muốn giết hắn, một đường góp vui đùa giỡn, chính là vì lợi dụng hắn lật án thay nàng.

Đan Dương trưởng công chúa, Liễu Vân Liệt nói không sai, người này tâm cơ tâm trầm lại thủ đoạn độc ác, cho dù là chết, cũng sẽ để lại một chiêu để đối phó với hắn.

Suýt chút nữa hắn thất bại thảm hại rồi.

Không ngăn được mà cười thấp, Giang Huyền Cẩn hỏi nàng: "Ngươi nhìn thấy ta từng bước một giẫm vào cái bẫy của ngươi, nhìn thấy ta động lòng với ngươi, có phải trong lòng cảm thấy rất thoải mái không?"

Người trước kia giết nàng, bây giờ lại bị nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay, giống như một kẻ ngốc không hề phát hiện ra. Cách báo thù như thế này, nghĩ tới một chút cũng cảm thấy sảng khoái.

Diệt mệnh sao có thể so với diệt tâm chứ?

"Không phải." Hoài Ngọc lắc đầu muốn giải thích, nhưng bên ngoài đột nhiên xông tới rất nhiều hộ vệ, không phân trần gì đã muốn áp giải đám người Từ Tiên đi khỏi.

"Đợi đã!" Nàng hốt hoảng: "Giang Giới, họ đều là tới cứu chàng, chàng không thể đối xử với bọn họ như thế!"

Cứu hắn? Giang Huyền Cẩn nói: "Bản quân vẫn luôn yên lành ở trong ngự thư phòng, sao phải cần người đến cứu? Chuyện đến bây giờ, điện hạ còn muốn nói dối sao?"

"Tội mưu nghịch, tội này xứng chém. Lần này, là ngươi tự tay đem người bên cạnh ngươi, tống hết xuống Hoàng Tuyền."

Hô hấp cứng lại, trong lòng Hoài Ngọc đau nhói, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống từng hạt từng hạt một, mang theo giọng nghẹn ngào nói: "Chàng có gì cứ đổ lên ta là được, họ thật sự chỉ vì giúp ta cứu chàng thôi!"

"Ta không tin." Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nhìn nàng phun ra ba chữ.

Hoài Ngọc tức đến duỗi tay ra muốn đánh hắn, tay giơ lên một nửa, lại bị hắn duỗi tay nắm lại.

"Điện hạ!" Tựu Ngô phía sau giãy dụa không chịu đi, nhìn thấy động tác của nàng, kinh hãi quát lên một tiếng.

Nàng vừa động, vết thương trên cổ càng dài, quả thực là nhìn thấy ghê người.

Nghe thấy tiếng của hắn, Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu qua nhìn một cái, băng tuyết trong mắt kết càng đậm: "Chẳng trách."

Chẳng trách những người này đều giúp đỡ nàng bảo vệ nàng, trai lơ của Phi Vân Cung mà, mỗi một người đều từng hầu ngủ nàng, đều là người của nàng.

"Ngươi thật lợi hại." Hắn nói.

Hoài Ngọc vừa khóc vừa giậm chân, vội ra sức nắm lấy trường kiếm của hắn, bà tay bị cắt qua cũng mặc kệ, giọng khàn khàn mà nói với hắn: "Không phải chàng muốn để ta chết sao? Ta như mong muốn của chàng, chàng thả họ đi!"

Nói xong, nắm lấy cây kiếm hung hăng cứa qua cổ.

Con ngươi Giang Huyền Cẩn co rút mạnh, cương quyết vứt trường kiếm xuống, đưa tay bịt vào cổ họng nàng.

Một kiếm đi xuống, máu tươi đầm đìa.

"Quân Thượng!" Thừa Hư bên cạnh đỏ mắt quát lên.

Trường kiếm rơi xuống đất "Loảng xoảng" một tiếng, Giang Huyền Cẩn nắm lấy bàn tay bị vết thương cắt qua, lui về sau hai bước nói: "Trói nàng lại."

Ngừng lại một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Miệng cũng bịt lại."

"Vâng." Hộ vệ bên cạnh nghe lời tiến lên.

Hoài Ngọc đứng tại chỗ, giương mắt nhìn đám người bên ngoài kia bị áp giải đi, cuối cùng lại nhìn Giang Huyền Cẩn một cái.

Thứ tình cảm này, không phải nói động là có thể động sao? Vừa động lòng, tất cả nơi yếu mềm đều phơi bày trước mặt hắn, chỉ cần hắn đâm qua một kiếm, nàng sẽ đau không muốn sống.

Nhị tẩu nói không sai, nếu không thích như vậy, thì sẽ không khó chịu như thế.

Đan Dương suy nghĩ rất rõ ràng, cho nên hơn hai mươi năm qua, chưa từng bị người khác làm thương tâm. Nhưng bây giờ nàng vì sao lại giống như kẻ điên, lá gan lớn đến nói chuyện yêu đương cùng kẻ thù vậy?

Nhìn xem, kết cục thê thảm bao nhiêu chứ?

Tử Dương Quân chính là Tử Dương Quân, lòng mang nước nhà thiên hạ, cương trực ghét xu nịnh, cùng với người hèn hạ vô sỉ như nàng, không cùng trên một con đường được.

Nhất định cũng sẽ không có kết cục tốt.

Không nhìn hắn nữa, Hoài Ngọc buông mắt, để mặc hộ vệ áp giải nàng ra ngoài, ngực giống như bị xẻ một cái lỗ thật lớn, gió thu lạnh lẽo toàn bộ thổi vào bên trong, thổi đến toàn thân phát lạnh.

Lí Hoài Lân đứng ở sân rộng bên ngoài ngự thư phòng, được hộ vệ bảo vệ chặt chẽ, bên cạnh quỳ đầy cấm vệ, lúc hoài Ngọc đi qua đó, dừng lại ra hiệu người bên cạnh lấy thứ trong miệng nàng xuống.

Thừa Hư do dự một lát, lấy nắm vải bố trong miệng nàng xuống.

Hoài Ngọc nhìn về phía trước hỏi: "Hoài Lân, từ lúc nào đệ nhận ra ta?"

Tránh ánh mắt đi không dám nhìn nàng, Lí Hoài Lân không lên tiếng, mi mắt hơi nhấp nháy tiết lộ tâm tư của hắn.

Vì thế Hoài Ngọc liền hiểu rồi, nhẹ nhàng gật đầu, cười như không cười nói: "Thủ đoạn Hoàng tỷ dạy đệ, cuối cùng đệ cũng dùng được rồi."

Chỉ là, người đầu tiên tới nếm trải, lại chính là nàng.

Thu lại tầm mắt, sống lưng nàng thẳng tắp, dáng vẻ làm như không sao hết để Thừa Hư tiếp tục bịt miệng nàng lại, sau đó đi về phía trước.

Nhưng khi Tựu Ngô quay đầu nhìn, lại thấy cả mặt nàng đầy mờ mịt, trong mắt như có một tầng lưu ly mỏng, chỉ khẽ động sẽ vỡ tan tành.

"Điện hạ." Hắn nhíu mày gọi nàng: "Ngài còn có bọn ta, bọn ta vĩnh viễn sẽ không phản bội ngài đâu!"

Lí Hoài Ngọc không nghe thấy, nàng ngẩn ngơ đếm gạch đá xanh dưới chân, cảm giác bản thân như đang mơ một ác mộng.

Có phải lập tức sẽ tỉnh mộng không? Sau khi tỉnh mộng, nàng vẫn ở Phi Vân Cung, phụ hoàng hiền từ ôm lấy Hoài Lân cười với nàng như trước, Hoài Lân cũng dùng giọng nói ngọt ngào như trước ấy gọi: "Hoàng tỷ tốt nhất!"

Mặt trời ấm áp chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chuyện xấu gì cũng chưa xảy ra, nàng có phụ hoàng, có hoàng đệ, tất cả đều tốt đẹp.

Có thể tỉnh không? Nàng sắp không chịu được nữa rồi...

"Điện hạ!" Có người khẽ gọi một tiếng.

Hoài Ngọc không có sức lực đáp lại nữa, hai mắt tối sầm, cuối cùng cũng ngất đi.

Đại Hưng năm thứ tám, ngày hai mươi lăm tháng tám, dư đảng của Đan Dương điều động ba vạn cấm quân đương triều mưu phản, cưỡng ép bệ hạ ở ngự thư phòng. May mắn có viện binh của Tử Dương Quân đuổi tới, thánh giá vô ngại, dư đảng đều bị giam vào đại lao.

Dân chúng nghe thấy tin tức, nhao nhao bàn tán như cũ.

"Trưởng công chúa này, đã chết lâu như vậy rồi, người của nàng ta vẫn tác quái hả?"

"Nên một lưới bắt gọn, quan tâm người đó phải hay không phải là công thần, xem xem đều đã làm ra chuyện gì rồi?"

"Lần này Quân Thượng lại lập đại công rồi, trong triều đình nên có nhiều vị quan tốt như ngài ấy!"

Lục Cảnh Hành đứng ở trước cửa của Thương Hải Di Châu Các, mặt trắng bệch nghe lời nói bên ngoài, nắm quạt liền đi ra ngoài.

Người bình thường không được vào tử lao, hắn có tiền có thể sai quỷ khiến ma, chỉ là phải đợi thêm hai canh giờ, đợi quan viên vào trong thẩm vấn đi hết sạch, hắn mới đi theo sau ngục tốt vào trong.

Trong nhà giam u ám ẩm ướt, tử lao là vùng nặng âm khí, hắn đi đến một gian trong nhất, nhìn thấy người ngồi dựa vào hàng rào chắn, khẽ gọi một tiếng: "Hoài Ngọc."

Lí Hoài Ngọc đầu tóc rối tung, mặc một thân tù phục, trên cổ quấn một vòng vải bố trắng, nghe tiếng quay đầu lại, nàng khẽ cười: "Ta đoán ngươi sẽ đến."

Nhìn thấy cánh môi của nàng trắng như tờ giấy, Lục Cảnh Hành nhíu chặt lông mày, ngồi xổm xuống nắm lấy hàng rào chắn bên người nàng, đưa tay qua chạm vào gương mặt nàng.



"Có phải nhìn rất thảm không?" Hoài Ngọc cười hì hì nói: "Hiếm thấy ngươi không sỉ nhục ta, trong ánh mắt còn tràn ngập đau lòng."

"Buồn không?" Hắn hỏi nàng.

Ý cười cứng đờ, Hoài Ngọc rũ mắt xuống: "Ngươi có biết an ủi người khác hay không? Ta cười với ngươi, ngươi cũng nên cười với ta, nói những lời này, ta sẽ khóc đó."

Lục Cảnh Hành duỗi tay đưa khăn tay cho nàng.

Cổ họng kéo căng, giọng Hoài Ngọc khàn khàn nói: "Ta khóc lên rất lợi hại đó."

"Ta biết." Lục Cảnh Hành nói: "Nhiều năm như vậy rồi, còn có dáng vẻ nào của ngươi là ta chưa từng thấy chứ?"

Chua xót trong lòng như sóng xông lên từng chút một, Hoài Ngọc cắn răng, trán chống vào rào chắn, giống như con thú nhỏ bị thương, không dừng được mà nức nở.

"Ta hại đám Từ Tiên rồi!"

Chính vì nàng lo lắng cho Giang Huyền Cẩn, hại nhiều người như vậy, còn không bằng ngay từ đầu không mượn cơ thể của Bạch tứ tiểu thư sống lại, chí ít bọn họ còn sống yên lành, không giống như hiện tại...

"Ai cũng không ngờ tới sẽ biến thành thế này." Lục Cảnh Hành cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau mặt giúp nàng: "Quyết định là mọi người cùng nhau làm, không trách ngươi."

"Sao có thể không trách ta!" Hoài Ngọc khẽ quát, đánh một quyền vào hàng rào chắn: "Nếu không phải ta, mọi người căn bản sẽ không vào cung!"

Lục Cảnh Hành dừng lại, đưa tay kéo nắm đấm của nàng qua, nhíu mày nhìn miệng vết thương, mò mò vào tay áo, suy sụp nói: "Tổ tông, ta không mang thuốc đến."

Hoài Ngọc buồn bực nói: "Ngươi có thể mắng ta vài câu không?"

"Yêu cầu này của ngươi có hơi đặc biệt, nhưng ta vẫn không muốn thỏa mãn." Lục Cảnh Hành cong môi, mắt phượng mang theo ý cười.

Hoài Ngọc ngơ ngác nhìn hắn, nhìn một hồi, đưa tay đỡ trán, không nhịn được cũng thấp giọng cười: "Nào có người nào như ngươi, căn bản không biết sự việc nghiêm trọng bao nhiêu."

"Ta biết, nhưng trời không tuyệt đường người không phải sao?" Lục Cảnh Hành nói: "Chỉ cần ngươi còn sống, tất cả đều dễ bàn."

Dở khóc dở cười mà lau mặt, Hoài Ngọc nói: "Lục Cảnh Hành, có phải ngươi thích ta không?"

"Điện hạ nghĩ nhiều rồi." Hắn đối đáp trôi chảy: "Mắt của thảo dân vẫn chưa mù."

Một câu thô bạo, Hoài Ngọc đá vào hàng rào chắn một cước.

Lục Cảnh Hành cong môi, sờ sờ sau thắt lưng lấy chiết phiến ra, mở ra trước mặt, nói: "Nếu ngày nào đó điện hạ động tâm với thảo dân, trái lại có thể nói một tiếng, thảo dân đưa của hồi môn, còn chưa được hưởng đưa sính lễ là mùi vị gì."

"Ngươi cứ luyên thuyên đi!" Lí Hoài Ngọc vừa tức vừa buồn cười.

Trăng sáng trên không, đã không còn tròn như giữa tháng rồi, gió đêm lạnh đến thấm vào xiêm y, thanh âm trong nhà lao truyền ra, có vẻ hơi nhỏ.

Giang Huyền Cẩn dựa vào bức tường bên ngoài, trầm mặc nghe tiếng cười đùa đánh mắng bên trong, tấm vải bố trắng quấn trên tay trong bóng đêm có chút bắt mắt.

"Trước đó ta đã nói, ngài cứ không tin." Liễu Vân Liệt ngồi trên chiếc kiệu bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, tay còn che lấy phần bụng: "Bây giờ tin hoàn toàn rồi chứ?"

Nói xong, lại nói nhỏ: "Có điều cũng không trách ngài, nàng ta cực kì nhiều nam nhân, đương nhiên hiểu nhất làm sao để mê hoặc lòng người."

Giang Huyền Cẩn đứng thẳng người, nâng bước đi ra ngoài: "Ngươi phí tâm rồi."

"Có thể để ngài nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta, tấm lòng của ta cũng coi như không uổng phí." Ra hiệu cho tùy tùng nâng kiệu đuổi theo hắn, Liễu Vân Liệt nói: "Nhanh chóng viết hưu thư đi, trước mắt không nên có dính líu gì với nàng ta nữa."

Đi được hai bước, lại dừng chân lại, Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu hỏi hắn: "Đám người Từ Tiên, vì sao lại đột nhiên tạo phản?"

Hắn vào cung, vốn là định đối chất cùng Tề Hàn, ai biết được Tề Hàn lại nói Từ Tiên có lòng dạ mưu nghịch, đã bí mật chuẩn bị xong binh mã rồi, muốn hắn bỏ mọi chuyện khác xuống trước, toàn lực hộ giá.

Vốn hắn không tin, kết quả chậm rãi đợi năm ngày sau, Từ Tiên thật sự điều động cấm quân, cưỡng ép bệ hạ.

Nhưng mà, nguyên nhân thì sao? Từ Tiên không phải một người xúc động, có ông ta ở trong triều, cho dù bệ hạ gặp chuyện bất trắc, người tạo phản cũng tuyệt sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, vậy vì sao hắn còn muốn làm loại chuyện phí sức lại không đạt được kết quả này?

Là vì... Đan Dương sao? Đan Dương muốn mưu phản?

Nhưng mà, bây giờ nàng đã đổi một thân thể khác rồi, máu chảy trong xương tủy đều không phải là của hoàng thất nữa, mưu phản có tác dụng gì?

Vừa nghĩ đến nàng, lồng ngực hắn lại đau nhức, đau đến cánh môi trắng bệch.

"Tâm tư của phản tặc, ta nào biết chứ?" Liễu Vân Liệt nói: "Nhưng có thể khẳng định duy nhất chính là, bây giờ bọn họ vì để giữ mạng sống, nhất định sẽ dùng mọi loại cớ để bào chữa, ngài nhất thiết đừng tin."

Nhíu mày nhìn hắn một cái, ánh mắt Giang Huyền Cẩn sâu thẳm: "Lời của ngươi, ta cũng có thể tin sao?"

Liễu Vân Liệt dừng lại một chút, tiếp đó cười nói: "Ngài cũng không cần tin ta, tin tưởng sự thật ngài nhìn thấy là được rồi."

"Bọn họ mưu phản, là sự thật."

Buông mắt xuống, Giang Huyền Cẩn tiếp tục đi ra ngoài, ra khỏi phạm vi của đại lao, một đường đi về Giang phủ.

Lúc lên xe ngựa, hắn hơi thất thần, bước cũng không vững, suýt chút nữa ngã xuống dưới.

"Chủ tử!" Thừa Hư lo lắng đỡ lấy hắn: "Ngài không sao chứ?"

Ngẩn người nhìn càng xe kia một lát, Giang Huyền Cẩn đột nhiên nghĩ tới người trước kia vô lại ngồi trên đó không chịu đi, nhất định phải đi cùng hắn đến dược đường.

Lí Hoài Ngọc lúc đó, rõ ràng biết hắn là ai, rốt cuộc mang theo tâm tình như thế nào, hát cho hắn "Xuân Nhật Yến" chứ?

Xuân nhật yến, rượu xanh một chén ca một lần.

Bái lạy trần gian ba ước nguyện:

Nguyện thứ nhất lang quân thiên tuế, nguyện thứ hai thiếp thân mạnh khỏe, nguyện thứ ba giống như cầu Thượng Yến, tuổi tuổi đều găp gỡ.

"Ta muốn cùng chàng, tuổi tuổi đều gặp gỡ."

Lồng ngực tê rần, Giang Huyền Cẩn nghiến răng, trong mắt đột nhiên nhiễm hận ý, nắm chặt tay đứng tại chỗ rất lâu, mới trầm giọng nói: "Đi về thôi."

"Cái gì?" Thừa Hư tưởng mình nghe nhầm, nhìn vị trí bọn họ đứng, lại nhìn chủ tử nhà hắn.

Giang Huyền Cẩn cố chấp lặp lại: "Đi về."

Hắn không muốn ngồi lại lên chiếc xe ngựa kia, cũng không muốn nghĩ tới người trong lao kia nữa.

Nhưng vì sao chứ? Hắn cũng muốn hỏi vì sao, vì sao một người thoạt nhìn trong mắt đều là tình ý, lại luôn luôn lừa gạt hắn? Vì sao người luôn miệng nói đau lòng cho hắn, lại luôn ấp ủ tâm tư muốn giết hắn?

Vì sao đã đồng ý không lừa hắn nữa, kết quả từ trước tới nay chưa từng nói thật.

Vì sao đã nói không buông tay hắn, kết quả lại dùng cách này để buông tay, khiến hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt!

Vì sao...

"Chàng đẹp thật, ta muốn đem quýt ngọt nhất thiên hạ bóc hết cho chàng ăn!"

"Không phải nói bừa đâu, ta nghiêm túc đó. Đợi ta qua cửa, nhất định sẽ cẩn thận chăm sóc chàng, không để chàng lạnh, không để chàng đói, mệt thì bóp vai giúp chàng, buồn ngủ thì... Buồn ngủ thì ngủ cùng chàng."

"Người trước sau như một giống như ta thế này, nói thích chàng chính là thích chàng, trên mặt thích chàng, trong lòng cũng thích chàng!"

"Giang Giới..."

Đau đớn kêu lên một tiếng, Giang Huyền Cẩn đưa tay nắm lấy vạt áo trước ngực, chân cũng không bước nữa.

"Chủ tử..." Thừa Hư lo lắng tiến lên đỡ hắn, vừa thấy sắc mặt này của hắn, sợ tới mức nhảy lên.

Rõ ràng không bị thương nặng, khuôn mặt lại trắng đến giống như vải bố trên tay, trong con ngươi đen kịt kia không có tiêu cự, cả người suy yếu giống như muốn ngã xuống dưới.

Ngự Phong bên cạnh cũng tiến lên đỡ hắn, muốn mang hắn về phủ nhanh một chút.

"Đừng động." Chưa đi được hai bước, Giang Huyền Cẩn khẽ thở gấp, gọi bọn họ lại.

Đêm đã khuya, trên phố không có một người nào, chỉ có tấm cờ lớn treo ở bên ngoài quán bị gió thổi đến tung bay.

Nhìn chằm chằm chữ "Rượu" trên lá cờ kia một hồi lâu, Giang Huyền Cẩn tránh khỏi sự dìu đỡ của hai người bên cạnh, lập tức đi về phía quán rượu đã đóng cửa kia.

Thừa Hư và Ngự Phong đều ngạc nhiên.

Tối nay Giang Thâm cũng hết sức buồn bực, lăn qua lộn lại mà không ngủ được, đang định đứng dậy đến phòng của thiếp thất, bất thình lình lại nhìn thấy Thừa Hư mặt trắng bệch đến tìm hắn.

"Nhị công tử, ngài mau đến giúp đỡ với!"

Hiếm khi thấy hắn hoảng hốt như thế, Giang Thâm vừa nghĩ cũng biết là Giang Huyền Cẩn xảy ra chuyện, vội vàng khoác áo liền đi cùng hắn.

Tam công tử Giang gia từ nhỏ đến lớn đều chưa từng làm chuyện gì khiến lão thái gia lo lắng, hắn không bị danh lợi thế tục mê hoặc, cũng chưa từng có bất kì tính nết gì không tốt, ngay cả uống rượu, cũng chỉ là va trên tiệc rượu một ít, ngày thường xưa nay không dính vào.

Nhưng mà, lúc Giang Thâm tiến vào quán rượu kia, bên tay Giang Huyền Cẩn đã đặt năm bầu rượu rồi, còn xếp đến rất chỉnh tề.

"Nhị ca." Ánh mắt sáng lên, Giang Huyền Cẩn nhìn thấy hắn liền vẫy vẫy tay.

Khóe miệng Giang Thâm co rút, biết hắn đã say rồi, lại vẫn học theo bộ dáng của hắn mà vẫy vẫy tay, đi qua hỏi: "Tam đệ, đệ làm gì đây?"

Giang Huyền Cẩn nắm lấy bầu rượu thứ sáu, cười đến môi hồng răng trắng: "Đệ đang uống rượu đó!"

"Ta biết, ta hỏi đệ vì sao muốn uống rượu?" Giang Thâm ngồi xuống cạnh hắn, cầm lấy bầu rượu rỗng quơ quơ.

Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, như là nghĩ một lúc, mới nói: "Buồn."

"Có biết có câu "Nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu" không?"

"Không biết." Giang Huyền Cẩn vẻ con nít trả lời: "Rượu ngon!"

Giang Thâm thở dài một hơi, đoạt bầu rượu trong tay hắn lại, đổ vào miệng mình một ngụm lớn, ừng ực một tiếng nuốt xuống, đập xoảng xuống nói: "Đích xác cũng không tệ lắm."

Nhíu mày nhìn chằm chằm rượu trong tay hắn, Giang Huyền Cẩn mất hứng.

"Nghe đại ca đệ nói, Bạch tứ tiểu thư xảy ra chuyện rồi." Giang Thâm đem bầu rượu trả lại cho hắn, nhẹ giọng hỏi: "Là vì muội ấy sao?"

Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Đệ không biết Bạch tứ tiểu thư, đệ chỉ biết Trưởng công chúa."

Nói xong, còn cười với hắn: "Nhị ca biết Trưởng công chúa không? Chính là có rất nhiều trai lơ, cái người là tai họa của triều đình tám năm, cái người bị chính tay đệ đưa rượu độc ấy."

Giang Thâm ngẩn ngơ, Giang Sùng không nói cho hắn biết điều này, hắn không biết.

"Trưởng công chúa quá lợi hại, chết rồi cũng vẫn có thể sống lại, không chỉ có sống lại, còn lừa gạt đệ." Giang Huyền Cẩn nói thầm, lại đem bình rượu không trong tay uống, quay đầu về phía chưởng quầy nói: "Làm phiền, cho một bình nữa."

Chưởng quầy mặc tẩm y khoác ngoại bào, rõ ràng là bị người ta gọi dậy từ ổ chăn, lúc này trên mặt tràn đầy sợ hãi, không dám nói hai lời liền dâng lên mấy bình qua.

Lần nữa nắm lấy một bình đầy rượu, Giang Huyền Cẩn đưa tay chống xương lông mày, đồng tử đen khép nửa, cười như không cười: "Chẳng trách Lục Cảnh Hành đối với nàng tốt như thế."

Lí Hoài Ngọc và Lục Cảnh Hành, bọn họ là quan hệ gì, người trong toàn Kinh Thành này đều biết.

"Đừng uống nữa." Giang Thâm duỗi tay đỡ hắn dậy: "Về phủ trước đi?"

"Không muốn." Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Không muốn đi về."

Lại nổi tính lên rồi, thật sự là ai cũng không khuyên được. Giang Thâm nghĩ một lúc, tìm Thừa Hư đến, sai hắn đi mua ít thuốc mê về đây.

Thừa Hư rất khó xử, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng này của chủ tử nhà mình, vẫn lĩnh mệnh đi khỏi.

Vì thế, uống một chén rượu cuối cùng, Giang Huyền Cẩn rất yên tĩnh ngủ thiếp đi, ngủ rất sâu.

Hắn mơ một giấc mơ rất ấm áp, trong mộng cảnh xuân tháng tư, cỏ lớn chim bay, cảnh xuân tươi đẹp, hắn tỉnh giấc dưới một thân cây, nâng mắt liền nhìn thấy Bạch Châu Cơ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ kia nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ nói với hắn: "Cây quýt của ta kết quả rồi, bóc cho chàng ăn có được không?"

Hắn không nhịn được cong môi theo nàng, lại rất ghét bỏ nói: "Chua."

"Không chua không chua, ta bóc cho chàng quả quýt ngọt nhất to nhất!" Mắt nàng cong như vầng trăng non, khoa tay múa chân về phía hắn ra hình dạng một vầng trăng sáng lớn như vậy nè, thanh âm mềm mại dỗ hắn: "Cho chàng nếm thử, có được không?"

Được. Hắn nghe thấy tiếng của mình trả lời như thế.

Ánh mặt trời chiếu xuống từ nhánh cây, loang lổ trên khuôn mặt người, Bạch Châu Cơ cười khanh khách, đưa tay nắm lấy hắn, nắm lấy hắn rất chặt, hoàn toàn không có ý muốn buông tay.

------------------

Ánh trăng an tĩnh treo trên không trung, từ cửa sổ nhà lao nhìn ra ngoài, có vẻ hơi nhỏ.

Lục Cảnh Hành đi rồi, Hoài Ngọc dựa vào hàng rào chắn, ngẩn ngơ ôm lấy bụng nhỏ.

Tình huống đã hỏng bét rồi, nàng không dám nói về cái bụng với bọn họ, nhưng bắt đầu tỉnh lại trong đại lao, trong bụng nhỏ lại luôn đau trĩu xuống.

Nàng hơi sợ hãi, chỉ có thể cố gắng hết sức điều hòa tâm thái, theo những gì y nữ nói, kiềm chế không giận dữ bi thương.



Nhưng mà... Sao có thể khống chế được chứ? Cho dù cố gắng giả vờ như hôm nay mọi thứ đều chưa từng xảy ra, không thèm nghĩ vì sao Hoài Lân không giải thích giúp nàng, nhưng, vết thương trên cổ vẫn còn ở đây, hơn nữa rất đau, đau đến nàng muốn rớt nước mắt.

Phòng giam cách vách vang lên tiếng xiềng xích, Hoài Ngọc ngẩn ra, vội vàng quỳ xuống dưới, nhìn thấy Từ Tiên cả người toàn máu bị đẩy vào trong.

"Tướng quân!" Nàng khẽ gọi.

Nhìn thấy trên người nàng không sao, Từ Tiên thở nhẹ ra, ngã vào trong đám rơm rạ cười nói: "Điện hạ đừng hoảng, một chút vết thương da thịt, không hề gì."

Cái này còn không hề gì? Trên áo tù đã dính đầy máu rồi! Hoài Ngọc đứng dậy đi đến bên vách ngăn giữa hai nhà giam, nắm lấy lan can gỗ nhìn ông ấy, sốt ruột nhưng không có cách gì.

Từ Tiên di chuyển thân thể dựa qua một chút, thở phì phò nhỏ giọng nói: "Điện hạ, bọn họ muốn để chúng ta thừa nhận tội mưu nghịch."

"Ta biết..." Hoài Ngọc đỏ mắt lên: "Ta biết bọn họ muốn làm cái gì."

Đóng kịch Giang Huyền Cẩn gặp nạn, dẫn dụ nàng mắc câu đi cứu, tiến vào dùng tội mưu nghịch một lưới bắt gọn bọn họ.

"Vậy..." Từ Tiên do dự hỏi: "Ngài biết là ai bố trí không?"

Vừa hỏi đến vấn đề này, sắc mặt Hoài Ngọc trắng bệch, buông mắt gắt gao nắm lấy rào chắn.

"Ngài vẫn không chịu tin sao?" Từ Tiên khẽ cười: "Từ trước khi ngài xảy ra chuyện, thần đã nói qua, bệ hạ không phải là dạng đơn thuần vô tội như ngài tưởng đâu."

Lí Hoài Lân là người mặc long bào trưởng thành, tuy nói là luôn nhận sự che chở của Trưởng công chúa, nhưng hắn là một người cực kì có chủ kiến, rất nhiều lúc lộ sự sắc sảo ra ngoài, đều khiến bọn họ sợ nhảy dựng.

Nhưng trưởng công chúa, từ trước tới nay không phát hiện ra... Cũng có thể nói là, từ trước tới giờ chưa từng nghi ngờ đệ đệ của mình.

"Nó mới mười lăm tuổi." Hoài Ngọc khàn giọng nói: "Ngươi bảo ta tin tưởng như thế nào?"

Nàng thà tin hắn bị những lão cái già kia lừa gạt lợi dụng.

"Ngài cho rằng, nếu hắn không muốn ngàu chết, ai có thể ép hắn viết bốn bức thánh chỉ ban ngài chết?" Từ Tiên không nhịn được trầm giọng xuống: "Nếu hắn thật sự vô tội, vì sao trước ngự thư phòng không lên tiếng, mặc cho ngài bị bắt đi?"

"Nó..."

"Hắn từ nhỏ theo Giang Huyền Cẩn, học đều là những thứ đường đường chính chính." Từ Tiên nói: "Nhưng ngài... Lúc làm những chuyện kia, chưa bao giờ giải thích với hắn cái gì cả, ngài bảo vệ hắn ở bên ngoài những thứ nhơ nhuốc bẩn thỉu đó, có từng nghĩ tới hắn sẽ nhìn ngài như thế nào không?"

Trưởng công chúa giết Bình Lăng Quân, trưởng công chúa lăng trì lão cung nhân, nắm hết quyền hành, trưởng công chúa bảo thủ tự cho mình là đúng, cái nào ở trong mắt Hoàng Đế xem như là tốt chứ?

Tiểu Hoàng Đế trưởng thành rồi, hắn cũng sẽ có lòng trừng ác dương thiện.

Mà Hoàng tỷ của hắn, chính là kẻ ác lớn nhất của toàn Bắc Ngụy.

Hoài Ngọc nắm lấy lan can, thấp giọng cười ra tiếng: "Ta... Là bị hắn coi như đòn ra oai phủ đầu tự mình chấp chính cho bách quan sao?"

Từ Tiên gật đầu.

Ấu đế tự mình chấp chính, không đủ uy nghiêm, mà tiêu diệt Trưởng công chúa, chính là cách tốt nhất nhanh nhất để hắn lập uy.

"Nhưng..." Hoài Ngọc theo bản năng lắc đầu.

Sao có thể như thế chứ? Sao Hoài Lân có thể vì lập uy, liền có thể bỏ mặc tính mạng của nàng chứ?

Nàng thật sự coi hắn là đệ đệ ruột thịt mà chăm sóc mà...

Ngã ngồi xuống đất, Hoài Ngọc hít sâu một hơi, trên trán thấm ra những giọt mồ hôi nhỏ mịn.

"Điện hạ?" Từ Tiên sợ nhảy dựng: "Ngài làm sao vậy?"

"Ta..." Đưa tay che bụng, Hoài Ngọc nhíu mày, nghiến răng khẽ hít thở một ngụm khí: "Bụng ta đau."

Bụng? Từ Tiên ngẩn người, giống như nghĩ tới gì đó, quay đầu muốn gọi người.

"Đừng!" Hoài Ngọc vội vàng ngăn ông ấy lại, nhẹ giọng nói: "Nếu thật sự như ngươi nói, Hoài Lân muốn ta chết, vậy thì nhất định không thể để người khác phát hiện ra ta bất thường!"

Từ Tiên dừng lại, rất lo lắng nhìn nàng, lông mày nhíu thành một đoàn.

Hoài Ngọc ngã vào trong đống rơm rạ nghỉ ngơi một lúc, nhẹ nhàng thả chậm hô hấp, cố qua đi cơn đau đớn co rút này.

Không sao đâu, Đan Dương nàng sóng to gió lớn gì chưa từng gặp chứ, những chuyện này không thể đánh gục được nàng, nhất định sẽ không sao đâu.

Lặp đi lặp lại tự an ủi mình, nàng khẽ vỗ về cái bụng, nhỏ giọng nỉ non: "Bọn họ không cần mẹ nữa, con cũng không thể rời mẹ mà đi, ở lại bên cạnh mẹ, có được không?"

Đau đớn dần dần bình ổn, đôi mắt Hoài Ngọc hơi sáng lên, trong lòng cười khen nó một câu.

Thể xác và tinh thần mệt mỏi, lần ngã này của nàng không có sức lực đứng lên nữa.

Rơm rạ bẩn thỉu không chịu nổi, mùi cũng khó ngửi, nhưng nàng thật sự mệt quá rồi, mắt vừa khép lại liền trực tiếp ngủ sâu.

Trời sáng có hơi trễ, Thừa Hư nhìn thời gian, đứng bên ngoài lầu chính do dự rất lâu, mới đẩy cửa tiến vào.

Quân Thượng vừa mới mở mắt, có chút buồn ngủ chưa tỉnh táo, bên môi còn vương một chút ý cười.

"Thừa Hư." Hắn hỏi: "Phu nhân đâu?"

Thừa Hư cả kinh, mặt tràn đầy hoảng hốt nhìn hắn.

Giang Huyền Cẩn chẳng hiểu tại sao nhìn vẻ mặt của hắn, đưa tay sờ sờ khoảng trống rỗng bên cạnh, lại nhìn căn phòng trống rỗng, rất lâu mới chậm rãi phản ứng lại.

Đêm qua mới chính là mộng.

Ý cười trên mặt dần dần biến mất, hắn ngồi dậy, ngồi ở bên giường một hồi lâu, thần sắc mới khôi phục lại bình thường: "Có phải nên vào cung rồi không?"

"Vâng." Thừa Hư đáp: "Đã giờ Thìn(*) rồi, bữa sáng đã chuẩn bị ở sảnh."

(*) Giờ Thìn: Khoảng 7 – 9 giờ sáng.

Giang Huyền Cẩn gật đầu, dường như không có việc gì thay y phục rửa mặt, nhìn bùa hộ mệnh thật dày đặt trên bàn trang điểm, đưa tay thắt minh bội của mình lên: "Trước khi ta quay về, bảo Ngự Phong thu dọn sạch sẽ hết toàn bộ những thứ dư thừa trong phòng này đi."

"Dư thừa?" Thừa Hư ngẩn ra, tiếp đó nhìn tấm bùa hộ mệnh kia, nháy mắt liền hiểu rõ, cúi đầu vâng lời.

Phần lớn người trong phủ đều không biết xảy ra chuyện gì, càng không biết trận nháo loạn trong cung kia có quan hệ gì với Quân phu nhân của bọn họ, cho nên sau khi Giang Huyền Cẩn ra khỏi cửa, Từ Sơ Nhưỡng còn rất ngỡ ngàng.

"Quân phu nhân đi đâu rồi?" Nàng hỏi Linh Tú.

Linh Tú càng ngỡ ngàng: "Nô tì không biết, tiểu thư hai ngày chưa trở về rồi, tối qua Quân Thượng cũng không nói gì cả."

Tử Dương Quân về phủ rồi, nàng cũng sẽ không quấy rầy thêm nữa, Từ Sơ Nhưỡng sai nha hoàn thu dọn đồ đạc liền cáo từ, định chờ phu thê hai người này đều trở về, công bố tin mừng thì quay lại ăn mừng.

Hôm nay không lâm triều, chúng đại thần đều tụ họp ở Long Diên Cung, Lí Hoài Lân nhiều lần nhìn Giang Huyền Cẩn mấy cái, hỏi hắn: "Quân Thượng vẫn khỏe chứ?"

Giang Huyền Cẩn buông mắt: "Thần không sao."

"Quân phu nhân xen lẫn giữa đám phản tặc, chắc hẳn Quân Thượng cũng trở tay không kịp." Lí Hoài Lân nói: "Trong triều chê trách rất nhiều, vì tường thuật công chính, vụ án mưu nghịch này, không bằng giao cho Tề thừa tướng..."

"Bệ hạ." Giang Huyền Cẩn chắp tay: "Tề thừa tướng vẫn có tội danh trên người, lí ra phải cách chức xét xử."

Tề Hàn đứng bên cạnh sửng sốt, tiếp đó sắc mặt liền trở nên khó coi: "Quân Thượng, chuyện lật lại bản án chỉ rõ chính là âm mưu của Đan Dương trưởng công chúa rồi, sao ngài vẫn nắm chặt không chịu buông?"

"Vật chứng chứng thực đều là thật, vậy nên định tội." Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói: "Bản quân trước nay không nhìn tranh chấp đảng phái, chỉ nhìn sự thật."

Tề Hàn nghẹn họng, có hơi hoảng hốt nhìn về phía Đế Vương trên chủ vị.

Lí Hoài Lân bất đắc dĩ nói: "Quân Thượng nói cũng có lí, nhưng trước mắt trong triều thiếu nhiều người, nếu còn định tội thừa tướng, sao triều cương ổn định được?"

"Phải đó." Tư Đồ Kính cũng phụ họa: "Xin Quân Thượng nghĩ lại."

Giang Huyền Cẩn nhíu mày, nhìn bọn họ một cái, sau đó nói: "Tạm thời không định tội cũng được."

Mọi người vừa nghe, đều thở nhẹ ra một cái, đang muốn nói Quân Thượng bây giờ cuối cùng cũng thông suốt rồi, ai biết câu tiếp theo của hắn chính là: "Vụ án mưu nghịch, do bản quân tới thẩm."

"Quân Thượng?" Lí Hoài Lân hơi ngạc nhiên: "Nhưng tôn phu nhân..."

"Bệ hạ cho rằng bản quân sẽ vì tình riêng làm trái pháp luật?" Giang Huyền Cẩn hỏi.

Lí Hoài Lân chần chừ lắc đầu: "Không phải."

"Vậy thì tốt." Giang Huyền Cẩn chắp tay: "Thần nhất định sẽ đem những người liên quan thẩm tra rõ ràng toàn bộ."

Nói xong, cúi đầu hành lễ, xoay người liền rời khỏi đại điện.

Trong đại điện yên tĩnh một lát, Lí hoài Lân nhìn bóng dáng đi phía xa kia, đột nhiên thấp giọng nói: "Cũng tốt."

Tề Hàn chưa hiểu hai chữ này có ý gì, rất lo lắng nói: "Bệ hạ, nếu những người trong lao kia nói ra sự thật..."

"Vậy thì làm sao?" Lí Hoài Lân mỉm cười: "Ai cũng không có chứng cứ."

Tề Hàn sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng chắp tay về phía hắn: "Bệ hạ anh minh."

Không phải hắn anh minh, đây vốn là thủ đoạn lĩnh hội được của Hoàng tỷ, không để lại chứng cứ mà để người kgasc đi chết, ai cũng không có cách tóm được nàng, không phải sao?

Lí Hoài Lân mỉm cười, khẽ vuốt ve đầu rồng trên tay vịn.

Giang Huyền Cẩn đến đại lao, đem đám người Từ Tiên Hàn Tiêu lần lượt thẩm vấn trước, hỏi qua một lần. Kết quả lời khai của hai người này, nói cùng một lời. Bọn họ tưởng hắn bị nhốt trong ngự thư phòng, cho nên tới cứu hắn.

"Cứu bản quân?" Hắn giễu cợt: "Giao tình của bản quân và các vị, hình như không tốt đến mức đó."

Hàn Tiêu nghiến răng nói: "Ai có giao tình tốt với ngươi? Nếu không phải điện hạ lo lắng cho ngươi cả đêm không ngủ, ai nguyện ý đi cứu ngươi chứ?

Vừa nghe lời này, ngón tay Giang Huyền Cẩn hơi xiết lại, chậm rãi khép chặt ống tay, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Nói lời này, ngươi cho rằng bản quân vẫn sẽ tin?"

"Thích tin thì tin." Hàn Tiêu giận dữ nói: "Điện hạ thật sự mù mắt, nhìn trúng ai không được, lại thua trên người ngươi!"

Thua một lần không tính, còn thua đến lần thứ hai.

Không có kiên nhẫn nghe hắn la hét ầm ĩ, Giang Huyền Cẩn phất tay sai người mang hắn nhốt lại.

Thừa Hư tiến lên hỏi: "Còn muốn thẩm vấn người khác không?"

Giang Huyền Cẩn trầm mặc, rất lâu sau mới sai người dẫn Bạch Ngai lên.

Ngày trước trong văn viện thấy hắn là người vô cùng văn nhã, bây giờ quỳ trước mặt hắn, ngược lại ánh mắt ác liệt, lộ ra vài phần hung ác.

"Bài thi của Giang Thâm, có phải là Đan Dương sai ngươi viết không?" Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nhìn hắn, hỏi.

"Không biết."

"Vấn đề này không có liên quan tới vụ án mưu nghịch." Giang Huyền Cẩn nói: "Nhưng tốt nhất ngươi nghiêm túc trả lời ta."

Bạch Ngai nâng mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy châm chọc: "Nếu đã không có liên quan, Quân Thượng hỏi tới làm gì?"

Đúng rồi, hắn ngồi ở đây, là muốn thẩm vụ án mưu nghịch mà, sao thẩm một lát, đột nhiên lại muốn hỏi tới cái này? Giang Huyền Cẩn muốn cười bản thân, nhưng nhìn người trước mặt này, hắn vẫn cố chấp hỏi: "Có phải không?"

Bạch Ngai không nói chuyện, bộ dáng nhận đánh nhận phạt.

Nhìn chằm chằm hắn một lúc, Giang Huyền Cẩn nói: "Không nguyện ý bán đứng nàng ta sao? Các ngươi vẫn bảo vệ chủ. Nàng ta cho ngươi bao nhiêu lợi ích, mới đổi được nhiều người khăng khăng một lòng đi theo như vậy?"

Lợi ích? Bạch Ngai nghĩ một chút, cười nhẹ ra tiếng: "Điện hạ chỉ cho ta một chiếc bút lông."

Một chiếc bút lông rất bình thường, lúc cho hắn còn nói: "Từ nay về sau, ngươi muốn viết cái gì thì viết cái đó, muốn thi công danh bổn cung cũng thêm tên giúp ngươi, chỉ cần ngươi sống tiếp, sẽ phát hiện trên thế gian này còn có nhiều chuyện thú vị hơn nhiều."

Nói xong, một tay kéo hắn từ trong sông Lạc Hoa lên.

Lúc đó trên người hắn có nước bắn lên người nàng, hắn có chút hốt hoảng, người trước mặt này lại cười xinh đẹp không gì sánh được, không để ý mà phẩy phẩy bọt nước trên mặt, kéo hắn đi ra ngoài.

"Người phải cố gắng sống tiếp mới tốt chứ." Nàng nói.

Ngữ khí của câu nói kia, bây giờ Bạch Ngai vẫn còn nhớ, tràn đầy tinh thần phấn chấn và hy vọng, làm cho người nghe cảm thấy có sức mạnh sống tiếp.

Nhưng mà, người nói ra câu kia, hôm qua suýt chút nữa tự cứa cổ mình.

Lệ khí trong mắt càng nặng, Bạch Ngai nói: "Người vô tình như Quân Thượng, làm sao hiểu được tình nghĩa quý giá? Nói nhiều vô ích, muốn giết muốn chém, không bằng nói cho thoải mái đi."

Người của Phi Vân Cung xương cốt cứng, lời đồn này quả thực là không giả. Giang Huyền Cẩn cười lạnh, quay đầu nói với Thừa Hư: "Mời Bạch tứ tiểu thư qua đây."

Rất lâu rồi không nghe thấy cái tên này từ miệng chủ tử nhà mình, Thừa Hư giật mình, lập tức vâng lời, xoay người đi dẫn người ra.

Hoài Ngọc ngủ một giấc, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, sáng sớm đã nôn mửa không ngừng, cơm thừa canh cặn trong lao lại càng khiến nàng nôn đến chết đi sống lại, nửa miếng cũng ăn không vào.

Đang khó chịu, thanh âm của Thừa Hư từ bên ngoài phòng giam vang đến: "Phu nhân, Quân Thượng cho mời."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play