Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

[ORG]"..."

Cúi đầu cẩn thận quan sát nàng một hồi lâu, Lục Cảnh Hành tức giận đến dứt khoát muốn cầm quạt gõ vào đầu nàng: "Sao lại là ngươi!"

Hoài Ngọc rất vô tội: "Là ta không phải vừa đúng sao? Ngươi không cần tìm ta gây phiền phức, cũng không cần tìm chàng gây phiền phức rồi..."

"Vậy sao vừa nãy ngươi không lên tiếng?" Hắn nghiến răng: "Chờ xem trò cười của ta hả?"

"Không phải không phải." Hoài Ngọc xua tay: "Ta là một nha hoàn tuân thủ bổn phận, Quân Thượng nói chuyện cùng ngươi, ta nói xen vào thì không hợp phép tắc!"

Còn phép tắc hả? Lúc nào Lí Hoài Ngọc có thể đem chuyện phép tắc ra làm việc, ba chữ Lục Cảnh Hành của hắn viết ngược lại!

Mở quạt ra thở phì phì quạt một hồi, Lục Cảnh Hành tức giận nói: "Tìm Bạch Ngai làm gì? Gần đây hắn đang bận."

Giang Huyền Cẩn nói: "Tuyển sĩ cũng qua rồi, hắn còn bận cái gì?"

"Tuyển sĩ đã qua nhưng cũng phải bận... Sao ngươi biết hắn đi tuyển sĩ?" Lục Cảnh Hành sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hắn, tiếp đó ánh mắt có hơi hoảng loạn, con ngươi xoay chuyển vòng quanh, nói: "Tuy Bạch Ngai trước kia là trai lơ trong Phi Vân Cung, nhưng trên người hắn một là không có tội trạng, hai là không bị triều đình truy nã, theo lí thuyết là có thể tham gia tuyển chọn mà."

Vẻ mặt thay đổi trôi chảy tự nhiên, biểu tình chân thật đúng chỗ, Hoài Ngọc bên cạnh nhìn cũng âm thầm dựng thẳng ngón tay cái với hắn.

Giang Huyền Cẩn chậm rãi nói: "Bản quân không phải tới hỏi tội."

Thật sự muốn hỏi tội, thì sẽ không mang theo một "Nha hoàn" đích thân tới Lục phủ một chuyến.

Lục Cảnh Hành có hơi chần chừ, cầm lấy cây quạt đong đưa một chút, nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói: "Mời vào bên trong."

Giang Huyền Cẩn gật đầu, nâng bước đi theo hắn vào bên trong, vô ý hơi nghiêng mắt sang, chỉ thấy người bên cạnh lộ ra vẻ mặt quen thuộc, giống như đã tới đây trăm nghìn lần rồi.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Hoài Ngọc nghiêng đầu: "Sao vậy?"

"Không sao." Thu hồi ánh mắt tiếp tục đi về phía trước, mặt hắn không chút cảm xúc bước vào trong phòng khách.

Bạch Ngai một lát sau liền tới, đứng trong phòng khách nhìn Giang Huyền Cẩn, ánh mắt rất đề phòng: "Quân Thượng tìm tại hạ vì việc gì?"

"Lúc ngươi tham gia tuyển chọn trả lời đề mục suôn sẻ chứ?"

Sao đột nhiên lại hỏi cái này? Vẻ mặt Bạch Ngai mờ mịt, sau đó nhíu mày nói: "Đề mục không khó, trả lời hẳn là cũng không sai, nhưng... Tại hạ cũng không nhớ rõ mình đã đóng ấn giám chưa."

Hoài Ngọc im lặng đứng xem bên cạnh, thoáng thấy vẻ mặt Giang Huyền Cẩn hơi động, duỗi tay về phía nàng: "Cầm lại đây."

Nàng vội vàng mang bài thi trong tay áo qua.

"Đây chính là ngươi viết sao?"

Nhận lấy cẩn thận xem qua, Bạch Ngai nói: "Đúng, cái này đích thực là của tại hạ viết..."

"Là ngươi viết thật sao?" Vẻ mặt Hoài Ngọc kinh ngạc: "Nhưng ấn giám này là của Giang nhị công tử đó!"

Bạch Ngai vừa nghe thấy, vội vàng lật đoạn cuối bài thi lại, nhìn thấy ấn giám kia liền nhíu mày: "Sao lại như thế? Sao có thể như vậy?"

Thần sắc Giang Huyền Cẩn ngưng trọng: "Hôm đó ngươi trả lời xong, vì sao lại quên đóng ấn giám?"

"Lúc ấy tại hạ không kịp nữa rồi, nắm lấy chút thời gian cuối cùng hạ bút xong, bản thân cũng không nhớ rõ đã đóng ấn hay chưa." Vẻ mặt Bạch Ngai thành khẩn: "Nhưng bài thi này thật sự là ta viết, sao lại biến thành của Giang nhị công tử? Ta với hắn cũng không thi chung một viện."

Hàn môn(*) và hào môn(*) tách biệt, học tử hàn môn không bối cảnh xuất thân, nộp bạc ngay trong đại tạp viện tham gia thi. Mà đệ tử hào môn, Ngự Sử cai quản bọn họ trước khi thi cầm danh sách cho bệ hạ xem qua, nơi thi là ở Chưởng Văn viện. Hai nơi cách nhau khá xa.

(*) Hàn môn, hào môn: Nhà nghèo, nhà giàu: Ở đây mình để chữ hán vì cảm thấy dịch cả thì hơi thô.

Giang Huyền Cẩn nói: "Lúc thu bài thi, đích xác ở trong Chưởng Văn viện."

Nói cách khác, lúc xem xét đống bài thi làm trộn lẫn vào cũng có khả năng.

"Nhưng cũng không thể đóng ấn của người khác vào bài thi của tại hạ chứ?" Bạch Ngai có chút tức giận: "Nếu Quân Thượng không cầm đến, tại hạ còn chẳng hay biết gì."

Chính xác, nếu Giang Thâm không nói, ai cũng không biết bài thi này là của Bạch Ngai viết, một khi công bố kết quả, vốn Bạch Ngai nên đứng đầu, lại im hơi lặng tiếng mà biến thành Giang Thâm.

"Cái này thật khéo quá." Lí Hoài Ngọc nhỏ giọng nói thầm: "Cho dù bài thi có lẫn lộn, còn có dấu ấn hỗ trợ mà."

"Còn có thể nói là khéo sao?" Lục Cảnh Hành hừ nhẹ nói: "Rõ ràng là có người cố ý làm, ức hiếp đệ tử hàn môn không biết chuyện này, cầm bài thi đi lấy công danh cho người trong quý môn, loại chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu."

Giang Huyền Cẩn hỏi: "Trước kia đã từng xảy ra?"

"Lẽ nào ngươi không biết?" Lục Cảnh Hành cười nhạo: "Năm trước cái người thủ khoa của Trương gia có phẩm chất gì? Ăn chơi trác táng, trong đầu không có chút kiến thức nào, sao có thể viết ra được bài văn Cẩm Tú, còn được sự khen ngợi trong triều? Ngươi thật sự coi thứ đó là hắn tự viết ra sao?"

"Vậy cũng chỉ là suy luận của ngươi." Giang Huyền Cẩn giương mắt nhìn hắn: "Có chứng cứ gì không?"

"Có chứng cứ còn có thể thả Liễu Tư Hiền thong dong nhiều năm như vậy sao?" Lục Cảnh Hành lắc đầu: "Trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng không có cách nói ra trước mặt chuyện này, suy cho cùng bài thi ở trong tay đám người của Chưởng Văn viện, ai cũng không nhìn thấy."

Thực sự là như thế, cho dù là Tử Dương Quân tới, cũng không thể xem được ba bài thi đứng đầu hoàn chỉnh.

Bạch Ngai rất khó chịu nói: "Bây giờ ta có thể làm như thế nào? Tới nha môn đánh trống kêu oan sao?"

"Đừng." Hoài Ngọc lắc đầu: "Ngươi kêu oan, người ta còn tưởng người đổi bài thi của ngươi là Giang nhị công tử, nhưng hắn không có đâu, hắn còn tức giận hơn ngươi ấy."

Ngủ một giấc ngon lành, Giang Thâm tưởng rằng cuối cùng bản thân cũng tránh được nhập sĩ, chẳng hiểu tại sao lại biến thành thủ khoa, chắc chắn hắn cũng rất muốn đi đánh trống kêu oan.

Giang Huyền Cẩn đứng dậy, hơi gật đầu với Bạch Ngai: "Việc này nhất định bản quân sẽ trả lại công đạo cho ngươi, xin kiềm chế vài ngày."

"Vậy được." Bạch Ngai chắp tay: "Tại hạ xin đợi tin lành của Quân Thượng."

Mọi thứ đều thuận lợi, Lí Hoài Ngọc nhìn sườn mặt Giang Huyền Cẩn, nhẹ nhàng thở ra.

Hai người rời khỏi Lục phủ, trên đường Giang Huyền Cẩn đều buông hờ mắt, thoạt nhìn có tâm sự ngổn ngang.

Hoài Ngọc ôm lấy tay hắn nhẹ giọng hỏi: "Chàng nghĩ gì đấy?"

"Con người Lương Tư Hiền này." Giang Huyền Cẩn nói: "Tài hoa hơn người, học phú ngũ xa(*), rất khó khiến người ta tin sẽ làm ra chuyện lấy quyền mưu tư lợi này."

(*)学富五车 – học phú ngũ xa. "五车" nghĩa là năm xe, ý là năm xe sách. Ý của câu này ý chỉ học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú. Câu này xuất phát từ một câu trong học thuyết Thiên Hạ của Trang Tử "惠施多方,其书五车."- "Huệ thi đa phương, kỳ thư ngũ xa."

Cười ha hả vài tiếng, Hoài Ngọc nói: "Nhị ca nhà chàng cũng tài hoa hơn người, học phú ngũ xa, viết ra câu thơ tương tư nhất định là tình sâu như biển, trung trinh một lòng, nhưng chàng thấy huynh ấy có phải là người tận tâm không?"

Phép so sánh này đúng là rất sinh động, Giang Huyền Cẩn bị thuyết phục: "Vẫn phải đi tra rõ ràng một phen mới được."

"Chàng vất vả rồi." Hoài Ngọc duỗi tay bóp cánh tay giúp hắn, buông mi xuống che giấu một chút chột dạ trong mắt.

Giang Huyền Cẩn không nhìn nàng, chỉ thấp giọng lẩm bẩm: "Lương đại nhân này trước kia cũng có hiềm khích không nhỏ với Đan Dương."

"Sao người người đều từng có hiềm khích với Đan Dương vậy? Lí Hoài Ngọc không để ý nói: "Có phải nàng làm rất nhiều chuyện sai trái, chọc nhiều người tức giận không?"

Chuyện sai trái? Quả thực đã làm rất nhiều, nhưng có những chuyện trước kia cho là chuyện sai, bây giờ nhìn lại, thực ra Đan Dương cũng có đạo lí của Đan Dương. Chỉ là, đạo lí của nàng không được khuôn phép dung nạp, cuối cùng cũng bị gông cùm xiềng xích.

Nhớ tới bóng dáng vui vẻ rực rỡ như ráng chiều chiếu xuống trong Phi Vân Cung kia, Giang Huyền Cẩn nhíu mày, đột nhiên cảm thấy trong lòng có hơi nặng nề.

"Đừng nghĩ tới nàng ấy nữa!" Hoài Ngọc cười kéo hắn đi về phía trước: "Mau quay về tìm Nhị ca của chàng, chuyện này chậm thêm một chút nữa, không chừng lại tự nhiên có chuyện chen ngang."

Ngay lập tức sẽ yết bảng(*), Giang Huyền Cẩn hoàn hồn, cũng không dám kéo dài thêm, trở về Giang phủ để Giang Thâm tìm ấn giám, tìm khắp nơi không có, lại cho Thừa Hư đến thăm dò Chưởng Văn viện vào ban đêm.

(*)Yết bảng: Công bố kết quả thi, niêm yết danh sách người thi đỗ.

Kết quả đúng thật tìm được ấn giám kia, đặt ngay trên bàn Lương Tư Hiền thường làm việc.

Vì thế ngày hôm sau, Giang Huyền Cẩn dẫn Giang Thâm đến trước ngự, báo cáo lại tình huống, khẩn cầu hoàng đế tra rõ.

Lí Hoài Ngọc mặc y phục nha hoàn đi cùng Giang Huyền Cẩn vào Chưởng Văn viện xem, chỉ thấy giấy Tuyên Thành đầy trời, Lương Tư Hiền bị người áp giải, rất chật vật la to về hướng bọn họ bên này: "Quân Thượng, hạ quan bị oan!"

Giang Huyền Cẩn nhìn dáng vẻ hắn kêu la khóc chảy nước mắt, hơi có chút mềm lòng, thậm chí nghĩ rằng những người này có phải quá thô bạo với hắn rồi không? Còn chưa thẩm tra, sao có thể đối xử với một học quan như vậy?

Nhưng lúc Từ Yển khai đường tìm chứng cứ cho các học tử Kinh Thành, nhìn thấy một mảng đen kịt quỳ gối kêu oan bên dưới kia, tự nhận là bài thi của mình, Giang Huyền Cẩn đen mặt thu lại lòng đồng tình.

Không chỉ có Giang Thâm và Bạch Ngai, một lần tuyển sĩ này, trong hàn môn có đến ba bài thi bị thay thế, người đóng ấn bài thi thậm chí còn cắt sạch ấn giám, đổi thành tên của người khác.

Lí Hoài Ngọc nhìn đến líu lưỡi: "Thật sự là một tay che trời!"

Tâm tình Giang Huyền Cẩn không tốt lắm, nghiêng đầu hỏi nàng: "Có phải ta quá dễ dàng tin tưởng người khác không?"

Hoài Ngọc sững sờ, chớp mắt nói: "Vì sao lại nói cái này?"

Có chút mệt mỏi mà ôm chầm lấy eo của nàng, ôm người vào trong lòng, cằm để ở trên đỉnh đầu nàng, Giang Huyền Cẩn thở dài: "Lệ Thừa Hành như thế, Lương Tư Hiền cũng như thế, ta luôn cho rằng bọn họ là tốt đẹp, kết quả sau lưng lại giấu những thứ dơ bẩn như vậy."

Vỗ nhẹ bàn tay đặt trên eo mình, Hoài Ngọc nói: "Nhân tâm cách đỗ bì(*), không thể hoàn toàn lấy hình tượng xác định con người. Có người giả bộ chính nhân quân tử, thực ra là tiểu nhân nham hiểm, mà có người... Thoạt nhìn tội ác tày trời, nhưng nói không chừng người đó là một lòng vì nước."

(*) Nhân tâm cách đỗ bì -人心隔肚皮: Lòng người ngăn cách cái bụng (Tạm dịch) - Ý nói lòng dạ của mỗi người không giống nhau, trích trong thơ Bích Tiên của Quan Thánh Đế.

***

Dừng một chút, nàng lại cười nói: "Đương nhiên, giống ta trước sau như một thế này, nói thích chàng chính là thích chàng, trên mặt thích chàng, trong lòng cũng thích chàng!"

Buồn bực hừ một tiếng, Giang Huyền Cẩn ôm nàng lên xe ngựa, ánh mắt u ám, thoạt nhìn còn rất không vui.

Vì thế, Lí Hoài Ngọc đổi phương pháp dỗ dành hắn: "Chúng ta không vội về phủ nữa, cho phu xe đi dạo xung quanh được không?"

Đưa tay khẽ xoa eo nàng, hắn cúi đầu "Ừ" một tiếng, ôm nàng lên đùi mình, khép nửa mắt nhìn nàng. Lông mi rất dài khẽ lay động, con ngươi màu mực nồng đậm giấu bên dưới, sâu lắng động lòng người.

Hoài Ngọc nhìn thấy có hơi không nhịn được, hôn bẹp một cái trên mắt hắn.

Giang Huyền Cẩn hơi khó chịu: "Nàng làm gì?"

Cười lưu manh sờ sờ khuôn mặt của hắn, Hoài Ngọc nói: "Thế này còn không hiểu được ta đang làm cái gì sao? Vậy thử lại lần nữa nhé!"

Nói xong, kéo vạt áo của hắn xuống hôn lên mặt hắn.

Xe ngựa chạy rất thong thả, vụt qua thoáng một cái, bên ngoài đều là tiếng dân chúng nói chuyện tạt qua, Giang Huyền Cẩn cảm thấy rất càn rỡ, nhưng người trong lòng lại không quan tâm, hôn hắn còn chưa tính, bàn tay còn sờ đến sau lưng của hắn, kế tiếp là đến sống lưng của hắn.

"Di chuyển lần nữa ta sẽ ném nàng xuống dưới!" Hắn ngoài mạnh trong yếu ớt uy hiếp.

Hoài Ngọc nhướn mày, trong mắt tràn đầy hài hước: "Chàng dám ném, ta cũng dám hô lớn 'Tử Dương Quân phi lễ'!"

Giang Huyền Cẩn cứng đờ, lập tức muốn đặt nàng sang lên cạnh.

"Chàng dám đẩy ta ra, ta cũng hô phi lễ." Hoài Ngọc cười đến cực kì đắc ý, vừa nói vừa duỗi tay kéo đai lưng của hắn.

"Nàng..." Ý thức được nàng muốn làm cái gì, hắn có hơi kinh hãi. Đây vẫn còn đang ở trên đường, trong lúc màn xe lắc lư còn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người bên ngoài. Nhưng người trong lòng giống như không sợ trời không sợ đất, nới lỏng ngoại bào của hắn ra, đưa tay kề vào trung y ôm chặt lấy hắn, khóe miệng hếch lên cao mang theo hơi thở ấm áp dán lên yết hầu của hắn.

"Bạch Châu Cơ." Hắn nghiến răng, rất nghiêm túc nói: "Nàng không thể làm xằng bậy ở trong này!"

Vốn dĩ còn chỉ tính đùa giỡn hắn một chút, nhưng vừa nghe thấy lời này, Hoài Ngọc không hài lòng nâng mắt lên: "Chàng biết có một số người trời sinh tính khí trái ngược không? Chàng càng không cho người ấy làm cái gì, người ấy sẽ càng muốn làm cái đó."

Nói xong, hàm răng lại nhẹ cắn lên cằm hắn, kiêu ngạo nói: "Ta chính là người như thế!"

Giang Huyền Cẩn tức giận muốn đẩy nàng ra, kết quả người này thật sự không biết xấu hổ, quay đầu hô ra ngoài xe: "Tử Dương..."

Dân chúng bên đường lập tức tò mò nhìn về phía xe ngựa.

Trên mặt ủng hồng, Giang Huyền Cẩn cuống quýt bịt miệng nàng lại ôm nàng về trong lòng, để nàng tùy ý tiếp tục chiếm tiện nghi của hắn.

"Đừng lên tiếng." Nàng cười gian xảo, đưa tay tiến vào trong áo hắn, sờ bụng nhỏ bằng phẳng rắn chắc của hắn, giống như đang cân nhắc rõ đường vân bắp thịt của hắn, tới tới lui lui, vẫn không chịu dừng lại.

"Nàng đừng quá đáng." Thanh âm của hắn khàn khàn, giọng oán hận kề sát bên tai nàng.

Nhớ tới đêm viên phòng kia, Hoài Ngọc giận sôi máu: "Rốt cuộc là ai quá đáng hả? Lúc đó ta xin chàng như thế nào, chàng cũng có buông ta cho ta đâu?"

Cái này thật không biết xấu hổ... Ở trong phòng giống ở trong này sao? Cơ thể Giang Huyền Cẩn xiết chặt, cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay của nàng, ánh mắt luôn luôn nhìn thẳng về mành xe phía trước, cả người đều như muốn bốc cháy.

Hoài Ngọc vui vẻ, cúi đầu xuống, cái miệng nhỏ mổ mổ(*) hắn, bàn tay lưu manh tiếp tục đi xuống.

(*) Mổ mổ vào mặt á, kiểu như chim mổ ý.

Thừa Hư đang đánh xe bỗng chốc nghe trong xe phát ra một tiếng kêu.

"Chủ tử?" Hắn vội vàng hỏi: "Ngài làm sao vậy?"

"A, không sao, chủ tử ngươi bị đụng đầu." Chủ tử nhà hắn không đáp, ngược lại là tiếng của phu nhân truyền ra từ sau màn xe: "Ngươi tiếp tục đánh xe, đi về phía ngoại thành."

Ngoại thành? Thừa Hư rất nghi hoặc, nhưng vẫn lĩnh mệnh nghe theo.

Hoài Ngọc quay đầu lại, nhìn người trước mặt đang cúi đầu cắn vai mình, lưu manh mà ghé vào bên tai hắn, nói: "Chàng phải cẩn thận nha, tai của Thừa Hư rất thính, không thể phát ra tiếng làm hắn phát hiện được."

Nói xong, động tác đùa giỡn hắn trên tay lại không dừng, thậm chí càng to gan làm càn.

Ánh mắt Giang Huyền Cẩn nhìn nàng đã muốn giết người rồi, hai tay gắt gao nắm lấy eo của nàng, khẽ thở gấp một hơi tựa đầu vào vách xe, khuôn mặt lạnh lẽo xưa tay bị diễm sắc xâm chiếm, ánh mắt phẫn nộ lại đấu tranh.

Sắc đẹp vô biên a...

Lí Hoài Ngọc nuốt nước miếng nghĩ, nếu lúc trước Giang Huyền Cẩn không được Tiên Hoàng coi trọng phong cho Tử Dương Quân, lúc nàng gặp được hắn, nhất định sẽ đoạt hắn về làm trai lơ trong Phi Vân Cung đầu tiên.

Đáng tiếc, Giang Huyền Cẩn không có nửa phần ôn hòa đối với Đan Dương, hay chỉ có Bạch Châu Cơ mới có thể trêu đùa hắn.

"Giang Giới..." Ghé vào bên tai hắn khẽ thổi một hơi khí nóng, Hoài Ngọc vừa gọi vừa trêu đùa trên người hắn, nụ cười xấu xa trên mặt kia, sống động giống như một thổ phỉ mới từ trên núi xuống.

Giang Huyền Cẩn bị nàng trêu đùa đến không có lực chống đỡ, cơ thể thật sự rất khó chịu, không nhịn được liền há miệng tiếp tục cắn lên vai nàng, cúi đầu hừ hai tiếng.

Trường bào gấm dệt xanh hổ phách hỗn độn cuốn cùng một chỗ với y phục màu quýt mỏng của nha hoàn. Nhìn có chút đẹp mắt.

Vốn thời gian không còn sớm, đợi xe ngựa lắc lư đến ngoại thành thì trăng cũng đã lên cao. Xe vừa dừng lại, Lí Hoài Ngọc vén rèm lên thò đầu ra nói với Thừa Hư: "Đi tìm chút nước suối, chủ tử nhà ngươi khát rồi."

"Vâng." Không nghi ngờ gì, Thừa Hư rất thành thật đi lấy.

Hoài Ngọc mỉm cười quay đầu lại, nhẹ nhàng xoa lưng Giang Huyền Cẩn, nhẹ giọng dỗ hắn: "Không có ai không có ai nữa rồi, đừng giận nữa."

Ửng hồng trên mặt chưa lui, Giang Huyền Cẩn hung hăng trừng mắt với nàng: "Nàng thật sự..."

"Ta gan lớn bằng trời, không hiểu phép tắc, làm xằng làm bậy!" Hoài Ngọc rất thẳng thắn thành thật nhận thức được sai lầm của bản thân, sau đó duỗi tay giúp hắn khép ngoại bào lại: "Nhưng tâm tình của chàng tốt rồi mà."



Giang Huyền Cẩn ngẩn ra, nhíu mày nhìn nàng.

Cho nên nàng trêu đùa hắn như vậy, là vì lúc nãy tâm tình của hắn không tốt sao? Giang Huyền Cẩn tức đến bật cười: "Nàng cho rằng nàng nói như vậy ta sẽ tin sao?"

"Quản chàng tin hay không à!" Nàng bĩu môi, bộ dạng vô lại.

Giang Huyền Cẩn: "..."

Thừa Hư quay lại, cung kính đưa ấm nước tới: "Chủ tử."

Giang Huyền Cẩn vén màn xe lên, một tay cầm lấy ấm nước, một tay kéo Lí Hoài Ngọc, xách nàng đến ven đường, tức giận nói: "Chìa tay."

Lí Hoài Ngọc ngoan ngoãn nghe theo, hắn đổ nước ra rửa sạch tay nàng, vừa rửa vừa lẩm bẩm: "Bản thân nghiện sạch sẽ(*), đến cả ta cũng quản sao?"

(*) Khiết phích 洁癖 Hội chứng sợ bẩn, nghiện sạch sẽ, nằm trong nhóm bệnh về rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

"Hả?"

"Nên rửa, quả thực nên rửa!" Hoài Ngọc rất nghiêm túc xoa tay.

Thừa Hư ở phía sau nhìn thấy, vẻ mặt mờ mịt, không phải nói khát sao, sao lại mang rửa tay chứ?

Ánh trăng ngoại thành say lòng người, Hoài Ngọc lười biếng dựa vào trong ngực Giang Huyền Cẩn, ngáp một cái nói: "Không muốn quay về nữa, nghỉ ngơi ở chỗ này tốt biết bao."

Liếc mắt nhìn nàng một cái, Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Không thể được."

Nơi này toàn là cây cỏ, làm sao người có thể ở lại được chứ?

"Ta cũng biết không thể, chỉ là thuận miệng nói thôi, ngồi xe ngựa quá khó chịu rồi." Than thở hai câu, Hoài Ngọc đứng dậy trèo lên càng xe.

Nhưng vừa mới đứng lên trên, bàn tay đã bị người khác kéo.

Giang Huyền Cẩn đứng bên cạnh càng xe, kéo tay của nàng lật người lại, mang nàng kéo xuống trên lưng hắn.

Lí Hoài Ngọc: "?"

"Ta cũng cảm thấy có hơi khó chịu." Hắn lạnh nhạt nói một câu, duỗi tay ngoắc vào sau chân nàng, nâng bước đi về.

Hoài Ngọc trợn tròn mắt. Thừa Hư phía sau cũng trợn tròn mắt. Đây là ý gì? Muốn cõng người về sao? Nhưng từ nơi này đi về thành chính thế nào cũng phải tốn mất nửa canh giờ, huống chi hắn còn đang cõng một người.

Tấm lưng của Giang Huyền Cẩn rộng rãi mà ấm áp, khiến người khác cảm thấy rất an tâm. Hoài Ngọc kinh ngạc một lúc cũng trở lại bình thường, rất thoải mái đưa tay khoác lên vai hắn, thuận theo từng bước chân của hắn.

"Chàng thật đáng yêu." Nàng cười.

Giang Huyền Cẩn không cảm xúc nhìn về phía trước: "Khen nam tử nên dùng từ gì, trở về ta sẽ dạy dỗ nàng đàng hoàng."

"Đừng dạy, dạy thì ta cũng cảm thấy chàng đáng yêu." Nàng cười càng vui vẻ: "Ta đối tốt với chàng một lần, chàng cũng sẽ đối tốt với ta một lần, không chịu thiếu một chút nào sao?"

Hắn không lên tiếng, tay ngoắc vào đầu gối của nàng, sống lưng thẳng tắp.

Thật ra tư thế như vậy người trên lưng sẽ rất không thoải mái, nhưng Lí Hoài Ngọc rất vui vẻ, rung đùi đắc ý nhìn vầng trăng trên bầu trời, trong hơi thở đều là mùi Phật hương trên cơ thể người này.

"Chàng cõng mệt thì bỏ ra xuống nhé, Thừa Hư đánh xe đi theo phía sau đấy."

"Ừ."

Chấp nhận cũng chấp nhận rồi, nhưng không làm, Giang Huyền Cẩn cõng nàng đi chậm rãi, quả nhiên một đường trở về, lúc sắp về đến Giang phủ thì người trên lưng đã ngủ say. Hắn nhìn thấy bảng hiệu Giang phủ phía xa xa, cong môi mỉm cười, trong con ngươi màu mực đong đầy ánh trăng chiếu xuống dọc đường.

Thừa Hư ở phía sau nhìn thấy đã nói không nên lời nữa rồi.

Lương Tư Hiền bị giam giữ chờ xét xử, chuyện tuyển sĩ mục nát chậm rãi phơi bày trước mặt mọi người, dân chúng xôn xao, trong triều lại càng xôn xao, Hoàng đế hạ lệnh tra xét triệt để Chưởng Văn viện, dường như trong Kinh Thành lại náo nhiệt lên.

Hai ngày Giang Huyền Cẩn không thượng triều, ngồi trong thư phòng bình tĩnh hòa nhã mà chép Kinh Phật, đại nhân nào đó tùy tiện tới cửa thăm hỏi cũng đều bị hắn nhốt ở bên ngoài.

Hoài Ngọc đập hạt dưa tò mò hỏi hắn: "Chàng không gặp người như thế này, cũng không sợ bỏ qua chuyện quan trọng gì sao?"

Giang Huyền Cẩn đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Người tới thăm hỏi vào thời điểm này, chắc chắn không phải muốn nói phải trái đúng sai, mà nói về cân bằng đảng phái, không gặp cũng được."

Lại nhìn thông suốt như vậy, Hoài Ngọc cười tủm tỉm nghĩ, có thể can thiệp vào trong triều suốt tám năm, không liên quan đến tranh giành bè phái còn đứng sừng sững không đổ, có lẽ cũng chỉ có một mình hắn.

Đang nghĩ ngợi, vẻ mặt Thừa Hư sợ hãi chạy đến: "Chủ tử, có khách quý!"

Giang Huyền Cẩn nhíu mày: Không phải nói ai cũng không gặp rồi sao?"

"Nhưng người này... Không thể không gặp!" Thừa Hư lắc đầu lia lịa.

Giang Huyền Cẩn dừng lại, đặt bút xuống nhìn ra bên ngoài, chợt thấy một người mặc thường phục màu vàng tối đứng bên ngoài, chỉ mang theo bên cạnh một thị vệ.

Sắc mặt khẽ biến, hắn cất bước ra ngoài đón người vào trong.

"Ngài lại liều lĩnh cái gì?"

Lí Hoài Lân mặt mày ủ rũ nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Trẫm quả thật không bắt được chủ ý, Quân Thượng lại không tiến cung, bọn họ lại không để Trẫm hỏi cái nhìn của Quân Thượng về mọi việc, vì vậy Trẫm chỉ có thể ra ngoài tìm ngươi thôi."

Bỗng nhiên Lí Hoài Ngọc đứng dậy từ giường nệm.

Chú ý đến nàng, Lí Hoài Lân hơi mỉm cười: "Quân phu nhân cũng ở đây sao?"

"Thỉnh an bệ hạ." Vẻ mặt Hoài Ngọc nghiêm túc, nhìn người bên cạnh một cái, không nhịn được nói: "Ngài ra ngoài đi tuần như vậy, thật sự nguy hiểm."

"Cũng không thể trách Trẫm không quý trọng tính mạng." Lí Hoài Lân cười khổ: "Nhưng muốn mang đội thị vệ ra ngoài, phải thông báo trước cho Tông Chính, lại đợi bọn họ quyết định tuyến đường đi tuần và nghi giá(*)... Trẫm cảm thấy đến như vậy thoải mái hơn."

(*)Nghi giá: Giá xe theo lễ nghi mấy người khênh của Vua, theo mình hiểu là như thế

Thoải mái thì thoải mái, nhưng tính mạng khó bảo toàn! Sắc mặt Lí Hoài Ngọc rất khó coi, đệ đệ của nàng bị nàng bảo hộ quá tốt rồi, thật sự làm Hoàng đế là có thể tùy tiện chạy loạn trên phố được sao? Có khối người muốn lấy tính mạng của hắn, bảo người ta nhìn thấy hắn, còn không phải như sói đói bổ nhào vào dê sao?

Tim treo ngược lên trên, Hoài Ngọc nhìn xung quanh, nhỏ giọng căn dặn Thừa Hư và Ngự Phong: "Mang nhiều người, chuẩn bị lát nữa đưa bệ hạ hồi cung."

Giang Huyền Cẩn còn chưa mở miệng đã bị nàng cướp lời, đánh mắt nhìn nàng một cái, gật đầu ra hiệu Thừa Hư Ngự Phong nghe theo.

Lí Hoài Lân nhỏ giọng nói: "Trẫm dọc đường đi tới đây đều không có vấn đề gì, Quân Thượng và phu nhân không cần lo lắng như thế."

Hoài Ngọc rất muốn mắng hắn, nhưng thân phận hiện giờ không thích hợp, nàng không có cách nào mở miệng. Cũng may ý nghĩ của Giang Huyền Cẩn cũng không khác nàng là bao, mở miệng ra liền mắng hắn: "Thân làm chủ xã tắc, há lại có thể ngạo mạn như thế?"

"Quân Thượng bớt giận..." Vừa bị mắng liền quên mất bản thân là Hoàng Đế, Lí Hoài Lân chột dạ cúi đầu: "Nhất định về sau Trẫm sẽ chú ý."

Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn hắn: "Rốt cuộc bệ hạ vì chuyện gì mà đến đây?"

Nghĩ đến chính sự, Lí Hoài Lân ngẩng đầu lên: "Chuyện của học quan Lương đại nhân, Trẫm cảm thấy Từ Yển nói đúng, tra cũng đã tra ra hắn vì tình riêng làm chuyện bất hợp pháp, rối loạn kỉ cương lấy quyền mưu lợi cá nhân, vậy thì phải ban nghiêm trị, đày đi biên ải. Nhưng Liễu Đình Úy nói trong việc này còn có chỗ kì quặc, bảo Trẫm cẩn thận suy xét lại. Liễu đại nhân vẫn luôn công chính, bị hắn nói như vậy, Trẫm lại có chút không nắm chắc được chủ ý."

Giang Huyền Cẩn nói: "Nếu ngài đã cảm thấy Từ Yển nói đúng, vì sao lại phải để ý đến ý kiến của Liễu Vân Liệt?"

"Nhưng hắn..."

"Liễu Vân Liệt là người như thế nào, có quan hệ gì với vụ án của Chưởng Văn viện không?"

"Không có."

"Nếu không có, hắn cũng không lấy ra được chứng cứ phản bác lại kết quả thẩm tra của Từ Yển, sao ngài lại không nắm chắc được chủ ý?" Giang Huyền Cẩn bất mãn: "Như vậy còn mạo hiểm xuất cung?"

Lí Hoài Lân bị mắng đến có chút thấp thỏm, khí phách trên triều biến mất hoàn toàn, cúi đầu rất tội nghiệp, Hoài Ngọc thấy có hơi không đành lòng, bưng trà đến đặt vào tay hắn, nhằm giảm bớt tức giận của hắn.

Nghiêng đầu nhìn nàng một cái, Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói với Lí Hoài Lân: "Vi thần đưa ngài hồi cung."

Ra ngoài một chuyến chính là đến tìm mắng, Lí Hoài Ngọc thật sự dở khóc dở cười, đi theo ra ngoài len lén nhìn hoàng đệ nhà mình, phát hiện hình như đệ ấy lại cao lên không ít.

Trước kia chỉ cao đến nửa đầu nàng, bây giờ hình như nàng cũng chỉ cao đến bả vai của đệ ấy.

Trong lòng thật sự có một loại xúc động không thể nói ra lời.

"Nàng đang nhìn gì vậy?" Người bên cạnh thấp giọng hỏi nàng một câu.

Lí Hoài Ngọc thành thật nhỏ giọng đáp: "Nhìn bệ hạ."

Không phải là hắn ảo giác, người này thật sự rất có hảo cảm đối với Hoàng Đế. Ánh mắt Giang Huyền Cẩn hơi u ám, lạnh giọng nói: "Ta đi đưa hắn, nàng không cần phải đi."

"Đừng, ta cũng phải đi!" Hoài Ngọc khẩn trương cầm lấy tay hắn, tha thiết nói: "Nhiều người càng nhiều sự giúp đỡ! Ta cũng có vài ba chiêu mèo cào không phải sao?"

Vẻ mặt người trước mặt không dễ nhìn lắm: "Gần đây Kinh Thành rất loạn, thật sự gặp phải nguy hiểm gì, nàng chỉ sẽ gây cản trở."

Khuôn mặt Hoài Ngọc suy sụp, rất không cam lòng nhìn về phía Lí Hoài Lân phía trước.

Giang Huyền Cẩn mang người ra khỏi cửa lớn Mặc Cư, trực tiếp lật tay nhốt nàng ở bên trong, một tiếng "Binh" vang lên, có hơi mang theo tức giận.

"Quân Thượng?" Lí Hoài Lân tò mò quay đầu nhìn động tác của hắn: "Sao vậy?"

Buông mắt đi về phía trước, hắn lắc đầu, ra hiệu Thừa Hư và Ngự Phong đi lên phía trước dò đường, sau đó thuận tay đưa cho Hoàng Đế một chiếc áo choàng.

Lí Hoài Lân cam chịu số phận mặc vào, quay đầu nhìn thấy phu nhân không còn ở đây nữa, liền bừng tỉnh: "Quân Thượng đang lo lắng an nguy của phu nhân, không để nàng đi theo sao?"

"Thần chỉ sợ nàng thêm phiền."

"Gần đây Trẫm thường nghe người ta nhắc tới Quân Thượng và phu nhân." Lí Hoài Lân cười nói: "Các vị đại nhân trong triều đều nói, tình cảm của vị phu nhân này với Quân Thượng rất tốt đẹp."

Tốt sao? Ánh mắt Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nghĩ, ngày thường cũng khá tốt, vì người này mở miệng khép miệng đều nó thích hắn, ánh mắt nhìn hắn cũng rất chân thật như không có chuyện gì.

Nhưng vừa nãy nhìn thấy, hắn phát hiện ánh mắt nàng nhìn Hoàng Đế cũng như vậy, phát sáng lấp lánh, mang theo chút dịu dàng, thậm chí so với lúc nhìn hắn còn sáng hơn hai phần không thể nói rõ thứ gì.

Cái này xem như cái gì? Giống như hắn nhận được một lễ vật của nàng. Trong lòng hắn tràn đầy vui mừng, cảm thấy lễ vật này không giống người khác. Ai biết được một ngày nào đó đi ra ngoài, phát hiện lễ vật nàng tặng cho người khác cũng đều như thế, thậm chí còn tốt hơn của hắn.

Phiền lòng thấu đáo rồi!

"Trẫm nói không đúng chỗ nào?" Cảm nhận được cả người Tử Dương Quân đầy lệ khí, Lí Hoài Lân có chút bất an.

Lấy lại tinh thần, Giang Huyền Cẩn rũ mắt nói: "Không có chỗ nào không đúng, mời bệ hạ qua bên này."

Ra khỏi Giang phủ, bên ngoài cũng là một cái quan đạo(*), chỉ là chỗ này vắng vẻ, một lúc lâu sau vẫn chỉ thấy mỗi vài người đi đường. Vẻ mặt đám người Thừa Hư và Ngự Phong đều rất nghiêm túc, Giang Huyền Cẩn nâng đầu nhìn một chút, trong lòng có một loại dự cảm không lành.

(*) Quan đạo: Con đường chứa toàn dinh phủ của quan lại.

"Đi chậm một chút." Hắn nói: "Ngự Phong quay về mang theo hai mươi gia nô ra đây."

"Vâng."

Lí Hoài Lân nhìn xung quanh một chút, chẳng nhìn thấy cái gì, không nhịn được nói: "Có phải Quân Thượng quá thần hồn nát thần tính rồi không? Ở đây sao có thể..."

Lời còn chưa nói xong, vài đường kình phong "Xoát" một tiếng đã bay đến bên tai hắn, ghim trên mặt đất cách đó không xa, cắn "Coong" vào đá nửa tấc(*), thân mũi tên run rẩy mạnh mẽ.

(*) Tấc: Đơn vị đo chiều dài của TQ, 10cm là một tấc, 10 tấc là một thước.

Đồng tử co rút lại, Lí Hoài Lân bất ngờ hít một ngụm khí lạnh.

Giang Huyền Cẩn lập tức dỏng tai đứng ở trước mặt hắn, giương mắt nhìn về hướng mũi tên bay tới, ánh mắt sắc bén: "Hộ giá!"

Gió thổi qua quan đạo, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng. Mười ám vệ che xung quanh Hoàng Đế, vài người vọt tới bức tường bắn mũi tên ra.

Nhưng không đợi bọn họ xông tới, những hướng khác cũng phóng ra ám tiễn, tiếng xé gió sắc bén, nghe thấy cả người đều rùng mình.

"Rút về phía Giang phủ." Giang Huyền Cẩn trầm giọng hạ lệnh.

Ám vệ đồng loạt di chuyển bước chân, nhưng người đến sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ rời đi như thế? Trên đường rút lui, người bịt mặt không tiếng động mà tới, đao kiếm trong tay rét mướt phiếm sáng.

Thần sắc Giang Huyền Cẩn ngưng trọng, nơi này cách Giang phủ nửa dặm, nếu Thánh Thượng bị ám sát ở đây, sợ là cả Giang phủ khó tránh bị xử tội. Nhìn dáng điệu của những người này, rõ ràng là có chuẩn bị mà tới, Hoàng Đế không có ở đó liền tới trước Giang phủ động thủ, nhất định là muốn kéo hắn xuống nước cùng, một hòn đá ném hai con chim.

Tuyệt đối không thể để Hoàng Đế bị thương!

Mũi đao vừa chuyển, đám người bịt mặt kia vọt tới, ám vệ Giang phủ nghênh đón, Giang Huyền Cẩn bảo vệ xông ra phía trước.

"Trẫm sai rồi." Nhìn tình cảnh này, Lí Hoài Lân cắn răng: "Là Trẫm quá ngạo mạn!"

"Bây giờ nói những cái này cũng vô dụng." Giang Huyền Cẩn duỗi tay nắm lấy cánh tay của hắn kéo đi, khó khăn lắm mới để hắn tránh được mũi đao bên cạnh: "Đi mau!"

Một trận âm thanh va chạm của đao kiếm vang lên, bên tai như có như không vang lên tiếng mũi tên, Giang Huyền Cẩn quay đầu nhìn một chút, chợt nhìn thấy trên bức tường cao phía đối diện, đột nhiên đồng loạt chống lên hơn mười cung nỏ.

"Bệ hạ!" Khẽ quát một tiếng, hắn kéo Lí Hoài Lân qua, đẩy cơ thể của mình lên phía trước.

"Chíu chíu chíu..." Vũ tiễn phía sau lưng cùng bắn tới.

"Chủ tử!" Thừa Hư kinh hãi, cố gắng lao về phía trước giúp hắn cản vài mũi, nhưng đến không kịp, bốn mũi tên mang theo tiếng rít, lướt qua hắn bắn về phía sau.

Không kịp tránh đi, Giang Huyền Cẩn miễn cưỡng duỗi tay ra bắt lấy một tên, nhưng cùng lúc đó, da thịt trên lưng và trên vai bị hai mũi tên cùng đâm vào, đau đến phải kêu lên một tiếng.

Càng gay go hơn chính là, mũi tên cuối cùng tránh được ngăn cản, trực tiếp đâm vào cánh tay trái của Lí Hoài Lân.

"Quân Thượng!"

"Bệ hạ!"

Một trận tiếng kinh hô vang lên, Thừa Hư đỏ mắt đạp lên tên bịt mặt phía trước, xoay người muốn đến kiểm tra thương thế của hai người. Ai ngờ cung nỏ trên tường lại bắn đến, còn muốn quay trở lại.

Không kịp nghĩ nhiều. Hắn nâng Lí Hoài Lân trên mặt đất dậy, xông về phía cửa lớn Giang phủ phía trước, vứt lại toàn bộ ám vệ phía sau lưng chiến đấu ứng phó với người bịt mặt, cùng xông về phía bức tường cao kia.

Lí Hoài Ngọc đang ngồi xổm thở dài ở ngoài cửa, bỗng chốc cửa lớn Giang phủ bị người kéo ra, Giang Huyền Cẩn cả người đẫm máu xông vào, khẽ quát một tiếng: "Người đâu!"

Gia nô bị bộ dạng này của hắn dọa hoảng sợ, vội vàng tiến lên nghe phân phó, Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn, lại không trông thấy cái gì khác, chỉ nhìn thấy cánh tay trái của Lí Hoài Lân bị đâm một mũi tên.

"Hoài Lân!" Sắc mặt chợt trắng bệch, Hoài Ngọc xông lên đưa hắn vào trong, giọng gấp gáp hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

Giang Huyền Cẩn vừa mới phân phó gia nô đi ra ngoài bắt người xong, quay đầu lại đón lấy một câu này, lập tức hơi ngẩn người.

Người trước mặt lộ ra vẻ mặt lo lắng hiếm thấy, đôi mi thanh tú nhăn lại, trong đôi mắt hạnh tràn đầy sự đau lòng, hai tay đỡ lấy Lí Hoài Lân, trực tiếp khoác cánh tay phải của hắn lên vai, cả cơ thể chống đỡ hắn.

"..."

Há miệng thở dốc, hắn còn chưa kịp nói cái gì, người này đã đỡ Lí Hoài Lân vào bên trong.



"Đại phu đâu? Linh Tú, mời đại phu trong phủ tới Mặc Cư!"

"Tiểu thư..." Linh Tú ngạc nhiên nhìn Tử Dương Quân ở ngoài cửa một cái, vẻ mặt có chút lúng túng.

Hoài Ngọc lại không nhìn nàng, một lòng chăm chú nhìn vào mũi tên trên cánh tay trái của Lí Hoài Lân, thấy vết thương chậm rãi rớm máu, giọng nói càng nôn nóng: "Ngươi ngây ra đó làm gì? Đi mau!"

Linh Tú vội vàng nhấc váy chạy đi, Hoài Ngọc dìu Lí Hoài Lân vào Mặc Cư, tìm cây kéo nhanh chóng cắt vải xung quanh mũi tên.

"Quân phu nhân..." Lí Hoài Lân đau đến mồ hôi đầy đầu, mắt nửa mở kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi..."

"Trước tiên đừng nói chuyện." Lí Hoài Ngọc gấp đến độ xoay vòng tròn, nắm lấy mũi tên cắt phần đuôi xuống trước, sau đó cầm khăn lau máu xung quanh vết thương cho hắn.

Động tác dịu dàng, ánh mắt khẩn thiết, Lí Hoài Lân nhìn đến sửng sốt một hồi lâu, gần như theo bản năng mà gọi một tiếng: "Hoàng tỷ..."

Lí Hoài Ngọc chấn động, bàn tay nắm lấy chiếc khăn đột nhiên cứng đờ, không dám tin nhìn hắn.

Lí Hoài Lân không phải là nhận ra nàng, chỉ là trước mắt vết thương vô cùng đau đớn, toàn thân hoảng hốt lại sợ hãi, lại có người đối xử với hắn như vậy, hắn không ngăn được mà muốn làm nũng, Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của người trước mặt, hắn hồi phục lại mỉm cười: "Khi Quân phu nhân dịu dàng, cực kì giống hoàng tỷ của Trẫm."

Hơi bối rối quay đầu đi, Hoài Ngọc đỏ mắt: "Vậy sao?"

"Đúng vậy, hoàng tỷ của Trẫm ai cũng vô cùng hung dữ, nhưng đối với Trẫm là dịu dàng nhất." Nụ cười tươi sáng, hắn lộ ra một chút vẻ trẻ con, ánh mắt hắn lỏng lẻo chăm chú nhìn nàng, lại giống như xuyên qua nàng nhìn một người khác.

Cổ họng xiết chặt đến gay gắt, Hoài Ngọc không nhịn được đưa tay lên, muốn sờ vào khuôn mặt của hắn.

"Tiểu thư!" Bàn tay còn chưa chạm vào, sau lưng đã có một loạt tiếng bước chân, Hoài Ngọc bừng tỉnh, thu tay quay đầu lại, liền thấy Linh Tú dẫn đại phu bước vào, phía sau còn có Giang lão thái gia đi theo.

Người trong Giang phủ đều bị kinh động, lão thái gia đi tới hành lễ nhận tội, Hoài Ngọc vội vàng đứng dậy đi sang bên cạnh, túm đại phu sang bên đó.

"Người trước tiên đừng hành lễ." Đưa tay đỡ lão thái gia dậy, Giang Sùng nói: "Cứu bệ hạ quan trọng hơn!"

Đại phu Giang phủ vừa nghe thấy thân phận của người bị thương, bàn tay không nhịn được run lẩy bẩy. Hoài Ngọc giữ lấy vai của hắn, trầm giọng nói: "Không tổn thương đến xương cốt, chỉ là đâm vào da thịt, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, ngươi chỉ cần giúp bệ hạ rút mũi tên."

"Phải..."

Giang Diễm cũng đứng ở trong đám người, nhíu mày nhìn Lí Hoài Ngọc mấy cái, nhìn nàng ta hết sức chăm chú dán mắt vào bệ hạ, không nhịn được dịch bước qua đó, khẽ khẽ kéo nàng.

"Làm sao?" Hoài Ngọc đầu cũng không chịu ngẩng lên.

Giang Diễm hơi phát cáu, ra sức kéo nàng sang một bên, nhíu mày nói: "Long thể của bệ hạ tất nhiên là đáng để lưu tâm, nhưng vết thương của tiểu thúc nặng hơn nhiều, sao ngươi có thể ở chỗ này suốt như thế?"

Giang Huyền Cẩn cũng bị thương sao? Hoài Ngọc ngạc nhiên, Vừa rồi nàng hoàn toàn không nhìn thấy mà, không phải hắn vẫn yên lành đỡ Hoài Lân trở về sao?

"Tiểu thúc ngươi đang ở đâu?"

Vẻ mặt Giang Diễm phức tạp nhìn nàng một cái, chỉ tay sang khách lâu bên cạnh.

Giang Thâm và Từ Sơ Nhưỡng đang ở trong khách lâu coi giữ, đại phu đang rút mũi tên cho Giang Huyền Cẩn, Hoài Ngọc vừa bước vào đã nhìn thấy máu đỏ tươi "Xì xì" một tiếng bắn đầy trên mặt đất trước giường.

Hít một ngụm khí lạnh, nàng vội vàng chạy đến nhìn.

Sắc mặt Giang Huyền Cẩn trắng bệch, trong miệng cắn nửa cái gốc bần(*), trên thân trần trụi, trên da thịt toàn là vết máu đỏ sậm.

(*)软木 Nhuyễn mộc (cây mềm) QT trans là gốc bần, mình lên gg search thử thì gốc bần là một loại rễ của cây bần tương đối to và rắn chắc, thường mọc ở rừng ngập mặn có khí hậu nhiệt đới :>

"Giang Giới." Nàng ghé vào bên giường giọng gấp gáp hỏi: "Chàng vẫn ổn chứ?"

Nghe thấy tham âm của nàng, Giang Huyền Cẩn chậm rãi mở mắt ra.

Hoài Ngọc đang muốn hỏi lại, chợt đối diện với ánh mắt kia của hắn, lại bị nghẹt thở đến trong lòng chợt lạnh... Màu mực trong con ngươi kia giống như lần đầu tiên họ gặp nhau vậy, lạnh lẽo ngàn dặm, lạnh lùng mà xa cách, lẳng lặng nhìn nàng, tựa như đang nhìn một người xa lạ.

"Đệ muội tránh ra trước đi." Giang Thâm có chút gấp gáp: "Hắn vẫn còn có một mũi tên nữa chưa rút ra."

Bừng tỉnh hồi phục lại tinh thần, lúc này Hoài Ngọc mới nhìn thấy sau lưng hắn còn có nửa nhánh vũ tiễn, bị thương không phải chỗ hiểm, nhưng vết thương rất sâu.

"Tam công tử chịu đựng một chút." Đại phu đưa tay nắm lấy đuôi tiễn, trên trán cũng rơm rớm mồ hôi.

Giang Huyền Cẩn thu hồi ánh mắt nhìn thân thể lại, hờ hững mà khép mắt.

Rút mũi tên thứ hai ra, máu chảy như trút, hắn chỉ khe khẽ nhíu mày lại, sắc mặt lại hồi phục về bình thường.

Vẻ mặt Giang Thâm hết sức căng thẳng, giúp đại phu đem thuốc cầm máu tới, luôn miệng hỏi hắn: "Sao rồi? Còn chịu đựng được không?"

Lí Hoài Ngọc cũng đi lên, muốn chạm vào tay hắn.

"Ta không sao." Mở nửa mắt, Giang Huyền Cẩn rụt tay lại tránh khỏi bàn tay của nàng, nhạt giọng nói với Giang Thâm: "Nhị ca không cần quá lo lắng, nghỉ ngơi vài ngày là không sao rồi."

"Tam công tử nói có phần quá thoải mái rồi!" Đại phu lau mồ hôi trên trán, nói: "Mũi tên này lệch thêm một tấc chính là muốn lấy mạng đấy!"

"Có liên quan gì?" Hắn thấp giọng nói: "Không chết là được."

Ý tự giễu trong lời nói này quá đậm, Lí Hoài Ngọc nghe thấy trong ngực xiết chặt, vội vàng nói: "Sao có thể không liên quan, nhìn cũng đau!"

Không nhìn lại nàng, cũng không trả lời nàng, Giang Huyền Cẩn nhắm mắt chờ đại phu băng bó xong vết thương, liền nằm nghiêng xuống dưới.

Bầu không khí có chút không thích hợp, Giang Thâm khó hiểu nhìn hai người này: "Chuyện gì vậy? Ngày thường Tam đệ nhìn thấy đệ muội không phải rất vui vẻ sao? Sao hôm nay thái độ lại thế này?"

Hoài Ngọc đưa tay cào cào tóc mai, chột dạ cười khan: "Muội làm cho chàng tức giận rồi."

"Hắn mỗi ngày đều tức giận, dỗ dành không phải tốt rồi sao?" Giang Thâm không cho là đúng khoát tay, xoay người kéo Từ So Nhưỡng, nói: "Đi, đi xem thuốc giúp Tam đệ."

Từ Sơ Nhưỡng đáp lời rồi theo hắn rời đi.

Họ đi rồi, Thừa Hư và Ngự Phong cũng đều đứng ở bên cạnh, Hoài Ngọc nhìn nhìn bọn họ, phát hiện ánh mắt của bọn họ nhìn mình không ôn hòa như mọi ngày.

"Ta... Cũng làm cho các ngươi tức giận sao?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

Thừa Hư mặt không cảm xúc chắp tay: "Không dám."

Không phải là không có, là không dám. Hoài Ngọc thở dài, nàng rất muốn giải thích một chút về chuyện này, nhưng lại không thể nói ra. Nàng dứt khoát không lên tiếng nữa, giúp thu dọn sạch sẽ vết máu trên mặt đất, lại tới nhà chính lấy cho hắn một bộ xiêm áo tắm rửa sạch sẽ tới.

"Những cái này nên để bọn thuộc hạ tới." Thừa Hư nhận lấy xiêm áo, hành lễ với nàng: "Người đi nghỉ ngơi đi."

Nói xong, đóng cửa lại, trực tiếp nhốt nàng ở bên ngoài.

"Thừa Hư." Ngự Phong nhíu mày, nhìn thoáng về phía giường, nhỏ giọng nói: "Cũng đừng quá đáng."

Cái này còn gọi là quá đáng sao? Thừa Hư tức muốn chết rồi, hắn hầu hạ Quân Thượng nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Quân Thượng đau lòng như thế. Trên y phục xanh hổ phách toàn là máu, ngây ngốc đứng ở cửa, xung quanh đều không có ai dám đỡ hắn, vừa hỏi phu nhân đâu? Lại là đã dìu bệ hạ đi rồi!

Nàng ta mù không nhìn thấy vết thương trên người ngài ấy sao? Còn nói thật sự lấy đại cục làm trọng gì đó, cảm thấy mạng bệ hạ quan trọng hơn so với mạng của Quân Thượng sao?

Thừa Hư không thể hiểu nổi, nhất là sau khi tận mắt nhìn thấy chủ tử nhà mình để ý vị phu nhân này bao nhiêu, lại càng không thể hiểu nổi.

Ngự Phong thở dài một hơi, đi đến bên giường nhỏ giọng nói: "Chủ tử muốn để phu nhân tới chăm sóc không?"

"Không cần." Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói: "Đừng để nàng ta bước qua cánh cửa."

Ngự Phong sững sờ, trầm mặc hồi lâu mới đáp lời: "Vâng."

Hoài Ngọc ngẩn người ngồi xổm ở ngoài cửa, Linh Tú tới nhìn thấy nàng thì rất bất ngờ: "Sao người lại ngồi ở bên ngoài?"

"Không sao, làm chuyện sai thôi." Giọng nàng buồn rầu nói: "Qua một lát nữa không chừng sẽ tốt thôi."

Nhưng mà, cái "Một lát nữa" đã qua vài canh giờ rồi, cánh cửa phía sau lưng mở ra đóng lại, Thừa Hư cũng không để nàng bước vào.

"Bệ hạ tỉnh lại rồi." Linh Tú nhỏ giọng hỏi nàng: "Cần nói với Quân Thượng một tiếng không?"

Đập đập bàn chân tê dại, Hoài Ngọc đứng dậy nói: "Ngươi đi nói đi, ta đi lầu chính nhìn một cái."

Hoàng đế bị ám sát ở tại cổng Giang phủ, vết thương còn nặng như thế, Giang gia nhất định là phải bị hỏi tội. Nàng tìm được một biện pháp, để Hoài Lân giúp đỡ một chút.

Hít sâu một hơi, Hoài Ngọc đi vào trong lầu chính.

Đám người Giang lão thái gia đồng loạt quỳ thỉnh tội ở đó, Lí Hoài Lân liên tục bảo bọn họ đứng dậy, nhưng không có người nào nghe.

Lí Hoài Ngọc bước vào, quỳ xuống hàng đầu gần nhất: "Thần phụ có một yêu cầu quá đáng."

Lí Hoài Lân còn nhớ nàng, miễn cưỡng cười nói: "Mời Quân phu nhân nói."

Nhìn thoáng qua mọi người bên dưới tò mò nhìn xung quanh. Hoài Ngọc hơi do dự.

Lí Hoài Lân hiểu ý, nhẹ giọng nói: "Các vị ra ngoài trước đi."

Giang lão thái gia không hiểu nguyên do nhìn về phía Bạch Châu Cơ, chỉ thấy ánh mắt nàng ra hiệu bảo ông yên tâm, tiếp đó đoan đoan chính chính quỳ xuống.

Do dự một lát, ông vẫn mang theo người Giang gia phía sau đi ra ngoài, chuyển đi xem Giang Huyền Cẩn.

Trong phòng ngoại trừ hai thị vệ thì không còn người khác, Hoài Ngọc nhỏ giọng nói với Hoài Lân: "Ngài hồi cung, tạm thời hãy che chở một chút cho Giang phủ, Quân Thượng vì cứu ngài mà hiện tại không rõ sống chết, dù sao ngài cũng không thể khiến cả nhà chàng chịu tội được."

Lí Hoài Lân ngẩn người, gật đầu nói: "Cái này Trẫm biết, nhưng Trẫm không biết nên nói như thế nào..."

Bình thường hắn không nói dối, Hoài Ngọc cũng quen rồi, rất quan tâm mà đem lời nói dối đã soạn sẵn trước dạy cho hắn, sau đó tự tin nói: "Không có sơ sót nào."

Lí Hoài Lân rất kinh ngạc, chớp chớp mắt nhìn nàng, rất lâu sau mới nghiêm túc gật đầu.

Giang Huyền Cẩn dựa nửa người vào giường, phòng khách không lớn của Giang phủ đã bị người đứng chật kín. Hắn nhìn lướt qua một cái, không nhìn thấy cái người nên ở đây nhất, môi mỏng khẽ nhếch lên, lệ khí trong mắt càng sâu.

Giang Diễm đứng bên cạnh hắn, cũng thoáng nhìn xung quanh một cái, không vui nói: "Sao không thấy tiểu thẩm thẩm vậy?"

"Hình như muội ấy đi cầu tình bệ hạ." Giang Sùng nói.

"Tình gì mà lại đến phiên nàng ta tới cầu?" Giang Diễm nói nhỏ: "Đến chăm sóc tiểu thúc không phải tốt hơn bao nhiêu sao?"

"Diễm Nhi." Giang Sùng lắc đầu.

Giang Diễm ngậm miệng, Giang lão thái gia bên cạnh cũng có chút không vui: "Diễm Nhi không nói sai, Châu Cơ lúc này làm việc không thỏa đáng. Đợi nó ra đây, để nó cẩn thận chăm sóc Huyền Cẩn đi."

"Không cần." Giang Huyền Cẩn rũ mắt xuống: "Người bên cạnh ta đủ rồi, không thiếu người như nàng."

Lí Hoài Ngọc: "..."

Nàng vừa mới dạy Hoàng đế nói dối xong, đang nhấc váy định bước vào trong cửa, kết quả lại bị một câu như vậy đập vào mặt, bàn chân đang giơ lên nháy mắt đã cứng đờ giữa không trung.

Không thiếu người như nàng sao? Nàng chớp mắt, ngỡ ngàng nhìn về phía người trên giường.

Giang Huyền Cẩn cũng nhìn thấy nàng, hơi dừng lại, hờ hững quay đầu đi, ngược lại những người khác trong phòng đều quay đầu nhìn về phía nàng.

Nụ cười trên mặt cứng lại, Hoài Ngọc thu chân về, lúng túng nói: "Ta... Đi bưng thuốc."

Nói xong liền chạy đi.

Giang Sùng hơi nhíu mày: "Tam đệ."

Tính tình người này từ nhỏ đến lớn đều như vậy, ai đối xử tốt với hắn, hắn tiếp nhận rồi thì cũng sẽ đối xử tốt lại. Nhưng chỉ cần người ta thờ ơ với hắn một chút, hắn sẽ thu lại toàn bộ mặt tốt của mình lại, để lộ ra bộ mặt sắc nhọn.

Tính quá trẻ con rồi.

Giang Huyền Cẩn không lên tiếng, chống thân chậm rãi nằm nghiêng xuống dưới, đưa lưng về phía bọn họ.

Không thể nói được nữa, Giang Sùng bất đắc dĩ, đỡ lão thái gia dậy, mang mọi người đi khỏi, để hắn nghỉ ngơi cẩn thận. Giang Diễm lại không chịu đi, ngồi bên giường nhỏ giọng nói: "Con không thích nàng ta nữa."

So với Bạch tứ tiểu thư, hắn vẫn thích tiểu thúc của mình hơn, nàng ta làm cho tiểu thúc của hắn không vui, vậy hắn cũng sẽ không vui.

"Tiểu thúc, nếu người cũng không thích nàng ta, vì sao vừa nãy không cáo trạng nàng ta chứ?" Hắn nói nhỏ: "Để người trong nhà biết tiểu thẩm thẩm chăm sóc Hoàng đế không để ý đến người, nhất định nàng ta sẽ bị mắng."

"Đừng hồ nháo."

"Con không hồ nháo, chỉ là nhìn thấy nàng ta trông coi bệ hạ ở đằng kia, cảm thấy có chút tức giận." Giang Diễm nhíu mày: "Chính nàng ta cũng không biết thân phận bản thân nên làm việc gì sao?"

"Tiểu thiếu gia."Thừa Hư bất đắc dĩ nói: "Trước tiên ngài để chủ tử nghỉ ngơi một chút."

"Được rồi." Giang Diễm đứng dậy, nắm quyền nói: "Tiểu thúc nghỉ ngơi cẩn thận, chất nhi(*) cáo lui."

(*) Cháu.

Giang Huyền Cẩn quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng kia của hắn mang theo tức giận, không nhịn được nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Thừa Hư, ngươi trông chừng hắn một chút, đừng để hắn gây chuyện."

Tiểu thiếu gia có thể gây chuyện gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ đi tìm phu nhân gây phiền phức.

Trong lòng oán thầm, nhưng không dám bắt bẻ hắn. Mặt Thừa Hư trầm xuống đáp lời, quay người đi ra ngoài, nhưng dọc đường lại tùy ý để tiểu thiếu gia đi về phía hậu viện, căn bản không quan tâm.

Hoài Ngọc đang ở hậu viện bắc bếp sắc thuốc, hai bình thuốc, một bình của Hoài Lân, một bình của Giang Huyền Cẩn, nàng cầm cây quạt nhìn chằm chằm vào đó, có hơi thất thần.

"Tiểu thẩm thẩm." Thanh âm của Giang Diễm vang lên ở bên cạnh.

Hoài Ngọc hồi phục tinh thần ngẩng đầu, mỉm cười hướng về phía hắn: "Có chuyện gì?"

"Đại phu nói tiểu thúc bị thương nặng, cần một số dược liệu quý để bồi bổ máu và cơ bắp, làm phiền người tới nhà thuốc phía tây lấy về đây." Giang Huyền nghiêm trang nói.

Linh Tú bên cạnh vừa nghe thấy liền đứng lên: "Nô tỳ đi lấy cho, ở đây cách nhà thuốc rất xa."

"Dược liệu quý giá như thế, người trong nhà thuốc sẽ không dễ dàng đưa cho một nha đầu đâu." Giang Diễm nói: "Vẫn là tiểu thẩm thẩm tự mình đi đi."

Không nghi ngờ hắn, Hoài Ngọc đứng dậy nói: "Ta đi, Linh Tú, ngươi trông lửa, đợi nửa canh giờ nữa thì đổ thuốc ra nhé."

"Vâng."

Hoài Ngọc đi bảy quẹo tám rẽ đi trong Giang phủ, hỏi đông hỏi tây mới nghe ngóng được vị trí chính xác của nhà thuốc đó. Nhưng khi đi vào trong vừa hỏi thì lại không có thuốc bồi bổ máu và cơ.

"Sao lại thế?" Nàng nhíu mày.

Gia nô trong nhà thuốc cười xòa nói: "Vốn dĩ trong phủ còn tích trữ không ít thuốc quý dưỡng thương, nhưng hai tháng trước bị Tam công tử lấy đi hết rồi, trong phủ một thời gian còn không tìm được đồ tốt gì bổ sung vào."

--------

Editor: Chương sau không cần nói cũng biết sẽ có chút ngược, đây là màn mở đầu cho màn ngược và bị cho ra rìa của Giang tiểu công chúa nha :> Chúc mọi người đọc truyện vui (*≧ω≦*)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play