Giang Diễm kính trà, Hoài Ngọc cũng không khách khí, đưa tay đỡ lấy: "Tiểu thiếu gia có lễ rồi."
Tiếng như chim hoàng anh, câu chữ mang theo ý cười, nghe hơi quen tai.
Giang Diễm ngẩng đầu, rất tò mò nhìn nàng một cái.
Không nhìn còn không sao, hắn vừa nhìn đã kinh ngạc đến lùi về sau hai bước, trừng lớn mắt thấp giọng kêu: "Sao lại chính là ngươi!"
"Diễm Nhi!" Giang Sùng bên cạnh quát lớn hắn một tiếng: "Sao có thể hô to gọi nhỏ như thế?"
"Không phải... Phụ thân... Tiểu thúc... Đây không phải Bạch tứ tiểu thư sao?" Da đầu Giang Diễm run lên, dùng sức dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa, sau đó lắc đầu liên tục: "Sao nàng lại ở đây?"
Thấy hắn kinh ngạc như vậy, Hoài Ngọc cũng có chút bất ngờ. Lúc trước khi Giang Huyền Cẩn quyết định phải bất chấp tất cả, nàng còn tưởng rằng Giang tiểu thiếu gia biết rõ tình hình sau đó mới cố ý rời đi, để Giang Huyền Cẩn đưa sính lễ tới Bạch gia..... Sao kết quả lại giống như không đúng nhỉ?
Vẻ mặt khiếp sợ này, rất giống như trời đã sụp xuống rồi ấy.
Hoài Ngọc nghi hoặc nhìn Giang Huyền Cẩn bên cạnh.
Hình như Giang Huyền Cẩn cũng không nghĩ tới hắn sẽ phản ứng mạnh như vậy, nét mặt có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn thong dong giải thích: "Nàng là tiểu thẩm thẩm vừa qua cửa của ngươi, đương nhiên là phải ở đây rồi."
"Nhưng..." Giang Diễm xanh mặt, hắn muốn nói Bạch tứ tiểu thư không phải là người hắn phải lấy sao? Nhưng vừa nghĩ lại, hắn nhớ tới lúc trước nói chuyện cùng tiểu thúc ở tiền đình...
"Không phải là không có cách, nhưng ngươi đã nghĩ xong chưa, thật sự không muốn thành thân sao?"
"Nghĩ xong rồi, không muốn!"
Lúc đó các trưởng bối định cho hắn với Bạch nhị tiểu thư, hắn nói không muốn, lại không nói cho tiểu thúc biết hắn bằng lòng lấy tứ tiểu thư, tiểu thúc cũng không biết chuyện gì.
Lại nhìn Bạch tứ tiểu thư trước mặt một cái, Giang Diễm nặng nề đưa tay lên vuốt mặt, trái tim không ngăn được mà trùng xuống.
Lúc ấy vì sao hắn không nói thêm hai câu chứ? Vì sao không phản kháng lại quyết định của gia gia? Vì sao lại khờ khạo nghĩ mình vẫn còn trẻ, qua hai năm nữa thành thân cũng không sao?
Giờ thì tốt rồi, người hắn vốn có thể cưới, bây giờ hắn lại phải gọi một tiếng tiểu thẩm thẩm.
Tiểu thẩm thẩm cái quỷ gì chứ!
"Chẳng nhẽ tiểu thiếu gia bôn ba dọc đường, mệt mỏi rồi?" Hoài Ngọc ân cần nhìn hắn nói: "Tiểu thẩm thẩm cho người đi chuẩn bị nước ấm cho ngươi nhé?"
"..."
Hít sâu một hơi, Giang Diễm đen mặt chắp tay về phía nàng: "Không cần."
Sau đó quay đầu nói với lão thái gia: "Tôn nhi bất hiếu, xin gia gia trách phạt!"
Mới ban nãy còn là người nói chọc cười muốn trốn tránh, bây giờ lại chủ động muốn trách phạt? Giang lão thái gia rất bất ngờ, nhìn cả người hắn phong trần mệt mỏi, lại nhìn thấy dáng vẻ mệt nhọc kia của hắn, ông thoáng mềm lòng, thở dài nói: "Đi tắm rửa thay y phục trước đi, chuyện lĩnh phạt nói sau."
"Tuân mệnh." Cúi đầu đáp lời, Giang Diễm xoay người đi, bước đi nặng nề, hoàn toàn mất đi vẻ tiêu sái tùy ý ban nãy.
Giang Huyền Cẩn nghi hoặc nhìn theo bóng dáng của hắn, lại nhìn người đứng bên mình cười ngây ngô này, tâm niệm khẽ động, đồng tử màu mực hơi nheo lại.
Lễ thỉnh an kết thúc, hắn kéo nàng đến hoa viên.
"Ngươi có gì muốn nói không?" Hắn hỏi.
Lí Hoài Ngọc hết sức vui mừng, cười đến lúc la lúc lắc, nhìn xung quanh không có ai mới cầm ống tay áo của hắn nói: "Chàng thấy vẻ mặt của tiểu thiếu gia có vui không? Ha ha ha tiểu thẩm thẩm! Lúc trước hắn còn làm trò trước mặt ta, nói Bạch tứ tiểu thư là một kẻ ngốc, kết quả vừa nháy mắt một cái đã phải gọi ta là tiểu thẩm thẩm rồi!"
Giang Huyền Cẩn không cười, đứng trước mặt từ trên cao nhìn xuống nàng: "Nếu ta nhớ không nhầm, trước kia ngươi rất muốn gả cho nó."
Còn bảo hắn tới giúp đỡ.
Tiếng cười chợt thu lại, Hoài Ngọc lập tức đứng thẳng người, nói: "Cái này ta có thể giải thích một chút, lúc đó đúng là ta rất muốn gả cho hắn, nhưng không phải vì người như hắn, mà bởi vì vào Giang gia sẽ được sống những ngày tốt đẹp!"
"Vậy bây giờ thì sao?" Giang Huyền Cẩn híp mắt lại: "Gả cho ta, cũng là vì những ngày tốt đẹp của Giang gia sao?"
Hoài Ngọc hơi nghẹn, dở khóc dở cười nói: "Người như chàng sao bụng dạ lại hẹp hòi như thế?"
Thấy mi tâm của hắn đang muốn nhíu lại, nàng vội vàng đầu hàng: "Không phải không phải! Ta gả cho chàng, là bởi vì chàng ngọc thụ lâm phong tiêu sái lỗi lạc, người có nhân phẩm tốt độc nhất thiên hạ, cũng là người có phong độ độc nhất thiên hạ!"
Không phải hắn muốn nghe nàng khen sao? Chỉ cần hắn muốn nghe, mỗi ngày nàng đều có thể thay đổi cách thức để khen hắn!
Giang Huyền Cẩn được khen đến buông lỏng lông mày, rất hào phóng quyết định không so đo với nàng nữa, thu ống tay áo của mình lại: "Ta đi xem Diễm Nhi, ngươi trở về đợi ở Mặc Cư, đừng chạy loạn."
"A?" Hoài Ngọc sụp mặt: "Một mình ta đợi ở trong viện có gì tốt? Không thể đi cùng chàng sao?"
"Không phải ngươi nói muốn đánh dấu địa bàn?" Hắn nói: "Mặc Cư cho ngươi tùy ý đánh dấu."
Đôi mắt sáng lên, Hoài Ngọc nhảy lên ôm lấy cánh tay hắn, đôi mắt tha thiết chờ mong hỏi: "Thật sự để tùy ta đánh dấu sao?"
"Miễn là đừng phá phòng ở."
"Được!" Thích thú vỗ tay, nàng cười khanh khách nói: "Vậy ta sẽ trở về chờ chàng."
Chờ hắn? Từ này rất mới mẻ, Giang Huyền Cẩn hừ nhẹ một tiếng, đi vòng qua nàng tiến về hướng viện của Giang Diễm. Mắt thấy sắp ra khỏi hoa viên, hắn hơi dừng lại một chút, lén quay đầu lại liếc nàng một cái.
Hoa đỗ quyên trong hoa viên đúng lúc nở rộ, đỏ bừng một mảng, có người đang đứng trong bụi hoa ngốc ngốc nhìn theo hắn.
Thấy hắn quay đầu lại, nàng sững sờ, sau đó liền cười toe toét, trong mắt nổi lên ánh sáng, hưng phấn đến xoay tròn vài vòng tại chỗ, sau đó duỗi tay vẫy vẫy về phía hắn.
Có cái gì đáng vui vẻ thế chứ? Lườm nàng một cái, Giang Huyền Cẩn không thèm nhìn mà quay đầu đi tiếp.
Nhìn theo bóng dáng hắn biến mất ở bên ngoài Nguyệt môn, Lí Hoài Ngọc lập tức trở về Mặc Cư. Dáng vẻ giả vờ như không để ý chạy loạn xung quanh, hơi hoảng loạn dựa vào gần Tẩy Nghiên Trì.
"Phu nhân." Mới bước vào đã có người ngăn nàng lại: "Phu nhân không bằng đi nơi khác thử xem?"
Hoài Ngọc bĩu môi, không vui nói: "Quân Thượng nói để ta tùy ý đi lại ở Mặc Cư, chỗ này không thuộc Mặc Cư sao?"
"Có thuộc về."
"Vậy sao ta không thể đi vào?" Trong mắt nàng tràn đầy hoài nghi: "Lẽ nào Quân Thượng giấu nữ nhân ở bên trong?"
"........"
"Đúng thật là giấu nữ nhân sao?" Vừa thấy vẻ mặt chột dạ của hắn, Lí Hoài Ngọc lập tức giận dữ: "Chàng ấy gạt ta! Còn nói cái gì mà đời này kiếp này chỉ có một mình ta, vậy mà kết quả lại kim ốc tàng kiều(*)?"
(*) Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng cất người đẹp.
"Không phải!" Ám vệ liên tục lắc đầu: "Cô nương bên trong kia không phải..."
"Ngươi mau tránh ra cho ta!" Sao còn có thể nghe lời giải thích của hắn, Hoài Ngọc dựng thẳng lông mày, không quan tâm xông vào trong.
Ám vệ rất bất đắc dĩ, hắn rất muốn cản nàng lại, nhưng vừa nghĩ đến Thừa Hư nói vị cô nãi nãi này không được trêu chọc vào nên cũng không dám cản, chỉ có thể vội vàng đi theo phía sau, vừa đi theo vừa kêu lên: "Phu nhân hiểu lầm, hiểu lầm rồi!"
Không hiểu lầm sao có thể thuận lợi tiến vào trong? Hoài Ngọc âm thầm bĩu môi, trên mặt lại trưng ra bộ dạng ghen tuông đố kị, đi thẳng đến trước nhà trúc bị khóa kia.
"Mở ra cho ta."
Ám vệ thở dài: "Phu nhân, Quân Thượng căn dặn, người ngoài không được tùy ý đến gần vị bên trong kia."
"Còn bảo vệ chặt như vậy sao?" Nàng nâng cằm cười lạnh, duỗi tay lắc lắc chiếc khóa: "Ngươi mở ra cho ta, hoặc là ta sẽ cho người đến đập khóa, ngươi chọn một cái đi?"
Vẻ mặt ám vệ như đưa đám quỳ xuống: "Phu nhân suy nghĩ kĩ lại, nếu Quân Thượng trách tội xuống..."
"Có ta chịu trách nhiệm, không liên quan tới ngươi." Nàng rất khí phách chỉ vào chóp mũi của mình: "Lấy chìa khóa lại đây!"
"Người... Người đứng ở cửa nhìn một cái là có thể hiểu xảy ra chuyện gì, không cần đi vào." Ám vệ run rẩy cầm chìa khóa ra.
Hoài Ngọc đoạt lấy, bàn tay hơi run lên, sau một lúc mới nhìn chuẩn ổ khóa, đẩy cánh cửa trúc ra.
"Soạt..."
Người trong phòng trúc yếu ớt bị âm thanh này kinh động đến, nhíu mày híp mắt tránh ánh mặt trời chiếu từ bên ngoài vào, một lúc lâu sau mới thích ứng được, ngẩng đầu nhìn về phía người tới.
Vậy mà lại không phải Tử Dương Quân, mà là một tiểu cô nương rất thanh tú.
Tiểu cô nương kia vừa nhìn thấy nàng, giống như bị kinh hãi cực độ, đồng tử co rút mạnh, miệng hít khí lạnh, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
"Đây là cái gì?" Nàng thét với ám vệ bên cạnh.
Ám vệ nhỏ giọng trả lời: "Đây là thích khách Quân Thượng bắt được, phải thẩm vấn, thật sự không phải như người nghĩ đâu."
"Ngươi nói bậy!" Tiểu cô nương tức giận đến giậm chân: "Bắt được thích khách thật thì sao không đưa tới nha môn lại nhốt ở đây? Ta thấy rõ ràng là Quân Thượng các ngươi lừa con gái nhà lành tới đây, thấy nàng không chịu nghe lời liền nhốt tra tấn ở chỗ này!"
"..."
Ám vệ muốn nói, ý kiến này cũng quá vớ vẩn đi?
Nhưng dường như tiểu cô nương rất tức giận, gào thét một lúc lại khóc ầm lên, từng giọt nước mắt lớn theo khuôn mặt nhỏ nhắn rớt xuống đất, bàn tay nhỏ bé lau vài cái, nhưng căn bản lau không hết được, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương.
"Phu nhân!" Ám vệ bị dọa gần chết: "Người đừng khóc mà!"
"Ta thích hắn như vậy, hắn lại gạt ta!" Hoài Ngọc khóc đến tê tâm liệt phế: "Sao hắn có thể gạt ta!"
"Tiểu thư." Linh Tú cũng nôn nóng: "Người bình tĩnh một chút!"
"Ta mới vào đây ngày đầu tiên, hắn lại giấu nữ nhân ngay trong phủ, còn kêu ta bình tĩnh?" Hoài Ngọc trừng mắt, tức giận nói: "Các ngươi đi kêu hắn về đây cho ta, ta phải giáp mặt nghe hắn nói!"
Vừa nghe lời này, chân ám vệ mềm nhũn. Trong phủ này ai mà không tôn trọng kính ngưỡng Quân Thượng chứ? Vậy mà nàng mở miệng nói một câu "Kêu hắn về đây cho ta", khí thế dạt dào, làm mọi người chấn động đờ đẫn.
Linh Tú đã sớm hoàn hồn, gật đầu nói: "Nô tỳ đi ngay."
Ám vệ còn lại nhìn theo bóng Linh Tú rời đi, động cũng không dám động.
Giang Huyền Cẩn đang nói chuyện với Giang Diễm trong Vọng Thư viện.
Giang Diễm rất ủy khuất, ngồi xổm trên cái nệm gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc vì sao tiểu thúc lại đột nhiên thành thân?"
"Ngươi đi rồi, sính lễ không ai đi. Lão thái gia giận dữ, ta chỉ có thể đứng ra gánh vác." Giang Huyền Cẩn nhạt giọng nói.
Đúng là vì hắn sao? Giang Diễm ngừng lại một chút, trong lòng sinh ra áy náy: "Liên lụy tiểu thúc rồi."
"Không sao, thành thân phiền phức ít hơn." Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Nhưng vì sao ngươi không vui?"
Há miệng định nói, Giang Diễm muốn nói sự thật nhưng lại miễn cưỡng nuốt trở vào. Tiểu thúc che chở cho hắn như vậy, sao hắn còn có thể nói ra những lời ấm ức như thế với tiểu thúc chứ?
Lòng chua xót nuốt hết vào trong bụng, tiểu thiếu gia miễn cưỡng nở nụ cười: "Chỉ là không nghĩ tới tiểu thúc sẽ thành thân với Bạch tứ tiểu thư, có chút kinh ngạc thôi..... Tiểu thúc rất thích Bạch tứ tiểu thư sao?"
Giang Huyền Cẩn không chút nghĩ ngợi nói: "Không thích."
Giang Diễm kinh ngạc: "Hả?"
"Người như nàng ta, thật sự không tốt đẹp gì." Hắn xụ mặt nói: "Vừa thô lỗ vừa không phép tắc, chẳng những lúc nào cũng nói năng linh tinh, ăn còn vô cùng nhiều."
Giang Diễm nghe hoa mắt choáng váng, ấp a ấp úng nói: "Chất nhi trước kia từng gặp qua nàng một lần, còn rất... Rất phép tắc mà?"
Giang Huyền Cẩn đau lòng nhức óc mà lắc đầu: "Thoạt nhìn thì phép tắc thôi. Lời đồn đại bên ngoài cũng không phải tin đồn vô căn cứ, vị tứ tiểu thư này tuy nói ngốc thì nhìn không ngốc, nhưng khi điên điên dại dại lên, thật sự so với kẻ ngốc còn không bằng ấy."
Đang nói chuyện, Thừa Hư đã hoảng hốt đi tới.
"Chủ tử." Hắn nói: "Bên Mặc Cư xảy ra chuyện, mời ngài mau trở về một chuyến!"
Giang Huyền Cẩn sửng sốt, nhân tiện nhíu mày nói với Giang Diễm: "Ngươi xem, nhất định là nàng lại gặp rắc rối rồi."
Nói xong liền đứng lên: "Ta trở về trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
"Vâng." Giang Diễm gật đầu đáp lại, nhìn theo bóng tiểu thúc nhà mình rời đi.
Đứng ở trước cửa ngơ ngẩn một hồi, tiểu thiếu gia ngây ngốc tự trấn an bản thân. Có lẽ hắn không cưới được Bạch tứ tiểu thư cũng là tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc(*) ?
(*) Tái ông thất mã, yên tri phi phúc(塞翁失馬,焉知非福): Đến từ một giai thoại của Trung Quốc. Một ông lão ở vùng biên ải có con ngựa. Một hôm, con ngựa đi mất, họ hàng thân thích đến thăm hỏi, chia buồn, ông lão lại cười khà khà nói: "Mất ngựa biết đâu lại là cái phúc". Mấy tháng sau, con ngựa trở về, lại có một con tuấn mã của người Hồ theo về. Những người thân quen kéo đến xem con tuấn mã và chúc mừng, ông lão lại chau mày nói: "Tự dưng mà lại được tuấn mã, biết đâu lại là cái họa". Từ khi được con tuấn mã, con trai ông lão thích lắm, thường cưỡi. Một hôm, chẳng may ngã ngựa gãy chân. Người thân quen đều đến hỏi thăm, chia buồn, ông chẳng buồn rầu chút nào, thản nhiên nói: "Con trai gãy chân, biết đâu lại là cái phúc". Một thời gian không lâu sau đó, có giặc Hồ xâm chiếm. Trai tráng đều được điều động ra chiến trường. Giặc Hồ rất hung hãn và thiện chiến, trai tráng mười người chết đến chín. Con trai ông lão vì què chân, không phải đi lính nên đã bảo toàn tính mệnh. Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.
***
Giang Huyền Cẩn vừa rời khỏi Vọng Thư viện nét mặt đã trầm xuống: "Xảy ra chuyện gì?"
Linh Tú đi bên cạnh họ nhỏ giọng nói: "Chủ tử thấy ngài giấu cô nương ở sau viện, bị chọc tức rồi, nhất định phải mời ngài trở về nói chuyện."
Cô nương? Giang Huyền Cẩn rất ngỡ ngàng, từ khi nào trong viện của hắn lại giấu cô nương?
Nhớ tới cả Mặc Cư chỉ có một cô nương duy nhất, hắn biến sắc, thấp giọng khiển trách: "Hồ nháo!" Sau đó tăng tốc bước chân vội quay về.
Chỗ Tẩy Nghiên Trì hắn đã nói không được để ai bước vào, nàng có thể tìm ra Thanh Ti thì nhất định là xông vào rồi! Nhiều người như vậy cũng không biết làm gì, như vậy mà không ngăn nàng lại!
Trong lòng nổi giận, Giang Huyền Cẩn bước đi nổi giận đùng đùng, hận không thể lập tức túm lấy nàng giáo huấn một trận.
Nhưng vừa bước vào Tẩy Nghiên Trì, nghe thấy tiếng khóc òa sướt mướt đó, hắn chợt cứng lại.
Lí Hoài Ngọc ngồi yên ở bậc cửa phòng trúc, ngẩng đầu mở miệng, nước mắt rớt xuống từng chuỗi từng chuỗi một, đôi mắt sưng đỏ, tiếng khóc cũng có hơi khàn.
Hoài Ngọc nhìn xuống đất khóc, ném tay hắn ra, ủy khuất đến lập tức nức nở.
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía ám vệ bên cạnh.
Ám vệ vội vàng chắp tay: "Thuộc hạ đã ngăn cản rồi, phu nhân cứ nhất quyết phải đi vào."
"Ai chọc vào nàng?" Hắn trầm giọng hỏi.
Vậy mà lại không trách tội nàng xông vào Tẩy Nghiên Trì sao? Ám vệ không nói nên lời, lập tức cúi đầu càng thấp: "Thuộc hạ..... Thuộc hạ không biết, phu nhân từ lúc mở cửa ra đã khóc suốt."
Khóc lâu như vậy? Lông mày Giang Huyền Cẩn nhíu chặt, đưa tay nắm lấy bờ vai của nàng khiển trách: "Cũng không sợ khóc ngất chết sao?"
"Ngất chết đã ngất chết được rồi!" Hoài Ngọc nước mũi chảy ròng ròng, trừng mắt nhìn hắn: "Chàng gạt ta kim ốc tàng kiều, khẳng định là không thích ta!"
Ghét bỏ mà nhìn khuôn mặt của nàng, hắn cầm cái khăn bịt lên mũi của nàng: "Dùng sức."
Hoài Ngọc rất phối hợp xì nước mũi một trận, nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn hắn.
Giang Huyền Cẩn thấy có hơi buồn cười, nắm lấy bả vai xoay người nàng lại, chỉ vào Thanh Ti cả người đầy xiềng xích bên trong, nói: "Ngươi cảm thấy có ai kim ốc tàng kiều mà tàng thành như vậy không?"
"Sao lại không như vậy?" Nàng thút tha thút thít: "Nói không chừng là người ta không chịu đi theo chàng, sau đó bị chàng cầm tù ở chỗ này không cho đi!"
Giang Huyền Cẩn thở dài: "Trong đầu nữ nhân rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?"
"Còn có thể nghĩ cái gì?" Hoài Ngọc nói một cách hợp tình hợp lí: "Nghĩ đến người mình thích đó!"
Hơi nghẹn họng, Giang Huyền Cẩn mím môi, ném chiếc khăn tay bẩn kia đi, đổi sang một chiếc mới dán lên mặt nàng: "Đừng nói hươu nói vượn, người bên trong rất hữu dụng đối với ta, chỉ là hữu dụng mà thôi, không có cái khác."
Hoài Ngọc đem lau mặt, nói thầm: "Có tác dụng gì chứ? Nàng ta có, ta không có sao?"
"Ngươi đúng thật là không có." Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Dù sao nàng ta cũng rất hiểu rõ về Đan Dương trưởng công chúa, ngươi ngay cả dáng vẻ của người ta còn không biết."
Lí Hoài Ngọc dừng một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, rất muốn nói lão ca à, phu nhân của ngươi mới là người hiểu rõ nhất Đan Dương trưởng công chúa. Thanh Ti trước mặt nàng bây giờ cũng chỉ có thể xem như hiểu được một nửa thôi!
Nhưng nàng không thể nói như vậy, còn phải cố ra vẻ kinh ngạc mà nói: "Đan Dương trưởng công chúa?"
Giang Huyền Cẩn do dự một lát, nói với người phía sau: "Đều lui xuống đi."
"Vâng."
Đợi người đều lui hết đi, hắn mới liếc nàng hỏi: "Muốn biết?"
Hoài Ngọc ra sức gật đầu.
Suy nghĩ một lát, Giang Huyền Cẩn kéo nàng vào trong phòng trúc.
Từ khi hắn xuất hiện, ánh mắt Thanh Ti bắt đầu trở nên ác liệt, lúc này thấy hắn bước vào trong, lại càng động xiềng xích, giống như muốn bổ nhào tới.
Hoài Ngọc theo bản năng túm lấy xiêm y của hắn, để hắn lui ra sau một chút.
Giang Huyền Cẩn lườm nàng một cái, hơi cong môi, sau đó nói: "Đây là tỳ nữ bên cạnh Đan Dương trưởng công chúa, nàng ta biết tất cả bí mật về Đan Dương, nhưng không chịu nói ra, ta chỉ có thể để nàng ta lại nơi này."
Vẻ mặt Hoài Ngọc kinh ngạc: "Người ta trung thành với chủ tử không chịu tiết lộ bí mật, chàng liền nhốt người ta lại sao?"
"Không phải ta muốn nhốt." Giang Huyền Cẩn thở dài: "Mà là ta thả nàng ta đi, nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tới lấy mạng ta như cũ, vì sao ta phải thả?"
Hoài Ngọc nghiến răng trừng mắt nhìn Thanh Ti một cái.
Bảo châu chấu đá xe cái gì, bảo kiến càng rung cây cái gì! Cứ êm đẹp cao chạy xa bay không được sao? Thế nào cũng phải quay về tìm chết sao?"
Thanh Ti bị nàng trừng mắt một cái có chút không hiểu tại sao, hơi nhíu mày lại nhìn nàng.
Hoài Ngọc hỏi tiếp: "Vậy chàng nhốt nàng ta ở chỗ này, nàng vẫn không chịu nói, chàng tính nhốt đến chết à?"
"Dù sao vẫn tốt hơn thả nàng ta ra lại rơi vào trong tay người khác." Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Nàng ta chết chỉ mất một cái mạng, thả ra ngoài rơi vào tay kẻ khác, không chừng sẽ liên lụy tới bao nhiêu người nữa."
Lí Hoài Ngọc hơi chấn động.
Hắn nghĩ như vậy thật sao? Còn tưởng rằng hắn cố chấp giam giữ Thanh Ti như vậy chính là muốn cạy lời từ miệng Thanh Ti, kết quả thứ mà người này suy nghĩ còn rất nhiều.
Thả Thanh Ti ra sẽ liên lụy tới ai? Rất rõ ràng, "Tam đại dư nghiệt" một người cũng không chạy thoát. Trước mắt sở dĩ đám Từ Tiên còn bình an vô sự ở trong triều, chính là vì không có chứng cứ trực tiếp gì chứng minh bọn họ từng làm việc thay trưởng công chúa.
Lần trước Lệ Thừa Hành đến đòi Thanh Ti, chính là muốn lợi dụng khẩu cung của Thanh Ti, ra chủ ý muốn hất hết đám người Từ Tiên xuống nước. Lúc đó Giang Huyền Cẩn không đưa, nàng còn tưởng rằng hắn có âm mưu khác, không ngờ rằng hắn thật sự tiếc nhân tài, không so đo phe cánh lập trường cũng muốn che chở mấy người rường cột nước nhà.
Lẽ nào lúc đó hắn thật sự chỉ bị người khác lợi dụng mới đưa cho nàng rượu độc sao?
Hoài Ngọc hơi mờ mịt.
"Ngươi còn muốn biết cái gì, cứ hỏi đi." Giang Huyền Cẩn thản nhiên nói: "Trở thành phu thê, ta sẽ không giấu diếm ngươi."
Hào phóng như vậy sao? Lí Hoài Ngọc có hơi không dám tin, cầm lấy cánh tay của hắn trợn tròn mắt: "Chàng không sợ ta tiết lộ ra ngoài sao?"
"Tiết lộ ra ngoài đối với ngươi có lợi ích gì?" Hắn lạnh lùng nói: "Từ khoảnh khắc bái đường với ta, tính mạng của ngươi đã buộc trên người ta rồi, nếu ta không xong, ngươi cũng sẽ không có những ngày tháng tốt đẹp."
Dường như cũng phải, nếu nàng thật sự là Bạch Châu Cơ, lời này không có một chút khuyết điểm nào.
Đáng tiếc nàng lại không phải.
Nhếch miệng mỉm cười, Hoài Ngọc cảm động ôm lấy cánh tay của hắn cọ cọ: "Ta nhất định sẽ không bán đứng chàng đâu!"
Đánh mắt liếc nàng, hắn nói: "Vì một phạm nhân mà khóc lâu như vậy, có mệt không?"
"Không mệt!" Đôi mắt khóc lóc đã sáng lên, tràn đầy ánh sáng nhìn hắn: "Đổi lại chàng có thể thẳng thắn đối đãi với ta, ta khóc bất tỉnh thật cũng không sao!"
Nói xong, kiễng chân lên hôn một cái trên cằm hắn.
Giang Huyền Cẩn dừng lại, liếc một cái sang bên cạnh liền đen mặt lại, nghiến răng nghiến lợi lôi nàng ra, nói: "Ngươi coi nơi này không có ai sao?"
Thanh Ti ở bên góc tường kinh ngạc nhìn bọn họ, ánh mắt kia giống hệt như thấy quỷ.
Hoài Ngọc thỏa mãn không để ý mà xua tay: "Dù sao nàng ấy cũng không nói gì, sợ gì chứ?"
"..."
Không có cách nào giao lưu với loại người mặt dày này, Giang Huyền Cẩn vung tay, quay đầu muốn đi ra ngoài.
"Này!" Hoài Ngọc gọi hắn lại, hỏi: "Ta cảm thấy cô nương này rất thú vị, bây giờ đang buồn chán, có thể để ta ở đây tâm sự chuyện phiếm cùng nàng không?"
Chuyện phiếm? Giang Huyền Cẩn tức giận nói: "Nếu ngươi có thể khiến nàng ta mở miệng nói hơn một câu, hoa rơi sông chảy đều sẽ đảo ngược nửa tháng!"
"Thật không?" Hoài Ngọc không phục: "Vậy ta càng phải khiến nàng mở miệng!"
Quay đầu nhìn nàng một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Đừng vượt quá đường kẻ dưới chân ngươi, ngoài ra thì tùy ngươi."
Tuy ngữ khí này không tốt lắm, nhưng lời nói đã là dung túng cho nàng lên trời rồi. Hoài Ngọc vui mừng ra mặt, ánh sáng trong mắt xoay tròn lưu chuyển.
Thấy nàng cuối cùng cũng vui vẻ, Giang Huyền Cẩn mím môi, cũng quên mất bản thân vừa nãy còn muốn giáo huấn nàng, chỉ gọi người tới thấp giọng căn dặn: "Lấy cho nàng một cái ghế tới."
Ám vệ run rẩy trong gió: "Chủ tử, đây... Không có việc gì sao?"
Không phải nói chỗ này không ai có thể vào được sao? Bây giờ tốt rồi, chẳng những cho vào, còn muốn lấy ghế tới để nàng nói chuyện phiếm?
Mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi hỏi: "Có việc gì sao?"
Ám vệ chắp tay, cũng không nhiều lời, nhanh nhẹn chuyển ghế tới, đặt vào trong phòng rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Hoài Ngọc ngồi xuống, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Thanh Ti. Giang Huyền Cẩn tưởng nàng sẽ nói cái gì, kết quả nàng mở miệng chính là câu: "Cô nương, đã bao lâu rồi ngươi không tắm rửa?"
"..." Thanh Ti nhíu mày nhìn nàng một cái, không lên tiếng.
Hoài Ngọc thở dài: "Ngươi nói ngươi việc gì phải khổ như thế? Ngoan ngoãn nghe lời đem hết chuyện người ta muốn nghe nói cho người ta, không phải sẽ có thể tắm rửa ăn cơm thoải mái ngủ trên giường rồi sao? Bị trói như vậy, vết thương có đau không?"
"Lúc trước ta cũng bị thương, y nữ nói miệng vết thương bị dính nhiều bụi đất sẽ dễ bị sốt cao, càng sốt cao càng không ngừng được, người rất dễ chết. Ngươi nhìn ngươi xem, tuổi tác đang rất tốt, vì sao lại nghĩ không thông chứ?"
"Quân Thượng là một người tốt, chàng ấy cũng không phải thật sự muốn hại chủ tử nhà ngươi. Ngươi hung dữ nhìn chằm chằm hắn như vậy làm cái gì? Nhìn chằm chằm lâu như vậy không cảm thấy tướng mạo chàng rất động lòng người sao?"
"Ngươi lại nói bậy bạ cái gì đó!" Người sau lưng trách nàng một tiếng.
Làm bộ như không nghe thấy, ánh mắt Hoài Ngọc nhìn xoáy vào Thanh Ti, nói một câu: "Nếu có thể yên lành sống tiếp, vì sao lại nhất định muốn chết?"
Xiềng xích bên góc tường hơi động, Thanh Ti ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Lí Hoài Ngọc mỉm cười với nàng, cười đến rất dịu dàng.
Tuy Thanh Ti cuối cùng vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng khi rời khỏi Tẩy Nghiên Trì, Giang Huyền Cẩn rất bất ngờ: "Sao ngươi nói nhiều như vậy?"
Một người nói cả nửa ngày, vậy mà có thể không cần nghỉ ngơi!
Miệng lưỡi Hoài Ngọc khô khốc nói: "Còn không phải đều vì chàng sao?"
"Sao?" Có quan hệ gì tới hắn?
"Chàng nói nàng ta hữu dụng đối với chàng, ta sẽ giúp chàng khuyên giải, nói không chừng cô nương kia ăn mềm không ăn cứng(*), bị ta thuyết phục, bằng lòng giúp chàng thì sao?" Nàng nghiêm trang nói: "Ngày mai ta còn đến nói tiếp."
(*) Ăn mềm không ăn cứng: Có thể thương lượng, đừng đe dọa nhau mà không xong việc.
"Cần gì phải làm khổ mình?" Hắn lắc đầu.
Đột nhiên Lí Hoài Ngọc dừng bước chân, nghéo nghéo tay về phía hắn: "Ta nói cho chàng một bí mật."
Nghi hoặc nhìn nàng một cái, Giang Huyền Cẩn cúi đầu xuống.
Trong mắt hiện lên một tia cười gian đắc ý, Hoài Ngọc duỗi tay nhanh chóng ôm lấy cổ hắn, há miệng liền ngậm lấy cánh môi hắn, hơi dùng sức mút "Chụt" một tiếng lại buông ra.
"Chàng vô cùng ngọt, ta chẳng thấy khổ chút nào." Nàng cười.
Trán đỡ trán, trên môi có một loại tê dại nói không nên lời, Giang Huyền Cẩn giật mình ngẩn ra một hồi, đợi nghe rõ lúc sau nàng nói gì, yết hầu khẽ động, có chút bực bội lại có chút xấu hổ. Hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn ở trong cổ họng mãi không nói ra được.
Hoài Ngọc nhìn thấy dáng vẻ này của hắn liền vui vẻ, ôm lấy thắt lưng hắn dỗ dành: "Đừng ngượng ngùng, đừng nóng giận, đừng vội mắng ta, ta nói thật đó! Nếu có thể, ta muốn hái sao sáng ánh trăng trên trời xuống nhét hết vào lòng chàng!"
Hắn quay đầu đi, bên tai hơi đỏ lên, ngữ khí có chút hung dữ: "Lại nói hươu nói vượn, ta mang ngươi ném vào trong hồ!"
Gió nhè nhẹ thổi tới, trong Tẩy Nghiên Trì bên cạnh nổi lên gợn sóng, làm bay tới chút hương thơm trên mặt nước. Cô nương xinh xắn hoạt bát đứng phía trước mặt một công tử cao lớn ôm chặt lấy thắt lưng hắn, ngẩng đầu híp mắt cười nhìn hắn. Công tử xoay đầu về một bên, vẻ mặt có chút cáu giận, nhưng lại để nàng ôm tùy ý, cũng không gạt tay nàng ra.
Buổi trưa, lão thái gia truyền lệnh xuống các phòng các viện, Giang Thâm khẽ ngâm nga điệu dân gian đi trên đường, vừa qua Nguyệt môn liền bắt gặp đôi chim én mới cưới này.
Hoài Ngọc nắm tay Giang Huyền Cẩn đi phía trước, tâm tình xem ra không tồi, bước chân cũng nhảy nhảy lên, Giang Huyền Cẩn theo sau, ánh mắt thoạt nhìn có hơi ghét bỏ nàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để nàng dắt đi như một con sói dịu dàng ngoan ngoãn.
Cằm Giang Thâm đều kinh ngạc mà muốn rớt xuống, vừa đảo mắt liền mỉm cười đi tới cản đường: "Tam đệ, đệ muội, trùng hợp quá ha!"
Giương mắt lên nhìn hắn, ghét bỏ trong mắt Giang Huyền Cẩn không giảm mà còn tăng thêm: "Đều phải đi tới Hồng Nguyện Các."
Chuyện gặp phải nhau là nhất định rồi. Trùng hợp cái gì mà trùng hợp!
Bị hắn làm nghẹn họng, Giang Thâm rất đau lòng quay đầu cáo trạng: "Đệ muội xem, đã nhiều ngày nay Tam đệ vẫn luôn không có sắc mặt tốt với ta."
"Không sao." Hoài Ngọc nói: "Chàng ấy cũng không có sắc mặt tốt với muội."
"Vậy cũng không giống nhau." Giang Thâm lắc đầu: "Đệ muội là không biết, lúc trước muội bị thương..."
Lòng hiếu kì của Lí Hoài Ngọc bị gợi lên: "Lúc trước muội bị thương thì làm sao?"
"Không làm sao cả." Giang Huyền Cẩn kéo nàng đi về phía trước: "Thời gian không còn sớm, đừng để trưởng bối đợi lâu."
"Này, chàng để huynh ấy nói hết đi đã!" Nàng bất mãn phồng miệng: "Ta muốn nghe!"
"Không có gì hay để nghe đâu."
"Giang Giới." Nàng làm nũng.
"Vô dụng." Một tay kéo nàng vào trong Hồng Nguyện Các, Giang Huyền Cẩn quay đầu lại, nhìn Nhị ca nhà mình ở phía xa xa một cái.
Vốn Giang Thâm đang cười xem diễn trò lại bị hắn liếc một cái tê rần sau lưng như vậy, ý cười nháy mắt đã thu lại, sợ run cả người.
Dùng bữa dưới mí mắt của lão thái gia, Giang Huyền Cẩn lo lắng người bên cạnh này sẽ ăn như hổ đói sau đó bị giáo huấn một trận. Nhưng làm hắn bất ngờ là từ lúc bắt đầu nhấc đũa, Hoài Ngọc không nói một câu nào, không những nhai kĩ nuốt chậm, khuôn mặt còn mang theo ý cười, trong khi giơ tay nhấc chân cũng không có chút sai sót.
Trưởng bối trên bàn cũng không nhịn được mà ném ánh mắt tán thưởng qua. Hoài Ngọc mỉm cười gật đầu đáp lại.
Giang Huyền Cẩn nghĩ, lẽ nào người này thật sự đã đi học phép tắc?
Nhưng trong đầu vừa mới nổi lên ý niệm này, dưới bàn đã có một cái chân ngoắc ngoắc vào chân hắn, mũi chân nhẹ nhàng vạch giày của hắn ra, sau đó cuốn vào, luẩn quẩn quanh chân của hắn.
Một ngụm canh súyt chút nữa sặc trong cổ họng, Giang Huyền Cẩn ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh.
Lí Hoài Ngọc vẫn mỉm cười như cũ, chỉ là lúc cười với hắn, trong mắt có thêm ba phần gian xảo, động tác trên chân rõ ràng rất lớn mật, cơ thể lại vẫn ngồi đến thẳng tắp như thế.
Ngươi làm gì? Hắn trừng nàng.
Còn có thể làm gì, trêu ghẹo chàng đó! Nàng cười rất đoan trang.
Giang Huyền Cẩn xanh mặt, để bát canh xuống, muốn rút chân người này ra ngoài, nhưng người này lại có bản lĩnh duỗi cả hai cái chân tới, cuốn chặt lấy hắn không buông.
"Tam đệ làm sao vậy?" Giang Sùng ngồi đối diện thấy không đúng lắm, buông đũa xuống hỏi hắn: "Không thoải mái sao? Sao mặt lại đỏ thành như thế?"
Nói xong chợt nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng cười.
Gân xanh bên thái dương nhảy lên, hắn nghiến răng cầm đũa tiếp tục dùng bữa, tiếp tục, bình tĩnh, dùng bữa.
Sau bữa trưa từng người đều tự cáo lui, Giang Huyền Cẩn cản Giang Thâm lại.
"Nhị ca đã chuẩn bị tốt tham gia tuyển sĩ năm nay chưa?" Hắn ân cần hỏi.
Giang Thâm vừa nghe lời này liền lùi hai bước về phía sau: "Không phiền Tam đệ nhọc lòng, Nhị ca không có dự định tham gia."
"Vậy sao?" Giang Huyền Cẩn hơi kinh ngạc: "Vậy vì sao sổ con của Bạch Ngự Sử trình lên trên lại có tên của Nhị ca?"
"Cái gì?" Giang Thâm ngạc nhiên: "Không phải chứ? Ta không có trình báo!"
Giang Huyền Cẩn trầm ngâm một lát, nói: "Có thể là ta nhìn nhầm rồi."
"Này này! Tam đệ đừng đi, tên của ta thì đệ nhìn nhầm thế nào được!" Giang Thâm nôn nóng, đi theo cạnh hắn, nói: "Nếu có thật, thì hơn phân nửa là đại ca thêm vào rồi, đệ biết ta không có lòng dạ nào nhập sĩ mà, tranh thủ nghĩ cách giúp ta đi!"
Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Đã đưa bệ hạ xem qua rồi, không có biện pháp khác."
Nếu hắn không được tuyển, sẽ làm mất mặt của Giang gia, sẽ bị lão gia đánh chết. Nếu hắn được tuyển, vậy thì càng tức giận, hắn căn bản không muốn trà trộn vào chốn quan trường! Vẻ mặt Giang Thâm đau khổ, nhất thời cảm thấy bầu trời sụp xuống.
Giang Huyền Cẩn không để ý nhiều đến hắn, để một mình hắn kêu rên phía sau, kéo Hoài Ngọc đi về phía Mặc Cư.
"Nhưng chàng như vậy thì dáng vẻ của ta không tốt!"
"Không sao."
Lí Hoài Ngọc quả thực dở khóc dở cười, giương nanh múa vuốt giãy dụa, lại bị hắn giữ cứng đờ lại. Vừa trở về lầu chính, nàng đã bị hắn ôm trực tiếp vào giường.
"Chơi vui không?" Hắn hỏi.
Đương nhiên Hoài Ngọc biết hắn đang hỏi cái gì, hì hì ngây ngô cười, ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh màn: "Còn có thể."
Cười nhạo một tiếng, hắn duỗi tay nắm lấy mắt cá chân của nàng.
"Oa a a!" Dừng tay! Đừng nắm đừng nắm!" Hoài Ngọc bị động tác này của hắn dọa quá sức, vội vàng vừa thở dài vừa chắp tay: "Chân ta bị thương mới khỏi chưa được bao lâu, bây giờ còn có sẹo nữa!"
Lúc đó vì dùng khổ nhục kế, nàng xê tảng đá đập vào chân một cái, kết quả da trên mắt cá chân bị chà xát mất vài miếng, kết vảy rồi chạm vào vẫn đau.
"Mới khỏi chưa bao lâu?" Mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi nói: "Vừa rồi lại rất linh hoạt đấy."
Hoài Ngọc mếu máo: "Ai gạt chàng chuyện này chứ? Rõ ràng buổi sáng còn nói phải thẳng thắn đối đãi, vừa chớp mắt đã không giữ lời hứa rồi."
Nhắc đến chuyện này, Giang Huyền Cẩn hơi buồn bực: "Miệng hắn có thể có lời hay gì chứ?"
"Vậy chàng nói." Hoài Ngọc cười, chớp mắt nhìn hắn: "Lúc ta bị thương chàng làm cái gì?"
Giang Huyền Cẩn ngậm miệng không lên tiếng, ánh mắt bay lơ lửng.
Đôi mắt hắn ngày thường vốn đã rất đẹp, lúc trầm ngâm nhìn người sẽ không giận mà uy, nhưng hoảng hốt như bây giờ lại lộ ra chút vẻ con nít ướt át, vừa vô tội vừa chột dạ.
Sắc đẹp ở trước mặt, Hoài Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, xoay người đè ngược hắn xuống chăn, nằm lên ngực hắn cúi đầu chống lên chóp mũi của hắn.
"Nói hay không?" Nàng cười lưu manh: "Không nói ta sẽ hôn chàng."
Hô hấp ấm áp đan cùng một chỗ, Giang Huyền Cẩn giật mình, có hơi phát cáu: "Rõ ràng nên so đo là ta, vì sao lại là ngươi tới hỏi ta?"
Cúi đầu mổ hắn một cái, nàng nhếch miệng cười: "Ai bảo da mặt chàng không dày bằng ta?"
"..." Thứ lí lẽ hợp tình hợp lí này, da mặt đích thực là phải đủ dày.
Giang Huyền Cẩn muốn nhấc nàng lên, nhưng người phía trên đã sớm đoán được, lập tức duỗi tay nắm chặt hai tay hắn, chân vắt ngang ngồi trên hông hắn, cúi đầu lại mổ hắn cái nữa: "Ngươi dám phản kháng ta sẽ còn hôn ngươi!"
"Ta không phản kháng." Hắn có hơi giận: "Vì sao ngươi cũng hôn ta?"
"Ngại quá." Cúi đầu lại mổ hắn cái nữa, Hoài Ngọc cười đến ánh mắt sóng sánh: "Chàng rất đẹp, ta không nhịn được."
"..."
Kiểu hôn chuồn chuồn lướt nước, từng cái từng cái rơi trên mặt hắn, trên chóp mũi, trên trán, người bên trên hình như nghiện rồi, hôn qua hôn lại hắn vài vòng, lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy tình ý. Tay vuốt ve lòng bàn tay hắn, cúi đầu phủ lên môi hắn.
Giang Huyền Cẩn không phải người nặng ham muốn, thậm chí có thể nói, nhiều năm thanh tâm quả dục như vậy, đều sắp ném hồng trần đi mất rồi. Nhưng lúc này bị nàng đè xuống trêu đùa như vậy, ánh mắt hắn hơi mờ mịt, yết hầu cũng không nén được mà chuyển động lên xuống. Trong nháy mắt nàng hôn xuống, hắn ngẩng đầu, mở miệng nghênh đón tới.
Môi răng cùng hợp lại, vừa đứng đắn phút chốc đã bá đạo, đưa tay xoa nhẹ sau gáy của nàng, đưa dần xuống phía dưới mà bóp một cái.
Hoài Ngọc mở to mắt, kêu rên một tiếng muốn đẩy ngực người này, nhưng sức lực kém xa, giãy dụa hai cái lại bị người đè xuống. Tiếp đó trời đất xoay tròn, người trước mặt khom người chống trên giường, đem nàng ngăn ở vách tường trong cùng, tham lam mà hôn nàng.
Không còn bình tĩnh cứng ngắc như vừa nãy, hô hấp của hắn nóng rực, động tác cũng có chút vội vàng. Vừa hôn vừa duỗi tay vân vê vòng eo tinh tế của nàng, xương ngón tay nổi lên, khớp tay cũng trở nên trắng bạch. Một luồng khí nóng từ yết hầu lan tràn đến ngực, cơ thể đã phát run khe khẽ.
"Giang Giới?" Hoài Ngọc bị hắn hôn đến không thở nổi, không dễ dàng gì mới đẩy được môi của hắn ra, giọng nói cũng khàn khàn mang theo âm mũi.
Giang Huyền Cẩn dừng động tác một chút, nhẹ nhàng thở gấp vài hơi, tiếp theo hôn xuống càng sâu.
Hoài Ngọc dịu dàng mà đòi lấy hắn, đầu óc bị hắn hôn đến choáng váng mơ hồ, muốn nói cái gì nháy mắt đã quên rồi, chỉ mơ mơ màng màng nghĩ, nhìn mặt người này cứng rắn như thế, sao môi lại mềm được như vậy....
Trong phòng có hơi nóng, ý thức của nàng cũng có chút hoảng hốt, trong mơ hồ dường như nghe thấy phía cửa vang lên âm thanh.
"Cộc cộc cộc..."
Cánh cửa vang lên thật!
Giãy dụa đẩy người phía trên ra, Hoài Ngọc thở gấp nói: "Có người!"
Không kiên nhẫn bắt lấy tay của nàng, Giang Huyền Cẩn khẽ rên: "Đừng quản."
Cái gì mà "Đừng quản" chứ? Hoài Ngọc dở khóc dở cười, tránh nụ hôn của hắn, nói: "Cửa không khóa!"
Giương mắt nhìn nàng, trong mắt hắn tràn đầy vẻ không vui.
Nàng vội vàng dịu dàng dỗ dành: "Đi xem có chuyện gì trước có được không?"
Giang tiểu công chúa hừ lạnh, buông nàng ra bước xuống giường, cực kì nóng nảy một tay kéo cửa ra.
Thừa Hư gọi một lát cũng không thấy ai đáp lại, đang muốn duỗi tay đẩy cửa vào thì thấy cửa "Xoát" một tiếng bị đẩy ra, mang theo một luồng gió.
Chủ tử của hắn đứng ở cửa, ánh mắt nhìn hắn xen lẫn băng lạnh mùa đông.
"Chủ..... Chủ tử." Chân Thừa Hư bị dọa mềm nhũn: "Gấp..... Việc gấp!"
"Nói."
"Từ Tiên Từ tướng quân một canh giờ trước bị lục soát được hai nươi vạn lượng kim ngân ở trong nhà, trước mắt đã bị Đình Úy đích thân áp giải vào đại lao rồi!"
"Cái gì?" Hai người trong phòng cùng đồng thanh kêu lên.
Giang Huyền Cẩn sửng sốt, quay đầu nhìn lại thấy y phục Hoài Ngọc không chỉnh tề đã nhảy xuống giường, vội vàng chạy về phía hắn.
"Bang!" Đột nhiên cửa bị đóng mạnh, lại một trận gió thổi tới, thổi đến Thừa Hư có chút mờ mịt.
Giang Huyền Cẩn đi vài bước tới cản nàng, nhíu mày hỏi: "Ngươi làm gì?"
"Từ Tiên đó!" Lí Hoài Ngọc cầm lấy tay áo hắn vội vàng nói: "Lúc này xảy ra chuyện, nhất định là có người muốn hại hắn!"
Nói ra miệng, đột nhiên nhớ tới thân phận hiện tại của bản thân, lại vội vàng bổ sung một câu: "Hắn là đại ca của Lục Cảnh Hành, hôm qua không phải còn đến đỡ trận giúp ta sao?"
Giang Huyền Cẩn tức giận nói: "Sự thật như thế nào ngươi vẫn không rõ, sao có thể kết luận nhanh như vậy?"
Hoài Ngọc rất kinh ngạc nhìn hắn: "Chàng không rõ Từ tướng quân sao? Ngay cả nữ nhi khuê các như ta cũng biết, hắn là một người chiến công hiển hách trung quân vì nước!"
"Vậy cũng không thể chứng minh hắn hoàn mỹ không có khuyết điểm."Duỗi tay ôm nàng về giường, Giang Huyền Cẩn nói: "Ta đi xem trước."
Hoài Ngọc có hơi tức giận sự bình tĩnh của hắn, nhưng vừa nghĩ lại, vốn người này không có giao tình gì với Từ Tiên, nói chuyện lí trí một chút cũng không có gì đáng trách. Vì thế thu lại cảm xúc thay y phục cho hắn.
Đổi sang một thân y phục chỉnh tề, Giang Huyền Cẩn đột nhiên hỏi nàng một câu: "Quan hệ của ngươi với Lục Cảnh Hành, thật sự tốt như vậy sao?"
Hoài Ngọc sửng sốt, tưởng rằng hắn đang hoài nghi chuyện gì, vội vàng lắc đầu: "Cũng chỉ là biết nhau từ sớm, hắn thấy ta đáng thương nên chiếu cố ta nhiều hơn chút."
"Còn ngươi?"
"Còn ta cái gì?" Hoài Ngọc mờ mịt: "Ta không có cái gì, báo đáp hắn không được, cũng chỉ có thể nhớ kĩ ân tình của hắn."
Liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn không nói gì, mang Thừa Hư ra khỏi cửa.
Hoài Ngọc ngẩn ra ngồi trên giường phát ngốc một hồi, nhớ tới điểm gì đó, chỉnh lại xiêm y liền chạy đến Tẩy Nghiên Trì.
"Phu nhân." Bây giờ ám vệ không cản nàng nữa, không cần nàng nói chủ động đi tới mở khóa cho nàng.
Hoài Ngọc đi vào trong đóng cửa lại, hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại.
"Thanh Ti." Nàng nhỏ giọng nói: "Từ Tiên xảy ra chuyện rồi."
Xiềng xích trong góc tường "Ào ào" vang lên một tiếng, Thanh Ti đột nhiên mở mắt ra, nhíu mày nhìn nàng.
Nghiêng tai nghe ở bên ngoài cửa không thấy động tĩnh gì, Hoài Ngọc nhấc chân vượt qua đường kẻ trên mặt đất.
Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, gần như Thanh Ti lập tức đứng dậy, đưa tay kẹp chặt lấy cổ của nàng, dồn sức khống chế.
Hô hấp nghẽn lại, nhưng Hoài Ngọc không kêu lên, phản ứng đầu tiên là đưa tay nắm lấy xiềng xích bên tay nàng hạ xuống từ từ, không có nó phát ra tiếng ồn quá lớn.
Thanh Ti chế trụ cổ họng của nàng, cúi đầu lướt mắt nhìn động tác của nàng, nghi hoặc mà nhìn lại nàng.
"Ngươi..." Khó khăn thở hổn hển vài hơi, Hoài Ngọc bật cười: "Ngươi theo ta tám năm, đây là lần đầu tiên động thủ với ta."
Tám năm? Thanh Ti sững sờ, đang cảm thấy khó hiểu lại nghe nàng nói: "Không phải nói muốn bảo vệ ta một đời an khang, không chết không bỏ sao?"
....
Nô tì Thanh Ti, nguyện bảo vệ điện hạ một đời an khang, không chết không bỏ!"
Trán của người đó gõ trên mặt đá cẩm thạch lạnh như băng, hướng tới tiểu cô nương đang khóc oa oa trên chiếc giường nhỏ bằng gỗ keo trịnh trọng hứa hẹn. Từng câu từng chữ, nói rất có khí phách.
Trong lòng Thanh Ti chấn động, bỗng chốc buông tay ra, hoảng hốt nhìn nàng.
Hoài Ngọc nhẹ nhàng buông xiềng xích của nàng ra, bịt miệng ho khan hai tiếng, tức cười nói: "Vốn còn đau lòng ngươi bị thương, nhưng lực đạo này xem ra cũng không cần ta lo lắng rồi."
Miệng đóng rồi lại mở, Thanh Ti giật mình nhìn nàng, đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt của nàng, lại hoảng hốt phát hiện bản thân máu bẩn đầy tay, vội vàng đưa tay ra sau lưng cố gắng chà xát. Đôi mắt nhìn nàng không chớp một cái nào, vừa khiếp sợ vừa ngờ vực.
Hoài Ngọc đang muốn nói thêm vài câu, cửa phòng trúc đột nhiên bị đẩy ra.
"Phu nhân!" Ám vệ ngoài cửa vọt đến, nhìn thấy nàng che cổ, cả người đầy bụi đất ngồi trên mặt đất. Hít vào mấy ngụm khí lạnh, hắn tiến lên đã rút đao nhắm vào Thanh Ti.
"Này này!" Hoài Ngọc nhíu mày: "Ngươi làm gì thế?"
Ám vệ cắn răng: "Thuộc hạ đến bảo vệ người!"
Hoài Ngọc dở khóc dở cười, che cổ nói: "Dựa vào phản ứng này của ngươi, nàng thật sự muốn giết ta, bây giờ ngươi vào đây sẽ nhìn thấy chính là thi thể. Thu đao lại đi."
Ám vệ sửng sốt, cúi đầu mới phát hiện nàng vượt quá đường kẻ trên mặt đất, mà Thanh Ti bên cạnh cũng không có động tác gì.
"Ta nói chuyện với nàng xong rồi, nàng sẽ không làm hại ta." Hoài Ngọc nói.
Ám vệ trừng mắt, rõ ràng là không tin. Hoài Ngọc lập tức đứng dậy, mang cổ của mình tới trước mặt Thanh Ti.
"Phu nhân." Ám vệ sợ tới mức khẽ quát lên một tiếng, cất bước muốn tiến lên, lại thấy cô nương cả người đầy xiềng xích kia không những không động thủ, ngược lại còn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Vậy mà cười rồi!
Cái này không chỉ là ám vệ, Lí Hoài Ngọc cũng kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn nàng, muốn xem xem Thanh Ti cười lên sẽ có bộ dạng như thế nào.
Nhưng những sợi tóc rối tung cản trước mặt, nụ cười giấu ở bên trong, chợt lóe lướt qua.
Thở dài tiếc nuối, Hoài Ngọc đứng thẳng người nhìn ám vệ hỏi: "Trong Mặc Cư này, có chỗ nào bí mật một chút, có thể giấu người hay không? Là loại có thể khiến người ta lục soát cũng không thấy cái gì ấy."
Ám vệ lắc đầu: "Quân Thượng vẫn chưa bố trí tư lao(*)."
(*) Tư lao: Ngục riêng, nhà tù riêng.
Ngay cả cái phòng trúc này cũng vì nhốt Thanh Ti mà chuyển ra khỏi thư phòng.
Lí Hoài Ngọc nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Thế này không được, phải nhanh chóng tìm một chỗ."
"Phu nhân muốn làm gì?" Ám vệ hỏi.
"Cứu người." Hoài Ngọc đáp.
"..."
Lúc Giang Huyền Cẩn tới nha môn đình úy, bên trong đã có không ít người đang đứng. Thấy hắn đến, Liễu Đình Úy từ trong đám người đi ra, đích thân nghênh đón.
"Quân Thượng." Sắc mặt hắn vui mừng nói: "Sao ngài cũng đến đây?"
Nhìn lướt qua người trong viện, Giang Huyền Cẩn nói: "Nghe nói ngươi bắt Từ Tiên."
"Tin tức truyền đi đúng là nhanh thật." Liễu Vân Liệt mỉm cười lắc đầu, dẫn hắn đi ra sau đình, đến trước một nhà kho, mở cửa ra để hắn nhìn một chút.
"Lúc này là bắt cả người lẫn tang vật. Từ Tiên biện giải cũng không thể biện giải!"
Kim ngân chất đống thành núi, nhìn rất có lực chấn động, Giang Huyền Cẩn nhíu mày hỏi: "Là lục soát từ nhà hắn ra sao?"
"Đương nhiên, nếu không sao ta có thể tùy tiện nhốt hắn vào đại lao được?" Liễu Vân Liệt nói xong, cảm thấy thái độ của hắn có chút không bình thường, ý cười chậm rãi thu lại.
"Quân Thượng." Hắn nhìn Giang Huyền Cẩn nói: "Mấy ngày nay trong triều có không ít người nói ngươi bắt đầu cùng dòng với những người Từ Tiên, Hàn Tiêu, lẽ nào là thật sao?"
"Lời đồn ở đâu ra?" Giang Huyền Cẩn nói: "Bản quân nhập sĩ tám năm có lẻ, ngươi có từng gặp bản quân cùng dòng với ai không?"
"Nhưng......" Ánh mắt Liễu Vân Liệt kì lạ nói: "Có người nói ngươi lật lại án cũ của Đan Dương trưởng công chúa, hơn nữa đại hôn hôm qua của ngươi, những người Từ Tiên cũng đều tới góp náo nhiệt..... Khó tránh khiến người ta nghĩ nhiều."
Dừng lại một chút, lại nói: "Nếu là không có, Vân Liệt xin bồi một lễ với Quân Thượng."
Hơi thu ống tay áo lại, Giang Huyền Cẩn hỏi: "Ai nói cho ngươi ta đang lật án cũ của Đan Dương?"
"Trên đời này nào có bức tường nào ngăn được gió?" Liễu Vân Liệt buông mắt: "Cũng giống như ta vừa mới bắt được người, Quân Thượng đã nghe thấy tin tức chạy đến. Chỉ cần là chuyện đã xảy ra, dù thế nào cũng sẽ có người biết."
Giang Huyền Cẩn trầm mặc.
Trước viện có một người chạy đến, giống như đang tìm gì đó xung quanh, nhìn thấy bọn họ ở bên này, ánh mắt sáng lên, xách áo choàng bước nhanh tới.
"Liễu Đình Úy, Quân Thượng!" Trên mặt Lệ Thừa Hành tràn đầy ý cười, giống như trước kia chưa từng có xung đột gì với Giang Huyền Cẩn, đi tới chắp tay hành lễ.
Mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi nhìn hắn, trái lại Liễu Vân Liệt mở miệng hỏi: "Lệ đại nhân có việc sao?"
"Biết được Đình Úy đại nhân bắt được sâu mọt, hạ quan đặc biệt đến chúc mừng, nhân tiện......." Nhìn Giang Huyền Cẩn một cái, hắn cười nói: "Nhân tiện cung cấp cho đại nhân một manh mối lớn hơn."
"Cái gì?" Liễu Vân Liệt tò mò.
"Trên người Từ tướng quân không chỉ có một tội tham ô đâu, còn dính dáng đến trưởng công chúa nữa! Có một nhân chứng quan trọng là Thanh Ti, bị nhốt ở trong phủ của Tử Dương Quân. Nếu đại nhân đưa ra câu hỏi, chắc chắn sẽ có thể thu hoạch được."
Thanh Ti? Liễu Vân Liệt kinh ngạc, nghiêng đầu hỏi: "Nàng ta ở quý phủ của ngươi, sao không nói cho ta biết?"
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn rất khó coi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lệ Thừa Hành, giống hệt như muốn nhìn chằm chằm hắn đến xuyên thủng một cái lỗ.
Nét mặt Lệ Thừa Hành tươi cười nói: "Quân Thượng chớ trách, hạ quan cũng chỉ là có chuyện nói thẳng thôi."
Nói xong, lại kề vào bên tai Liễu Vân Liệt nói: "Đại nhân mau đi bắt người, ngàn vạn lần đừng để Quân Thượng có cơ hội rời đi."
Nghe thấy có lý, Liễu Vân Liệt lập tức hô một tiếng: "Người đâu!"
"Nếu ngươi trực tiếp giao người ra, ta sẽ không cần soát." Liễu Vân Liệt giận dữ nhìn hắn: "Nhưng ngươi lại cất giấu một người quan trọng như vậy mà không để ta biết, Huyền Cẩn, ngươi suy nghĩ cái gì?"
"Đương nhiên là muốn bao che cho dư nghiệt của trưởng công chúa rồi." Lệ Thừa Hành cười chắp tay: "Hạ quan chính là từng hiểu biết qua."
"Lệ đại nhân." Không đợi Giang Huyền cẩn nổi giận, lúc này Liễu Vân Liệt liếc hắn một cái, lạnh giọng nói: "Trước khi chuyện tra ra manh mối, nói xấu Quân Thượng là đại tội."
Lệ Thừa Hành kinh ngạc, vội vàng cúi đầu.
Liễu Vân Liệt lại nhìn về phía Giang Huyền Cẩn: "Đi cùng ta một chuyến."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT