* * *

Giờ Mão ngày hôm sau, Bạch phủ.

Ngọn đèn dầu trên bàn đã cháy hết, bên ngoài có lờ mờ ánh nắng sớm, Linh Tú dùng tay đỡ đầu ngủ gà ngủ gật, chợt bị một tiếng "Đông" trầm đục ngoài cửa đánh thức.

Tiếng động gì vậy? Nàng dụi dụi mắt, nghi hoặc đứng dậy mở cửa phòng.

Đứng ngoài cửa là một mỹ nhân đoan trang hào phóng, bóng dáng thướt tha, tóc đen như mây, một bộ váy gấm hoa văn mẫu đơn Dao Trì diễm lệ phát quang. Hoa văn thêu dệt trên làn váy vô cùng tinh xảo, cánh hoa đan vào nhau tầng tầng lớp lớp, ngay cả nhụy hoa cũng thêu rất rõ ràng, lay động trong không trung, giống như một vườn hoa mẫu đơn của nhà ai bị gió thổi qua, mơ hồ còn có thể ngửi thấy hương thơm tươi mát.

Linh Tú ngẩn người, thận trọng hỏi: "Vị quý nhân này, ngài tìm ai vậy?"

Nghe thấy giọng nói của nàng, mỹ nhân quay đầu lại, nháp dài một cái nói: "Ngươi tỉnh rồi à? Mau khép cửa vào giúp ta."

Mắt hạnh môi anh đào, khuôn mặt trắng sứ nhỏ nhắn, nhìn đúng là rất quen mắt. Linh Tú kinh ngạc nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên kêu lên: "Tiểu thư?"

Hoài Ngọc mỉm cười nhìn Linh Tú: "Trở về hơi muộn một chút, nhưng mà vẫn còn kịp, cái này ngươi cầm lấy."

Nói xong liền đem một hộp trang sức bằng gỗ lê vàng nhét vào trong lòng nàng, sau đó tiến vào trong uống hai ngụm trà lạnh.

Linh Tú ngây ngốc ôm lấy hộp trang sức, loạng choạng hai bước đi theo nàng vào phòng, vẫn còn kinh ngạc nói: "Bộ xiêm y này là người lấy ở đâu vậy?"

Hoài Ngọc thở gấp nuốt xuống hai ngụm trà, nói: "Người khác tặng ta đó."

Cái gì? Tặng sao? Linh Tú liên tục lắc đầu. Sao lại có thể chứ? Chất vải tốt như vậy cũng không kém so với trang phục trong cung, càng không nói đến thêu thùa tinh xảo như vậy, ít nhất cũng phải bằng bổng lộc hơn nửa năm của lão gia nhà mình, đầu óc ai bị hỏng mới mang đi tặng chứ!

"Trước tiên ngươi đừng để ý những thứ này." Buông chén trà xuống, Hoài Ngọc đứng dậy đi tới bàn trang điểm: "Lúc ta trèo tường quay trở về đã trông thấy xe ngựa của Bạch phủ đang chờ ngoài cổng rồi. Mau chọn trang sức giúp ta, chờ bọn họ đi rồi, chúng ta cũng đi."

Linh Tú tràn đầy nghi hoặc, nhưng lúc này đi Giang phủ mới là chuyện đại sự, vì thế, nàng vội vàng mở hộp trang sức ra, định lấy hai kiện nữ trang tô điểm cho tiểu thư.

Edit: Lục Thất Tiểu Muội.

Kết quả chiếc hộp kia vừa mở ra, nàng lại ngây ngốc tại chỗ.

"Sao?" Người bên cạnh mãi lâu sau vẫn không thấy nhúc nhích, Hoài Ngọc khó hiểu nghiêng đầu nhìn nàng.

Đôi mắt Linh Tú mở lớn, miệng há hốc, mặt trắng bệch chỉ vào hộp trang sức: "Tiểu thư, có phải người đi cướp trang sức của cửa tiệm không?"

"..."

Hoài Ngọc dở khóc dở cười, lắc đầu đỡ trán, tự nói lẩm bẩm: "Đã nói với hắn đừng làm khoa trương như vậy rồi."

Đồ trang sức trong hộp có hai bộ rất quý giá, có một ít trâm gài tóc, hoa cài đầu đong đưa, vàng, ngọc hỗn tạp thành một khối, thật sự chói mắt. Tùy tiện cũng lấy ra được một cây trâm tơ vàng đính ngọc Bát Bảo, đều là những thứ có hình dáng vô cùng tinh xảo khéo léo, vừa nhìn đã thấy xa xỉ.



Lúc Lục Cảnh Hành chọn cho nàng những thứ này, còn cau mày nói: "Ta thực sự rất đau lòng."

Nói có thể nói như vậy, thế nhưng đồ đưa cho nàng cũng không nương tay chút nào, cuối cùng cũng là nàng nhìn không nổi nữa, một quyền đạp hắn lên trên tường, hắn mới chịu dừng lại.

"Ngươi điên à?" Nàng trừng mắt hỏi.

Lục Cảnh Hành xoa xoa ngực, thổn thức nói: "Đem đồ tặng người còn bị đánh, nào có chuyện như vậy."

Đứng thẳng người cầm lấy một cây trâm cuối cùng cắm vào búi tóc của nàng, hắn vừa cười vừa nói: "Chẳng qua người ấy là ngươi, mặc kệ là bộ dạng gì, đều phải khoan thai đẹp đẽ mới thích hợp."

Lí Hoài Ngọc trợn mắt nhìn hắn.

Edit: Lục Thất Tiểu Muội.

Bây giờ nhớ lại vẻ mặt của Lục Cảnh Hành lúc ấy, Hoài Ngọc cảm thấy, phân nửa là tiểu tử này sau khi nàng chết cảm thấy vô cùng hối hận, cho nên bây giờ muốn thay đổi cách thức mà bù đắp tiếc nuối đây mà.

Người mà, quả nhiên đều phải mất đi một hồi mới biết trân trọng.

Cảm thán hai tiếng, Hoài Ngọc chọn một bộ trang sức nhét vào tay Linh Tú: "Tiểu thư nhà ngươi ngay thẳng chính trực, không trộm không cướp, một trăm tấm lòng của ngươi cứ để lại đi."

Lời này rõ ràng không có sức thuyết phục, khuôn mặt Linh Tú cau lại, nhưng vẫn theo lời nàng sửa sang lại búi tóc, gài trang sức lên.

Người sa cơ thất thế dường như là Bạch tứ tiểu thư, nhưng một phen ăn mặc như vậy, lập tức biến thành công chúa mười phần quý khí. Nhìn thấy người ở trong gương, Hoài Ngọc xem như vừa ý, đứng dậy kéo Linh Tú ra ngoài.

Giờ Mão một khắc, Bạch Đức Trọng đã mang theo Bạch Tuyền Cơ lên xe ngựa, Lí Hoài Ngọc và Linh Tú trốn ở chỗ ngoặt bên ngoài tường viện chờ đợi, chờ xe ngựa kia chạy khỏi phủ mới đứng dậy.

"Tiểu thư." Linh Tú hơi do dự hỏi: "Người nghĩ đi Giang phủ như thế nào?"

"Còn có thể đi như thế nào?" Hoài Ngọc cười nói: "Đi nhờ xe người khác đó."

"Nô tỳ nói không phải ý này." Linh Tú lắc đầu: "Thủ vệ Giang phủ canh giữ nghiêm ngặt, lại là tiệc sinh thần của Giang tiểu thiếu gia, tân khách ra vào nhất định phải có thiệp mời. Người nhờ được xe, nhưng không nhờ được thiệp mời, trên thiệp không có tên người là không vào được."

Vừa nghe thấy lời này, Hoài Ngọc trợn mắt: "Sao ngươi không nói sớm?"

"..."

Mới vừa rồi chỉ lo tới trang phục đầu tóc cho vị tiểu thư này, làm sao nhớ tới cái này chứ.

Linh Tú thở dài, nắm lấy chiếc khăn thấp giọng nói: "Thật ra tối qua người vừa ra khỏi cửa thì nô tỳ đã hối hận, không nên làm khó chủ tử như vậy. Không được đi thì không đi nữa, chỉ cần chủ tử bình an, thời kì của chúng ta cũng sẽ có thể vượt qua."

Lí Hoài Ngọc quay đầu lại nhìn nàng.



Tiểu nha đầu này rõ ràng để ý tới chuyện này muốn chết, lúc này lại đi an ủi nàng, chóp mũi hồng hồng nhưng ánh mắt rất kiên định.

Thở dài, nàng đang muốn nói chút gì đó, khóe mắt lại chợt nhìn thấy có người từ xa xa đang đi tới.

"Người kia.." Híp mắt nhìn, Hoài Ngọc bĩu môi nói: "Ngươi nhìn xem, trên ngực hắn có phải thêu một chữ" Giang "không?"

Theo ánh mắt của nàng nhìn qua, Linh Tú gật đầu nói: "Là gia nô của Giang phủ."

Ánh mắt bỗng chốc phát sáng lên, Hoài Ngọc đưa tay đẩy Linh Tú: "Thừa dịp hắn vẫn còn chưa tới cổng chính, mau, đi lên lôi kéo làm quen."

Linh Tú ngạc nhiên: "Lôi kéo làm quen để làm gì?"

"Ngươi ngốc a." Hoài Ngọc giậm chân: "Ngươi đi làm quen hấp dẫn lực chú ý của hắn, ta ra sau lưng đánh lén hắn, đánh ngất hắn rồi cởi y phục của hắn xuống, chúng ta không phải có biện pháp trà trộn vào Giang phủ rồi sao!"

Edit: Lục Thất Tiểu Muội.

Linh Tú sợ tới mức nghẹn họng líu lưỡi, nàng lắc đầu như trống bỏi: "Cái này không được! Không được không được đâu!"

"Ai nha, đừng lải nhải nữa, mọi việc có tiểu thư nhà ngươi ở đây, nhanh đi!" Dùng sức đẩy Linh Tú đi khỏi, Hoài Ngọc trốn vào góc tối, tính toán thời cơ hành động.

Linh Tú đứng ở giữa đường cứng đờ tại chỗ.

Tên gia nô kia cầm trong tay thứ gì đó, đi rất vội vàng. Trông thấy Linh Tú phía xa, vẻ mặt vui mừng tiến lại: "Là nha hoàn của Bạch phủ phải không?"

"Phải.."

"Có biết tứ tiểu thư không?"

"Biết chứ, ta chính là nha hoàn của tiểu thư."

Gia nô kia nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười đưa thứ trong tay cho nàng: "Đây là tiểu thiếu gia nhà chúng ta đặc biệt cho người tới đưa cho Bạch tứ tiểu thư thiệp.."

Thiệp mời.

Chữ cuối cùng không thể nói ra, gia nô chỉ cảm thấy sau lưng mình có một âm thanh "Loảng xoảng" vang lên, tiếp theo tầm mắt đen tối một mảng.

Lí Hoài Ngọc thổi thổi bàn tay, đắc ý nhìn về phía Linh Tú: "Thế nào? Ta lợi hại không?"

Linh Tú: "..."

"Sao? Vẻ mặt của ngươi như vậy là sao?" Cúi đầu xuống nhìn thấy nàng đang cầm thứ gì đó, Hoài Ngọc nhướn mày.

"Đây là cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play