[ORG]Thanh âm trong trẻo lành lạnh mang theo phật hương trước sau như một, lúc nói lời này lại nhiễm thêm chút tình cảm trần thế, sáu chữ du dương thốt ra từ cánh môi trơn bóng kia, âm cuối còn mang theo chút ý cười.
Trong nháy mắt đó, trong đôi mắt đen nhánh kia đột nhiên có ánh sáng thắp lên như ngọn đèn, dịu dàng bao bọc lấy nàng. Bàn tay trượt qua môi, đặt ở sườn bên tai nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hai má của nàng.
"Người ấy trân quý như gia đình, đem bảo vệ trong tay trong lòng, sống không dám quên."
Từng câu từng chữ, giống như hứa hẹn, thâm tình và trịnh trọng.
Lí Hoài Ngọc choáng váng, hai má cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của hắn, trong mắt nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu của hắn, trong tai nghe thấy câu nói ngâm nga chậm chạp kia của hắn, nhất thời cảm thấy trong ngực nổ "Ầm" một tiếng, nổ ra một mảng ửng đỏ từ cổ lan ra đến tận trên trán, cả khuôn mặt đỏ đến giống như một hơi chùi hết ba hộp son phấn.
Người này thật đúng là... Người ta đang cáo trạng đó! Hắn không nghe cái gì mà Lục Cảnh Hành, cũng không nghe cái gì mà ba mươi sáu gánh của hồi môn, sao lại chỉ nghe thấy câu cuối cùng chứ?
Bình thường nàng đùa thế nào cũng không đùa được cho hắn cười, trước mắt vừa nhếch môi, lại giống như một trận gió xuân thổi qua cả Kinh Thành, toàn bộ đều tràn ào ào vào đuôi lông mày của hắn.
Muốn mạng người hả!
Nàng choáng váng, mọi người đứng trước cửa Bạch phủ càng choáng váng, ai cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Tử Dương Quân. Trước kia hắn là đóa hoa đứng cao lãnh, chạm không được chọc không được, lúc này hắn lại tự mình vươn cành xuống, nở hoa trước mặt Bạch tứ tiểu thư.
Một đóa hoa không có gai, không chứa băng tuyết, màu sắc động lòng người.
Gió nhẹ thổi qua, trước cổng Bạch phủ nhất thời đều là thanh âm nuốt nước miếng, ai cũng không dám nói thêm nửa câu.
........
Buông màn xe xuống, xe ngựa quay về Giang phủ rung rung lắc lắc đi trên quan đạo(*).
(*) Quan đạo: Con đường của các dinh phủ nhà quan.
Lí Hoài Ngọc dạt dào vui mừng, nâng mặt đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, khóe miệng đã nhếch lên tận mang tai, nở nụ cười ngây ngốc một hồi lâu.
Nhưng chờ đến lúc nàng lấy lại được tinh thần nhìn sang bên cạnh.
Khuôn mặt Giang Huyền Cẩn không chút cảm xúc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt u ám, toàn thân đều bao trùm hơi thở lạnh như băng.
Ý cười cứng đờ, Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, cảm thấy bản thân có thể đã nhìn nhầm rồi, vội vàng đi ra bên ngoài càng xe ngồi chồm hổm một lát, sau đó vén rèm lên nhìn lần nữa.
Trong xe một mảng âm u, Giang Huyền Cẩn giương mắt nhìn nàng, lạnh lẽo trong mắt so với ngày thường càng sâu.
Bị nhìn đến run hết cả người, Hoài Ngọc xoa xoa cánh tay, hoảng sợ hỏi: "Ngươi là ai? Phu quân ôn nhu thâm tình vừa nãy của ta đâu?"
Giang Huyền Cẩn cực kì không thân thiện mà cười nhạo một tiếng.
Cảm giác được sự tức giận của người này, Hoài Ngọc cảm thấy bản thân rất vô tội, mới vừa nãy còn tốt đẹp, sao màn xe vừa rơi xuống lại giống như người nhu tình ban nãy bị nhốt ở bên ngoài vậy?
"Vào đây." Hắn lạnh giọng nói.
Hoài Ngọc túm lấy càng xe lắc đầu, bộ dáng này của hắn, ai đi vào người đó đầu đất, ngộ nhỡ bị đông cứng bị phải làm sao?
Nhưng... Vừa nhìn lại hắn giống như muốn đi ra ngay lập tức đông cứng ánh mắt của nàng. Nghiêm túc suy nghĩ một phen, Lí đầu đất vẫn là ngồi trở lại bên cạnh hắn.
"Chàng làm sao vậy?" Nàng thật cẩn thận hỏi: "Ai lại trêu chọc chàng hả?"
Giang Huyền Cẩn buông mắt, vẫn khó chịu một hồi lâu mới nói: "Trước kia ta có gặp Lục Cảnh Hành ngay trong viện của ngươi."
Hả? Đột nhiên lại nói cái này?
Hoài Ngọc suy nghĩ một lát, chớp chớp mắt gật đầu: "Hình như có chuyện như vậy."
"Hắn rất thân thiết với ngươi." Đây là lời trần thuật.
"Cũng không tính là quá thân thiết." Hoài Ngọc duỗi ngón trỏ gãi gãi bên tai: "Chỉ là con người hắn tương đối không có chừng mực, cử chỉ phong lưu, miệng không lựa lời."
Cho nên nàng liền nghe theo hắn? Giang Huyền Cẩn cười lạnh, nghĩ tới tình hình đã thấy qua, trong mắt cuộn trào lên ánh sáng u ám, rất không vui quay đầu sang một bên.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ như vậy của hắn thì Hoài Ngọc đã biết, xong rồi, tổ tông tới rồi, phải dỗ dành thôi!
"Vừa nãy chàng còn nói phải đối xử thật tốt với ta, sao vừa xoay mặt đã không nhận người rồi?" Duỗi tay ôm lấy cánh tay của hắn, nàng cười hì hì sít lại gần: "Tử Dương Quân từ trước tới nay luôn coi trọng chữ tín, làm sao lại có thể chơi xấu như thế?"
Giang Huyền Cẩn không để ý tới nàng.
Hoài Ngọc bám riết không tha: "Sau này ta chỉ gần gũi với chàng, chỉ ở bên chàng, bóc hạt dưa bóc quýt cho chàng, hái trăng hái sao cho chàng, có được không?"
Giang Huyền Cẩn vẫn không để ý nàng.
Khẽ thở ra một hơi, Hoài Ngọc nói: "Ở trước cổng Bạch phủ chàng nói tốt đẹp như vậy, ta đều cho là thật, ai ngờ cuối cùng lại là lừa người. Chàng để ý đến chuyện của hồi môn như vậy sao? Nếu không phải là Lục Cảnh Hành giúp đỡ, hôm đó thành thân ta đã làm mất mặt chàng rồi, chuyện này ta phải cảm tạ hắn, chàng không vui thì ta cũng cảm tạ hắn, mắc nợ ân huệ của hắn rồi."
"Lần trước ta đã nói với chàng, không vui phải nói với ta, không thể không nói không rằng để ở trong lòng. Ta nói nghiêm túc như vậy, vì sao chàng vẫn nghe không vào chứ? Nhìn xem, lại không vui rồi, không thấy khó chịu sao?"
Nói cả buổi mà người này vẫn không có phản ứng gì, Hoài Ngọc hơi ủ rũ: "Chàng không khó chịu nhưng ta khó chịu, giống như ôm khối băng lạnh buốt vậy, cho dù ôm như thế nào cũng không nóng lên được, còn làm đóng băng cõi lòng của chính mình."
"Ôm không nóng được thì đừng ôm nữa." Cuối cùng người bên cạnh cũng mở miệng, ngữ khí lại vô cùng lạnh nhạt: "Tìm người ấm áp một chút, tùy ý ôm là được rồi."
Nói xong, đập vào thành xe trầm giọng hô lên: "Dừng xe."
Hoài Ngọc giật mình, chỉ thấy người bên cạnh lôi cánh tay từ trong lòng nàng ra, ống tay áo xanh hổ phách phất một cái, vén rèm lên xuống xe.
"Đưa nàng quay về."
"Vâng."
Xe ngựa lại một lần nữa di chuyển về phía trước, Hoài Ngọc hơi ngạc nhiên, duỗi tay vén rèm ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy bộ áo bào xanh hổ phách kia lẫn trong đám người, rất nhanh đã biến mất không nhìn thấy đâu nữa.
Đến mức đó sao? Nàng có hơi dở khóc dở cười, vén rèm nhìn một hồi lâu, cảm thấy cơn tức lúc này của Tử Dương Quân có hơi lớn, phải tìm cách để dỗ dành thôi.
Nhưng mà, ngay cả cơ hội dỗ dành Giang Huyền Cẩn cũng không cho nàng.
Vừa qua giờ Dậu(*), sắc trời đã dần tối đi, Hoài Ngọc đẩy cổng Mặc Cư đi ra ngoài nhìn một hồi, trên con đường trước mặt trống rỗng, không có lấy một bóng người.
(*) Giờ Dậu: Khoảng từ 5 đến 7 giờ chiều.
"Đi làm cái gì rồi, muộn như thế này mà vẫn chưa về nữa?" Nàng lẩm bẩm.
Thừa Hư bên cạnh khom người nói: "Phu nhân nghỉ ngơi trước đi, Quân Thượng bận bịu công việc, thường xuyên đêm khuya mới về."
Dỗ dành người phải có thái độ dỗ dành chút chứ, sao người còn chưa về đã có thể đi ngủ được? Không phải oán giận càng sâu sao? Hoài Ngọc lắc đầu lia lịa, ngáp dài một cái dụi dụi mắt, ánh mắt vẫn sáng ngời tiếp tục chờ đợi.
Nhưng mà, giờ Tuất(1) qua đi, giờ Hợi(2) cũng đã qua đi, Hoài Ngọc đợi từ cổng đại viện cho tới cửa nhà chính, cuối cùng dựa vào chiếc bàn trong phòng ngủ mất.
(1)Giờ Tuất: Từ 7 đến 9 giờ tối.
(2)Giờ Hợi: Khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm.
Trong mộng có cảnh tàn sát khốc liệt, giết chóc đẫm máu, vô số thanh âm thù hận quanh quẩn không dừng lại được, nàng nhíu mày khua tay, không cẩn thận va đổ chiếc đèn lồng trên bàn, lập tức giật mình tỉnh giấc.
Ngoài cửa sổ đã mờ mờ nắng sớm, trong phòng vô cùng im lặng, chỉ có một mình nàng. Chiếc đèn lồng tròn tròn lăn trên mặt đất, cây đèn bên trong sớm đã cháy hết rồi.
Cánh cửa có tiếng mở ra, Thanh Ti bê một chậu nước vào trong, trên tay vẫn mang xiềng xích.
"Sao ngươi đến đây?" Nhìn thấy nàng, Hoài Ngọc nở nụ cười, ngáp dài lười biếng vươn eo, như đang làm nũng đưa tay về phía nàng.
Thanh Ti để chậu nước xuống, rất muốn tới ôm nàng giống như trước kia, thay y phục rửa mặt cho nàng. Nhưng bàn tay vừa duỗi ra, xiềng xích bên trên đã rung lên một trận, nàng nhìn một lát, lại lắc đầu bất đắc dĩ.
Hoài Ngọc thu tay lại, chớp mắt nói: "Ngươi ngoan ngoãn thế này mà bọn họ vẫn không cởi xích cho ngươi sao?"
Vắt khăn mặt đưa cho nàng, Thanh Ti thấp giọng nói: "
Tử Dương Quân này, tâm tư sâu xa không nhìn thấy được."
Hả? Hoài Ngọc chớp chớp mắt: "Có ý gì?"
Nhìn lướt qua ngoài cửa, Thanh Ti lắc đầu, không nói gì thêm.
Hoài Ngọc tò mò rón rén đứng dậy đi tới cạnh cửa, sau đó đột nhiên ngó đầu nhìn ra.
Ngự Phong im lặng đứng ngoài cửa, thanh Nga Mi gài ở bên hông, giống như lúc nào cũng đề phòng bất cứ cái gì. Vừa thấy nàng đi ra thì hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu hành lễ: "Phu nhân."
"Ngươi ở đây làm cái gì?" Nàng hỏi.
Ngự Phong rũ mắt đáp: "Theo sự căn dặn của Quân Thượng, hộ vệ chu toàn trong viện."
Cái gì mà hộ vệ chu toàn trong viện, rõ ràng là đến nhìn chằm chằm vào Thanh Ti. Hoài Ngọc mím môi, coi như hiểu được lời nói của Thanh Ti có ý gì. Giang Huyền Cẩn đồng ý không nhốt Thanh Ti, nhưng vẫn chưa thực sự buông lỏng cảnh giác với Thanh Ti. Có thể mặc nàng làm liều, nhưng cũng sẽ không thật sự buông tay mặc kệ.
Loại họa thủy như nàng, quả nhiên vẫn là không phá hoại được hắn.
Lí Hoài Ngọc cúi đầu bĩu môi, cam chịu số phận mà trở về thay y phục rửa mặt, sau đó đi ăn sáng.
"Cả đêm hôm qua Quân Thượng không về." Thừa Hư đứng bên cạnh nhỏ giọng bẩm báo: "Có lẽ là trong cung có chuyện quan trọng gì."
Nuốt một miếng cơm, Hoài Ngọc nghĩ một chút: "Là có việc thật hay là chàng ấy giận dỗi không muốn về nhà?"
Thừa Hư lắc đầu lia lịa: "Quân Thượng không phải người nhỏ mọn như thế."
Cũng phải, người lòng mang quốc gia như vậy, sao có thể vì một chút chuyện nhỏ mà làm ra vẻ khó chịu lớn đến như thế? Hoài Ngọc gật đầu, dùng xong bữa sáng lại tiếp tục ngồi đợi ở cửa.
Kết quả ngồi đợi như vậy, lại vẫn là từ bình minh đến đêm khuya.
Hai ngày không nhìn thấy Giang Huyền Cẩn, cuối cùng Lí Hoài Ngọc cũng hiểu được một chuyện: "Quỷ hẹp hòi này!"
Cái gì mà lòng mang quốc gia, một câu không hợp liền ném nàng ở trong viện không thèm ngó ngàng tới, rõ ràng là ghi hận nàng rồi! Hơn nữa ghi hận đến ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho nàng, nhất định phải gạt nàng sang một bên, thật sự không để ý mới được.
Loại uy phong này trước kia nàng cũng từng lên mặt qua, trai lơ trong cung ai chọc nàng không vui, cũng sẽ không giao nhiệm vụ cho người ta, để cho chính hắn biết bản thân sai ở chỗ nào, về sau không tái phạm nữa.
Nhưng bây giờ nàng đã biết sai rồi, không phải là không thể quá thân thiết với Lục Cảnh Hành sao? Hiện tại cũng chẳng có cơ hội gì thân cận, hắn lại cứ nắm lấy không buông chuyện trước kia, nàng có biện pháp gì chứ?
Càng nghĩ càng tủi thân, Hoài Ngọc ngồi ở cửa nhìn chằm chằm con kiến tới tới lui lui trước mặt, nước mắt đột nhiên rớt xuống.
Một trận gió mát ập tới, đột nhiên có một đôi giày đế gấm dừng ở trước mặt.
Hai mắt Hoài Ngọc đẫm lệ nhìn chằm chằm hoa văn bên trên một hồi lâu, ngẩn người ra, bỗng chốc ngẩng đầu lên.
Người hai ngày không gặp đứng trước mặt, đang cúi đầu xuống nhìn nàng, khuôn mặt lộ ra đón nắng, bao phủ một tầng ánh sáng.
"Chàng..." Nàng mếu máo, chóp mũi cũng chua xót: "Chàng còn biết trở về à?"
Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, nhìn nước mắt không rõ nguyên do trên mặt nàng.
"Ta chưa gặp qua người nào nhỏ mọn như chàng!" Nàng trừng mắt nhìn hắn, tức giận không thôi: "Có lần nào chàng không vui ta không dỗ chàng? Có lần nào chàng ném vẻ mặt không vui ra cũng phải nói những lời tốt đẹp với chàng? Ta không mong chàng có thể thích ta, cũng không mong chàng có thể lập tức tha thứ cho ta, nhưng chàng có thể đừng ngay cả cơ hội cũng không cho ta có được không?"
Càng nói càng tủi thân, nàng đỏ mắt đáng thương cắn môi: "Ta biết chàng được sủng ái mà lớn lên, tất cả mọi người đều chiều chàng thương chàng, chàng dưới một người trên vạn người, từ trước đến giờ không biết đau lòng cho người khác. Chàng không để ý ta như vậy, có nghĩ tới ta sẽ khổ sở tới mức nào không?"
Nói xong câu cuối cùng, âm mũi rất lợi hại, vừa mếu máo nước mắt đã rơi xuống, đôi mi thanh tú rũ xuống dưới, chóp mũi hồng lên, thoạt nhìn hết sức khổ sở.
Vừa mới hồi phủ đã nghênh đón một trận đại pháo dồn dập như vậy, Giang Huyền Cẩn vẫn chưa lấy lại được tinh thần, chỉ thấy người này khóc ầm lên, lập tức nhíu mày, đưa tay kéo nàng đến trước mặt mình, thấp giọng khiển trách: "Khóc cái gì?"
"Chàng quản ta khóc cái gì!" Hung dữ mà gào lại, Hoài Ngọc dùng một tay đẩy hắn ra xa, trợn mắt nhìn hắn nói: "Chàng là thần tiên cao cao tại thượng, thần tiên sao biết được nỗi khổ của phàm nhân, thích bỏ rơi ta thì tiếp tục bỏ rơi đi, còn dỗ dành chàng lần nữa thì ta là một kẻ ngốc!"
Nói xong, hung hăng đẩy hắn ra, quay đầu bước đi.
Cơ thể cao gầy bị nàng đẩy đến phải lui ra sau nửa bước, Giang Huyền Cẩn không vui, nhìn thấy nàng xông vào nhà chính cũng nâng bước đi vào theo.
"Mở cửa."
"Không mở!" Nặng nề cài then cửa lại, giọng Hoài Ngọc căn hận nói: "Hổ không phát uy thì chàng thật sự coi ta là mèo bệnh! Muốn vào phòng ngủ sao? Tự trèo cửa s sổ đi!"
Vừa dứt lời quay đầu nhìn, Giang Huyền Cẩn đã từ cửa sổ tiến vào, ung dung thong thả đứng ở giữa phòng.
Lí Hoài Ngọc: "..."
Mắt hồng trợn lên nhìn hắn, nàng nghiến răng: "Sao chàng có thể trèo cửa sổ thật chứ!"
Không phải nói nhất cử nhất động của Tử Dương Quân đều là tấm gương trong triều sao? Cái này mà xem như tấm gương, vậy mọi người thượng triều đều phải trèo cửa sổ vào trong triều sao?
Trong đầu hiện ra hình ảnh văn võ bá quan mặc quan phục vẻ mặt nghiêm túc mà bò qua cửa sổ, Hoài Ngọc sửng sốt, tiếp đó là tự chọc cười chính mình, cười đến phun ra một bong bóng nước mũi, bỗng chốc "Xì" một cái bắn đầy lên trên mặt.
Ánh mắt Giang Huyền Cẩn nhìn nàng giống hệt như đang nhìn một kẻ ngốc, chậm rãi đi tới, cầm chiếc khăn đưa cho nàng: "Ngươi có thấy bẩn không?"
Tiện đem tay của hắn lau mặt, Hoài Ngọc trừng hắn một cái: "Không phải không để ý ta sao? Chàng còn trở về làm cái gì?"
"Đây là phòng của ta."
"Được." Hoài Ngọc tức đến chống nạnh: "Vậy là ta không nên ở đây rồi, ta đi!"
Nói xong, quay đầu định đi mở cái chốt cửa.
Giang Huyền Cẩn lắc đầu nhìn, duỗi tay kéo nàng lại, ôm lấy eo nàng, giữ chặt trong lòng mình.
"Ở đâu ra tính khí nóng nảy như vậy?" Hắn thở dài: "Không thể yên tĩnh chút sao?"
Cái ôm quen thuốc j mà ấm áp, vừa ôm lấy đã khiến cổ họng nàng kéo căng. Trong hơi thở tràn đầy mùi Phật hương thoang thoảng trên người của người này, Hoài Ngọc tham lam hít hà, đưa tay nắm chặt lấy xiêm y của hắn.
"Chàng không nhìn ra sao?" Nàng buồn rầu, ồm ồm nói: "Ta là nhớ chàng rồi, nghĩ chàng sao vẫn chưa trở về, cho nên vô cùng tức giận."
Giang Huyền Cẩn rũ mắt xuống, nghi hoặc hỏi: "Nên tức giận không phải là ta sao?"
"Ai quản chàng chứ!" Hoài Ngọc nghiến răng ngẩng đầu: "Bây giờ ta đang cáu nhất, ta tức muốn chết rồi!"
Mắt mũi đều hồng cả lên, ánh sáng trong mắt vừa hung vừa ác, đích thực là giống như tức muốn chết.
Giang Huyền Cẩn liếc nàng, giống như hơi mềm lòng, cúi đầu xuống hôn nhẹ trấn an nàng, nhưng hôn một lúc lại cảm thấy không đủ, dứt khoát đưa tay cầm lấy cằm của nàng, hôn sâu x uống.
Hoài Ngọc sững sờ, giãy dụa gián đoạn nói: "Chàng đừng tưởng... Như vậy là ta không tức giận nữa!"
Ngón tay cái vuốt ve khóe môi rõ ràng đã cong lên của nàng, Giang Huyền Cẩn buônga lỏng cái trán của nafg ra một chút, không vui nói: "Lừa ai đâu?"
Đã cười thành như vậy rồi, còn tức giận sao?
"Ta... Chàng tưởng rằng ta muốn cười à!" Hoài Ngọc bĩu môi, hầm hừ nói: "Ta cũng muốn học theo cái khuôn mặt cứng đờ kia của chàng, dỗ dành như thế nào cũng không được, như vậy chàng sẽ có thể dỗ dành ta một lúc lâu rồi. Nhưng chàng vừa hôn ta, ta lại không nhịn được!"
Nói xong, rất chán nản mà ép lại khóe miệng không chịu cố gắng của mình.
Nhìn nàng một cái thật sâu, Giang Huyền Cẩn hỏi: "Có phải ngươi bái sư chuyên học ncói lời ngon tiếng ngọt không?"
"Không có!" Nàng ngửa đầu, rất kiêu ngạo nói: "Nhìn thấy chàng liền tự học thành tài!"
Một đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, giống như rót vào bên trong vô số tình ý dùng để nhìn hắn.
Trong lòng mềm nhũn, ánh mắt Giang Huyền Cẩn hơi tối lại, bàn tay ôm thắt lưng nàng hơi dùng sức, kéo người đến hôn lên, phủ kín cái miệng mê hoặc lòng người của nàng.
Tích tụ tiêu tan, Lí Hoài Ngọc to gan đáp lại hắn, nắm lấy vạt áo của hắn vừa hôn vừa đi về phía trước, bức hắn lùi liên tiếp về phía sau, cuối cùng vướng vào cạnh giường, bị nàng ép nhào vào trong chiếc giường mềm mại.
"Hai ngày nay chàng đi đâu?" Nàng khẽ hôn lên yết hầu hắn: "Có phải sau lưng ta đi câu lan(*) Thanh Lâu không?"
(*) Nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.
Bị nàng hôn đến có hơi ngứa ngáy, Giang Huyên Cẩn nằm trên chăn gấm mềm, thanh âm hơi khàn: "Không có."
"Không có mà sao hai ngày không về?" Nàng không tin, duỗi tay kéo xiêm y của hắn xuống.
"Đừng động."
"Chàng mới đừng động, ta phải xem xem!"
Giở trò lưu manh kéo ngoại bào của hắn xuống, lại kéo cả vạt áo cao cao bên trong của hắn ra, Hoài Ngọc thật sự nghiêm túc nhìn xương quai xanh của hắn, sau đó đưa ra kết luận: "Thật xinh đẹp!"
Mái tóc của người dưới thân rũ tán loạn ở trên chăn, sắc mặt ửng đỏ, vạt áo hé mở, một đôi xương quai xanh tuấn tú khí phách, từ cổ kéo dài đến vai, độ cong cực kì mê người.
Có chút không nhịn được, nàng cúi đầu muốn hôn hắn hai cái.
"Ngươi..." Giang Huyền Cẩn nhíu mày, đưa tay giữ chặt vai của nàng, không cho nàng động đậy.
Lí Hoài Ngọc vui vẻ, trong mắt tràn đầy vẻ pha trò liếc hắn nói: "Chàng như thế này, ta sẽ cảm thấy bản thân là một lưu manh du côn đang ức hiếp con gái nhà lành."
Hắn trợn mắt hung hăng nhìn nàng: "Im miệng!"
Làm nũng vây quanh đầu của hắn, Hoài Ngọc ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Thử một miếng, có được không?"
Cầu xin giống như rất đáng thương, lại giống như muốn cám dỗ mạng người.
Lí Hoài Ngọc cũng không quản được nhiều như vậy, cảm thấy lực chống cự của hắn hơi yếu, lập tức cúi đầu xuống nhe răng nanh, cắn lên chiếc xương quai xanh thoạt nhìn có vẻ ngon kia.
Cảm giác tê dại khe khẽ từ trên vai lan xuống toàn thân, chạm đến lồng ngực, toàn thân nóng dần lên. Giang Huyền Cẩn nhíu mày, khẽ thở gấp vài cái, lại chợt nghe thấy yêu tinh này dường như nhu thuận nói: "Nói một miếng là một miếng."
Sau đó muốn xuống khỏi người hắn.
Hơi phát cáu, hắn nghiến răng, cánh tay ngang ngược cản người lại, trở mình đặt ở dưới thân.
"Còn muốn đi?" Trong giọng nói tràn đầy tức giận.
Hoài Ngọc sững sờ, bị ánh mắt này của hắn dọa đến mức rùng mình, mở to mắt nói: "Vậy... Vậy một miếng nữa nhé?"
Trong ánh mắt trong suốt ánh nước không có một chút ham muốn nào, sạch sẽ giống như mặt hồ vừa trải qua một trận mưa. Giang Huyền Cẩn nhìn đến bùng lửa trong lòng, mở miệng cắn lấy cái miệng của nàng.
Sao lại có người như thế này chứ?
"Môi của chàng thật mềm nha." Nàng cười khanh khách: "Muốn cắn ta nhưng không nỡ hả? Đây là chàng đang hôn đó."
Miệng không lựa lời chọc người khác động tình.
"Ya... Không được, chàng dừng tay!"
Giống như chỉ có một mình hắn động tình.
"Đừng... Chàng đừng vội, ta giúp chàng có được không?"
Có đôi khi lại dịu dàng đến kì cục.
"Chàng... A, chàng tới thật à?"
Có đôi khi lại tàn nhẫn như một kẻ xấu.
Giang Huyền Cẩn lắc đầu, hắn cũng không biết vì sao bản thân lại bị một người trêu chọc đến như vậy, nhưng vừa mới gặp nàng liền có thứ bệnh gì đó trong lồng ngực, nhảy lên điên cuồng, hoàn toàn không nghe lời.
"Vì sao nàng thích gọi đại danh của ta?" Hắn ôm lấy nàng, thấp giọng hỏi.
Trên da thịt trần trụi nổi lên một tầng run rẩy, Hoài Ngọc nắm lấy cánh tay của hắn, bàn tay có hơi run rẩy, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt, thoạt nhìn rất căng thẳng.
Nhưng mà, vừa nghe thấy lời này của hắn, nàng theo bản năng vẫn trêu chọc: "Bởi vì bọn họ đều không dám gọi, ta đây dám, cái tên này là của một mình ta."
Bá đạo lại đáng yêu.
Màu mực trong mắt cuồn cuộn, hắn vuốt ve vòng eo mềm mại của nàng, thấp giọng nói: "Gọi cho ta nghe thử."
"Giang... Giang Giới."
"Ừ." Bàn tay nắm chặt vòng eo của nàng, thanh âm của hắn càng khàn: "Gọi lại lần nữa."
"Giang Giới..."
Không ngăn được khát vọng ở trong lòng vẫn luôn nảy lên trong yết hầu, hắn thở gấp một tiếng, lí trí trong mắt hoàn toàn tán loạn, cuối cùng không nhịn được đi vào cơ thể.
Đang là sáng sớm, ánh sáng mặt trời chậm rãi nổi lên, cửa của các phòng các viện đều lần lượt mở ra, các nô bộc hầu hạ chủ tử thay y phục rửa mặt, bận đến tối mặt tối mũi.
Nhưng trong Mặc Cư, một đám người bưng chậu nước bê đồ ăn sáng, tất cả lại bị nhốt ở ngoài cửa.
Mặt Thừa Hư rất đỏ, mặt Ngự Phong cũng rất đỏ, hai người đều im lìm đứng đầu không dám phát ra chút xíu âm thanh nào, Linh Tú bên cạnh vẫn chẳng biết cái gì, nghi ngờ mở miệng hỏi: "Sao chủ tử còn chưa ra ngoài?"
Ngự Phong duỗi tay bịt miệng của nàng lại, liên tục lắc đầu.
Linh Tú nhíu mày, tránh khỏi hắn nói: "Các người không lo lắng sao? Vừa nãy họ tức giận như vậy, chờ lát nữa đánh nhau thì làm thế nào?"
"Không đánh nhau được, cô yên tâm đi." Thừa Hư nói một câu cực nhỏ, lại dừng một chút, nhếch miệng sửa lại: "Đánh nhau cũng rất tốt."
Sao có thể rất tốt được? Linh Tú trừng mắt, quay đầu nhìn vẻ mặt cổ quái của đám người xung quanh, giống như ở đây chỉ có mỗi mình nàng sốt ruột.
Vì sao nhỉ?
Ân ái lần đầu dừng lại, áo ngủ gấm tịnh đế liên khẽ động đậy, có người vươn tay ra, giống như muốn duỗi cái eo mỏi nhừ.
Nhưng còn chưa duỗi xong, người bên cạnh đã giữ nàng lại, nhét vào trong chăn.
Hoài Ngọc trợn mắt, lười biếng hừ một tiếng: "Lưu manh du côn đã bị con gái nhà lành ức hiếp rồi, chàng còn không vui sao?"
Giang Huyền Cẩn rũ mắt liếc nàng, dưới cằm xiết lại rất chặt.
Hoài Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười, đưa tay kéo cái cằm của hắn xuống hôn lên: "Tổ tông, tức cũng nên tiêu tan rồi, vừa nãy ta xin chàng còn chưa xin đủ sao?"
Người ta tân hôn viên phòng đều là "Cúi đầu hướng về bức tường u ám, ngàn lần gọi không quay đầu", đến lượt nàng lại tốt rồi, không cảm thấy xấu hổ một chút nào, trợn mắt lại trêu đùa hắn.
Giang Huyền Cẩn mím môi, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, sau đó nói: "Dùng xong bữa trưa, ta đưa nàng đến một chỗ."
Gì cơ? Hoài Ngọc vừa nghe đã lắc đầu: "Ta... Hôm nay ta không muốn đi đường."
Nàng nói như vậy rồi, hắn không nói "Nàng nghỉ ngơi cho tốt" thì cũng nên thoáng đau lòng cho nàng một chút chứ? Nhưng mà không có, Giang Huyền Cẩn nghe nàng nói xong, chỉ nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Ngồi xe."
Ngữ khí lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh nhạt, nếu không phải vết tích trên người vẫn còn, Hoài Ngọc quả thực nghi ngờ chuyện vừa nãy làm có phải đều là một giấc mơ.
Nàng có chút không vui, thậm chí có hơi thương tâm. Còn tưởng rằng đột nhiên người này động tâm muốn viên phòng cùng nàng, ai biết được chỉ là nhất thời xúc động, sau khi viên phòng xong liền kiểu trở mặt không nhận người. Chi dù đây không phải là cơ thể của nàng, nàng có thể bất chấp tất cả, nhưng cũng rất đau đó, hắn lại không chút động lòng như vậy sao?
Bên ngoài đã chuẩn bị xong nước nóng, có người khẽ gõ ba cái vào cửa, ý bảo họ đi tắm rửa thay y phục.
Hoài ngọc tức giận xốc chăn lên, tính tự mình khoác y phục qua đó.
Nhưng người bên cạnh đưa tay ôm nàng lại, mang chăn quấn một vòng quanh người nàng, tiếp đó đứng dậy, ôm nàng và cả cái chăn mang ra ngoài.
"Chàng làm gì đấy?" Nàng trừng mắt hỏi.
Giang Huyền Cẩn không đáp, ôm nàng đến sát vách, duỗi tay kiểm tra nhiệt độ nước, mang nàng bỏ vào trong bể tắm liền lánh sang phía sau bình phong bên kia.
Phía sau chiếc bình phong kia cũng có thùng tắm.
Nghe thấy tiếng nước, Lí Hoài Ngọc tức đến bật cười, vuốt mặt tuwah vào bên cạnh cười một lúc lâu, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Đây là tật xấu gì của Giang Huyền Cẩn vậy? Nên làm cũng đã làm rồi, còn kiêng kị tắm rửa cùng nàng sao?
Cúi đầu nhìn cơ thể của mình, Hoài Ngọc mím môi, cơ thể này của nàng đích thực cũng không coi là xinh đẹp, vết thương nhiều, vết bầm đã tiêu tan nhưng vẫn còn sẹo, người ta không thích cũng là bình thường.
Chỉ là, cuối cùng đợi lát nữa đi đâu?
Sau khi ăn trưa xong, Giang Huyền Cẩn thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn ôm nàng ra xe ngựa ngoài cửa như trước.
Vốn dĩ Hoài Ngọc không muốn để ý tới hắn, nhưng liếc mắt nhìn vệt đen thùi dưới mắt của hắn, nàng vẫn không nhịn được nói: "Chàng bao lâu không ngủ rồi?"
"Chàng đừng nói với ta hai ngày ở bên ngoài chàng đều không nghỉ ngơi tử tế nhé." Hoài Ngọc nhíu mày: "Chuyện gì mà ghê gớm như vậy, cần chàng lao tâm lao lực như thế?"
Không đáp lại nàng, Giang Huyền Cẩn hỏi lại: "Lúc trước vì sao nàng lại để ý chuyện Từ Tiên nhập ngục?"
Vừa nói cái này, trong lòng Lí Hoài Ngọc rơi "Lộp bộp" một tiếng, rất chột dạ nhìn vài hai mắt hắn, nói: "Lúc trước không phải nói qua rồi sao? Ông ấy là huynh đệ kết nghĩa với Lục Cảnh Hành, cũng từng đến giúp đỡ ta. Ông ấy bị người khác làm hại, ta nhất định phải để ý rồi."
"Ông ta đến giúp nàng ngồi vào bàn tiệc nhà mẹ đẻ cũng là Lục Cảnh Hành mời sao?"
"Đây là đương nhiên, không lẽ ta có thể mời được sao?"
Gật gật đầu, Giang Huyền Cẩn không nói chuyện nữa.
Trong lòng Hoài Ngọc hoảng loạn từng đợt, cúi đầu nghĩ lại xem bản thân có phải có sơ hở ở chỗ nào không, bị người này tóm được rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có, Từ Tiên cũng không biết thân phận thật sự của nàng, Giang Huyền Cẩn sao có khả năng nắm được thóp của nàng chứ?
Vậy rốt cuộc những lời kia của hắn có ý gì?
Thấp thỏm nửa canh giờ, xe ngựa chợt dừng lại ở một chỗ.
Hoài Ngọc vém rèm lên nhìn, hai mắt chợt tối sầm.
Nha môn đình úy!
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra chân tướng, cho nên mới trực tiếp áp giải nàng tới nha môn chờ xử lí? Nhìn dáng điệu này, thế nào cũng có ý nghĩ này. Cho nên vừa nãy viên phòng cùng nàng, cũng là sự phóng túng trước lúc nàng nhập ngục sao?
Trong lòng một mảng tĩnh mịch, mặt Hoài Ngọc trắng dã, rất bi thảm quay đầu nhìn hắn.
Đón nhận ánh mắt này của nàng, Giang Huyền Cẩn có chút mờ mịt: "Nàng lại nghĩ loạn cái gì vậy?"
Nói xong, nâng ngón tay lên chỉ ra ngoài, ý bảo nàng nhìn.
Hơi ngẩn ra, Hoài Ngọc thuận theo hướng chỉ của hắn nhìn qua, liền thấy có không ít người đứng ở bên kia chờ cái gì đó, đứng đầu là một người nhìn còn có chút quen mắt.
"Lục Cảnh Hành?" Nàng ngạc nhiên: "Bọn họ làm cái gì vậy?"
Giống như đáp lại lời của nàng. Cửa lớn đóng chặt của đình úy nha môn đột nhiên "Ken két" một tiếng từ từ mở ra. Có hai nha sai bên trong bước ra, chắp tay làm động tác mời người bên trong bước ra.
Vừa nhìn thấy người bước ra từ bên trong, Lí Hoài Ngọc kinh ngạc đến súyt chút nữa đứng lên đụng vào đỉnh xe.
"Từ tướng quân?"
Từ Tiên mặc y phục tù nhân bước ra từ cửa lớn, trên mặt có chút vết thương, nhưng khí phách toàn thân không giảm xuống. Cách khá xa vẫn chưa nghe thấy tiếng hét của nàng, mà là trực tiếp hướng ra bên ngoài chờ đám người Lục Cảnh Hành đi tới đây.
"Đại ca." Lục Cảnh Hành bước lên khoác cho ông một bộ xiêm y, chắp tay cười nói: "Mừng đại ca vừa qua một kiếp, ngu đệ đã chuẩn bị tiệc rượu, vẫn còn xin đại ca cho chút mặt mũi."
Từ Tiên nhìn hắn một cái, nói: "Cũng không sợ người ta nói đệ hối lộ vì ta sao?"
"Nếu hai ba chén rượu nhạt cũng coi như hối lộ, vậy người trong nửa cái triều đình này đều đã bị bắt hết rồi." Lục Cảnh Hành bật cười, phe phẩy chiếc quạt lơ đãng lướt qua phía bên kia, lại lướt qua chiếc xe ngựa ở phía xa xa.
Ý cười dừng lại, vẻ mặt hắn ngay ngắn lên.
Thấy phản ứng này của hắn, Từ Tiên còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn, cũng thu lại biểu tình, thoáng suy nghĩ một chút, nâng bước đi qua bên đó.
Hoài Ngọc đang hoảng hốt nhìn bọn họ đi qua đây, lại nghĩ tới Giang Huyền Cẩn còn đang ngồi bên trong, gần như theo bản năng mà buông rèm xe xuống.
Giang Huyền Cẩn khó hiểu nhìn nàng một cái.
Lí Hoài Ngọc càng khó hiểu, lấy tội danh của Từ Tiên, khẳng định không thể dễ dàng được thả ra ngoài như thế, ai biết là bọn họ hối lộ hay treo đầu dê bán thịt chó chứ, không dễ dàng gì mà ra ngoài, sao lại đâm vào bàn tay của Giang Huyền Cẩn? Ngộ nhỡ bị hắn tống trở lại thì làm thế nào?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài đã truyền đến thanh âm của Từ Tiên.
"Đa tạ Quân Thượng cứu giúp, ân tình lần này, ngày khác Từ mỗ nhất đính sẽ trả."
Cái gì? Hoài Ngọc nghe đến ngẩn ngơ, đột nhiên quay đầu nhìn sang người bên cạnh.
Vẻ mặt Giang Huyền Cẩn như bình thường, đưa tay vén màn xe lên, nói: "Vốn là thay người trả ơn, tướng quân không cần để ở trong lòng."
Thay người trả ơn? Từ Tiên rất bất ngờ, Lục Cảnh Hành bên cạnh lại hướng về phía sau lưng hắn nhìn nhìn, phe phẩy quạt cười nói: "Vậy mặt mũi của người này đúng thật là quá lớn rồi."
Nhìn nhìn hắn, Giang Huyền Cẩn nheo nửa mắt lại, nhạt giọng nói: "Lục chưởng quầy, có thể nói chuyện một lúc hay không?"
"Mời." Lục Cảnh Hành đưa tay chỉ sang bên cạnh.
Giang Huyền Cẩn đứng dậy xuống xe, đi theo hắn sang bên kia, để lại Lí Hoài Ngọc trong xe ngựa trợn mắt há miệng.
"Đây là chuyện gì vậy? Quân Thượng giúp tướng quân sao?" Nàng đi ra ngồi ở càng xe, rất kinh ngạc hỏi Từ Tiên.
Ấn tượng của Từ Tiên đối với vị Bạch tứ tiểu thư này không sâu, nhưng biết nàng là bằng hữu Lục Cảnh Hành rất coi trọng, liền cười đáp: "Từ mỗ bị gạt oan uổng nhập ngục, tội danh vốn xác thực, nhưng Quân Thượng nhìn rõ mọi việc, tra ra khoản tiền Lệ Thừa Hành tham ô có thiếu hụt, thẩm tra hắn hai ngày, cuối cùng cũng khiến hắn thừa nhận hắn đã hãm hại ta rơi vào bẫy, trả lại trong sạch cho Từ mỗ."
Hai mươi vạn lượng bạc vô căn cứ mà xuất hiện ở phủ đệ của ông, còn lập tức bị Liễu Vân Liệt vừa vặn dẫn người đến bắt giữ, chuyện này rõ ràng là vu oan, ông không có chứng cứ, chỉ có thể bị định tội. Vốn dĩ có hơi tuyệt vọng trong lao rồi. Ai biết được đột nhiên Tử Dương Quân lại tống Lệ Thừa Hành vào đại lao.
Tử Dương Quân bị Lệ Thừa Hành miệng đầy lời lẽ chính trực kia che mắt nhiều năm sao? Vậy mà cũng có ngày nhận rõ hắn. Từ Tiên rất vui mừng, càng vui mừng hơn chính là vụ án của Lệ Thừa Hành vừa tra ra, thì ông cũng tẩy sạch được oan khuất.
Đây giống như không phải trùng hợp, Giang Huyền Cẩn tống Lệ Thừa Hành vào đại lao, hình như chính là vì cứu ông.
Hoài Ngọc nghe đến ngớ ra rất lâu, hậu tri hậu giác(*) mà phản ứng lại được... Ân tình này của Giang Huyền Cẩn, lẽ nào là trả thay nàng sao?
(*) Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kĩ càng mới phát hiện ra.
Chớp mắt mấy cái, cuối cùng nàng cũng nhớ tới những lời hắn đã nói lúc trước:
"Quan hệ của ngươi và Lục Cảnh Hành thật sự tốt như vậy sao?"
"Cũng là sớm quen biết nhau, hắn nhìn thấy ta đáng thương nên chiếu cố cho ta một chút."
"Còn ngươi?"
"Còn ta cái gì? Ta không có cái gì hết, không báo đáp được hắn, chỉ có thể nhớ rõ ân tình của hắn thôi."
Cho nên... Giang Huyền Cẩn bận rộn mấy ngày nay, chính là vì nghĩ đến trả ân tình này thay nàng sao?
Lồng ngực chấn động, nàng không dám tin mà nhấc tay túm lấy lồng ngực, há miệng suy nghĩ một hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Giang Huyền Cẩn đứng trước mặt Lục Cảnh Hành, dáng người tao nhã đoan trang, sắc mặt ung dung. Lục Cảnh Hành tùy ý dựa vào bức tường phía sau, một bộ dạng cà lơ phất phơ phe phẩy chiết phiến. Không biết hai người đang nói chuyện gì, ngươi một câu ta một câu. Lục Cảnh Hành lại hơi buồn bực.
Hoài Ngọc rất tò mò, xách váy kiễng chân đi qua đó, muốn nghe lén vài câu. Nhưng vừa mới tới gần một chút, Giang Huyền Cẩn đã xoay người lại, nói: "Đi rồi."
"Hả?" Nhìn hắn lại nhìn Lục Cảnh Hành, Lí Hoài Ngọc túm lấy ống tay áo của hắn: "Các người vừa nói cái gì vậy?"
Vẻ mặt Giang Huyền Cẩn ôn hòa nói: "Nói thời tiết hôm nay không tồi."
"Chàng coi ta là kẻ ngốc sao?" Hoài Ngọc trừng hắn, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành đứng thẳng người, cầm cây quạt che mặt lại, cười nói: "Không phải thời tiết không tồi sao? Rất thích hợp ra ngoài du sơn ngoạn thủy."
Khóe miệng co lại, Hoài Ngọc tức đến bật cười: "Đều xem ta là kẻ ngốc!"
Đỡ lấy eo nàng, Giang Huyền Cẩn buông mắt hỏi: "Không phải nói hôm nay không muốn đi đường sao?"
Hơi nghẹn họng, bây giờ Hoài Ngọc mới cảm thấy có chút khó chịu, một khuôn mặt hé ra xanh xanh đỏ đỏ.
Giang Huyền Cẩn hơi mỉm cười, thuận tay ôm nàng lên, nói với Lục Cảnh Hành ở đằng sau một câu "Sau này còn gặp lại" liền không quay đầu mà đi về hướng xe ngựa.
Lục Cảnh Hành nhíu mày nhìn theo bóng dáng của bọn họ, vẻ mặt rất phức tạp, ngón tay vuốt nhẹ nan ngọc của chiếc quạt, toàn thân đều có chút sốt ruột.
Hoài Ngọc bị hắn nhét vào trong xe ngựa, nghe thấy hắn và Từ Tiên hành lễ cáo biệt, nàng chống cằm suy nghĩ sự việc. Nhưng chờ đến lúc hắn vừa lên xe, cả người nàng đều nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cánh tay của hắn, cằm đặt lên trên vai hắn cọ cọ.
Giang Huyền Cẩn lườm nàng một cái: "Ngồi phải có tư thế."
"Ha ha ha!" Không nghe những lời này của hắn, Hoài Ngọc cười đến nịnh nọt với hắn, còn duỗi tay bóp cánh tay cho hắn: Mệt không?"
Mới vừa rồi dáng vẻ còn chột dạ sợ hãi, sao vừa chớp mắt đã xuân về hoa nở rồi? Hắn đánh mắt liếc nàng một cái, không lên tiếng.
Hoài Ngọc thở dài một hơi, đưa tay sờ lên mặt hắn: "Con người chàng rất kì quái, đang làm việc gì cũng không thể nói cho ta biết một tiếng sao? Hại ta đợi lại hại ta tức giận, chớp mắt sau đã phát hiện hiểu lầm chàng, lại hại ta đau lòng. Người tốt người xấu chàng đều làm rồi, ta phải làm thế nào?"
Nói với nàng? Chuyện này hắn cũng không nắm chắc mười phần, cho nàng biết trước, ngộ nhỡ không thành công, chẳng phải là càng khó chịu sao? Giang Huyền Cẩn hừ nhẹ một tiếng.
"Chàng lại buồn bực mà không chịu nói, ta sẽ hôn chàng đó!" Hoài Ngọc trừng mắt véo mặt hắn: "Ta hỏi chàng nói, chàng phải đáp lại mới được nhé!"
Để nàng véo tùy ý, Giang Huyền Cẩn nói: "Đây là nàng chất vấn, không phải thắc mắc, tại sao phải trả lời?"
"Vậy ta sẽ thắc mắc với chàng!" Nàng chống nạnh: "Hôm nay viên phòng cùng ta, rốt cuộc chàng vui hay không vui?"
Thanh âm câu hỏi này lanh lảnh, Thừa Hư bên ngoài đánh xe cũng ngồi không vững, súyt chút nữa ngã từ trên xe xuống!
Giang Huyền Cẩn đen mặt, duỗi tay gắt gao bịt miệng của nàng lại, ánh mắt hận không thể hủy đi sự sống của nàng: "Nàng..."
"A a a a a!" Đây là lời nói thật nha!
"Không phải tất cả mọi lời đều có thể nói ra ngoài giống như nàng." Giang Huyền Cẩn tức muốn chết: "Nàng có xấu hổ hay không?"
Hoài Ngọc chớp chớp mắt, rất nghiêm túc lắc đầu, duỗi đầu lưỡi ra, liếm vào lòng bàn tay mềm mềm của hắn.
Bàn tay bịt miệng nàng nháy mắt như bị sét đánh lập tức bỏ nhanh ra, Giang Huyền Cẩn nhìn nàng, thật sự vừa giận vừa bất đắc dĩ, trong miệng nói "Nàng..." Cả nửa ngày vẫn không thể nói ra cái gì, khuôn mặt tuấn tú hết xanh rồi lại đen.
Lí Hoài Ngọc cười đến rất vui vẻ: "Ai kêu chàng phải tức ta? Để cái bản mặt cứng ngắc kia không nói gì, tắm rửa cũng phải tách riêng với ta, ta còn tưởng chàng đang nghĩ sau khi viên phòng muốn giết ta ăn thịt đó!"
"Cũng chỉ có nàng xong việc mới nói nhiều như vậy!" Hắn dời mắt đi, bên tai có hơi đỏ: "Tắm rửa không tách ra, chẳng lẽ còn muốn cùng nhau sao?"
Với gia phong đoan chính của Giang gia, tuyệt đối sẽ không dạy Giang Huyền Cẩn "Tắm uyên ương".
Hoài Ngọc ngơ ngác, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó vỗ đùi bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên không phải chàng đang giận ta, mà là đang xấu hổ sao?"
"Im miệng!"
"Ha ha ha!" Không những không im miệng, trái lại Lí Hoài Ngọc còn cười rất lớn, vừa cười vừa đập vào vách xe, cười đến cả thùng xe đều rung lên.
Sao lại có chuyện hoang đường như vậy! Lúc người này tiến lại gần rõ ràng giống như một cầm thú không biết nhục nhã, vậy mà lúc mặc y phục lại còn xấu hổ sao? Mệt mà nàng vẫn nghĩ nhiều như vậy, hóa ra tất cả là nghĩ sai rồi!
Tiếng cười lanh lảnh vang vọng khắp quan đạo, người đi đường nhao nhao đánh mắt sang, chỉ thấy một chiếc xe ngựa lóe lên từ bên cạnh đi qua, chạy đi rất nhanh. Vừa chạy còn vừa run run, vừa run còn vừa phát ra tiếng cười.
Xe ngựa thành tinh sao? Có người lẩm bẩm nói.
Xe ngựa thành tinh mang hai người quay về Mặc Cư, Hoài Ngọc bước vào nhà chính đã đè Giang Huyền Cẩn lên trên giường.
"Nàng làm gì?" Hắn nhíu mày.
Đưa tay cởi ngoại bào thay cho hắn, Hoài Ngọc nói: "Hai ngày không ngủ, chàng không đau lòng cho bản thân nhưng ta đau lòng cho chàng, tranh thủ nghỉ ngơi đi!"
Nói xong, kéo chăn đắp lên cho hắn.
Day day mi tâm, Giang Huyền Cẩn nói: "Ban ngày không thể ngủ, đợi lát nữa không chừng lại có chuyện gì..."
"Chuyện gì cũng đừng quản nữa, có ta chống đỡ thay chàng." Móng vuốt giữ chặt tay của hắn nhét vào trong chăn, Hoài Ngọc nói: "Hôm nay ai dám đến quấy rầy chàng, ta xé miệng hắn!"
Thừa Hư bên cạnh rất hoảng sợ sờ sờ miệng mình, nhìn về phía chủ tử nhà mình.
Giang Huyền Cẩn khẽ thở ra một hơi, nhìn nàng lắc lắc đầu rồi nhắm mắt lại.
Vừa mới nhắm lại không bao lâu, Linh Tú đã tiến vào:"Chủ tử..."
Lí Hoài Ngọc đứng dậy, dùng tư thế nhanh như chớp kéo lấy Thừa Hư, cản Linh Tú lại, đẩy cả hai người họ ra khỏi phòng, bản thân cũng đi ra ngoài cùng, trở tay cài cửa lại.
"Có chuyện gì thì nói với ta!"
Nghe được thanh âm này đã đoán được khí thế nói chuyện hùng hổ vỗ ngực của nàng, người trên giường cong cong môi, thật sự thả lỏng cơ thể, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa, Linh Tú nhỏ giọng nói: "Nhị phu nhân tặng tới cho người chút điểm tâm."
Nhị phu nhân? Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, nghĩ đến Giang nhị công tử, có chút bừng tỉnh: "Mời nàng vào sảnh phụ ngồi trước."
Giang Thâm con người này, lúc trước Lí Hoài Ngọc cũng từng nghe qua, Lục Cảnh Hành từng rất tự mình biết mình mà nói: "Danh phong lưu cả cái Kinh Thành này ta nhận thứ hai, không có ai dám nhận thứ nhất!"
Dừng lại một chút, hắn bổ sung thêm một câu: "Giang nhị công tử Huyền Tụng lại có thể nhận đứng thứ ba."
Giang Thâm danh Huyền Tụng, là người nạp thiếp nhiều nhất trong Giang gia, cưới vợ chưa được nửa năm, nạp thêm ba người thiếp, dẫn đến người trong Kinh Thành đều nói vị nhị phu nhân này bị coi thường.
Lí Hoài Ngọc có chút lo lắng, nữ tử chịu đựng bị coi thường như vậy, tính tình có xấu hay không, có khó ở chung hay không?
Nhưng vừa bước vào sảnh phụ, nàng ngẩn người.
"Đệ muội." Nữ tử trước mặt đoan trang hào phóng, bước lên chào hỏi với nàng, đôi mắt trong veo thấy đáy, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Chỉ là tướng mạo rất bình thường, nếu không phải y phục và trang sức hoa lệ, có bị ném vào trong đám nha hoàn cũng không mò ra.
Thu lại tinh thần, Hoài Ngọc mỉm cười đáp lễ với nàng, sau đó mời nàng ngồi xuống.
"Lúc này tới quấy rầy, cũng không có chuyện gì khác." Từ Sơ Nhưỡng mỉm cười ôn hòa, ngón tay chỉ về phía điểm tâm trên bàn: "Vừa mới làm đó, muốn đem một chút qua cho đệ muội nếm thử."
Hai đĩa hạt dưa xốp giòn giống nhau như đúc, chỉ là dùng hoa văn trên đĩa gốm không giống nhau, một cái màu sắc và hoa văn rất đẹp giống như để làm lễ, cái kia lại giống như lựa ra từ trong những bộ đồ gốm.
Hoài Ngọc nhướn mày, lại nhìn hai mắt nàng ấy: "Thật sự không có chuyện gì khác sao?"
Không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, Từ Sơ Nhưỡng ngẩn người, tiếp đó lại lắc đầu: "Ta vừa mới gặp đệ muội một lần lúc thỉnh an. Tìm đến có thể có chuyện gì chứ?"
"Không phải có chuyện gì tìm ta, mà là... Tỷ gặp phải chuyện gì rồi?" Đưa tay cầm lấy một hạt dưa xốp giòn, Hoài Ngọc nhét vào trong miệng: "Gấp gáp mang qua đây như vậy, ngoài đĩa hạt dưa xốp giòn này đều chưa từng cho người khác."
Vừa nghe thấy lời này, Từ Sơ Nhưỡng hoảng sợ, mắt có hơi mở lớn: "Sao muội biết ngoài đĩa này còn phải mang cho người khác?"
"Tặng một đĩa điểm tâm là đủ rồi, hơn nữa cái đĩa này của tỷ." Ngón trỏ khẽ gõ vào cái đĩa trắng trong thuần khiết kia, Hoài Ngọc nói: "Đây là đồ dùng đựng điểm tâm bản thân."
Vừa nhìn thấy làm hai đĩa, dự định cho người trong viện của mình một đĩa, kết quả không biết đã gặp phải chuyện gì lại không cho, vội vàng mang hết đến đây cho nàng.
Từ Sơ Nhưỡng kinh ngạc một lúc lâu, cũng không định trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nhìn nàng khâm phục nói: "Đệ muội thật sự thông minh thanh khiết!"
"Nhận được lời khen." Hoài Ngọc bật cười: "Hiện giờ bên ngoài còn có không ít người vẫn nói ta là Bạch tứ ngốc đấy."
"Muội không ngốc!" Từ Sơ Nhưỡng liên tục lắc đầu, mắt sáng lên khen nàng: "Muội thông minh hơn ta rất nhiều!"
Lời khen ngợi này Hoài Ngọc rất hưởng thụ, cầm lấy hạt dưa xốp giòn đưa cho nàng một cái: "Ăn cùng đi."
Đưa tay nhận lấy, Từ Sơ Nhưỡng dở khóc dở cười: "Ta làm những thứ này đã rất nhiều lần, sáng sớm đã ăn chán rồi. Nhưng đệ muội có thể ăn nhiều một chút. Đợi Quân Thượng tỉnh lại cũng có thể cho ngài ấy nếm thử."
"Được." Hoài Ngọc gật đầu đồng ý, tiếp đó liền thấy nàng đứng dậy cáo từ.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, Hoài Ngọc không nhịn được hỏi Linh Tú một câu: "Vị nhị phu nhân này là từ nhà ai gả tới vậy?"
Linh Tú nói: "Nghe người ta nói là thứ nữ nhà Từ Tiên Từ tướng quân."
À, nhà Từ Tiên.
Hả? Đợi một chút? Lí Hoài Ngọc sửng sốt, đứng dậy "Xoát" một tiếng: "Ngươi nói nhà ai? Nhà Từ tướng quân?"
Bị phản ứng của nàng dọa hoảng sợ, Linh Tú nói: "Là nhà Từ tướng quân, nghe nói năm gả qua đây Từ tướng quân đang chống địch ở biên ải, khẩn cầu lương bổng, nàng còn tự nguyện dùng của hồi môn của mình bán lấy tiền lấy thóc gạo, thật là một nữ tử rất tuyệt vời."
Kinh ngạc nhìn lại điểm tâm trên bàn, Hoài Ngọc chợt hiểu ra. Có lẽ nàng nhận được tin tức Từ Tiên đã ra tù, liền chạy tới đây cạm tạ Giang Huyền Cẩn.
Trước kia Từ Tiên cũng xem như là tâm phúc của Đan Dương, chỉ là người này chưa bao giờ đề cập đến thê tử con cái của bản thân, Hoài Ngọc cũng không biết ông ấy còn có một nữ nhi gả đến Giang phủ. Chỉ có điều Giang Thâm không liên quan đến việc triều đình, nhị phu nhân này cũng không có vị trí gì ở trong phủ, hôn sự này có lẽ cũng không tạo nên ảnh hưởng gì, vì vậy mà nàng không biết.
Tròng mắt đảo đảo mấy vòng, nàng nói với Linh Tú: "Ngươi không có việc gì thì đi lại nhiều ở trong phủ, nếu nhà nào viện nào có chuyện gì, ngươi cũng nghe ngóng rõ rồi về nói với ta, tiêu hao chút thời gian."
"Vâng!" Linh Tú gật đầu vâng lời.
Tiễn vị nhị phu nhân này xong, Hoài Ngọc Hoài Ngọc lén lút muốn trèo lên giường Giang Huyền Cẩn, ngủ cùng hắn một giấc. Nhưng còn chưa đi tới cửa, Thừa Hư lại tới chắp tay về phía nàng.
"Phu nhân." Vẻ mặt của hắn thoạt nhìn có chút khó xử: "Đình Úy Liễu đại nhân tới thăm, sợ rằng phải đánh thức chủ tử rồi."
Liễu Vân Liệt? Hoài Ngọc dừng lại một chút, tiếp đó xua tay nói: "Hoàng Đế tới cũng vô dụng, để chủ tử nhà ngươi ngủ yên, ta đi đối phó."
"Nhưng..." Thừa Hư muốn nói, người này không dễ đối phó đâu. Nhưng nhìn vẻ mặt phu nhân bình tĩnh như vậy, hắn lại nuốt lời vào trong.
Liễu Vân Liệt mang theo cơn tức giận tới, gia nô dọc đường đi nhìn thấy hắn đều nhao nhao tránh đi, chỉ sợ chịu tai bay vạ gió. Nhưng vừa đến cửa viện, có người lại chắn ở trước mặt của hắn.
"Mời Liễu đại nhân qua bên này." Hoài Ngọc hành lễ với hắn, sau đó đưa tay ra hiệu sang phòng bên cạnh.
Liễu Vân Liệt dừng lại một chút, chắp tay hỏi: "Quân Thượng đang ở đâu?"
"Chàng đang nghỉ ngơi." Lí Hoài Ngọc nói: "Đã hai ngày chưa ngủ, xin đại nhân lượng thứ."
Lửa cháy tới lông mày rồi, còn lượng thứ như thế nào? Liễu Vân Liệt trầm mặt nói: "Tại hạ có việc gấp, xin đi cho thuận tiện."
Lí Hoài Ngọc mỉm cười rất ôn hòa, nhưng lại không tránh đường.
Liễu Vân Liệt có chút bất ngờ. Nhưng vừa nghĩ tới nàng chỉ là phu nhân, thật sự có thể ngăn được hắn sao? Vì thế hắn nghiêng người muốn xông vào trong nhà chính.
Nhưng hắn di chuyển, người trước mặt cũng di chuyển, tuy động tác dưới chân thoạt nhìn không quá nhanh nhẹn, nhưng động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, chắn bốn phương tám hướng thành thạo lấp kín, rõ ràng là một người biết võ.
Hơi kinh ngạc, cuối cùng Liễu Vân Liệt cũng ngẩng đầu đánh giá nàng một phen.
Nữ tử trước mặt thoạt nhìn rất thanh tú, cơ thể lại ốm yếu, nhưng không hiểu sao lại có một luồng khí thế bức người, khiến hắn cảm thấy rất không dễ chịu.
"Phu nhân đây là có ý gì?" Hắn nhíu mày.
Hoài Ngọc cười nói: "Giữa ban ngày ban mặt cưỡng chế xông vào trạch viện nhà ta, muốn đánh thức phu quân của ta, chẳng qua ta chỉ là ngăn cản một chút, ngài còn hỏi ta có ý gì sao?"
Biểu tình trên mặt rất ôn hòa không sai chút nào, nhưng lời nói ra lại hắc hơn cả trái ớt. Liễu Vân Liệt rất bất ngờ, lúc trước hắn còn nghe qua tin đồn về Bạch tứ tiểu thư này, đều là không tốt lắm, còn tưởng rằng có Huyền Cẩn dạy dỗ, thế nào cũng sẽ có nề nếp hơn rất nhiều. Ai biết lại vẫn ngang ngược như thế.
Ánh mắt trầm xuống, Liễu Vân Liệt nói: "Xin phu nhân lấy đại cục làm trọng, chớ để chậm trễ chính sự của Quân Thượng."
"Có thể có chính sự gì chứ?" Nàng nói: "Lúc này đại nhân qua đây, hơn phân nửa là vì Từ tướng quân được thả mà trong lòng khó chịu, muốn lấy thái độ gây khó dễ hỏi chàng. Loại chuyện nhỏ như vậy cũng muốn làm ồn đến phu quân ta nghỉ ngơi ư? Đừng hòng!"
Nói ra khỏi miệng, Lí Hoài Ngọc tự cảm thấy hỏng rồi! Hiện tại nàng là Bạch Châu Cơ, sao Bạch Châu Cơ có thể hiểu rõ phong cách của Liễu đình úy như vậy chứ?
Liễu Vân Liệt trước mặt càng chấn động, nghi ngờ tràn ra hai mắt: "Sao ngươi lại biết được?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT