Tạ Liên lập tức ngộ ra, đứng dậy thốt: "Cẩm Y Tiên?!"
Dĩ nhiên
ảnh cắt bóng không đáp lời, cũng chẳng nhúc nhích, chỉ đứng yên ở đó.
Tay trái tay phải mỗi tay vịn một đứa, Tạ Liên dặn khẽ: "Đừng cử động."
Lát sau, một làn gió đêm thổi qua, ảnh cắt bóng hình người trông như thở
dài một tiếng, thế rồi dịch chuyển tán loạn, tan biến theo làn gió. Tạ
Liên bừng tỉnh bật dậy, đúng lúc này, ngoài cổng phường nhuộm bỗng vang
lên tiếng gõ "cốc cốc" đột ngột. Ba người đều quay đầu lại nhìn, Tạ Liên cất tiếng hỏi: "Ai thế?"
Một giọng nam ở ngoài đáp: "Thái tử điện hạ, là ta."
Tạ Liên đi tới mở cửa, đứng ngoài phường nhuộm là một chàng trai mặt mũi
sáng sủa điệu bộ đoan chính, chắp tay bước vào. Tạ Liên hơi ngạc nhiên:
"Linh Văn, sao ngươi lại đích thân tới đây?"
Linh Văn chỉnh lại
tay áo, đáp: "Nghe Thái tử điện hạ ngài bảo khó giải quyết, chỉ e thần
quan bình thường không đối phó nổi, ta đành đích thân đến xem thử. Chào
Kỳ Anh điện hạ, sao ngươi lại ngồi dưới đất? Gì vậy, mặt mày ai cũng thế kia là sao?"
Đây chính là Linh Văn trong hình hài nam nhi. Tạ
Liên bước đến trước màn vải, vén lên nhìn, quả nhiên trống trơn, hồi lâu sau mới quay đầu nói: "Cẩm Y Tiên hiện hình rồi."
Linh Văn kinh ngạc: "Cái gì?"
Tạ Liên nói: "Ắt là nó, không sai đâu. Là một thanh niên, vóc người rất
cao, trông còn cao hơn ta hai tấc, nhìn hình dạng khung xương, chắc chắn là một tướng soái tài nghệ xuất chúng."
Linh Văn hơi ngập
ngừng: "Thái tử điện hạ, ngươi chắc chứ? Bao nhiêu năm qua, chưa từng
nghe nói Cẩm Y Tiên hiện hình trước mặt người khác. Hơn nữa chẳng phải
ngươi nói trong chín mươi tám bộ quỷ y này không có hàng thật sao? Phải
chăng có người giả thần giả quỷ, giở trò bịp bợm?"
Tạ Liên nói: "E là không đâu. Sau hồi náo loạn ban nãy, để tránh quỷ y
trốn ra quấy rối người phàm, bọn ta đã đóng cửa sổ, còn bố trí trận
pháp, thứ bên trong không ra được, thứ bên ngoài không vào được. Trong
phường nhuộm chỉ có ba người bọn ta, ai giở trò được chứ?"
Trầm
ngâm giây lát, Linh Văn hỏi: "Vậy thì, hàng thật xảy ra trường hợp đặc
biệt? Hoặc ảnh cắt bóng mà các ngươi nhìn thấy là oan hồn bám trên quỷ y khác?"
Lang Huỳnh và Quyền Nhất Chân vẫn ngồi xổm dưới đất,
trông như đang ngẩn ngơ. Tạ Liên và Linh Văn dùng dáng điệu của người
trưởng thành khoanh tay đứng bên cạnh, nghiêm túc thảo luận một hồi,
cuối cùng, Linh Văn đề nghị: "Ta thấy chi bằng thế này, trước tiên đưa
mấy bộ quỷ y tới điện Linh Văn, để người bên ta xem xét? Nếu thật sự
không ổn, lần họp sau ta sẽ hỏi thử, Thượng Thiên đình luôn có chuyên
gia mà."
Suy nghĩ một hồi, Tạ Liên gật đầu: "Cũng được, có điều
dù sao đây cũng là nhiệm vụ giao cho bên ta phụ trách, ta vẫn muốn hoàn
thành rốt ráo một chút. Nếu Cẩm Y Tiên hàng thật đang ở trong số này, ta sẽ nghĩ cách thử lại xem. Nếu đến mai vẫn không có kết quả, ta sẽ
chuyển giao chín mươi tám bộ quỷ y này cho các ngươi." Suy cho cùng,
việc này vốn không thuộc phạm vi quản lý của điện Linh Văn. Linh Văn
nói: "Điện hạ cần gì phải khách sáo? À phải, nếu ngày mai đưa tới, vẫn
đưa một trăm lẻ một bộ đi."
Tạ Liên sửng sốt: "Sao lại nhiều thêm ba bộ?", sau đó lập tức hiểu ra: "Ngươi nghi ngờ ba bộ mà bọn ta đang mặc có vấn đề sao?"
Linh Văn đáp: "Không phải không có khả năng này."
Tạ Liên giơ ống tay áo đã mài mòn đến tuột cả chỉ, nói: "Đạo bào này ta đã mặc bốn năm năm rồi, chắc chắn không có vấn đề gì. Bộ mà Lang Huỳnh
đang mặc là ta mới mua, nhưng ta bảo gì nó có nghe nấy đâu, vì vậy hẳn
là cũng không có vấn đề." Y bảo Lang Huỳnh đừng làm việc, Lang Huỳnh vẫn chẻ củi như thường; bảo nó ngoan ngoãn đợi ở nhà, nó vẫn bám theo như
cũ. Linh Văn lại lắc đầu: "Ta không có ý đó. Điện hạ ngươi có điều chưa
biết rồi, tà khí của Cẩm Y Tiên rất nặng, có nó ở đây, tà khí sẽ lan đến những bộ đồ bình thường khác. Tóm lại vì lý do an toàn, quần áo mà hôm
nay các ngươi mặc đừng nên mặc lại nữa, xử lý hết đi."
Nghe vậy, Tạ Liên vội vàng cởi áo ngoài của Lang Huỳnh và Quyền Nhất Chân, nói:
"Đừng mặc nữa đừng mặc nữa, cởi ra, cởi hết ra đi. Vậy ngày mai ta sẽ
gói quần áo gửi đến điện Linh Văn."
Linh Văn hỏi: "Ta phái người đến lấy nhé?"
Tạ Liên từ chối: "Không cần, không cần đâu. Lần nào cũng làm phiền ngươi
đã ngại lắm rồi, còn bắt ngươi đích thân đến một chuyến nữa. Bên các
ngươi quá bận, cứ để ta làm cho."
Ngày tiếp theo, quả nhiên Tạ Liên nhọc nhằn gói ghém cả đống quần áo, một mình vác mấy bọc đồ to đùng lên Tiên kinh.
Linh Văn đã ở trong điện cung kính chờ đợi khá lâu, hôm nay trong điện lại
không bận bịu chen chúc thần tới thần lui như mọi ngày. Tạ Liên mở mấy
bọc lớn đựng quỷ y, quần áo đủ mọi màu sắc bung ra, rải đầy mặt đất. Y
tiện tay lau mồ hôi hai bên trán, Linh Văn khoan thai bước tới hỏi: "Có
thu hoạch gì không?"
Tạ Liên thở dài bất đắc dĩ: "Ngại quá,
không có thu hoạch gì hết. Xin lỗi trước một tiếng, bên ta không có
người giúp, khó tránh quên trước quên sau, hôm qua cả đống quần áo bừa
bộn ngổn ngang, không biết có bỏ sót gì không, ta cứ cảm thấy hình như
sót mất một hai bộ, nhưng cũng không chắc chắn lắm."
Linh Văn
đáp: "Đừng ngại." Đoạn cúi đầu đếm một lượt, nói: "Đúng là sót thật rồi. Thái tử điện hạ, hình như bộ đồ mà tiểu quỷ bên cạnh ngươi mặc hôm qua
chưa thu lại thì phải?"
Tạ Liên siết tay phải thành nắm đấm, vỗ
nhẹ vào lòng bàn tay trái, nói: "A, ngươi nói đúng! Ta nhớ ra rồi, bộ đó lúc sau Lang Huỳnh quen tay khoác vào, ta quên thu lại. Giờ ta về lấy
ngay."
Linh Văn cười: "Không gấp, điện hạ đi thong thả."
Nhưng mà, Tạ Liên không hề cất bước, trái lại đứng yên tại chỗ, sắc mặt dần
dần trở nên nghiêm nghị. Linh Văn đang định phân phó thần quan dưới
trướng đến thu gom quỷ y, xoay người thấy Tạ Liên vẫn còn đứng đó, trong điện chỉ có hai người, bèn hỏi với giọng khó hiểu: "Thái tử điện hạ,
ngươi còn việc gì hả?"
Tạ Liên nhìn nàng với ánh mắt phức tạp:
"Không có gì. Chỉ là ta đang nghĩ, nếu ta đưa Cẩm Y Tiên thật sự tới,
liệu lúc ta xoay người, ngươi có lấy đồ thật đem giấu không?"
"......"
Linh Văn thu lại nụ cười, nhưng vẫn lễ độ cung kính như trước: "Điện hạ?"
Tạ Liên bình thản nhìn nàng: "Ngay từ đầu, ta đã có một ý nghĩ mơ hồ."
Linh Văn điềm nhiên hỏi: "Ý nghĩ gì?"
Tạ Liên nói: "Người bình thường và yêu ma quỷ quái nói chung nào dám tự
tiện xông vào điện Thần Võ. Nếu có người nào thông thuộc điện Thần Võ
đến độ có thể trộm vật được trấn giữ ở đó mà không bị bắt tại trận, e
rằng ngoại trừ chính Quân Ngô thì chỉ còn Linh Văn chân quân ngươi mà
thôi."
Suy cho cùng, điện Linh Văn quanh năm qua lại khắp các điện, có thể nói là nằm lòng địa bàn của người khác. Advertisement / Quảng cáoLinh Văn mỉm cười: "Thái tử điện hạ à, suy đoán này hơi chủ quan quá rồi.
"Kẻ nào làm được dễ dàng nhất, kẻ đó đáng nghi ngờ nhất". Theo như mạch
suy nghĩ của ngươi, chẳng phải càng có khả năng là Đế Quân tự trông tự
trộm sao?"
Tạ Liên gật đầu: "Ta thừa nhận, đây là suy nghĩ chủ
quan. Nhưng điều khiến ta bắt đầu thấy bất thường là ả Bán Diện Trang Nữ kia."
Linh Văn hỏi: "Bán Diện Trang Nữ làm gì cơ?"
Tạ
Liên đáp: "Ả cầm một bộ Cẩm Y Tiên giả, đúng lúc đến hỏi tận cửa nhà ta, làm sao trùng hợp thế được? Chưa kể ả cứ như hận không thể viết hai chữ "đáng ngờ" lên mặt, như thể sợ ta không nghi ngờ ả giở trò vậy, mưu đồ
thật sự quá lộ liễu."
"Ồ? Mưu đồ gì?"
Tạ Liên trả lời: "Chẳng phải ả đã nói rồi sao? "Lấy cũ đổi mới". Thứ ả muốn chính là quần áo cũ trong Bồ Tề quán của ta!"
Tua ngược lại một chút, Cẩm Y Tiên bị trộm, điện Thần Võ phát hiện cực
nhanh, phản ứng cũng rất nhanh, vừa bị trộm đã bắt đầu truy xét, thế nên chắc hẳn kẻ đánh cắp không dám giữ nó trong tay, trước tiên sẽ giấu đi. Vậy thì, địa điểm cất giấu khó bị phát hiện nhất là đâu chứ?
Giấu lá trong rừng.
Nếu Tạ Liên muốn giấu Cẩm Y Tiên, y sẽ biến nó thành một chiếc áo vải tầm
thường không chút bắt mắt, ném vào chợ phiên ở nhân gian, còn mình thì ở đằng xa theo dõi. Một bộ đồ thô ráp như thế, theo lẽ thường mà nói, vốn dĩ sẽ chẳng ai muốn mua. Nhưng cuộc sống của Tạ Liên không thể dùng "lẽ thường" để ước đoán được, trên người y toàn là đạo bào đã mòn góc mặc
suốt bốn năm năm, tiền trong tay chỉ đủ mua loại quần áo này thôi. Hơn
nữa yêu cầu hiện tại của Tạ Liên với quần áo chỉ cần giữ ấm thôi là
được, sạch sẽ là ổn rồi, chẳng kén chọn gì nhiều. Thêm vào đó, y có bản
lĩnh chọn trúng bộ nguy hiểm nhất trong vô số những bộ quần áo đại hạ
giá, thế là vui tươi hớn hở dùng một cái giá cực rẻ mua Cẩm Y Tiên trong truyền thuyết về.
Linh Văn lên tiếng: "Điện hạ, lời này của
ngài quá đáng lắm rồi. Dù gì ngài cũng xuất thân là Võ Thần, nghĩ thôi
cũng biết Bán Diện Trang Nữ tìm đến cửa sẽ lập tức bị ngài chế ngự, bất
luận là đồ mới hay đồ cũ cũng chẳng lấy đi được."
Tạ Liên hỏi:
"Đúng là ả chẳng lấy được gì, nhưng ai nói ả nhất định phải lấy? Nếu
không có gì bất ngờ, cuối cùng sẽ giải quyết thế nào?"
Nếu Tạ
Liên cho rằng bộ cẩm y của Bán Diện Trang Nữ là Cẩm Y Tiên thật sự, tất
nhiên sẽ báo cho Linh Văn, sau đó Linh Văn hẳn sẽ đích thân hạ phàm như
hôm qua, nói với Tạ Liên rằng, vì lý do an toàn, phải đem tất cả quần áo ở đây về điện Linh Văn xử lý.
Tiếc là lúc đó Quyền Nhất Chân
cũng có mặt, hơn nữa không ngờ cậu ta từng mặc một lần nên có kinh
nghiệm, lại trực tiếp khẳng định bộ cẩm y đó là giả. Vì vậy, Linh Văn
muốn đến lấy tất cả quần áo trong Bồ Tề quán không còn hợp lẽ nữa.
Mọi thông tin của Tạ Liên đều do Linh Văn cung cấp, nàng còn có thể quang
minh chính đại chất vấn, nắm rõ hướng đi của Tạ Liên bất cứ lúc nào. Sau khi Bán Diện Trang Nữ bị vạch trần, Linh Văn lập tức gửi thông linh mới cho Tạ Liên, nói cho y biết chợ Quỷ tuồn ra rất nhiều hàng giả cần xử
lý, quẳng cho Tạ Liên nhiệm vụ mới, khiến y không kịp suy xét điểm khác
thường. Tạ Liên nói: "Ta không biết đống hàng giả đó có phải tuồn ra từ
chỗ ngươi không, nhưng thông tin đích thực là ngươi báo với ta. Nước cờ
này, có lẽ là muốn dời ta khỏi Bồ Tề quán rồi ra tay với Lang Huỳnh."
Ngờ đâu Lang Huỳnh cũng đi theo.
"Chẳng biết Cẩm Y Tiên đột ngột hiện hình có nằm trong dự đoán của ngươi
không, nhưng với ngươi mà nói, tùy cơ ứng biến nào phải việc gì khó."
Nhiều quỷ y như thế, thật giả khó phân, trong lúc hỗn loạn luôn có cơ hội mò
ra Cẩm Y Tiên thật sự, mà Cẩm Y Tiên hiện hình, Linh Văn cũng có thể
đích thân xuất hiện, quang minh chính đại thu quần áo của tất cả những
người có mặt tại đó. Cuối cùng kiểm chứng thế nào, phán định có đồ thật
hay không, giải thích ảnh cắt bóng ấy ra sao, điện Linh Văn nói một câu
là xong.
Nghe tới đây, Linh Văn làm dấu tạm ngừng, hỏi: "Thái tử điện hạ, ngừng lại trước được không? Vậy nên ngươi cho rằng Lang Huỳnh, gọi thế phải không? Ngươi cho rằng bộ đồ trên người nó là Cẩm Y Tiên?
Đừng quên sau khi mặc vào, nó không hề nghe theo lệnh của ngươi, đúng
chứ? Là tự ngươi nói thế mà. Phải biết uy lực của Cẩm Y Tiên cực mạnh,
cho dù gặp phải Quỷ vương cũng không ngoại lệ."
Tạ Liên nói:
"Ngươi cũng từng nói "xảy ra trường hợp đặc biệt". Về phần rốt cuộc là
trường hợp đặc biệt gì, ta nghĩ ngươi rõ hơn ta, hy vọng ngươi có thể
giải đáp cho ta."
Linh Văn khẽ chau mày, chắp hai tay sau lưng,
nói: "Thái tử điện hạ, ngươi đã nhận định ta là kẻ trộm rồi sao? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, điều này khiến ta hơi... khó chịu." Tạ Liên rướn đầu: "Ta xin lỗi."
Linh Văn nói: "Ta chấp nhận. Nhưng điện hạ à, nếu ngươi nhất định khăng
khăng cũng không phải không được, đưa chứng cứ ra là xong. Dù gì nói đến giờ cũng toàn suy đoán thôi."
Tạ Liên bình tĩnh đáp: "Chứng cứ, trước hôm nay thì không có, thậm chí trước khi ta bước vào Linh Văn
điện cũng không có, nhưng bắt đầu từ lúc nãy đã có rồi."
Linh Văn làm động tác mời: "Mời."
Tạ Liên: "Chứng cứ chính là, lúc nãy ngươi vốn không hề đếm số lượng quỷ y."
Sắc mặt Linh Văn gần như không biến đổi, nhưng đầu lông mày khẽ nhíu lại.
Tạ Liên tiếp tục nói: "Số quỷ y mà ta đưa tới đúng là thiếu thật, nhưng
không phải thiếu một bộ. Trên thực tế, ta chỉ đưa tới tám mươi tám bộ,
thiếu hẳn mười bộ!"
"Hễ là bộ nào ta thấy tương đối khả nghi, ta đều giữ lại đưa tới cho ngươi, nhưng từ đầu chí cuối ngươi không hề
phát hiện số lượng có vấn đề, vậy mà liếc mắt một cái đã phát hiện thiếu áo của Lang Huỳnh. Vậy cho hỏi, rốt cuộc tại sao ngươi chỉ phát hiện
thiếu mỗi bộ đó?"
Linh Văn giơ tay: "Xin chờ chút."
Nàng không hề hoảng hốt, đếm lại số quỷ y dưới đất, phát hiện quả nhiên chỉ
có tám mươi tám bộ, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: "Ta nghĩ, điều này có
thể dùng "bách mật nhất sơ" để giải thích."
*Bách mật nhất sơ: Kín kẽ trăm điều cũng có thể xảy ra sơ suất.
Tạ Liên nói: "Được. Nếu ngươi đã nghiêm túc đếm rồi, chắc cũng nhìn qua
từng bộ rồi nhỉ. Vậy ta nói cho ngươi chuyện này: Lúc nãy ngươi không
phát hiện sao? Chiếc áo mà hôm qua Lang Huỳnh mặc, rõ ràng đang nằm
trong tám mươi tám bộ quỷ y này!"
Linh Văn hỏi: "Thái tử điện hạ, đây là ý gì?"
Tạ Liên ngồi xổm xuống, lục ra một thứ trong đống quần áo la liệt đầy đất, tiếp theo giũ nó ra, rõ ràng là một chiếc áo vải trắng đơn sơ. Y hỏi:
"Hôm qua Lang Huỳnh mặc áo này đây, nằm ngay trong đống này còn gì? Cớ
sao ngươi đã đếm một lượt mà vẫn không phát hiện ra nó?"
Linh
Văn đáp: "Thái tử điện hạ nên biết chứ nhỉ, chiếc áo vải này chẳng hề
bắt mắt, nhìn vội quá nên không thấy, quả thật không thể trách ta có mắt như mù."
Tạ Liên nói: "Đúng là không bắt mắt. Vậy thì với sự chỉn chu tỉ mỉ, cẩn
thận cầu toàn của Linh Văn chân quân đây, vì sao trong tình huống còn
chưa đếm rõ số lượng đã tùy tiện mở miệng kết luận chiếc áo chẳng hề bắt mắt đó không có ở đây?"
Linh Văn vẫn giữ nguyên nụ cười: "Quần áo nhiều quá, hoa mắt luôn rồi. Tài liệu thành núi, nhìn đơ luôn rồi."
Tạ Liên nói: "Ngươi không hoa mắt mà hoàn toàn ngược lại, thị lực của
ngươi quá tốt. Ta nói cho ngươi chuyện thứ hai: Chiếc áo hôm qua Lang
Huỳnh mặc, ta thật sự không có mang tới. Chiếc trên tay ta chỉ là một
chiếc khác ta mô phỏng theo nguyên mẫu mà thôi. Có điều cái ta mô phỏng
vẫn vô cùng tinh tế và tỉ mỉ, vì đâu ngươi liếc một cái đã nhận ra, áo
thật của Lang Huỳnh không có trong số này?"
Linh Văn hỏi với vẻ
khó hiểu: "Thật ra dù thật hay giả, ta cũng chẳng nhìn thấy. Thái tử
điện hạ, có phải ngài xử lý việc công nhiều quá nên ngày thường cũng
nhịn không được nghĩ sâu xa quá không? Sao khi không lại phí thời gian
và công sức làm áo mô phỏng chứ?"
Thấy nàng tránh đầu sóng, Tạ Liên nói tiếp: "Vẫn chưa xong đâu. Ta nói cho ngươi chuyện cuối cùng."
Y giơ chiếc áo vải trắng lên, nói: "... Chiếc áo vải này chỉ là một chiếc ta tiện tay chọn bừa trong đống ban nãy thôi. Cái gì mà "mô phỏng theo
nguyên mẫu", "tinh tế và tỉ mỉ", đều là ta nói nhăng nói cuội. Theo như
lời ngươi, sao khi không ta lại làm một chiếc áo mô phỏng chứ? Ngươi mắc lừa rồi. So với chiếc mà hôm qua Lang Huỳnh mặc, ngay cả màu sắc của nó cũng khác hẳn, ta cầm nó lên hỏi ngươi, ngươi cũng không phát hiện có
gì bất thường sao?"
"......"
Tạ Liên nhìn chằm chằm vào
Linh Văn: "Linh Văn, bây giờ ta chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề cực
đơn giản thôi: Ngày hôm qua, chiếc áo mà Lang Huỳnh mặc có màu gì?"
Linh Văn không lập tức mở lời mà chậm rãi ngước mắt lên.
Chiếc áo vải trắng rơi xuống đất, Tạ Liên nói: "Đường đường là đệ nhất Văn
Thần, mấy vạn hồ sơ việc to việc nhỏ ở Thượng thiên đình mỗi ngày đều
qua tay ngươi, trí nhớ của ngươi chắc không đến nỗi kém vậy chứ. Thế tại sao ngay cả hôm qua Lang Huỳnh mặc áo màu gì mà ngươi cũng chẳng nhớ?"
"Ngươi không thể trả lời là vì ngươi đang đề phòng ta lại gạt ngươi, không dám tùy tiện đáp là vì ngươi vốn không biết nó màu gì. Bởi lẽ hôm qua thứ
mà ngươi nhìn thấy trên người Lang Huỳnh chỉ là một túi vải rách không
đầu không tay mà thôi!"
Y nói từng câu từng chữ: "Sự thiên biến
vạn hóa của Cẩm Y Tiên chẳng qua chỉ là thủ pháp che mắt cực lợi hại.
Thế nhưng thủ pháp che mắt lợi hại thế nào cũng vĩnh viễn vô hiệu với
một người —— Đó chính là người tự tay làm ra nó."
"Bất kể nó có
biến đổi vô hạn ra sao, thứ mà mắt người tạo ra nó nhìn thấy, vĩnh viễn
luôn là diện mạo nguyên gốc của nó. Ban nãy ngươi lia mắt qua tám mươi
tám bộ quỷ y, không thấy bên trong có túi vải không đầu không tay kỳ dị
kia, tất nhiên có thể lập tức phán định, Cẩm Y Tiên không có trong này!"
____________
Cẩm Y Tiên có thể biến hình đủ kiểu (như biến thành áo giáp của Quyền Nhất
Chân), chỉ là người tạo ra nó thấy được nguyên hình của nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT