Khúc nhạc mà Bạch Thiến Thiến đang chơi được cô sáng tác khi tốt nghiệp trung học. Từ sau khi cô* của cô rời đi cô liền một lòng muốn về nước, vì thế cô âm thầm nỗ lực. Rốt cục có một ngày cô nhận được thư trúng tuyển từ một học viện âm nhạc trong nước. Cô mừng rỡ như điên, vì có thể rời đi nơi này, rời đi nơi lạnh lẽo này, rời khỏi con người đáng sợ kia.
(* Cô ở đây là chị, em của bố)
Đêm đó cô đã viết lên giai điệu này, khi đó cô giống như một con chim nhỏ sắp được bay về phía bầu trời xanh, tâm tình nhẹ nhàng, mang theo khát vọng và sự chờ mong một cuộc sống mới.
Khúc nhạc này nhẹ nhàng mà du dương. Một cô gái vô tư bước lang thang gữa một vườn hoa với nụ cười tinh khiết và rực rỡ trên môi.
Tuy nhiên, đây chỉ là đoạn đầu của khúc nhạc này, bởi vì..
Sau đó, cô không thể như ý nguyện trở về nước, người kia ở sân bay chặn lại cô, hắn đem cô giam cầm, dập tắt giấc mộng của cô, hủy chuyến bay đưa cô về với tự do.
Hắn đập nát cây đàn dương cầm, phá hủy đàn Cầm* của cô, hắn đem cô đặt tại trên giường, trước di ảnh của cô cô lăng mạ cô hết lần này đến lần khác. Hắn nói trên đời này cô trừ bỏ hắn không được thích bất cứ cái gì, hắn phải chiếm cứ tất cả những thứ trong lòng cô, cô không thể có ước mơ, không thể có sở thích gì đó, cô chỉ có thể thích hắn, chỉ thích hắn.
(*Cổ Cầm (hay còn gọi đàn Cầm, đàn bảy dây) là một trong những loại đàn khảy cổ nhất của Trung Quốc hiện nay)
Hắn hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần cô, cô không có cơ hội trốn thoát, chỉ có thể ngày ngày trong bóng đêm chịu dày vò.
Phần sau đoạn nhạc nặng nề mà lại áp lực, đó là hình ảnh của một cô gái chậm rãi bước đi giữa những bông hoa trong bóng tối, sự rực rỡ và nụ cười của cô bị tước đi từng lớp, từng lớp. Âm thanh bi thương giống như là tiếng than khóc của cô vậy. Không ai biết tại sao lúc nãy còn nhẹ nhàng du dương mà bây giờ liền đột nhiên chuyển tiếp đột ngột như vậy. Bất ngờ đến nỗi làm cho mọi sự tốt đẹp đều bị xói mòn, chỉ còn lại một âm thanh tâm trạng lại làm cho người ta cảm động đến nỗi phát khóc.
Tiếng đàn hạ xuống nốt cuối cùng, mọi người ở đây đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, quá mức áp lực quá mức trầm trọng, thật sự nghe được lòng người khó chịu.
Chậm rãi đứng lên, cô đã từng trải qua niềm vui và nỗi buồn. Lúc đánh đàn, trên mặt cô đầy ý cười, liền như trước kia vô tư vô lự, không còn khuôn mặt đầy bi thương, trốn ở góc phòng cô đơn và bất lực. Chính vì hiện tại, cô tao nhã lại thong dong đứng ở trước cây đàn dương cầm, trong đôi mắt lại rạng rỡ sinh động, mang theo một loại tự tin không có chỗ nào sợ hãi, sáng ngời lại chói mắt.
Sau một hồi yên lặng như ngày tận thế, xung quanh lập tức vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt. Cô đối với tràng vỗ tay này không có cảm xúc lắm, dường như đây là việc rất bình thường. Cô mỉm cười và cúi đầu cảm tạ mọi người đã ủng hộ.
Mấy người bên này nhìn thấy người phụ nữ kiêu hãnh nhưng tài năng kia. Sắc mặt bọn họ đều thay đổi, Tần Húc vẻ mặt không dám tin nhìn cô gái kia lại nhìn Liêu Định Hiên ở đối diện sau một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình, "Ôi mẹ ơi.. vị kia của cậu thế mà lại chơi đàn dương cầm tốt như vậy?"
Ôn Hạo thu hồi ánh mắt, trên mặt mang theo một loại tán thưởng tươi cười nó:, "Soạn nhạc cũng thật là tốt." Chống lại ánh mắt khó hiểu của Tần Húc cùng Phương Hiểu Nhiễm, Ôn Hạo lại bổ sung một câu, "Đó là chính là sáng tác của cô ấy."
"Wow.." Tần Húc sợ hãi than một tiếng, "Thật đúng là nhìn không ra nha." Vừa nói một bên hướng Liêu Định Hiên ý vị thâm trường nhìn qua.
Không giống mọi người ít nhiều sắc mặt đều mang theo điểm kinh ngạc, vẻ mặt Liêu Định Hiên lại không có gì biến hóa.
Bạch Thiến Thiến đàn xong rồi, tiếp nhận cà phê từ người bán hàng liền tính toán rời đi.
"Bạch tiểu thư" không nghĩ có người ở đây gọi cô, cô nhanh chóng quay lại.
Bạch Thiến Thiến theo thanh âm nhìn đến, đã thấy cách đó không xa có một cô gái xinh đẹp đang đứng, cô mặc một chiếc váy màu trắng, vật liệu may mặc có vẻ rất thượng đẳng, họa tiết tinh tế cùng viền ren trên tay áo và chân váy, trang trọng lại có phần nghịch ngợm, dáng người cô ta lại cao gầy càng làm lộ ra một loại cao quý và thanh lịch.
Cô ta đứng đó mỉm cười, nhìn qua nhiệt tình lại thân thiện.
Phía sau còn có ba người đàn ông, cô liếc mắt một cái liền thấy được Liêu Định Hiên đang ngồi trong góc, hai người kia trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra là ai.
Bạch Thiến Thiến cảm thấy được vận khí của cô thật đúng là "tốt", mới ra ngoài một lần liền có thể gặp được lão công và tiểu tam cùng một chỗ. Hơn nữa tiểu tam này không biết đầu có bị động vào đâu hay không, như vậy mà còn chủ động chào hỏi cô.
Như vậy, hay là cô cũng chào hỏi một chút? Chính là phải như thế nào đáp lại đây, "A, các ngươi đang ở đây uống trà à, thật trùng hợp!" Như vậy có phải quá hòa nhã? Trước đó cô mới bị cô ta hại phải nằm viện.
Nghĩ tới nghĩ lui Bạch Thiến Thiến đều cảm thấy được làm bộ không biết cô ta là tốt nhất. Do đó, ánh mắt của cô thoáng nhìn qua mấy người kia một chút, giống như là cô không nhận ra ai rồi bước ra cửa quán cà phê.
Nhưng mà thái độ của cô đã làm tổn thương sâu sắc lòng tự trọng của Phương Hiểu Nhiễm, cô ta cảm thấy được Bạch Thiến Thiến là đang làm cô xấu mặt.
Phương Hiểu Nhiễm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đi qua, ở trước cửa ngăn cản Bạch Thiến Thiến, cô ta mặt đầy tươi cười nhìn cô, biểu tình quả thực ôn nhu nói không nên lời, "Bạch tiểu thư, tôi vừa mới gọi cô đấy, cô như thế nào lại không nhận ra tôi?"
Bạch Thiến Thiến híp mắt lại nhìn người trước mắt, cô thật sự nghi ngờ đầu óc người này có vấn đề, cô bỏ đi như vậy chính là để mọi người không phải khó xử, cô ta lại không hiểu chuyện, chạy đến trước mặt cô? Hơn nữa còn là tiểu tam, có phải hay không quá kiêu ngạo?
"Có việc gì thế?" Bạch Thiến Thiến mặt không chút thay đổi hỏi một câu.
Cô chỉ thoáng nhìn qua tựa hồ cũng không có đem cô ta để trong mắt. Cô thể hiện sự khinh miệt như thế, càng làm cho trong lòng Phương Hiểu Nhiễm không thoải mái, lại nghĩ vừa mới nãy cô (Bạch Thiến Thiến) ở trong này biểu diễn nổi bật, Phương Hiểu Nhiễm cảm thấy cô thua ai cũng không thể để thua Bạch Thiến Thiến được.
Nghĩ tới đây cô ta mỉm cười dịu dàng hướng cô nói: "Định Hiên cũng ở bên kia, đều là người quen, sao không cùng nhau qua uống chén trà?"
Bạch Thiến Thiến cảm thấy cô như được nghe chuyện cười. Chồng, vợ, tiểu tam cùng nhau uống trà? Nghĩ một chút thôi cũng cảm làm cho người ta cmar thấy ghê tởm? Cô thật sự rộng lượng đó Phương tiểu thư.
"Thực có lỗi, tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ cùng vợ bé của chồng uống trà, Phương tiểu thư xin tự trọng, cáo từ!"
Bạch Thiến Thiến thanh âm không nhỏ, ở đây không ít người đều nghe được, hơn nữa cô vừa mới đàn một khúc, lúc này đang được chú ý, thế nên lời cô vừa nói, không ít người đều quay lại nhìn Phương Hiểu Nhiễm, ánh mắt ý vị thâm trường cỡ nào là có thể nghĩ.
Phương Hiểu Nhiễm ghét nhất người nào nói cô là kẻ thứ ba. Cô cùng Định Hiên vốn là là trời sinh một đôi, nếu nói đến tiểu tam, cũng nên là người trước mặt này mới đúng. Trên đời này người không có tư cách nói cô là tiểu tam chính là cô đó Bạch Thiến Thiến.
Bạch Thiến Thiến nói xong liền rời khỏi, không nghĩ khi đi qua bên người Phương Hiểu Nhiễm lại nghe đắc cô ta đè thấp thanh âm ở bên tai cô nói: "Có vẻ lần trước lực còn không đủ mạnh nhỉ."
Bạch Thiến Thiến bước một bước, ký ức trong đầu của thân thể này bắt đầu như một cuộn phim chiếu lại.
Cô đột nhiên nhớ tới ngày đó, cô không để ý thư ký ngăn cản, vội vàng xông vào văn phòng của Liêu Định Hiên. Cô vốn chuẩn bị nhận sai với hắn, phải cùng hắn hòa hợp nói chuyện.
Nhưng khi cô đẩy ra cánh cửa văn phòng, liền nhìn thấy Phương Hiểu Nhiễm sau lưng ôm chặt lấy hắn, ôm lấy người mà cô yêu, người ngày đêm cắm rễ trong lòng cô làm cho cô bị chịu dày vò.
Nhìn thấy cô tiến vào, Liêu Định Hiên lập tức đã đem hai tay Phương Hiểu Nhiễm hất ra, chính là hắn đối với cô vốn không có yêu đương gì, cũng lười giải thích với cô, hắn đến trước cái bàn ngồi xuống. Ngược lại là Phương Hiểu Nhiễm, cố ý sửa sang lại mái tóc hơi hỗn độn, lại cầm quần áo chỉnh sửa một cách mơ hồ, cười nói một câu, "Bạch tiểu thư ngươi đừng hiểu lầm, ta cùng Định Hiên chẳng qua là ở đây ôn chuyện một chút."
Đem hai chữ "Ôn chuyện" nhánh mạnh như vậy, biểu tình của cô ta lại khách khí và lễ phép, trong mắt mang theo một cỗ đắc ý cùng cười nhạo, vẻ mặt này chỉ có phụ nữ với nhau mới có thể cảm nhận được. Không thể không nói, Phương Hiểu Nhiễm thật sự thông minh, cô ta biết được làm sao để khơi dậy cơn thịnh nộ của cô.
Tỷ* như ở thời điểm cô thống khổ nhất lại còn đối với cô mỉm cười, tỷ như nhìn lúc nhìn cô, ở đáy mắt toát ra một cỗ cao cao tại thượng, đắc ý cùng khinh miệt. Dường như đối với cô nói, "tôi ôm chồng cô đấy thì sao"?
(*ví dụ)
Bạch Thiến Thiến làm sao chịu được cô ta kích thích như vậy, lúc này liền muốn đánh cô ta, cô ta thế mà lại như một con nai bị thương hét lên sợ hãi tránh né, lại hoàn hảo bí mật ngáng chân cô, rồi giả vờ vô tình đem cô đẩy ra, xui xẻo hơn nữa đầu Bạch Thiến Thiến lại đụng trúng góc bàn.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, nữ nhân này thật xảo quyệt. Cô ta đoán chắc Bạch Thiến Thiến sẽ nổi giận, muốn đánh cô ta, mặc dù cũng hoang mang nhưng lại canh khoảng cách thật chuẩn. Cô ta biết góc độ nào thích hợp để ra tay, cũng biết dùng lực đạo thế nào mới có thể làm cho của đầu cô đập vào góc bàn.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến nỗi Liêu Định Hiên không kịp ra tay ngăn cản. Mục đích của cô ta liền đạt thành, lúc bấy giờ chỉ cần giả bộ vô tội khóc lóc trong chốc lát, cho thấy chính mình không cố ý đẩy cô, chỉ là bản năng tự vệ mà thôi. Mà lúc đó cũng là Bạch Thiến Thiến chủ động đi đánh cô, chỉ cần như vậy tội lỗi của cô ta liền được xóa bỏ.
Trên thực tế, mục đích của Phương Hiểu Nhiễm không thể rõ ràng hơn, cô ta chính là muốn giết chết Bạch Thiến Thiến, mà cô ta cũng đạt được mục đích rồi, Bạch Thiến Thiến thật sự đã chết, nếu không phải có linh hồn của cô nhập vào, thì chỉ sợ cô ấy không nhắm mắt nổi.
Vì cái gì, Bạch Thiến Thiến đã chết, nhưng kẻ giết người này lại còn bình yên vô sự ở đây, còn có thể như không có việc gì ngồi ở bên kia uống trà, như người bình thường cùng người khác nói cười, còn Bạch Thiến Thiến thực sự không thể nào quay trở lại nữa.
Cũng không biết có phải hay không bởi vì có trí nhớ của thân thể này, cô chỉ cảm thấy có một cỗ lửa giận từ trái tim bốc cháy lên.
Thật sự, có một số người không thể dùng đạo lý để lý luận với họ, mà biện pháp duy nhất đối với loại người này chính là bạo lực. Cô tàn nhẫn với cô ấy như vậy, tôi sẽ đối với cô ác hơn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT