Giang Huyền Cẩn đi rất nhanh, nhưng ôm nàng rất vững vàng, Lí Hoài Ngọc ngửi thấy mùi phật hương thoang thoảng ở trên người hắn, suýt chút nữa thì ngủ mất.
"Chủ tử!" Có tiếng người thỉnh an, âm thanh vang dội khiến nàng sợ tới mức run lên một cái liền tỉnh táo lại.
Mở mắt to ra nhìn nhìn, hóa ra đã tới bên ngoài cửa Mặc cư, bước chân của người ôm nàng thoáng dừng lại, giống như đang do dự chuyện gì đó. Thấy vậy, Hoài Ngọc lập tức kêu "A" lên một tiếng.
"Làm sao?" Giang Huyền Cẩn khó hiểu nhìn nàng.
Lí Hoài Ngọc nước mắt lưng tròng: "Còn có thể làm sao nữa, chân đau a!"
Giang Huyền Cẩn hơi mím môi, thở dài trong im lặng, cuối cùng thì vẫn ôm nàng sải bước vào trong viện.
Hoài Ngọc thò đầu ra đánh giá, lúc sáng tới đây, nàng vừa mới lướt qua tường viện bên ngoài thì đã bị người phát hiện, còn chưa kịp nhìn qua cách bố trí trong viện này. Bây giờ đảo mắt qua, ánh mắt dồn vào một chỗ, đình đài lầu gác đan xen rất thú vị. Tuy chỉ là một cái sân nhỏ trong viện, nhưng sắp xếp thật sự rất tinh tế, mái hồi tuyệt diệu, khiến nàng thật muốn vỗ tay khen tuyệt.
Tử Dương Quân là Tử Dương phong chủ một phương, theo lý hắn và các Quân Thượng khác đều giống nhau, nên canh giữ đất phong*. Nhưng Tiên hoàng rất thiên vị cho Giang Huyền Cẩn, đã phong đất lại còn giữ hắn ở lại Kinh Thành, còn đem phần lớn sự vụ trong triều cho hắn quản lí, vậy cho nên Giang Huyền Cẩn đã ở tại Kinh Thành này hơn hai mươi năm rồi.
(*) 封地 (Đất phong, thái ấp) : Trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới.
Cái Mặc cư này, cũng xem như là hang ổ chân chính của hắn rồi.
"Ấy?" Nhìn theo hướng Giang Huyền Cẩn đi tới, Hoài Ngọc nắm lấy vạt hắn dùng sức kéo: "Hu hu.."
Mặt Giang Huyền Cẩn tối sầm: "Ngươi muốn chết?"
Lại còn đem hắn làm ngựa sao?
Sợ tới mức run lên, Lí Hoài Ngọc vội vàng buông tay, thay hắn vuốt vuốt lại nếp nhăn trên vạt áo: "Tình thế nhất thời cấp bách, ngươi đừng tức giận nha, Ta chỉ muốn hỏi ngươi muốn đặt ta ở chỗ nào?"
Giang Huyền Cẩn đi về hướng bên trái gian lầu gác, nhìn giống như là một khách cư*.
(*) Nơi ở tạm, chỗ dành cho khách.
Giang Huyền Cẩn quét mắt qua nàng: "Mang ngươi đến đây đã xem như giúp đỡ hết lòng, ngươi còn muốn vào lầu chính sao?"
"Thật ra.. Cũng không phải là muốn vào lầu chính, nhưng ngươi để ta ở chỗ này thì phải ở cùng ta!"
"Nằm mơ." Giang Huyền Cẩn ôm nàng đi lên lầu hai của khách cư, một tay nhét nàng vào trong giường, sau đó quay đầu căn dặn kẻ dưới: "Đi mời y nữ trong phủ đến đây một chuyến."
Hoài Ngọc mếu máo, nằm ở nơi mềm mại trên giường, trái lại không cựa quậy lung tung, thành thành thật thật mà ôm chăn, đem chân bị thương nhẹ nhàng đặt bên giường.
Giang Huyền Cẩn sắp xếp thỏa đáng cho nàng liền tính rời đi, nhưng vừa hơi nghiêng người, hắn lại nghĩ tới một câu hỏi: "Chân bị thương rồi, chuyến này ngươi đến chẳng phải là vô ích sao?"
Nhìn bộ dáng ăn diện lộng lẫy của nàng, nhất định là muốn bàn chuyện hôn sự cùng Diễm Nhi. Nhưng lúc này lại nằm ở nơi này, cái gì cũng không làm được, ở bên kia lão gia còn đang tác hợp cho Diễm Nhi và Bạch nhị tiểu thư nữa.
Nghe vậy, Hoài Ngọc thở dài một tiếng.
"Có lẽ đây chính là mệnh, cưỡng cầu không được." Nàng rũ mi, giọng nói tràn đầy bi thương: "Ta có thể có biện pháp gì chứ? Cho dù có trang điểm đẹp đẽ thì cha ta cũng cho rằng ta làm mất mặt Bạch gia."
"Là rất mất mặt." Giang Huyền Cẩn gật gật đầu.
Bạch gia người ta phép tắc như vậy, lại xuất hiện một Hỗn Thế Ma Vương* như nàng, bài vị tổ tông không biết đã ngã xuống bao nhiêu cái rồi.
(*) Hỗn Thế Ma Vương: Ma vương hại đời, quỷ trong thời loạn, kẻ gian chuyên đi làm hại người.
Lời này là đang chế nhạo, hắn biết Bạch tứ tiểu thư da mặt dày, nhất định sẽ không để ý, cho nên nói thẳng một chút. Nhưng không nghĩ tới, người trước mặt nghe xong câu này của hắn, thoáng chốc mắt đã đỏ ửng.
"Ta cũng cảm thấy bản thân rất mất mặt." Cười khổ một tiếng, Lí Hoài Ngọc cúi đầu, giọng nói mang theo âm mũi: "Mẹ mất sớm, từ nhỏ ta đã bị người khác bắt nạt, vốn tưởng rằng lớn lên sẽ tốt hơn, ai ngờ được khi lớn thêm vài tuổi còn bị người khác làm cho điên dại ba năm. Vất vả lắm mới bình phục lại, ngay cả hôn sự cũng bị người ta đoạt đi rồi."
Cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, thế nhưng khóc không ra, nàng chỉ có thể kéo chiếc khăn ra giả vờ lau khóe mắt, thanh âm càng thê lương: "Vốn dĩ sống đã không có ngày dễ chịu, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hôn sự tốt trước mắt cũng đã mất rồi, về sau sợ là chết chỗ nào cũng không có ai quan tâm."
Giang Huyền Cẩn nghe thấy liền nhíu mày: "Khi nào ngươi mới có thể sửa tật mở miệng là nói dối này được?"
"Ai nói dối chứ!" Hoài Ngọc bất mãn giương mắt lên lườm hắn: "Đây đều là lời nói thật, không tin thì ngươi đi Bạch phủ hỏi mà xem, xem xem mỗi ngày Bạch tứ tiểu thư được ăn những thứ gì vậy!"
Ánh mắt Giang Huyền Cẩn dừng lại trên xiêm y trang sức của nàng, ánh mắt sâu thẳm.
Hoài Ngọc theo tầm mắt của hắn nhìn xuống bản thân, mếu máo nói: "Ngươi cũng đừng nên tin, bộ y phục này đều là lấy từ Thương Hải Di Châu Các, là Lục chưởng quầy thấy ta đáng thương nên cho ta mượn tạm. Chờ qua hôm nay phải trả lại."
Thật sự là như vậy sao? Mắt Giang Huyền Cẩn híp lại, bàn tay ở trong áo vân vê chuỗi phật châu, cẩn thận suy nghĩ có nên tin tưởng nàng hay không.
"Ài, nói với ngươi có ích lợi gì chứ? Ở trong mắt ngươi thì ta chính là một kẻ điên không phép tắc, suốt ngày dựa vào nói dối mà sống." Hoài Ngọc quay đầu đi, chán nản nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu trên chiếc chăn.
Lúc trước có nói, hài tử lớn lên trong Giang phủ đều rất thuần khiết lương thiện, Giang Diễm nào chống lại được Lí sói đuôi to này, Giang Huyền Cẩn cũng không khá hơn là bao. Thấy bộ dạng tội nghiệp này của nàng, do dự hết lần này tới lần khác, vẫn là nổi lên chút đồng tình.
Lại nói, dù thế nào cũng chỉ là một cô nương, nhìn gian trá thì gian trá, nhưng cũng thật sự không hại hắn.
Vì thế, Giang Huyền Cẩn nới lỏng ngữ khí, nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chờ y nữ tới bốc thuốc, ta đi ra ngoài một chuyến."
"Không phải nói hôn sự này bị người khác đoạt đi, ngày tháng của ngươi sống lại càng không dễ chịu sao?" Giang Huyền Cẩn không quay đầu lại, nói: "Ta giúp ngươi đoạt về, ân tình ngươi xin thuốc thay ta cũng coi như thanh toán xong, hai bên không thiếu nợ nhau nữa."
Lại là hai bên không thiếu nợ nhau? Hoài Ngọc nhướn mi, cảm thấy Tử Dương Quân này thật đúng là kì quặc, muốn giúp thì giúp đi, thế nào cũng phải tìm lấy cớ mới vừa lòng.
Trong mắt mang ý cười, Hoài Ngọc nhìn theo bóng dáng của hắn, ngoan ngoãn nói: "Vậy người ta chờ ngươi quay lại!"
Giang Huyền Cẩn không đáp trả nàng, lập tức đi xuống lầu.
Hắn vừa đi, người bên ngoài đã mang y nữ vào trong.
"Tứ tiểu thư." Ngự Phong chắp tay về phía nàng: "Chủ tử căn dặn thuộc hạ chiếu cố tiểu thư một phần, trước hết mời tiểu thư phối hợp với y nữ để băng bó miệng vết thương."
Nhìn thấy người này một cái, trong lòng Hoài Ngọc "Lộp bộp" một tiếng.
Lúc trước nàng đã thăm dò qua Thừa Hư, hỏi có phải bên cạnh Giang Huyền Cẩn chỉ có một hộ vệ là hắn hay không, lúc đó Thừa Hư không trả lời nàng, bây giờ nàng có đáp án rồi.
Người trước mắt này, y phục cách ăn mặc đều giống với Thừa Hư, chỉ là sau lưng cài một đôi gai Nga Mi, bước chân nhẹ nhàng, trình độ võ công không thấp, nhất định cũng là người bên cạnh Giang Huyền Cẩn.
Một Thừa Hư đã khó đối phó rồi, lại thêm người này nữa, nàng muốn làm gì Giang Huyền Cẩn cũng thật là chuyện khó khăn hơn lên trời.
Cười gượng hai tiếng đáp trả, Hoài Ngọc nói: "Không nghĩ tới Quân Thượng coi trọng ta như vậy."
Để nàng làm một vị khách bình thường tùy ý đặt ở nơi này không được sao? Thế mà còn phái cả tâm phúc đến trông nàng! Thù hận thật lớn a!
Ngự Phong gật đầu, thấy y nữ trị bệnh cho nàng nên xoay người đi ra ngoài, một câu cũng không nhiều lời.
Hoài Ngọc rầu rĩ nhìn động tác của y nữ, tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cô nương, vết thương này của ta nghiêm trọng không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT